Bà Tư, hối hận vì đã gián tiếp thúc đẩy cha Đức vào chỗ chết, lúc nào cũng đeo sát cha, hầu hạ tận tình.
Đó quả là một tuần lễ quan trọng. Tới ngày thứ Tư, việc cha Đức ngồi trên chiếc ghế TửThần đã được báo chí trên toàn quốc đăng tải bằng những tít thật lớn trên trang nhất. Sáng thứ Bẩy, giáo dân dự lễ thật đông đảo, có lẽ còn đông hơn cả trường hợp nếu Đức Thánh Cha đứng chủ tế.
Chiều hôm đó, quán Con Heo và Con Vịt không còn một chỗ trống. Cha Đức đứng trên một cái bục đặt sẵn, nói với mọi người:
- Thưa quí quan khách! Như quí vị đã thấy, sự mê tín đã không giết được tôi, ngược lại, tôi sắp giết nó bằng niềm tin tuyệt đối nơi Thượng Đế.
Đồng hồ điểm tám tiếng. Cha Đức, tay cầm ly bia, ngồi xuống chiếc ghế TửThần lần chót. Toàn thể cử tọa vỗ tay vang dội.
... Tối hôm đó, cảm thấy ngượng ngùng vì sự nhút nhát của mình, tôi nhẹ nhàng đặt chiếc ghế TửThần mà cha Đức vừa thắng cuộc vào phòng đọc sách của ngài. Rồi tôi quỳ xuống trước mặt ngài thú nhận:
- Con chỉ là một kẻ hèn nhát. Cha thật là người có niềm tin vô biên.
Cha Đức húng hắng ho với vẻ lúng túng:
- Không, không, cha Tân. Trực giác của cha rất chính xác.
Bây giờ tôi phải xin được xưng tội cùng cha. Tôi không ngồi lên cái ghế tử thần.
Rồi cha Đức ngập ngừng thuật lại rằng cha đã tìm thấy một cái ghế giống hệt như cái ghế TửThần ở một tiệm bán đồ cũ trên đường Thánh Phao Lồ với giá mười đồng. Cha giấu cái ghế đó trong nhà xe cho tới sáng thứ Bẩy tuần trước. Đúng ba giờ sáng, đã dàn xếp trước, bà Tám Tàng nhẹ nhàng mở cửa cho cha đem cái ghế giả hiệu vào quán Con Heo và Con Vịt. Bà đã lén lấy chiếc chìa khoá khi ông Tám đang ngáy ồ ồ. Cha Đức và bà Tám thay cái ghế giả vào chỗ cái ghế TửThần, không quên gắn tấm bảng mạ vào lưng ghế và đặt chiếc nệm màu vàng lên ghế.
Sự ngưỡng phục của tôi đối với cha Đức không hề suy giảm sau lời thú tội này - nếu có chắc cũng không đáng kể - và tôi hỏi cha Đức là cha đã làm gì cái ghế TửThần.
Mặt cha đỏ nhừ:
- Tôi không tin dị đoan, nhưng tôi muốn chắc ăn nên đã rẩy nước Thánh lên trước khi làm phép trừ tà. Xong đâu đấy, tôi đem chôn nó ở vườn sau.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Bà Tư bước vào, theo sau là ông Tám Tàng. Sau khi bà Tư lui ra, Tám Tàng lên tiếng với vẻ ăn năn:
- Thưa cha, đó không phải là cái ghế TửThần. Như cha biết, con không hề tin dị đoan, nhưng sau cái chết của Tư Say, con nhất định phải loại trừ cái ghế đó.
Cha Đức hỏi bằng một giọng đầy khuyến khích:
- Rồi sao?
- Con tìm được một cái khác trong một tiệm bán đồ cũ trên đường Thánh Phao Lồ cách đây khoảng hai tuần. Con bí mật đặt cái ghế này vào chỗ cái ghế TửThần. Cả vợ con cũng không biết.
Cha Đức thúc giục:
- Thế còn cái ghế TửThần?
- Mới đầu con tính đem chôn ngoài vườn, nhưng vì vợ con là người thích trồng trọt, không sớm thì muộn nó cũng sẽ khám phá ra cho nên con đem tới tiệm bán đồ cũ, nói với chủ tiệm là cái ghế đó không hợp với đồ đạc trong nhà rồi trả lại cho ông ta.
Dứt lời, Tám Tàng bước tới trước cha Đức, cúi đầu:
- Thưa cha, con tới đây để thưa với cha rằng tuy cha không ngồi lên cái ghế TửThần, nhưng cha quả là một người can đảm.
Rồi Tám Tàng trao cho cha Đức một nắm tiền trước khi lui ra.
Tám Tàng vừa ra khỏi cửa, cha Đức thở dốc rồi té ngửa xuống chiếc ghế bành, mặt cha tái nhợt:
- Cha Tân... Cha làm ơn... đào thêm... một cái hố nữa... ngoài sân...
Rồi cha nín bặt, đôi mắt trợn trừng. Tôi vội bước tới đặt tai vào ngực cha...