watch sexy videos at nza-vids!
Trường Sa, Hoàng Sa Là Của Việt Nam
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA BELONG TO VIỆT NAM
4teen.pro
Haiduongmobile.wap.sh
Thế giới giải trí cho teen Việt
Clip em xinh nóng bỏng, Clip ca sĩ lộ hàng, girl xinh nóng bỏng độ nét cao
truyen ma kinh di

Ma gương

"Sao có chuyện ấy được? Làm sao anh vào được đây?"

Chàng mỉm cười:

"Có lẽ em không để ý đấy thôi, nhưng em chỉ thấy được anh khi em soi gương."

Nàng nhanh chóng điểm lại những lần gặp chàng. Thư viện, quán nước, trạm xe buýt, toilet công cộng..., phải lần nào nàng cũng đứng trước một tấm gương và anh cũng thế. Nhưng như vậy có nghĩ như thế nào, phải chăng anh không phải là người bình thường?

"Đúng vậy," anh mỉm cười, đọc được ý nghĩ của nàng. "Anh chết cách đây gần hai mươi năm và cũng theo em gần chừng ấy năm," anh nói một cách đơn giản.

nàng vịn tay vào thành bồn tắm, từ từ ngồi xuống bệ đá cạnh bồn. Nước tắm tràn ra xung quanh, nàng vội tắt đi trong khi cố nhận định mẩu tin này. Nàng ngạc niên không thấy sợ hãi, chỉ kinh ngạc, bối rối và cảm động vì biết rằng anh đã theo mình chừng ấy năm. Nàng nhìn anh, có tìm ra một nét gì đó không bình thường để tin điều anh nói là sự thật nhưng hoàn toàn không có gì cả.

"Anh không giống như những hồn ma người ta hay miêu tả phải không?" Anh giễu. "Người ta bảo những người chết một cách bình yên thường giũ lại được diện mạo lúc còn sống, có vậy anh mới dán theo em chứ!"

Nàng bật cười, thấy dễ chịu với máu khôi hài của anh. Anh đưa mắt nhìn nàng âu yếm.

"Em tắm đi, kẻo nước nguội." nàng bối rối thẹn thùng. Có cái gì đó gần như là thân mật giữa hai người nhwung sao nàng không cảm thấy khó chịu. Nàng lặng lẽ quay lưng bước vào bồn tắm và từ từ tháo khăn tắm ra. Giấu mình dưới lớp bọt xà phòng, nàng đỏ mặt nghĩ đến chàng đã nhìn thấy nàng trắm bao nhieu lần; và những lúc khác nữa... Người nàng nóng lên và chàng mỉm cười như thể đọc được ý nghĩ của nàng.

Nàng tò mò muốn biết thêm về con người kỳ lạ này. Có cái gì đí như một sức hấp dẫn từ chàng làm nàng cảm thấy náo nức. "Ngồi xuống đi anh," nàng bảo, "và kể cho em nghe về anh, làm sao anh gặp được em?"

Chàng chậm rãi ngồi xuống bậc đá cạnh bồn tắm. Nhìn thẳng vào mắt nàng, chàng kể, giọng đều đều, trầm ấm.

"Anh bị bệnh tim từ nhỏ. Năm anh mười tám tuổi, anh chết trong lúc ngủ. Trước đó vài tháng, bố anh cũng mất đi như thế nên mẹ anh suy sụp hẳn và anh nghĩ bà cụ cần được chăm sóc nên anh thường hay quanh quẩn bên bà. Bố anh ra đi vĩnh viễn, anh chưa bao giờ nhìn thấy Bố anh từ khi ông cụ mất, anh không biết bây giờ ông cụ ở đâu? Có nhiều con đường một người chết đi có thể chọn, nhưng anh chưa bao giờ chọn một con đường nào vì ngay từ phút đầu, anh đã quyết định ở lại bên cạnh mẹ cho đến ngày bà cụ mất."

"Thế có bao giờ bà cụ nhìn thấy anh không?"

"Có chứ, chỉ một vài lần năm anh vừa mất, nhưng chỉ thoáng qua thôi và không trò chuyện gì cả. Em biết mấy người già mà họ mê tín lắm, anh không muốn bà cụ lo lắng là anh không được siêu thoát."

"Thế nhưng cụ vẫn thấy anh mà?"

"Anh chỉ cho mẹ thấy vài lần, ban đêm lúc nhập nhoạng tối lúc cụ soi gương. Anh chỉ mỉm cười và ôm lấy mẹ rồi biến mất, anh muốn để mẹ nghĩ rằng anh chỉ là ảo giác."

"Thế bà cụ có sợ không?"

"Không, không hề." Anh mỉm cười.

"Anh là con duy nhất của Mẹ nên bà cụ thương anh lắm. Thường sau khi thấy anh, bà cụ có vẻ vui lên. Nhưng không được bao lâu, cuối năm đó mẹ anh mất. Anh không bao giwof gặp lại mẹ anh nữa. Anh nghĩ bà cụ đã đến với Bố anh. người ta có thể chọn nơi nào mình muốn đến trước khi chết."

Chàng im lặng một lúc, trầm ngâm nghĩ ngợi. Nàng lặng lẽ theo dõi, nhạc nhiên về những điều nghe được.