watch sexy videos at nza-vids!
Trường Sa, Hoàng Sa Là Của Việt Nam
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA BELONG TO VIỆT NAM
4teen.pro
Haiduongmobile.wap.sh
Thế giới giải trí cho teen Việt
Clip em xinh nóng bỏng, Clip ca sĩ lộ hàng, girl xinh nóng bỏng độ nét cao
truyen ma kinh di

Biệt Thự Ma

Phần 2

Cuộc sống của Tân cứ tưởng sẽ bình lặng trôi qua như thế, nhưng có ai ngờ một buổi chiều đã có một người làm đảo lộn mọi thứ trong ông! Chiều ấy, cũng giống như thường lệ, khi tan sở về, ông Tân ghé qua chợ mua một mớ tép nhỏ về nấu canh với mấy trái mướp vườn nhà ông mới hái sáng
nay.

- Cô ơi mớ tép này bán bao nhiêu? Ông Tân hỏi:

- Dạ, anh cho xin...

Cô gái vừa nói vừa ngước lên nhìn ông Tân. Câu nói chưa dứt, bốn mắt đã chạm nhau và giống như có một luồng điện đi qua, cả ông Tân và cô gái đều khựng lại, không ai nói được lời nào, chỉ nhìn nhau trân trối.

- Cô ơi, bán cho cân cá!

- Cô ơi tôm này bán sao?

- Cô ơi…

Mãi đến khi nghe tiếng mọi người hỏi han mua bán cô gái mới hoàn hồn, lại cắm cúi vào công việc của mình. Riêng ông Tân, vẫn còn trong cơn bàng hoàng ngây ngất. Làm sao có chuyện này được? Mình mơ chăng? Không, đây là sự thật chứ hoàn toàn không phải giấc mơ! Trước mắt ông Tân, cô gái vẫn đang loay hoay với mớ cá tôm và lao xao người mua kẻ bán.

Cô gái đó chính là hình ảnh của người yêu đầu tiên trong đời ông, người đã mất cách đây hơn hai mươi năm trong một tai nạn trên đường sông trong một lần chở lúa lên bán cho vựa. Hôm ấy, Lài - tên người yêu của ông Tân năm xưa - cùng với hai đứa em mỗi người một xuồng chở lúa từ nhà lên bán cho vựa trên chợ huyện. Đáng lẽ gọi họ xuống bán tận nhà cũng được, nhưng những người nghèo thường tiết kiệm, thu vén từng đồng, nên ba mẹ Lài muốn tự đem lúa đi để kiếm thêm chút ít tiền chuyên chở.

Không may cho Lài, hôm đó nước sông chảy xiết, chiếc xuồng của cô lại đi vào vùng nước xoáy nên bị chìm. Lài vì tiếc của, không lo bơi vào bờ mà cứ lo kéo xuồng, vớt lúa nên đuối sức bị nước cuốn trôi. Hai đứa em Lài chứng kiến cái chết của chị mình mà không làm gì được, chúng chỉ biết kêu gào khóc lóc...

Năm ấy, ông Tân và Lài đã làm lễ đính hôn, chỉ chờ sang năm được tuổi là tổ chức cưới. Lài mất, ông Tân đau đớn tột cùng, suốt nhiều ngày ông cứ đi thơ thẩn dọc theo bờ sông, miệng lẩm nhẩm gọi tên người con gái mà ông yêu quí. Mãi mấy hôm sau người ta mới vớt được xác Lài. Ông Tân suy sụp hẳn. Nếu không nhờ gia đình vực dậy, có lẽ ông Tân đã gục luôn từ hôm ấy. Rồi sau đó, chính gia đình Lài đã mai mối để ông Tân cưới người vợ sau này. Dù Lài không còn, nhưng ông Tân vẫn luôn giữ tốt mối quan hệ với giađình cô ấy, mãi đến mấy lúc sau này, do sinh kế vợ chồng con cái ông đùm túm nhau đi lập phương xa, rồi vì cảnh nghèo nên mối dây liên lạc mới thưa dần và gần như mất hẳn.

Tuy vậy, thỉnh thoảng ông Tân vẫn đau đáu nhớ về, ông tự hỏi hiện nay gia đình đó ai còn ai mất, và ông cũng tự hứa với lòng rằng, sẽ có một ngày ông tìm về quê cũ để thăm lại gia đình Lài, thắp cho Lài một nén hương tưởng nhớ. Vậy mà... cuộc đời thật trớ trêu, chiều hôm nay ông Tân lại bắt gặp đúng Lài của ngày xưa đang ngồi ven đường bán cá!

Sau một lúc hoảng loạn, khi bình tĩnh lại, ông Tân chợt hiểu ra một điều, nếu còn sống thì bây giờ Lài không thể trẻ như thế. Đây không phải là Lài, chỉ là một người nào đó giống cô, rất giống cô mà thôi. Nhưng nếu là một người xa lạ, tại sao cô gái ấy cũng tỏ ra sững sờ khi nhìn thấy ông Tân? Bao nhiêu câu hỏi cứ quay cuồng trong đầu làm ông Tân gần như không đứng vững được. Ông Tân bước xuống, dắt chiếc xe lại dựng tựa vào gốc cây bên đường rồi rút thuốc ra châm lửa đưa lên miệng hút.

Ông đã quyết định rồi, ông sẽ đứng chờ ở đây chờ đến khi nào cô gái kia bán xong hết mâm cá trước mặt, ông sẽ mời cô lại nói chuyện để tìm hiểu. Nhìn thấy mâm tôm cá trước mặt cô gái vẫn còn nhiều, giờ tan tầm người mua bu kín xung quanh, cô gái thật nhỏ nhoi trước đám người đông đúc đó. Một mình cô lúi húi với việc làm cá, cân cá, nhận tiền... trông thật là tội nghiệp! Ông Tân chợt nảy ra một ý. Tại sao mình lại đứng khơi khơi ở đây khi cô ấy hai tay làm không kịp? Thế là ông Tân mạnh dạn tiến tới và ngồi xổm xuống cạnh bên cô gái, bình thản nói:

- Cô để tôi làm cá giúp cho!

Thoáng một chút ngỡ ngàng, nhưng cô gái cũng trao cây kéo đang cầm trên tay cho ông Tân, cô không có thời gian để mà dùng dằng từ chối. Tuy là đàn ông, nhưng đã sống một mình từ lâu ông Tân lại nhiều năm lăn lộn làm nhiều nghề khác nhau, nên việc làm cá đối với ông không phải là điều gì lớn lắm.

Mấy con cá đầu ông còn hơi lướng vướng, nhưng rồi nhanh chóng ông Tân đã quen với công việc, hai bàn tay to lớn của ông cứ thoăn thoắt như một người chuyên nghiệp.

Mấy người mua tỏ vẻ hài lòng, còn mấy người buôn bán cạnh thì cứ liếc cô gái rồi chọc ghẹo:

- Hôm nay có người trúng số rồi!

Cô gái thẹn đỏ mặt nhưng không nói gì, cứ cắm cúi vào công việc, còn ông Tân thì làm ra vẻ tỉnh bơ giống như mình không can dự gì vào việc mà họ đang bàn tán. Không bao lâu sau, mớ cá vụn cuối cùng cũng đã bán xong, cô gái thu dọn đồ đạc, rửa tay rồi nói khẽ với ông Tân:

- Dạ... cảm ơn anh đã giúp đỡ...

Ông Tân nhìn thẳng vào mắt cô gái:

- Tôi có chút chuyện muốn nói với cô, xin cô vui lòng đừng từ chối! Cô gái lưỡng lự:

- Nhưng... giữa tôi với ông có gì mà nói? Tôi... tôi chỉ mới biết ông lần đầu thôi mà?

Ông Tân gật đầu:

- Đúng rồi! Tôi cũng lần đầu tiên gặp cô, nhưng hình như giữa tôi và cô có một điều gì đdó không bình thường... ở đây nói chuyện không tiện, xin cô vui lòng theo tôi vào quán nước bên kia đường, tôi không làm cô mất nhiều thời gian đâu!

Sau một thoáng đắn đo, cuối cùng cô gái cũng đồng ý. Cô để mớ thau rổ của mình vào một góc rồi lẽo đẽo đi theo sau ông Tân tiến vào quán nước bên kia đường. Ông Tân tỏ ra rất lịch sự kéo ghế mời cô gái:

- Xin mời cô!

Trao cho cô gái ly nước chanh đã được khuấy đều ông Tân đi thẳng vào vấn đề:

- Tôi xin nói thật với cô, lần đầu tiên tôi được gặp cô nhưng tôi thật sự ngở ngàng vì cô rất giống một người thân của tôi.

- Thế à?

Cô gái đáp vẻ hờ hững.

Ông Tân hỏi tiếp:

- Nhưng tôi cũng nhận thấy cô cũng có thái độ quá bất ngờ khi gặp tôi, giống y như cô là người thân của tôi vậy đó!

- Không... không, tôi không phải!

Cô gái ấp úng chối. Ông Tân gật đầu:

- Vâng, cô không phải là người đó! Tôi biết điều này, vì người đó nếu còn thì hiện nay cũng trạc tuổi với tôi, không thể nào trẻ trung như cô được! Nhưng, điều tôi quan tâm ở đây là... tôi muốn biết giữa cô và người đó có mối liên hệ gì không? Và tại sao cô có vẻ sững sờ khi gặp tôi như vậy?
Cô gái vừa như ngượng ngùng lại vừa như háo hức: - Tôi... tôi... thật sự tôi không biết phải nói sao đây? - Nghĩa là sao?

Ông Tân thắc mắc. Cô gái nhìn ông Tân e ngại:

- Tôi nghĩ... có thể tôi nói ra ông sẽ không tin... - Sao cô lại nghĩ thế?

Ông Tân ngạc nhiên.

Cô gái xoa nhẹ hai bàn tay vào nhau như để lấy thêm can đảm, rồi cô thở hắt một hơi thật khẽ:

- Thôi được rồi, tôi sẽ kể sự thật với ông, còn chuyện ông có tin được hay không thì tôi không dám ép.

Ông Tân động viên:

- Tôi đang lắng nghe. Và tôi nghĩ tôi chẳng có lý do nào để nghi ngờ những điều cô sắp kể...
Cô gái khẽ cười:

- Nhưng ông có biết điều mà tôi sắp kể là gì đâu, phải không?

- Dù là điều gì tôi cũng sẽ tin, vì tôi nghĩ cô với tôi mới biết nhau lần đầu tiên, cô đâu cần dối gạt tôi làm gì...

Ông Tân xác định lại một lần nữa.

Cô gái chừng như đã yên tâm nên mạnh dạn kể:

- Tôi không phải người sinh trưởng ở đây. Quê tôi ở cách đây xa lắm. Tôi chỉ mới về sống ở địa phương này hơn hai tuần nay thôi. Mà cái lý do để tôi về đây sinh sống cũng rất kỳ lạ, từ từ tôi kể hết ông nghe.

Cô gái ngừng lại uống một ngụm nước, nhìn ông Tân với vẻ dò xét rồi nói tiếp:

- Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống với bà ngoại, ngoại tôi vừa mới mất hồi năm ngoái. Nói chung tôi là một người bình thường và cuộc sống của tôi cũng bình thường như rất nhiều người khác. Duy chỉ có một điều đặc biệt là... Từ khi bước vào tuổi trưởng thành cho đến tận hôm qua, đêm nào tôi cũng chỉ mơ một giấc mơ không rõ ràng nhưng nó cứ lặp đi lặp lại cả chục năm nay, khiến những gì xảy trong mơ đã khắc ghi thật sâu đậm trong tâm trí tôi và nó cũng làm tôi lo nghĩ không ít. Ông có biết tôi đã thấy gì trong những giấc mơ đó không?

Cô gái ngước đôi mắt trong veo lên nhìn và đột ngột hỏi ông Tân. Ông Tân ấp úng:

- Tôi... tôi không đoán ra!

Cô gái cười khẽ:

- Tôi đã thấy ông!

- Tôi à?

Ông Tân giật mình.

- Đúng, tôi đã thấy ông hơn mười năm nay, đêm nào tôi cũng mơ thấy ông. Nhưng tôi hoàn toàn không biết được ông là ai, ở đâu, ông là gì với tôi... Và chiều nay bất chợt gặp ông, tôi thật sự bàng hoàng...

Cô gái nghiêm túc nói.

Ông Tân cũng tỏ ra bối rối:

- Tôi? Tôi đã hiện diện trong giấc mơ của cô từ hơn mười năm nay? Trong những giấc mơ đó tôi đã nói gì, làm gì cô còn nhớ không?

Cô gái lắc nhẹ đầu:

- Không, trong mơ chưa bao giờ tôi thấy ông nói gì, mà ông cũng chẳng làm một điều gì cụ thể, ông giống như một hình ảnh luôn ám ảnh giấc ngủ của tôi mà không bao giờ cho tôi biết một chút gì về ông...

Ông Tân thật sự bất ngờ trước những lời kể của cô gái. Nỗi thắc mắc quay cuồng trong tâm trí. Mình với cô ta có mối dây liên hệ gì mà tại sao cô ấy luôn mơ thấy mình? Giữa cô ấy và Lài nữa, có liên hệ không? Tại sao cô ấy lại giống Lài như hai giọt nước? Không thề lý giải được những điều đó, nên ông Tân cứ ngồi ngẩn người mắt nhìn đăm đăm vào cô gái khiến cô e thẹn, hỏi ông:

- Ông có tin được những gì tôi vừa mới nói không? Ông Tân gật đầu:

- Tin, tôi tin những gì cô kể là sự thật. Tôi cũng có sự thật khó tin. Cách đây hơn hai mươi năm, tôi và một người con gái tên Lài đã có hôn ước với nhau, không may Lài qua đời. Cô biết không, cô với Lài giống nhau như đúc. Lúc nãy mới gặp cô, tôi thật sự bị choáng vì cứ ngỡ đã gặp lại Lài, tưởng như Lài cố tình trốn tránh tôi bấy lâu nay vậy. Nhưng khi bình tâm lại, tôi biết cô không phải là Lài, vì lúc Lài mất cũng trạc tuổi cô hiện nay, bây giờ sau hơn hai mươi năm rồi, Lài không thể là cô được. Cô ơi, cô có nghe cha mẹ ông bà kể lại có người nào quen với gia đình cô tên Lài, gia đình sống ở huyện... không?

Cô gái lắc đầu:

- Tôi chưa nghe ai trong gia đình tôi nhắc tới tên Lài. Mẹ tôi chết khi mới sinh tôi. Tôi nghe kể lại, đáng lẽ tôi đã chết cùng với mẹ tôi rồi, vì mẹ tôi sinh khó mà không kịp vào bệnh viện. Ba mẹ tôi đang cùng nhau chài lưới trên sông thì mẹ tôi bất ngờ trở dạ. Cũng may, trong mấy chiếc xuồng trên bến sông chiều hôm đó có một người từng là mụ vườn, biết tin có người trở dạ, bà ta đã tận tình giúp đỡ. Nhưng mẹ tôi sinh khó tôi đã bị tím tái và không còn thở nữa. Ba tôi đau đớn lắm vì vừa mất cả vợ lẫn con. Nhưng rồi không hiểu tại sao tôi đột ngột sống lại ngoài sự tưởng tượng của mọi người, nhưng mẹ tôi thì đã vĩnh viễn ra đi...