watch sexy videos at nza-vids!
Trường Sa, Hoàng Sa Là Của Việt Nam
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA BELONG TO VIỆT NAM
4teen.pro
Haiduongmobile.wap.sh
Thế giới giải trí cho teen Việt
Clip em xinh nóng bỏng, Clip ca sĩ lộ hàng, girl xinh nóng bỏng độ nét cao
truyen ma kinh di

Nợ Trần

Phần 5

Tối hôm đó, bà Tư giả đò ngủ thật say sưa nhưng kỳ thực bà đang lắng nghe từng hơi thở đều đều của Thẩm. Nhưng mọi việc diễn ra bình thường, sau khi lên giường một lúc bà Thẩm bắt đầu ngủ. Bà Tư không ngủ được, bà cứ mãi lo nghĩ đến những chuyện mà ông Tư đã nói lúc trưa. Tại sao Thẩm lại hát bài hát có nội dung buồn bã đó? Tại sao lúc nào Thẩm cũng tỏ ra u sầu, lặng lẽ?
Bà Tư hé mắt nhìn sang, Thẩm bỗng nhiên từ từ ngồi dậy rồi nhẹ nhàng bước xuống đất, đi ra khỏi buồng ngủ không một tiếng động. Bà Tư muốn bật dậy đi theo, nhưng bà lại lo gây ra tiếng động sẽ làm Thẩm giật mình. Vả lại hai ông bà đã giao hẹn trước, bà chỉ cần quan sát Thẩm trong buồng, còn khi Thẩm ra ngoài, việc theo dõi nó là bổn phận của ông Tư.

Không lâu sau, bà Tư nghe có mùi hương trầm tỏa ra, vậy là đúng rồi, đêm nào nó cũng thức dậy thắp nhang cho Hiên như lời ông Tư nói!

Một lúc sau nữa, bà Tư lắng nghe rõ ràng có tiếng con gái đang hát khúc ca sầu não đó! Thật lạ lùng! Tại sao lại như vậy? Tại sao mọi việc cứ lặp đi lặp lại mãi như thế?

Trong lúc bà Tư đang lo lắng trong buồng, thì ở nhà ngoài ông Tư cũng đã phát hiện có người thắp nhang và nghe tiếng hát. Ông Tư khe khẽ bước ra, lần này ông không cố tình ẩn núp nữa mà thật sự ông muốn nó phải nhìn thấy ông!

Bóng người ngồi trước bàn thờ Hiên có vẻ như đang đau khổ cùng cực, nó ngồi co người, úp mặt xuống gối và cất lên lời ca ai oán, hình như nó đang khóc, bởi vì tiếng hát cứ nghe như nghèn nghẹn giữa chừng!

Ông Tư nhanh chân bước tới chộp lấy vai Thẩm:

- Con làm gì ở đây?

Bóng người không giật mình bỏ chạy như ông nghĩ mà trái lại, nó bình thản ngước mặt lên nhìn ông, nói khẽ:

- Con không ngủ được!

Ông Tư thật sự bất ngờ. Nghe nó trả lời vậy ông không biết phải nói sao nữa?

Vừa lúc đó bà Tư trong buồng vội vã đi ra, vì bà nghe tiếng hai người trao đổi. Thẩm vẫn ngồi bó gối. Ông Tư đắn đo một chút rồi hỏi Thẩm:

- Có phải đêm đêm con vẫn thường ra đây thắp nhang và cất tiếng hát?

Thẩm cúi mặt nhìn xuống đất mất một lúc rồi khẽ gật đầu xác nhận:

- Dạ... đúng là con!

- Con? Con có thể cho nội biết tại sao con phải làm như vậy được không? Ông Tư nóng ruột trước lời thú thật không ngờ của Thẩm.

Thẩm đưa hai tay ôm lấy đầu, vẻ khổ sở:

- Con xin nội đừng hỏi gì thêm nữa, một thời gian sau chắc chắn nội sẽ biết rõ mọi việc. Nhưng lúc này... lúc này con xin nội cho con được yên thân, xin nội đừng hỏi gì con thêm nữa...

Nói xong câu đó, Thẩm ôm mặt khóc nức nở rồi bỏ chạy về phòng, để lại hai ông bà già đứng giữa nhà ngơ ngác nhìn nhau.

- Chuyện gì vậy ông? - Bà Tư tò mò. Ông Tư chán nản:

- Chắc tui điên lên mất! Tui có biết chuyện gì đâu? Bà Tư lặng lẽ nắm lấy tay chồng:

- Thôi, ông đừng suy nghĩ nhiều quá mà đổ bệnh rồi khổ! Ông vô ngủ đi, để đó cho tui, tui sẽ tìm cách ngọt ngào khuyên nó nói ra tất cả!

Ông Tư ngao ngán:

- Ừ, giờ thì chỉ còn trông vào cách đó, nếu không được nữa thì tôi...

Bà Tư đưa một ngón tay miệng ngăn không cho chồng nói ra cái điều mà hai người đã bàn tính lúc trưa. Bà đi theo ông Tư vào phòng, thấy ông đã ngoan ngoãn lên giường xong xuôi bà Tư mới yên tâm quay về giường ngủ của mình.

Thẩm không ngủ. Nó ngồi co ro, lưng dựa vào tường, mặt buồn rũ rượi. Bà Tư hốt hoảng ngồi sát vào cạnh Thẩm, choàng tay qua vai cháu, vỗ về:

- Con có chuyện gì mà buồn rầu dữ vậy con? Nói cho nội nghe, nội sẽ giúp con!

Thẩm đặt bàn tay giá lạnh của mình vào tay bà Tư:

- Con biết nội thương con, nhưng có những việc dù thương con đến mấy nội cũng không giúp được con đâu...

Bà Tư siết chặt bàn tay nhỏ nhắn của cháu:

- Nhưng... con có thể nói cho nội biết, con là ai không?

Thẩm giật mình, rụt vội tay lại, nhìn bà Tư chăm chú:

- Nội... sao nội hỏi vậy? Chẳng lẽ... chẳng lẽ nội đã biết hết rồi sao? Bà Tư nghẹn ngào:

- Không! Nội hoàn toàn chưa biết gì, nhưng với linh cảm của một người mẹ, người bà, nội nhận ra ngay từ hôm đầu tiên con mới về nhà. Nội biết rằng, con không phải là đứa cháu nội nguyên vẹn của nội, có điều gì đó không ổn, đúng không con?

Thẩm nắm chặt hai tay bà Tư:

- Nội ơi, nội đã biết... vậy sao nội vẫn thương yêu con như vậy? Nước mắt bà Tư rơi lã chã:

- Làm sao nội không thương con cho được chứ? Hình hài này, xác thân này chính tay nội đã bồng bế chăm sóc bao nhiêu năm nay... Nó đã trở thành một phần quan trọng trong đời của nội rồi con ạ!

Thẩm quì sụp xuống, vái lấy vái để trước mặt bà Tư:

- Con đội ơn nội, con thật sự biết ơn vì nội đã thương con dù biết con không phải là cháu của nội...

Bà Tư ôm Thẩm vào lòng, thổn thức:

- Nội vẫn luôn thương con, nhưng nếu con thương nội, thì xin con hãy cho nội biết tại sao lại xảy ra chuyện lạ lùng này? Con nói cho nội biết đi, kẻo nội lo âu và thắc mắc đến chết mất mà thôi!

Thẩm ngồi dậy, nhìn bà Tư với vẻ biết lỗi:

- Con xin lỗi nội, vì chưa được sự chấp thuận của ông bà mà con đã dám mượn xác thân này để nương nhờ dương thế...

Nghe Thẩm nói tới đó, bất giác cả người bà Tư run lên bần bật, bà run giọng hỏi:

- Con nói... mượn xác... có nghĩa là thằng Thẩm... cái thằng Thẩm đích thực ấy đã... Thẩm gật đầu xác nhận:

- “Ngày hôm đó, Thẩm lên ngủ trên ghe của một lái buôn và vô tình người ấy đã chở Thẩm đi suốt đêm, đến mãi hôm sau mới phát hiện được. Ông chủ chiếc ghe đó là người cộc tính, lúc phát hiện ra Thẩm, ông lớn tiếng quát nạt, đòi dẫn về mắng vốn với gia đình, do đó Thẩm sợ quá đã nhảy ùm xuống sông để trốn. Không ngờ khúc sông đó nước xoáy, mặc dù có nhiều người trông thấy Thẩm nhảy xuống sông nhưng vẫn không cứu được. Khi người ta vớt được Thẩm lên bờ thì cậu ấy đã chết rồi. Linh hồn của cậu ấy đã được cô Hiên đón về sum họp gia đình. Người ta để xác Thẩm trước cổng chùa, mọi người xôn xao tìm cách cấp cứu. Lúc đó con là một vong hồn đang vất vưởng trước cổng chùa để nghe kinh kệ, thấy cái xác chết còn nhiều dương khí nên con đã vội vã nhập vào. Thấy Thẩm đột nhiên sống lại, mọi người ai cũng bảo là do phật trời phù hộ nên đã dắt Thẩm vào gởi nương nhờ cửa phật một thời gian.”

Bà Tư nghe Thẩm kể đến đâu là khóc nghẹn ngào đến đó. Ở ngoài cửa buồng, ông Tư cũng đang từ từ khuỵu xuống... Thế là hết! Hết thật rồi! Đứa cháu nội của ông, giọt máu cuối cùng của dòng họ nhà ông đã ra đi vĩnh viễn... Trời ơi, vợ chồng tôi đã làm gì nên tội mà ông trời lại đày đọa khổ sở như thế này? Ông Tư quằn quại cả người. Ông không khóc lóc như bà Tư, nhưng nỗi đau trong ông cứ dồn dập trào lên khiến ông như không cờn thở được… Ông Tư lảo đảo, ông không tài nào đứng vững nổi nữa rồi! Hai tay ông chới với, muốn bám vào vách nhà nhưng rồi bàn tay lại chuồi đi khiến ông té đánh phịch xuống nền nhà.

Nghe tiếng động, bà Tư và Thẩm lật đật chạy ra thì phát hiện ông Tư đang nằm dài bất tỉnh trước cửa buồng. Biết ông đã nghe được câu chuyện giữa hai bà cháu nên mới bị như vậy, bà Tư gào khóc thảm thiết. Thẩm không nói gì, nó chỉ lặng lẽ đi lấy nước đắp lên trán ông, và nhẹ nhàng xoa xoa hai bên thái dương cho ông. Một lúc sau ông Tư dần dần tỉnh lại. Ông nhìn Thẩm đau đớn:

- Con... con cho ta biết... con là ai? Tại sao con lại nương nhờ vào xác thằng Thẩm của ta?

Thẩm có vẻ sợ sệt, nó lí nhí trả lời:

- Dạ... trước đây con là một cô gái nhà ở huyện bên kia. Con đã yêu và tin vào lời thề thốt của một người con trai. Nhưng người ta đã bỏ con để đi cưới vợ. Con quá thất vọng nên đã xuống tóc qui y, nhưng... vì duyên nghiệp chưa dứt được nên khi người ấy đến tìm con ở chùa, con không giữ được lòng mình mà đã ngã vào vòng tay người ấy... Một lần nữa người ấy lại phụ bỏ con, con bơ
vơ... không còn nhà để về, mà chùa cũng không thể trở lại... Quá buồn đau, uất ức con đã tìm tới cái chết. Nhưng số con chưa dứt, nợ trần con vẫn chưa trả hết, hồn phách con không có chỗ náu nương. Từ đó con phải vất vưởng lang thang, ngày ngày con lảng vảng trước cổng chùa để nghe kinh kệ, cầu mong kiếp sau sẽ được sống yên bình hơn. Khi con thấy xác Thẩm trước cổng chùa và biết Thẩm chết khi chưa tới số. Nếu để người ta chôn cái xác đi, thì mãi mãi Thẩm chỉ còn là một con ma vất vưởng giống như con hiện tại. Vì muốn giúp cậu ấy nên con đã nhanh chân nhập hồn vào xác để lưu giữ lại cái thân xác phàm tục này, chờ ngày linh hồn Thẩm có thể quay về...