viên gạch để lấy cái ống bơ lên. Đứa bé bóc cái nắp nhựa đã hoen ố, háo hức nhìn vào “kho báu” của nó – một cục tiền dầy cộp những đồng lẻ mà nó tích cóp, dành dụm.
- 77 nghìn 500 đồng… – đứa bé đếm cẩn thận - .. 2 tháng này mình để dành được nhiều thật đấy! – Nó tươi cười.
77 nghìn 500, nó sung sướng khi nghĩ về khoản tiền ấy. Với chúng, năm nay nó sẽ tự cho phép mình đón ngày đầu năm thật oách. Tuy không phải tết âm lịch, nhưng với nó, khoảnh khắc chuyển giao từ năm này qua năm khác theo lịch dương cũng ý nghĩa lắm chứ. Nó sẽ để hơn một nửa số tiền đó cho tết, còn 30 nghìn, ừ, nó đã quyết định dùng ngần ấy để vào tiệm bánh của bà béo gần đường tàu, mua cho mình cái bánh đó, cái bánh mà mỗi lần đi bán báo ngang qua, nó đều dừng lại chỉ để nhìn nó qua lớp tủ kính sặc sỡ những giấy màu trang trí. Chỉ nghĩ đến đó thôi, nó đã đỏ mặt lại vì thấy mình oai quá cỡ, mua bánh của bà béo cơ mà, bánh của bà béo là ngon nhất .. Nó cứ nghĩ vậy và khúc khích cười ngặt nghẽo một mình, át đi cả tiếng mưa lốp đốp bên tai nó… Và tối nay, tối nay là năm mới đấy!
Chẳng mấy chốc rồi cơn mưa đông cũng ngừng lại, bầu trời vẫn không thoát khỏi cái nét u ám nhưng đã có những giọt nắng chiếu xuống, nhảy nhót tung tăng vội vã trước khi bị cuốn đi trong cơn gió cắt da cắt thịt ùn ùn thổi tới. Đứa bé lặng lẽ chui ra khỏi cái ổ của mình, bọc cẩn 30 nghìn vào trong một túi ni lông nhỏ, rồi đường hoàng ra khỏi “nhà”.
- “Sao mình oai thế nhỉ” – Nó thầm nghĩ .
Phía ngoài kia, con đường ướt át và nhớp nháp bùn đất sau cơn mưa, từng dòng người đông dần lên. Không khí cuối năm đã ép họ ra khỏi để chuẩn bị cái gì đó cho ngày đầu năm mới. Siết chặt cái áo bông rách, cái áo phải lạnh lắm lắm mới dám đem ra mặc, đứa bé bước chân sáo trên vỉa hè. Chỉ cần băng qua một khu phố và một cái công viên nữa thôi là nó đã ở khu đường tàu, nơi hiệu bánh của bà béo đã in sâu vào trí nhớ của nó.
Khu phố hôm nay vui đến lạ, từng tốp, từng tốp người kéo nhau đi trong ngày cuối năm. Thậm chí ông Hoàng, thợ sửa xe,người bấy lâu nay luôn xua nó đi mỗi khi nó đến mời khách của ông mua báo còn gọi nó thật to:
- Này nhóc, hôm nay có bán báo không, ông mua cho!
Nó nhoẻn cười đáp lại :
- Không ạ! Nhưng mai cháu bán, ông mua cho cháu nhé!
- Được rồi, quỷ