Niệm Thư bắt đầu đi học trước ánh mắt ngạc nhiên của những đứa bạn cùng lớp. Từ khi con bé phát hiện mình mắc bệnh tim vào năm lớp bốn. Hai năm nó không cắp sách đến trường, đó là khoảng thời gian khủng khiếp đối với nó.
Vừa ngồi xuống chỗ của mình là Niệm Thư lấy phấn vạch một đường ranh giới và phán một câu xanh rờn:
- Ai phạm ranh giới, tôi đánh!
Thằng bé có khuôn mặt lấm chấm những vết tàn nhang đeo cặp kính cận dày cộm rùng mình lên tiếng:
- Bạn thay đổi nhiều quá!
- Hứ...!
Lâu lâu thừa cơ hội Niệm Thư không để ý, thằng bé thò tay qua quẹt một ít phấn bôi lên phần bàn của mình. Cứ quẹt cứ bôi mãi, cho đến khi xuất hiện trước mặt con bé ba chữ cái B-C-L.
Nhìn thằng con trai đang tủm tỉm cười, Niệm Thư tức giận vô cùng, nó ngẫm nghĩ hồi lâu, nhưng không nghĩ ra ba chữ cái đó.
Con bé đang sôi gan tím mật, nghiến răng nghe trèo trẹo: - Viết cái gì? Bôi liền.
Thằng con trai trơ trơ cái mặt trông thật đáng ghét.
- Tôi viết cái gì kệ tôi, mắc mớ gì bạn bắt tôi bôi.
Đứa con gái cột tóc đuôi gà ngồi phía trên bàn Niệm Thư liền quay xuống
nói:
- Tuấn Kiệt nói bạn là “bà chằn lửa” đấy.
Niệm Thư đang phùng mang trợn mắt nhìn Tuấn Kiệt hỏi:
- Có phải vậy không? Nếu bạn không giải thích ba chữ cái đó rõ ràng, lát nữa ra về biết tay tôi!
- Trời...! Con gái gì...
- Con gái sao?
- Hiền dễ sợ.
- Biết vậy thì tốt. Bây giờ giải thích ba chữ cái đó đi! Tuấn Kiệt điềm nhiên đáp:
- B-C-L là... “bán cháo lòng”, tự nhiên tôi thấy bạn tôi thèm ăn cháo lòng. - Đồ vô duyên!
Nét mặt của Niệm Thư như giãn ra, con bé không còn đôi co với thằng con trai ngồi bên cạnh, nó đang nghĩ cách trả thù. Cầm lấy cục phấn con bé ghi vội bốn chữ cái trên bàn, B-M-K-Ư. Tuấn Kiện hỉnh mũi hỏi:
- Đó là chữ gì vậy?
Lần này, đứa con gái tóc đuôi gà cũng nhanh nhẩu trả lời thay: - Niệm Thư nói bạn là “bốn mắt khó ưa”.
Nét mặt Tuấn Kiệt sa sầm lại:
- Có đúng như vậy không?
- Bạn đừng nghe lời “bà tám nhiều chuyện” đó nói gì. Để tôi dịch bốn chữ cái B-M-K-Ư cho bạn nghe nhé.
- Nói đi.
Niệm Thư trề môi đáp:
- Đó là “bún mắm không ưa”.
- Trời! Bó tay với bạn luôn.
Buổi học kết thúc nhanh chóng, Niệm Thư là một cô bé rất gần gũi, chỉ một tuần trở lại lớp học, nó nổi tiếng quậy phá nhất trường. Nhưng con bé rất thông minh, môn học nào nó cũng đứng nhất lớp và cả lớp bình chọn nó lên làm lớp trưởng. Sự thay đổi đột ngột của Niệm Thư làm cho các thầy cô trong trường phấn khởi, dù sao trong mắt họ không còn hình ảnh cô học trò nhỏ ngày nào, mong manh như một cánh hoa.
Chiều nay sau một buổi học căng thẳng, Niệm Thư cùng nhóm bạn kéo nhau
đến hồ bơi vùng vẫy dưới làn nước mát cho thoả thích. Xoãi tay xoãi chân bơi
chán chê, cả bọn vây quanh chiếc xe bán bột chiên. Tuấn Kiệt đã trở thành bạn thân của Niệm Thư, thằng con trai khoái chí cười vang khi đọc ba chữ cái. “BC-L”, làm cho con bé đấm vào lưng nó thùm thụp.
- “B-M-K-Ư” đáng đời bạn lắm!
Cuộc vui nào cũng đến lúc chia tay, mỗi đứa đi một ngã. Niệm Thư vừa đạp
xe vừa huýt sáo với một bản nhạc thật vui nhộn. Đang hưng phấn trong lòng,
con bé giật mình nhận ra trái tim nó đang đập dữ dội, không biết chuyện gì đang
xảy ra.
Đảo mắt nhìn xung quanh, Niệm Thư trông thấy bên đường có một cặp vợ chồng lớn tuổi đang đứng bán hủ tiếu. Một quán hủ tiếu tạm bợ ven đường với những cái bàn thấp được kê sát gốc cây. Việc buôn bán của hai vợ chồng họ vẫn diễn ra mỗi ngày như thế, nhưng Niệm Thư cảm thấy có một điều gì bất ổn. Con bé nhắm nghiền hai mắt lại, nó đang liên kết đến một giác quan thứ sáu để nhận biết những gì sắp xảy ra.
Trong ánh sáng mờ ảo, Niệm Thư trông thấy một chiếc xe tải lớn, người lái xe không điều khiển được tốc độ đã lạc tay lái đâm sầm vào quản hủ tiếu. Một tai nạn kinh khủng sắp xảy ra. Khuôn mặt con bé biến sắc, nó đạp xe nhanh đến quán hủ tiếu thông báo tin dữ cho mọi người:
- Không ai được ngồi ăn ở đây. Chỗ này sẽ xảy ra tai nạn đấy!
Người đàn bà chủ quán ngẩng mặt lên nhìn Niệm Thư, giọng bà ta cay nghiến:
- Con bé này, là con nhà ai sao nói toàn những điềm gở vậy?
Niệm Thư dắt chiếc xe dạp dựng sát vào gốc cây con bé cố gắng giải thích: - Con nói thật đấy! Nơi đây sẽ xảy ra một tai nạn thảm khốc.
Một người phụ nữ trẻ vừa tấp xe vào lề đường, chị ta đi cùng với một thằng
bé khoảng ba tuổi hai mẹ con họ ngồi vào bàn gọi liền hai tô hủ tiếu bò viên.
Niệm Thư vội vàng chạy đến, xua tay lia lịa:
- Chị ơi! Đi chỗ khác đi, nơi đây sắp xảy ra tai nạn đấy.
- Cái gì? - Ngườl phụ nữ trợn mắt kinh ngạc nhìn Niệm Thư. Hai vợ chồng chủ quán phẩy tay nói lớn:
- Con bé này bị khùng nặng rồi!
- Trời ơi! Mới mở hàng gặp cái thứ ăn hại này làm sao mà buôn bán được nè
trời.
Người phụ nữ có vẻ thương hại con bé, chị ta quay sang nói với bà chủ quán:
- Bà bán cho em gái này một tô hủ tiếu đi, tôi sẽ trả tiền cho. Tội nghiệp con bé mặt mày sáng sủa mà bệnh nặng quá.
- Tôi nghi lắm, bây giờ có đủ kiểu ăn xin. Bọn chúng chỉ lợi dụng lòng tốt người khác.
Niệm Thư bước đến nghiêm mặt nói:
- Tôi không phải là kẻ ăn xin, tôi đoán biết được tương lai. Một lát nữa một chiếc xe tải sẽ tông vào cái quản hủ tiếu. Chẳng lẽ mọi người thấy cái chết trước mắt mà không tránh sao?
Thằng bé đang ngồi bên cạnh người phụ nữ bập bẹ nói: - Mẹ ơi! Chị ấy nói thật đó.
- Tôi cũng thấy hơi lo.
Người phụ nữ vội vàng đứng dậy kéo con trai bước lên xe. Bà chủ quán quay sang nhìn Niệm Thư tru tréo:
- Tao đã buôn bán ở đây gần ba năm rồi có chuyện gì xảy ra đâu. Mày độc miệng tung tin đồn nhảm, còn ai dám ghé quán tao ăn.
Niệm Thư vẫn giữ khăng khăng lời nói:
- Bà chỉ biết có lợi trước mắt, nếu tai nạn xảy ra, bà có đảm bảo sinh mạng của mọi người không?
Ông chủ quán cầm lấy cây đũa bếp, ông lên tiếng xỉ vả:
- Mày biến khỏi mắt tao nhanh lên! Muốn đến đây phá vợ chồng tao buôn bán sao?
- Đoạn đường này xe tải chạy qua rất nhiều. Vợ chồng ông buôn bán lấn chiếm lề đường, dễ dàng xảy ra tai nạn lắm.
Người đàn ông cứng họng không biết trả lời như thế nào với con bé. Đúng như những gì nó nói, quán hủ tiếu của ông không được phép buôn bán ở đây. Nhưng thời buổi khó khăn, muốn tìm mặt bằng đâu phải chuyện dễ.
Có hai người đàn ông bước đến kéo ghế xuống ngồi, họ chưa kịp gọi hủ tiếu. Niệm Thư đã bước đến lắc đầu trả lời:
- Hôm nay quán không bán, hai người vui lòng đi chỗ khác. - Quán cóc vỉa hè cũng làm phách.
Bà chủ quán chạy đến trừng mắt nhìn Niệm Thư quát lên: - Mày muốn gì? Tao sẽ ăn thua đủ với mày.
- Nếu không nghe lời tôi, bà sẽ hối hận đấy.
Hai người đàn ông giận dữ bỏ đi, họ không cần nghe lời giải thích của bà chủ quán. Lần này thì bà chủ quán không còn khách sáo với con bé đang đứng trước mặt. Chụp lấy cây chổi, bà quất túi bụi vào Niệm Thư, nét mặt bà đanh lại trông thật đáng sợ:
- Mày cút khỏi đây ngay, tao sẽ đập cho mày chết nếu mày không đi.
Niệm Thư tức tối cúi xuống đưa tay bụm lấy một nắm đất hất vào nồi nước lèo đang sôi ùng ục:
- Thử xem ông bà còn bán cho ai ăn nữa đây. - Mày đứng lại, tao sẽ giết chết mày.
Tay cầm cây chổi, bà chủ quán đánh tới tấp vào mặt Niệm Thư, con bé bỏ chạy trước sự đuổi bắt của người đàn bà. Ông chủ quán chạy theo vợ mình lên tiếng can ngăn:
- Bà đừng đánh nó nữa, xem như hôm nay chúng ta bị cô hồn phá đám.
Từ xa một chiếc xe tải lù lù xuất hiện như một con quái vật, gã tài xế ngồi trên xe mắt lim dim, cơn buồn ngủ làm cho gã không còn tỉnh táo. Hai mắt của gã đang nhướng lên một cách bất lực. Chỉ một cái ngủ gật tai hại của gã đã kéo theo tay lái lệch sang một bên làm chiếc xe chồng chềnh. Gã hoảng hốt nhìn chiếc xe chồm lên phía trước, lấn sang lề đường đâm sầm vào quán hủ tiếu. Cú va chạm mạnh khiến cho phần đầu của chiếc xe húc vào gốc cây, những mảnh kiếng vỡ nát ghim vào người gã lài xế, gã chỉ kịp kêu một tiếng thê thảm rồi ngất lịm vào vô lăng...
Hai vợ chồng chủ quán đứng chết trân nhìn cảnh tượng kinh hoàng. Người
đàn bà không chịu nỗi cú sốc quá lớn, bà đưa hai tay bưng lấy khuôn mặt khóc
nức nở. Người đàn ông quay lại đưa mắt tìm kiếm cô bé để nói lên lời xin lỗi.
Nhưng đám đông hiếu kỳ chen lấn nhau vay quanh hiện trường tai tại, bóng dáng ân nhân của họ đã biến mất trong dòng người đông nghẹt.
Chiếc xe đạp của Niệm Thư bị cán bẹp dúm, không những thế cái đầu gối
của con bé bị tróc một mảng thịt rất lớn, trong lúc bất cẩn nó vấp phải cục đá té bò càng giữa đường.
Rời bỏ đám đông đang đứng nhốn nháo trước tai nạn vừa xảy ra, Niệm Thư cắn răng cố chịu đựng cơn đau từ vết thương đang rỉ máu, con bé dò dẫm từng bước trên đường về nhà.
- Niệm Thư ơi! Cậu giỏi lắm!
Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai Niệm Thư, tiếng nói đó cứ in sâu vào tâm trí con bé.
- Đậu Nành, có phải cậu đã làm ra chuyện này không? Trái tim của cậu đã mách bảo cho tớ những sự việc trong tương lai.
- Mình không làm được chuyện này, nếu không có sự thông minh tuyệt đỉnh của cậu và trái tim dũng cảm của mình, thì chúng ta không đoán biết được mọi chuyện xảy ra.
Cuộc nói chuyện dừng lại một cách bất ngờ, Niệm Thư bắt gặp những người
đi đường đang nhìn con bé như một sinh vật lạ từ một hành tinh khác đến. Điều
đó chẳng có gì ngạc nhiên cả, bởi vì con bé đang nói chuyện với chính bản thân
của nó...
Hoàng hôn vừa buông xuống thành phố, ráng hồng gom về phía chân trời tạo
nên một màu đỏ rực. Đường trở về nhà Niệm Thư giờ như rút ngắn lại chỉ cần
băng qua một ngã ba nữa sẽ thấy cánh cổng sắt có giàn hoa ti gôn quen thuộc
của nhà nó. Con bé hớn hở khi nghĩ đến ly nước lọc mát lạnh và chiếc giường
trải tấm drap trắng tinh thơm mùi nước hoa uất kim hương. Có tiếng khóc sụt
sùi văng vẳng bên tai Niệm Thư, tiếng khóc nghe như ai oán trong đêm nghe
càng não nuột.
Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường trên cao rọi xuống, Niệm Thư trông thấy một đứa bé gái trạc tuổi với nó đang đứng khóc. Cô bé mặc bộ đồ vải hoa màu xanh nhạt, loại vải rẻ tiền đã sờn cũ có nhiều mảnh vá.
Niệm Thư tò mò bước đến gần cô bé cất tiếng hỏi: - Ai làm cho bạn khóc vậy?
Cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt đen lay láy ngơ ngác nhìn Niệm Thư. Ngập ngừng một lúc cô bé trả lời:
- Mẹ của tôi đang bệnh nặng. Nhà tôi nghèo không có tiền mua thuốc cho
mẹ.
- Nhà bạn ở đâu?
- Qua khỏi con hẻm nhỏ này là đến nhà tôi. Niệm Thư bượt miệng kêu lên:
- Có phải xóm Cây Bần không?
- Đúng rồi, bạn biết nhà tôi sao?
- Tôi chưa đến xóm đó bao giờ. Nhưng nhà bạn cũng ở gần nhà tôi, chúng ta chỉ cách nhau một đoạn đường ngắn.
Chép miệng thở dài, ánh mắt cô bé buồn rười rượi:
- Chỉ cách nhau một đoạn đường, nhưng cả hai thế giới hoàn toàn khác nhau. - Tại sao bạn nói như vậy?
- Bởi vì những người sống trong xóm Cây Bần, ai cũng nghèo khổ và rách
rưới.
Niệm Thư mạnh dạn đưa ra một lời đề nghị. Bỗng nhiên nó trở thành một người có tấm lòng nhân ái, biết yêu thương đồng loại. Không hiểu sao giữa nó và cô bé này có một sợi dây liên kết với nhau rất chặt chẽ.
- Mình sẽ giúp gia đình bạn vượt qua khó khăn này.
- Không dễ dàng như bạn nghĩ dâu. Nếu bạn giúp mình bằng tiền của gia đình, mẹ bạn sẽ không bằng lòng. Gia đình mình tuy khó khăn, túng thiếu, nhưng mình chưa bao giờ xoè tay xin sự bố thí của người khác.
Cô bé có những suy nghĩ như một người lớn, gương mặt buồn da diết. Niệm Thư nắm lấy tay đứa con gái, có một diều kỳ lạ, một luồng khí lạnh tanh đang thổi nhẹ vào sống lưng. Bất giác Niệm Thư rùng mình, xuýt xoa:
- Eo ơi, lạnh quá.
Rút bàn tay xương xẩu giấu vào trong túi áo, cô bé cũng có một chút cảm tình với Niệm Thư, nó mỉm cười nói:
- Mình tên Nhiên, còn bạn?
- Niệm Thư.
- Tên của bạn đẹp quá!
Lúc này Niệm Thư mới có dịp tiếp cận với Nhiên. Câu chuyện của hai đứa con gái trở nên thân mật hơn.
- Bệnh của mẹ bạn có nghiệm trọng không? Nhiên nghẹn ngào đáp:
- Gia đình mình nghèo không đủ tiền trị bệnh cho mẹ. Cho nên bệnh của mẹ mình càng lúc càng nặng.
Tình cờ Niệm Thư trông thấy một cái túi vải nằm gọn bên hông Nhiên, trên tay con bé đang cầm một xấp vé số.
Nhiên cẩn thận bỏ những tờ vé số vào trong túi, cô bé nhún vai nói:
- Mình đi bán vé số dọc theo con đường này. Suốt ngày mình mang vận may đến cho mọi người, nhưng riêng bản thân của mình vẫn gặp đen đủi.
- Bạn không đi học sao?
- Nhà mình nghèo quá, mình học đến lớp ba phải nghỉ học. Nhưng đứa em gái của mình vẫn tiếp tục học. Nó học giỏi lắm, năm nào cũng được học sinh xuất sắc.
- Em bạn tên gì?
- Nó tên Nhi...
Nhiên vẫy tay chào tạm biệt Niệm Thư, cô bé nói còn phải tranh thủ bán hết cọc vé số mới về nhà. Cuộc chia tay có vẻ lưu luyến, Niệm Thư cất tiếng gọi tên người bạn mới quen:
- Nhiên! Mình muốn gặp lại bạn.
Bước được vài bước, Nhiên quay lại trả lời:
- Bạn đến xóm Cây Bần hỏi nhà cô Lài bán chè. Lúc trước mẹ mình gánh chè đi bán dạo trong xóm nên ai cũng biết.
- Nhất định mình sẽ ghé thăm bạn.
Niệm Thư trở về nhà trong tâm trạng buồn vui lẫn lộn. Con bé chưa kịp đưa tay nhấn chuông, nó giật mình nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng của nhiều người trong phòng khách, không biết mẹ nó đang tiếp khách nào vào giờ này? Con bé cắn môi suy nghĩ, nó chẳng thích gặp gỡ nhiều người, nhất là bạn bè của mẹ nó, họ lúc nào cũng xoi mói nhìn nó với ánh mắt dò xét.
Cánh cổng hé mở, mọi người kéo nhau ra về. Niệm Thư hoảng hốt nhận ra những người này không phải là bạn của mẹ nó. Đó là hai vợ chồng chủ quán hủ tiếu, có cả người phụ nữ và đứa bé trai nữa. Tại sao họ biết nhà nó chứ? Họ đến đây có mục đích gì? Bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang hiện ra trong đầu, Niệm Thư nép mình vào bụi cây không muốn cho ai nhìn thấy nó.
Người đàn bà chủ quán trở nên hiền lành, bà ta cứ lập đi lập lại câu nói của mình:
- Cô bé là ân nhân cứu mạng chúng tôi. Vậy mà tôi nhẫn tâm xua đuổi nó, tôi có lỗi với nó rất nhiều!
- Chúng tôi đến đây muốn gặp cô bé để xin lỗi. Lam gật đầu đáp:
- Con gái tôi về, tôi sẽ nói lại với nó là có mọi người đến đây tìm nó.
Những người khách bất đắc dĩ vừa bước đi, Niệm Thư từ trong chỗ núp phóng ra, nó thở phào nhẹ nhõm.
Lam đứng nhìn trân trối con gái, gương mặt cô không được vui. Đứa con gái cô nâng niu như trứng mỏng giờ đây đã thay đổi nhiều quá, không còn cái vẻ yểu điệu thục nữ như ngày nào. Bản tính chẳng khác gì một đứa con trai, nghịch ngợm, bướng bỉnh và làm những chuyện rất kỳ lạ.
Niệm Thư theo mẹ vào phòng, con bé đứng thập thò ngay ngưỡng cửa như người biết lỗi. Lam ngồi xuống chiếc ghế bành, giọng cô nhẹ nhàng nhưng rất sâu sắc:
- Niệm Thư! Từ khi sự sống của con bắt đầu trở lại, con đã thay đổi nhiều quá. Tình cảm của mẹ con mình cũng phai nhạt đi, càng ngày con càng xa cách mẹ, con làm những chuyện mà người ta gọi là siêu phàm. Sự nổi tiếng của con làm cho mẹ lo lắng nhiều, một ngày nào đó mẹ sẽ vĩnh viễn mất con.
Niệm Thư quỳ xuống dưới chân Lam nước mắt giàn giụa, con bé khóc tức
tưởi:
- Đây là số phận bắt buộc con phải làm. Con rất khổ tâm, chẳng lẽ con đứng nhìn người ta chết mà không cứu sao mẹ?
- Nhưng đổi lại con phải nhận lấy những hậu quả khó lường trước được. Con hãy nhìn bộ dạng con xem, tơi tả như một miếng giẻ rách. Có người mẹ nào không đau lòng nhìn thấy cảnh tượng con gái mình như vậy?
Lam xoa đầu con gái và kéo nó vào lòng, dù sao đi nữa nó vẫn là đứa con gái
đáng thương của cô. Những cơn gió lùa vào cánh cửa sổ mang hương thơm nhẹ
nhàng của hoa quỳnh nở về đêm, mùi thơm của nó không xoa dịu tâm trạng của
Lam trong lúc này. Cuộc đời cô như chiếc thuyền nan đang đương đầu với
những bão tố, một mình cô chống chọi lại với những trận cuồng phong. Không
biết cô đủ sức để vượt qua cơn đường gian lao trước mặt, hay giữa đường cô
phải gục ngã.
Điều đó còn nhờ vào nghị lực của cô...
Sáng nay, Niệm Thư dậy thật sớm, vết thương ngay đầu gối vẫn còn đau ê ẩm, cũng may là mẹ nó không biết, nếu không rắc rối to.
Đứng trước tấm gương, Niệm Thư chải lại mái tóc cho gọn gàng, con bé còn cài lên một cái nơ xinh xắn màu hồng. Bộ đồng phục màu xanh lơ đi kèm đôi giày trắng tinh, trông con bé ra dáng lắm.
Bước xuống cầu thang, Niệm Thư trông thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lam, con bé đưa tay che miệng cười khúc khích:
- Nhìn con có giống con gái không mẹ?
Lam đã chuẩn bị sẵn thức ăn sáng trên bàn cho con gái, cô lên tiếng mắng yêu con:
- Thằng cha mày, đến đây ăn sáng nhanh lên!
Gương mặt Niệm Thư rạng rỡ khi nhìn thấy đĩa trứng chiên ốp la và những cây xúc xích căng tròn với lớp da màu vàng béo ngậy, con bé nuốt nước miếng ừng ực, nó nhanh nhẩu cầm lấy cây nỉa ghim vào một cây xúc xích đưa lên miệng nhai ngồm ngoàm.
Lam lắc đầu trước cái tính háu ăn của con gái, nhưng cô cũng thấy vui khi
trông thấy da thịt của nó chắc nịch, khuôn mặt sạm nắng như dân thể thao chính
hiệu. Khi Lam nhìn xuống cặp chân thon dài của con, cô sửng sốt kêu lên:
- Niệm Thư! Đầu gối của con sao bị trầy trụa nữa rồi?
Ngốn tất cả phần thức ăn vào miệng, Niệm Thư vừa nhai vừa nói: - Chuyện nhỏ như quả nho mẹ ơi! Chảy máu chút xíu nhằm nhò gì. Lam vẫn lo lắng:
- Con có thoa thuốc sát trùng chưa? Nó dễ bị nhiễm trùng lắm con ạ. - Dạ con biết rồi! Thưa mẹ con đi học.
Niệm Thư quơ nhanh ly sữa trên bàn uống ừng ực, con bé lè lưỡi liếm một vòng quanh miệng, thay vì cầm khăn giấy lau chậm từ từ như mẹ nó thường dạy sau khi ăn xong. Phóng nhanh ra cửa, Niệm Thư quên đi vết thương ngay đầu gối vẫn đau nhức. Mím môi, nhăn mặt, con bé bước chân khập khiễng trước ánh mắt quan tâm của Lam. Cô vội vàng đứng dậy nói vọng ra cửa:
- Thư! Chờ mẹ một chút, để mẹ lấy xe chở con đi học.
- Không cần đâu mẹ. Con đạp xe một mình được mà, chuyện nhỏ như quả
nho.
- Chuyện nhỏ như quả nho. - Lam lập lại câu nói hài hước của con gái, cô chùn vai mỉm cười.
Chiếc xe đạp từ nhà kho được lôi ra, Niệm Thư nhanh nhẹn leo lên, con bé nhún người một cái đã đạp tới đầu đường.
Lam thở dài nhìn theo bóng Niệm Thư mất hút trên con đường tràn ngập ánh
nắng. Bỗng cô sực nhớ đến chiếc xe đạp mi ni màu trắng của con, cô không
thấy nó ở trong nhà. Thật là tai hại, con gái ai lại chạy xe đạp dềnh dàng đó
chứ?
Chiếc xe đạp này là của chồng cô, anh ấy vẫn thường đạp xe thong dong vào mỗi buổi sáng - là môn thể thao mà Tâm mê nhất. Vết thương lại đau nhức nhối, Lam lặng người với cơn đau...
Hôm nay được nghỉ hai tiết học cuối, Niệm Thư vui mừng tận dụng khoảng
thời gian này đến xóm Cây Bần. Mỗi lần nghĩ đến cô bạn mới quen, trái tim của
Niệm Thư lại xao động, có một động lực rất mãnh liệt thúc đẩy cô phải đến gặp
Nhiên.
Tuấn Kiệt đã chờ sẵn Niệm Thư ngay cổng trường, thằng bé lên tiếng rủ rê: - Chúng ta đi bơi nhé!
- Mình có việc phải làm rồi.
- Việc gì quan trọng vậy? Nói cho mình nghe được không.
Niệm Thư phóng mình lên chiếc xe đạp, con bé vẫy tay nói lớn: - Làm xong việc này, mình sẽ kể cho cậu nghe.
Khuôn mặt Tuấn Kiệt tiu nghỉu trông thật đáng thương, đẩy chiếc xe đạp ra cổng, thằng bé lẩm nhẩm nói một mình:
- Khống biết có chuyện gì quan trọng mà Niệm Thư hối hả như vậy? Bỏ rơi cả bạn bè luôn.
Ra khỏi cổng trường, Niệm Thư đạp xe khoảng mười lăm phút đến xóm Cây
Bần. Một xóm nghèo nàn nằm trong con hẻm sâu hun hút, ngoằn ngoèo theo lối
đi. Những mái nhà tranh rách nát mọc san sát bên nhau, người dân trong xóm đa
sổ làm nghề thu mua ve chai, nhà nào cũng là cái kho chứa đồ phế thải chất cao
như núi.
Bầu không khí càng oi bức với những hố nước đen ngòm bốc mùi tanh tưởi,
Niệm Thư dừng xe trước một ngôi nhà đầu hẻm để hỏi thăm nhà cô Lài bán chè.
Một người đàn bà bước ra đưa tay chỉ vào một ngôi nhà có mái che bằng những ván dầu tạm bợ, chị ta nhanh nhẩu đáp:
- Cái nhà có cánh cửa sổ lợp lá dừa đó. Từ ngày đứa con gái lớn bị xe đụng chết cô Lài không còn bán chè nữa.
- Cô nói sao? - Niệm Thư ngạc nhiên trước thông tin của người đàn bà.
- Tội nghiệp cho con Nhiên đi bán vé số kiếm tiền nuôi mẹ và em gái nó. Không biết tên tài xế thất đức nào đụng con bé rồi bỏ chạy. Mọi người trong xóm thương tình góp tiền mua một cái hòm cho con bé.
Niệm Thư đứng như trời trồng, buổi tối hôm qua nó vẫn còn gặp Nhiên sống khoẻ mạnh, không lý nào chết tức tưởi như vậy. Cúi đầu chào người đàn bà, Niệm Thư bán tín bán nghi đạp xe thẳng đến nhà của Nhiên.
Ngôi nhà hoàn toàn trống vắng, ngoài chiếc giường tre ọp ẹp, trong nhà không có một thứ gì quí giá.
Dựng chiếc xe đạp trước cửa nhà, Niệm Thư rón rén bước vào. Người đàn bà đang run rẩy từ nhà sau bước ra giật mình trông thấy con bé:
- Con... con tìm ai?
- Dạ có bạn Nhiên ở nhà không bác?
- Nhiên...
Người đàn bà lảo đảo ngồi xuống chiếc giường, khó khăn lấm mới thốt nên
lời:
- Con Nhiên đã chết cách đây một năm rồi...
Ngối xuống bên cạnh cô Lài, Niệm Thư vẫn không tin đây là sự thật, con bé lắc đầu nói:
- Không lẽ nào như vậy? Con vừa gặp Nhiên vào tối hôm qua.
- Con nói gì cô nghe không hiểu. Sự thật là con Nhiên đã chết rồi. - Giọng cô Lài buồn nói. - Nhiên là một cô bé có hiếu với cô và rất thương em gái nó. Đã một năm trôi qua cô vẫn không tin là Nhiên đã chết!
Niệm Thư bắt gặp một cái bàn nhỏ được kê lên cao bằng những viên gạch ống, trên bàn là một khuôn hình đặt trước bộ lư hương, cô bé trong bức ảnh rất quen thuộc. Niệm Thư bàng hoàng nhận ra Nhiên.
Cô Lài chỉ tay vào chiếc bàn thờ kê sát vách tường, cô kéo vạt áo lên chậm nước mắt, cô nói trong đau đớn:
- Bàn thờ đó là do con Nhi lập ra thờ chị hai nó. Con bé thay thế chị nó đi bán vé số kiếm tiền mua thuốc cho cô mỗi ngày.
- Cô cô bị bệnh gì vậy? - Niệm Thư ngập ngừng hỏi.
- Một căn bệnh hiểm nghèo, đã mấy lần cô vào bệnh viện, nhưng họ nói cần một số tiền lớn để điều trị. Con cũng thấy hoàn cảnh của gia đình cô rồi đấy. Tất cả đều nhờ vào những tấm vé số của Nhi, con bé phải nghỉ học, lao vào cuộc sống mưu sinh.
Khuôn mặt cô Lài biến sắc, một cơn đau oằn oại kéo theo những cơn ho khô khan càng làm cho cô kiệt sức. Thân hình gầy gò, xanh xao của cô như không thể chống đỡ với những cơn đau liên tục kéo đến, cô cúi gập người xuống cắn chặt hàm răng cho tiếng rên khỏi bật ra tử cổ họng. Một đứa cơn gái nhỏ nhắn từ bên ngoài chạy vào nó xách theo một túi ni-lon, trong đó đựng một nắm gạo và một cục thịt bé xíu. Cô bé mếu máo khóc:
- Mẹ ơi! Con nấu cháo thịt cho mẹ ăn nè. - Nhi ơi! Mẹ đau quá...
Niệm Thư trông thấy cảnh tượng nghèo khổ của hai mẹ cơn Nhi, con bé không cầm được nước mắt, trong lòng của nó đang dâng lên một cảm xúc mãnh liệt. Mặc dù nó được sinh ra trong một gia đình giàu sang, không thiếu thốn thứ gì, nhưng nó cũng cảm thông hoàn cảnh cơ hàn của người khác.
Trái tim của Niệm Thư càng đập mạnh, sâu tận đáy lòng của nó, âm thanh quen thuộc một lần nữa lại vang lên:
- Niệm Thư! Hãy mua tặng cho cô bé đó hai tờ vé số. Mọi chuyện sẽ được giải quyết xong thôi.
- Cậu có chắc như thế không?
- Hãy tin những gì mình nói, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi! Nhi trợn mắt quay sang nhìn Niệm Thư hỏi:
- Chị đang nói chuyện với ai vậy?
- Với một người bạn, nhưng cậu ấy không có mặt ở đây. - Sao kỳ lạ vậy?
Niệm Thư xoay nhanh câu chuyện qua hướng khác: - Em tên Nhi?
- Dạ... em nghe mẹ nói, chị đã gặp chị Hai của em. Đây là một chuyện rất kỳ quặc, chẳng lẽ hồn ma chị ấy?
- Có nhiều chuyện chúng ta không giải thích được dù cho chị Hai của em là ma, nhưng là một con ma rất hiền lành.
- Cám ơn chị rất nhiều.
Niệm Thư bước đến chiếc bàn thờ chắp tay khấn vái với người đã khuất:
- Nhiên! Mình biết cậu muốn mình giúp đỡ gia đình cậu điều gì rồi. Cậu hãy yên tâm mà ra đi thanh thản.
Trên bàn thờ, khuôn hình của Nhiên lung lay, bỗng nhiên nó đổ ụp xuống. Niệm Thư nhanh tay đở lấy, con bé cẩn thận đặt trở lại vị trí cũ. Một âm thanh vang lên, tiếng nói cứ văng vẳng bên tai Niệm Thư.
- Cám ơn bạn rất nhiều. Bây giờ mình đã nhẹ nhõm ra đi... - Không có gì. Đây là chuyện mình phải làm thôi.
Đôi mắt bé Nhi tròn xoe mắt nhìn Niệm Thư, cô bé vẫn lập lại câu hỏi một cách nghi ngờ:
- Chị đang nói chuyện với ai vậy?
Quay sang nhìn xoa đầu đứa em gái của Nhiên, Niệm Thư hỏi khẽ: - Em bán cho chị hai tờ vé số được không?
- Dạ được, từ sáng đến giờ em bán ế ẩm, còn nguyên một cọc đây nè.
Nhi chìa ra những tờ vé số còn mới tinh, khuôn mặt con bé hí hửng nghĩ đến người bạn của chị nó mở hàng, biết đâu chiều nay nó may mắn bán hết.
Niệm Thư xoè năm ngón tay trên những tờ vé số trong khi con bé đang tập trung suy nghĩ. Những mạch máu trong cơ thể bắt đầu nóng ran, chẳng khác gì tia lửa nhỏ đang đốt cháy các tĩnh mạch chạy khắp cơ thể nó.
Một vùng sáng chói vụt ngang trong mắt Niệm Thư, con bé cảm thấy trái tim mình đập dữ dội, khi nó nhận ra một con số vàng rực. Con số quyết định một vận mệnh cho người khác. Nhón lấy hai tờ vé số, Niệm Thư xếp làm tư, cẩn thận đặt dưới khuôn hình của Nhiên. Con bé nở một nụ cười thật tươi như muốn trấn an đứa em gái của Nhiên:
- Chị tặng cho em hai tấm vé số này, nó sẽ thay đổi số phận của em. Sau này nhớ học giỏi và yêu thương mẹ nhiều hơn nhé.
Sau những cơn đau bán sống bán chết, cô Lài mệt lả người, mắt nhắm nghiền chìm sâu vào giấc ngủ.
Niệm Thư quay trở ra leo nhanh lên chiếc xe đạp. Nhi theo chân con bé ra cửa, ánh mắt Nhi long lanh với những tia hy vọng, nó đang cầu mong hai tờ vé số đó sẽ mang may mắn theo đúng như lời Niệm Thư nói...