Thật lạ, trời lạnh biết bao mà nó lại cảm thấy lòng mình ấm lên. Nó còn vui hơn cả khi nhận được tiền bo khi bán báo cho mấy ông khách giàu có nữa, một niềm vui khó tả…
Đứa bé tung tăng như vậy cho tới công viên, nhưng cứ vài bước chân nó lại khẽ sờ xuống túi quần, nơi nổi cộm lên bọc tiền lẻ… một giấc mơ sắp thành hiện thực. Nó quyết định băng qua công viên thay vì đi vòng qua như mọi lần bởi hôm nay nó không mang báo, các chú bảo vệ sẽ không đuổi nó ra nữa.
- Đẹp quá! – Nó thốt lên.
Đây không phải là lần đầu tiên nó vào công viên này, nhưng sau mấy tháng chỉ nhìn công viên từ bên ngoài thì với nó, nơi này quả như thiên đường. Từng chùm bóng bay treo ngang dọc với những tua rua đủ màu sắc, rực rỡ phụt ra từ những cái ống thổi đan xen khắp nơi. Những con rồng, phượng và cả sư tử nữa được cắt tỉa thật gọn ghẽ từ những cái cây leo khiến nó hoa cả mắt lên mà theo dõi. Nhưng hơn hết là những “trò của nhà giàu”, đó là cách nó gọi những trò chơi người ta bày ra trong công viên mà nó chẳng bao giờ dám ước được thử coi sao cả , chúng hôm nay bị ngập bởi những tiếng cười đùa …
Nhưng rồi nó nhận ra đó là chỗ của những đứa bé cũng tầm nó thôi nhưng nó không thể nào bằng chúng được bởi nó không có những ông bố, bà mẹ với vòng tay ấm áp mỉm cười nhìn theo như thế.
Nó cảm thấy thật lạc lõng và hơn thế, là cảm giác cô đơn xiết bao...
Nó cũng từng có bố, có mẹ. Với nó, họ chỉ còn là kí ức lờ mờ nhưng không bao giờ tan biến. Nó vẫn nhớ hơi ấm khi mẹ ôm nó vào lòng, cho nó mặc chiếc áo chính tay mẹ may. Nó vẫn nhớ cái cảm giác khi bố đưa nó lên cổ, cõng nó đi trong một ngày đầy nắng… Phải chăng là lúc khác có lẽ nó đã khóc ngon lành rồi đấy nhưng hôm nay nó sẽ không khóc, không được khóc – nó tự nhủ - Hôm nay mình cũng có bánh năm mới cơ mà!
Và đôi chân nhỏ bé rồi cũng tới một con đường nhỏ nhưng thẳng tăm tắp bọc lấy những thanh sắt lạnh lẽo kéo dài chừng như vô tận. Nó đã từng hỏi là liệu cái đường sắt ấy rồi sẽ đến đâu nhỉ , đến chỗ bố mẹ nó được không.. Nó không biết , và có lẽ cả cuộc đời này nó cũng sẽ không thể nào biết .. Nhưng có một điều nó biết , con đường này sẽ đưa nó tới tiệm bánh của bà béo.
Rồi thì cái quán nho nhỏ nhưng ấm cúng của bà béo cũng hiện ra trước