Lần đầu tiên tôi được nghe nói về chiếc ghế TửThần là trong bữa điểm tâm tại giáo phận Thánh Phê Rô, khi Cha chánh xứ cho tôi biết về sự mê tín của giáo dân trong xứ.
Sau khi nghe những câu chuyện của cha về sự mê tín một cách không thể tưởng tượng nổi, tôi lên tiếng với vẻ nửa tin nửa ngờ:
- Tôi không nghĩ là mọi người lại tin dị đoan đến thế.
Cha Đức mỉm cười:
- À... thì chỉ những người kém ý chí mà thôi.
Rồi cha liếc nhìn bà Tư đang lau nhà:
- Chỉ có sự thiếu đức tin mới đưa tới việc dị đoan mê tín.
Bà Tư nhìn tôi nháy mắt:
- Dạ thưa cha, con biết... Cha đâu phải là người tin những điều dị đoan nhảm nhí. Thế nhưng... còn cái ghế TửThần ở quán Con Heo và con Vịt thì sao cha?
Rồi không để cha Đức trả lời, bà Tư cho tôi hay rằng ở ngoài quán rượu Con Heo và Con Vịt có một cái ghế mà theo lời truyền tụng, hễ ai ngồi vào đó sẽ chết trong vòng một tuần lễ.
Cha Đức ngắt lời:
- Ồ, đó chỉ là câu chuyện do lão Tám Tàng chủ quán bịa ra mà thôi.
Bà Tư không chịu thua:
- Cha còn nhớ không, mới vào ngày lễ Thánh Patrick, lão Tám đã công khai tuyên bố rằng bất cứ ai có gan ngồi vào cái ghế đó, lão sẽ mời một chầu rượu miễn phí. Lão mời cả cha nữa mà. Cha nghĩ sao?
- Tôi không muốn lăn cổ ra chết một cách vô duyên trong một quán rượu.
Bà Tư vồ ngay lấy:
- Đó, cha thấy chưa, cha chánh xứ sợ chết. Hèn chi thiên hạ nói rằng nếu chính cha chánh xứ cũng sợ cái ghế đó, thì lời truyền tụng chắc hẳn không ngoa. Chính cha là người đã khiến dân chúng tin dị đoan hơn nữa đó.
Cha Đức buông đũa xuống, gào lên:
- Bà Tư, tôi đã nói với bà nhiều lần rằng tôi không phải là người tin dị đoan. Bà nghe rõ chưa?
Khoảng mười một giờ sáng hôm đó, tôi tới gõ cửa quán Con Heo và Con Vịt. Một người đàn bà ra mở cửa và khi nghe tôi tự giới thiệu, mời tôi vào trong quán. Sau khi rót mời tôi một ly trà nóng, bà Tám Tàng lên tiếng:
- Ông nhà tôi còn ngủ. Gần sáng khách nhậu mới về hết. Mời cha dùng trà kẻo nguội.
- Cám ơn bà. Tôi chỉ muốn nghe chính bà cho biết vài điều về cái ghế TửThần xem lời đồn đại có đúng hay không.
- Dạ thưa cha.. Cái ghế đó làm con chán ngấy lên tận cổ rồi. Đó nó đó. Cha thử nhìn xem.
Theo hướng tay của bà, tôi nhìn thấy một cái ghế bành nằm giữa cây đờn dương cầm và cái bảng phóng tên.
Ghế được cột cẩn thận vào một cái vòng sắt trên tường bằng một sợi giây xích, có khóa cẩn thận, trên là một cái nệm màu vàng. Lưng ghế có một tấm bảng mạ bạc bóng loáng ghi ba chữ "Ghế tử thần".
Bà Tám nói tiếp:
- Thưa cha, nhiều lần con khuyên nhà con dẹp bỏ nó đi, nhưng nhà con nói rằng cái ghế này rất có lợi cho công việc làm ăn vì mỗi năm thu hút hàng ngàn du khách. Họ tới đây để coi cái ghế này.
- Nhưng... cái ghế này thực ra có... hại gì không?
Đột nhiên tôi nghe một giọng đàn ông trả lời: - Thưa cha, câu hỏi này rất đúng với ý nghĩ của tôi.
Ông Tám, một người to béo bước tới quầy rượu một cách lặng lẽ, chính là người vừa trả lời. Ông nói tiếp:
- Chắc cha mới về giáo phận này? Cha tới coi cái ghế TửThần phải không?
Bà Tám bước vội vào trong. Ông Tám nhìn theo vợ rồi quay sang nói với tôi:
- Vợ tôi nó không thích cái ghế này. Còn cha, tôi biết các cha cũng tin dị đoan dữ lắm, nếu không thì cha đâu có tới đây.
Tôi nghiêm giọng: