Nghe Thẩm kể, ông bà Tư vừa khóc vừa cười vừa đau thương lại vừa hy vọng.
Ông Tư hấp tấp hỏi:
- Con nói sao? Có thật là... có thật là... thằng Thẩm sẽ trở về?
Thẩm buồn buồn gật đầu:
- Dạ, Thẩm sẽ trở về, vì số mệnh cậu ấy vẫn còn dài lắm. Hiện nay cô Hiên không chịu buông rời cậu ấy ra nên cậu không thể về được. Đêm đêm con vẫn thường thắp nhang để khấn vái Hiên buông cháu mình về... Và khi nào Thẩm về, con sẽ trả lại thân xác này cho cậu ấy…
Bà Tư rưng rưng nước mắt:
- Thật tội nghiệp cho con! Dù con không phải là thằng Thẩm, nhưng nội vẫn yêu thương con. Một ngày nào đó, nếu con không còn tồn tại trong thân xác của cháu nội nữa, thì nội mong con hãy cứ xem đây là nhà mình, xem ông bà đây chính là ông nội bà nội của con, con nhé? Bên cạnh bàn thờ Hiên, ông bà sẽ làm một bàn thờ khác cho con, con nhé?
Thẩm xúc động, ôm chầm lấy bà Tư:
- Con đội ơn, đội ơn ông bà nhiều lắm!
Ông Tư không dằn nỗi cảm xúc, mắt ông cũng rưng rưng nước:
- Từ trước tới nay ông vốn không tin vào những chuyện huyễn hoặc như thế này, nhưng bây giờ mới nhận ra một điều, ớ đời không gì là không có thể xảy ra... Nhưng con à, con có biết cách nào để thằng Thẩm sớm trở về không con?
Ông Tư vừa hỏi xong, chợt như thấy mình lỡ lời ông bèn nói thêm:
- Con đừng buồn ông, vì... vì dù sao ông vẫn rất lo lắng cho thằng Thẩm. Ông sợ hồn vía nó lưu lạc mãi rồi sẽ không thể quay về được với xác thân. Ông nội mong con hiểu mà đừng buồn giận...
Thẩm cười:
- Dạ không, con biết chứ! Con biết em Thẩm quan trọng như thế nào đối với gia đình của ông bà đây. Trước khi biết ông bà thì con đã muốn giúp em Thẩm rồi, huống chi thời gian mấy ngày qua con được ông bà yêu thương chăm sóc tận tình, con càng cảm cái ơn đó nhiều nhiều nữa, ông bà đâu có làm gì mà con phải buồn giận đâu...
Thẩm ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Thật sự con cũng không biết phải làm cách nào để cô Hiên chịu cho em Thẩm quay về? Có lẽ ông bà là cha mẹ của cô Hiên, ông bà hiểu được tính tình của cô ấy. Ông bà sẽ biết làm nào đó để cô ấy nghe lời...
Bà Tư chợt nhớ ra một điều, vội hỏi:
- Con nói cho bà biết, con Hiên nhà ông bà chết là do phần số nó đã tới hay là chết oan chết ức vậy con?
Thẩm bâng khuâng:
- Theo như những gì con nghe được thì cô Hiên đã tới số. Kiếp trước cô ấy gây ra một số việc không phải nên kiếp này cô ấy chịu hậu quả, nhưng vì nghiệp gieo nên cô ấy sau khi chết vẫn phải vất vả một thời gian ngắn nữa mới được đưa về vị trí ổn định. Giờ đây hồn phách cô ấy vẫn còn lảng vảng ở bến sông nơi cô ấy mất. Ông bà có thể nấu mâm cơm mang ra đó cúng vái rồi xin với cô ấy để cho Thẩm về với ông bà...
Bà Tư chậm nước mắt quay sang nói với chồng:
- Tui làm vậy nghen ông? Tui nấu mâm cơm rồi mình đem ra đó cúng cho con, nghen ông?
Ông Tư đắn đo:
- Làm vậy tui e mọi người sẽ dị nghị, sẽ đồn đãi lên rằng trong nhà chúng ta đã xảy ra chuyện gì đó khiến mình phải cúng bái con Hiên...
Bà Tư xua tay:
- Ối, tui không cần, ai nói gì nói, đồn gì đồn, miễn sao tui đem được hồn vía thằng thẩm về là yên chuyện, họ nói gì mặc họ, tui chẳng thèm quan tâm tới làm gì cho mệt!
Ông Tư gật đầu:
- Ừ bà nói vậy cũng phải! Vậy ngày mai bà làm mâm cơm đi rồi mình mang ra đó!
Sáng hôm sau, đúng như dự định, bà Tư làm một mâm cơm thịnh soạncó đủ các thức mà hồi còn sống Hiên vẫn thích ăn. Bà Tư cùng chồng và Thẩm khệ nệ mang xách tất cả đồ đạc ra bờ sông. Một vài người dân làng bắt gặp tỏ vẻ thắc mắc, bà Tư giải thích qua loa:
- Sắp tới một trăm ngày mất của con Hiên, vợ chồng tui nấu mâm cơm đem ra cúng để vong hồn nó được siêu thoát...
Bà biết, sau hôm nay chắc chắn ngưới ta sẽ đồn thổi thêm nhiều chuyện khác, nhưng có hề gì, điều quan tâm lớn nhất của bà Tư lúc này là làm sao cho vong hồn Thẩm được trở về với xác thân nó mà cô gái kia đang giúp giữ gìn.
Thắp nhang xong, cả hai vợ chồng ông bà Tư cùng lầm rầm khấn vái. Nước mắt hai người lã chã rơi theo dòng tâm sự tỉ tê. Thẩm đứng kế bên cũng nghe lòng bùi ngùi chua xót...
Vợ chồng ông Tư hoàn toàn không biết, không nghe được cuộc đối thoại của những hồn ma quanh đó. Cô Hiên cười tít mắt, chỉ tay về phía mâm cơm đang còn nghi ngút khói:
- Ăn đi, mình ăn đi Thẩm ơi!
Thẩm cố rút tay khỏi tay Hiên:
- Cô thả con ra rồi con đi ăn với cô! Cô nắm tay con hoài như vầy con đau lắm!
Hiên không nghe:
- Ư… ư… Cô buông tay ra Thẩm sẽ chạy đi mất, cô buồn, không có ai chơi với cô...
Thẩm phát quạu:
- Có ông bà nội tới kìa, cô không nghe lời con, con méc ông bà nội, con cũng không thèm chơi với cô nữa...
Cô Hiên khóc lóc:
- Thẩm đừng như vậy! Thẩm không chơi với cô là cô buồn, cô buồn nhiều lắm... ở đây một mình cô sợ... Thẩm đừng bỏ cô nhé?
Thẩm xuống nước:
- Kìa... Cô lắng nghe ông bà nội nói gì với cô kìa!
Hiên dắt tay Thẩm rón rén tới gần bên ông bà Tư. Lúc đó hai ông bà đang hết lời nỉ non khóc lóc Bà Tư nghẹn ngào:
- Hiên ơi, con bỏ ba mẹ con đi, ba mẹ đau buồn lắm nhưng đồng thời ba mẹ cũng mừng cho con được thoát khỏi kiếp đời đau khổ này. Vì thật sự từ lúc con sinh ra tới lớn, con có nếm trải được gì ở cõi đời này đâu? Con ra đi là một mất mát lớn của ba mẹ, nhưng nếu nhờ vậy mà con được giải thoát khỏi số kiếp đọa đày thì ba mẹ cũng cam tâm. Nhưng con ơi, thằng Thẩm cháu con còn chưa tới số. Nó còn nhỏ, con cho nó về với ba mẹ đi, để ba mẹ nuôi dạy, chăm sóc nó, con đừng bắt nó phải ở đây với con. Bởi vì nay mai là con phải đi rồi, mà lúc đó con không thể dắt theo thằng Thẩm được. Khi ấy nó sẽ bơ vơ, người khác sẽ hà hiếp nó... Con thương ba mẹ, con thương cháu của con, con tha nó đi, để nó về với ba mẹ, đi con...
Hiên quay lại nhìn Thẩm:
- Ba mẹ kêu Thẩm về...
- Cô Hiên cho con về đi, thế mới ngoan, thế mới là cô Hiên biết nghe lời... Thẩm ngọt ngào nói.
Hiên rưng rưng:
- Nhưng Thẩm đi rồi ai chơi với cô?
Thẩm nghiêm giọng:
- Cô lớn rồi, không được chơi hoài! Cô không nghe bà nội nói sao, mai mốt là cô phải đi xa nữa rồi! Khi cô chưa đi, mỗi ngày con sẽ ra đây chơi với cô, cô chịu không?
Hiên lắc đầu:
- Không! Không!.. Cô không chịu... Cô muốn có người ở cạnh bên cô, cô không muốn ở đây một mình! Cô muốn có người cùng chơi... Cô không cho Thẩm đi đâu...
Thẩm cố gắng cách mấy cũng không rút được tay mình ra khỏi cái bàn tay nắm có vẻ như hờ hững của cô Hiên. Nó gọi to:
- Ông nội ơi, bà nội ơi! Mau cứu con với, cô Hiên giữ chặt tay con không cho con đi đâu hết...
Nhưng dù nó có gào đứt cả hơi vẫn không làm sao ông bà Tư nghe được. Hai người vẫn thầm thì khấn vái, nước mắt ngắn dài...
Thẩm - không, nói đúng ra là thân xác Thẩm - tiến tới chỗ Hiên và Thẩm đang giằng co nhau.
Thẩm ngạc nhiên:
- Ủa, ai... ai mà giống mình quá vậy? Thân xác Thẩm cười:
- Mình đã giúp cậu gìn giữ xác thân này, để khi nào cậu quay về vẫn còn xác thân mà sống. Chứ nếu không, nó đã bị đem đi chôn và bị phân hủy từ lâu rồi!
Thẩm nhớ lại và khẽ rùng mình khi tưởng tượng ra cảnh cái xác của mình bị hàng ngàn hàng triệu con dòi loi nhoi đục khoét... Hiên mở to mắt nhìn thân xác Thẩm:
- Đây là đây là... Thẩm?
Vừa nhìn thân xác Thẩm, Hiên quay lại nhìn vào hồn Thẩm đứng kế bên, vẻ mặt ngơ ngác:
- Ai là Thẩm, là cháu của cô?
Thân xác Thẩm dịu dàng:
- Cô Hiên buông tay Thẩm ra đi, từ hôm nay tôi sẽ là người cùng chơi đùa với cô Hiên, cô Hiên bằng lòng không?
Hiên lắc đầu:
- Không... Hiên chỉ muốn chơi với Thẩm! Thân xác Thẩm dỗ dành:
- Hiên đừng vậy mà! Thẩm dở lắm, Thẩm đâu có biết chơi gì đâu, Thẩm toàn ăn hiếp Hiên thôi, đúng không? Mình chơi với Hiên, mình sẽ không bắt nạt, ăn hiếp gì Hiên cả. Mình sẽ cùng Hiên đi hái hoa dọc bờ sông, sẽ dạy Hiên tết con tôm con bướm bằng lá dừa nước, và mình sẽ dạy Hiên hát nữa nè, Hiên thích không?
Hiên sáng mắt lên:
- Dạy Hiên hát... biết hát à?
Thân xác Thẩm mỉm cười:
- Ừ tên mình là Dung. Hiên cứ gọi mình là Dung nhé! Bây giờ Dung hát cho Hiên nghe, nếu Hiên thích thì Hiên chơi với Dung, đừng thèm chơi với Thẩm nữa, Hiên nhé?
Hiên gật đầu đồng ý:
- Ừ! Dung hát đi! Nếu Dung hát hay, Hiên chơi với Dung, Hiên thích hát lắm! Thằng Thẩm không biết hát gì, nó dở...
Thân xác Thẩm mỉm cười, nó từ từ cất lên tiếng hát:
- Hay! Hay quá! Dung hát hay quá! Dung dạy Hiên hát nhé?
Dung vừa dứt tiếng hát, Hiên thích chí buông tay Thẩm ra để vỗ tay khen ngợi. Vừa thoát khỏi tay cô, Thẩm nhào tới thân xác mình...
Những cảnh tượng đó ông bà Tư hoàn toàn không chứng kiến được. Hai ông bà đang ngạc nhiên ngơ ngác khi thấy bỗng dưng Thẩm cất tiếng hát giữa buổi chiều tà. Rồi đùng một cái Thẩm ngã lăn quay ra đất.
Cả hai ông bà hốt hoảng chạy tới nhưng chưa kịp đỡ lên thì Thẩm đã lồm cồm ngồi dậy, tay phủi đít quần lia lịa:
- Về, về nội ơi... Về nhanh lên nội ơi! Con sợ cô Hiên nắm tay con nữa quá!
Hai vợ chồng ông Tư ngỡ ngàng nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Thoảng đâu trong gió, ông bà nghe có tiếng người con gái vọng đến:
- Ông bà hãy dẫn Thẩm về đi! Đó chính là cháu nội của ông bà! Con đã hoàn trả xác thân kia về cho Thẩm. Từ hôm nay con sẽ thay thế Thẩm mà ở lại đây làm bạn với cô Hiên đến khi nào cô ấy mãn hạn kỳ...
Bà Tư quay lại nhìn Thẩm. Nó đang nép sát vào người ông Tư, vẻ mặt sợ sệt lắm. Hai chân nó hình như không chịu đứng yên, cứ nhấp nha nhốp nhổm muốn chạy đi. Mà cái vẻ đó mới đúng là thằng Thẩm, cháu nội của bà. Bà Tư nói khẽ với chồng:
- Vậy là đúng rồi phải không ông? Đúng là thằng Thẩm của mình về rồi?
- Ừ là thằng Thẩm thật rồi bà ạ! Ông Tư gật đầu xác nhận.
Bà Tư quay nhìn lại hướng bờ sông, ứa nước mắt:
- Bà cảm ơn, ông bà xin cảm ơn con đã giúp đỡ ông bà giữ gìn và đưa thằng Thẩm trở lại gia đình. Con hãy nhớ, ông bà luôn coi con là người trong gia đình, và con cũng hãy xem chúng ta là người thân của con, con nhé?
Có tiếng cô gái vẳng đến từ xa:
- Con cảm ơn ông bà! Xin ông bà yên tâm, đã có con bầu bạn với cô Hiên trong những ngày cô ấy còn phải ở lại nơi này...
Bà Tư nghèn nghẹn:
- Một lần nữa ông bà đội ơn con...
Làn gió chiều nhè nhẹ thổi tới làm mấy cây nhang bỗng lóe sáng lên, văng ra những tia đỏ nhỏ. Ông Tư lom khom phủi mấy vụn tàn nhang vướng lên dĩa thức ăn.
Bỗng đâu văng vẳng trong không trung tiếng hai người con gái đang cười đùa và rồi tiếng hát lại vút lên cao, vẫn bài hát cũ nhưng âm điệu lúc này nghe đã không còn quá não nùng như trước nữa:
Hai ông bà già nhìn nhau, khóe mắt người nào cũng ngân ngấn lệ. Thằng Thẩm cứ níu một bên áo ông Tư không dám buông ra. Ba người cứ ngồi như thế mãi đến lúc mặt trời khuất hẳn mới gom góp đồ đạc dắt nhau về. Thẩm vừa đi vừa chạy nhảy, lí la lí lắc...
Ngay trong đêm đó, trên bàn thờ cô Hiên, bên cạnh tấm ảnh bán thân của cô được ông Tư đặt thêm một chiếc bài vị nhỏ do ông tự tay tỉ mỉ khắc lấy. Trên bài vị ghi tên người con gái ấy: Trương Thị Thùy Dung và ghi rõ mối quan hệ với gia đình ông là nghĩa nữ!
Nhiều năm sau này, khi ông bà Tư đã lần lượt qui tiên, Thẩm đã lớn, và trước đó Thẩm đã nghe ông bà nội kể lại cặn kẽ câu chuyện người con gái tên Dung đã giữ xác thân giúp Thẩm, nên hàng năm Thẩm vẫn tổ chức cúng giỗ cho cô Hiên và cô Dung như hai người cô ruột thịt của mình.
Ngày giỗ của Dung, Thẩm chọn lấy ngày cô đã thay thế Thẩm để ở lại làm bạn với Hiên, giải phóng Thẩm ra khỏi sự kềm kẹp của vong hồn người cô ngây dại...