Đậu Nành đứng tựa vào gốc cây trứng cá. Thằng bé cũng đang hồi hộp đọc điều ước của Niệm Thư dành cho nó. “Đậu Nành thân mến! Mình mong ước trái tim mình sẽ hoà vào nhịp đập trái tim của bạn, để mình biết được những cảm xúc xung quanh bạn”.
Mím chặt môi, Đậu Nành mong muốn giúp cô bé đáng thương kia có một cuộc sống bình thường, giúp cho bạn ấy tìm lại sức khoẻ. Nó cảm thấy tự tin khi nghĩ ra điều đó.
Bên trong có tiếng động phát ra từ sau cánh cửa. Lam xuất hiện trước mặt Đậu Nành như một bóng ma, khuôn mặt cô nghiêm nghị khiến cho thằng bé lùi lại vài bước đứng im như pho tượng. Nó chuẩn bị tinh thần đón nhận cơn thịnh nộ của Lam.
Thằng bé lễ phép vội khoanh tay cúi đầu chào: - Dạ cháu chào cô!
Giọng Lam rất nhẹ nhàng, cô không muốn làm thằng bé sợ hãi:
- Cô có chuyện muốn nói với cháu, nhưng không muốn cho Niệm Thư biết.
Lam chỉ tay về phía một chiếc ghế đá, cô nháy mắt cho Đậu Nành đến đó ngồi. Thằng bé dẫn chiếc xe đạp theo cùng, nó bồn chồn hỏi:
- Có chuyện quan trọng hả cô?
Chờ cho Đậu Nành ngồi xuống băng ghế đá, Lam lên tiếng trả lời: - Chuyện này có liên quan đến Niệm Thư.
- Niệm Thư?
- Cháu có biết gì về đời sống, bệnh tật của Niệm Thư không? Đậu Nành nói nhanh, giọng hơi gấp gáp:
- Cô nói đến sức khoẻ của bạn ấy? Cháu nghĩ Niệm Thư không đến nỗi nguy kịch như cô nghĩ đâu, bạn ấy cần hít thở không khí trong lành và quan trọng là phải có những người bạn, thưa cô!
Lam đưa ánh mắt buồn buồn nhìn Đậu Nành, cô lắc đầu:
- Không như những gì cháu nghĩ đâu, sức khoẻ của Niệm Thư đang trong
tình trạng xấu nhất. Tim bạn ấy có thể ngừng đập bất kỳ lúc nào. Cô rất đau khổ
cháu à.
Đậu Nành nhổm người, thằng bé tưởng như mình đang ngồi trên đống lửa, nó dồn dập hỏi:
- Thật không cô? Bệnh của Niệm Thư gọi là bệnh gì?
- Cô không biết nói như thế nào cho cháu hiểu, nhưng từ lúc Niệm Thư chào đời, trái tim của nó không được bình thường. Cuộc sống tạo ra cho nó một sự sai lầm, lúc nào cũng chực chờ rời khỏi cuộc đời.
Tiếng thở dài trong đêm của người đàn bà ngồi cạnh Đậu Nành nghe thật não lòng. Đôi mắt thằng bé đỏ hoe, nó cảm thấy trái tim mình đang nhói đau.
- Bệnh đó không chữa được sao cô?
- Không hẳn như vậy, trừ khi... - Bỏ lửng câu nói, Lam ngước mắt nhìn lên bầu trời, gió đã xua những áng mây đen, một vài ngôi sao lấp lánh vừa lú lên, kéo theo ánh trăng non e lệ chiếu xuống vạn vật.
Đậu Nành nóng lòng muốn biết ngọn ngành câu chuyện, nó sốt sắng hỏi tiếp: - Trừ khi ra sao hả cô?
Hi vọng mong manh thoáng qua trong đôi mắt Lam.
- Chúng tôi đang chờ một trái tim khoẻ mạnh của một người hiến tặng, nhưng trên đời này có ai bằng lòng cho người thân của mình bị mổ xẻ và mất đi một phần thân thể khi về với cõi vĩnh hằng kia chứ.
Lam nghẹn ngào, Đậu Nành nói như an ủi:
- Cháu thấy Niệm Thư vẫn khoẻ, cô nên tin vào Đức Mẹ bề trên, người sẽ ban sự sống cho bạn ấy!
- Đây chính là nguyên nhân cô muốn nói chuyện với cháu, cháu có thấy cuộc
sống hiện tại của bạn ấy bình yên quá không? - Lam nhìn thẳng vào mắt Đậu
Nành, không để cho thằng bé lên tiếng trả lời, cô nói tiếp. - Trước đây, bác sĩ
bảo Niệm Thư chỉ sống được hai năm nữa thôi, cô hết sức lo lắng. Nhưng giờ đã
hai năm rồi nó vẫn bình yên, cô rất mừng vì có thể bệnh tim của nó đã qua thời
kỳ nguy hiểm! Niệm Thư sẽ được thay quả tim khác, nhưng phải chờ có một
quả tim cùng chung nhóm máu với nó, chuyện đó không dễ dàng chút nào,
nhưng cô vẫn tin một ngày nào đó Chúa sẽ ban phước cho gia đình cô.
- Chúa lúc nào cũng ở trong lòng chúng ta, người đang nghe lời cầu nguyện của cô.
- Vâng, chính vì thế mà cô đang lo cho đời sống của Niệm Thư không bị xáo
trộn.
Đậu Nành chau mày, nó chờ đợi câu nói tiếp theo của cô. Lam nhìn thằng nhóc, càng nhìn kỹ cô nhận thấy khuôn mặt thằng bé sáng tựa trăng rằm, giật mình cô thấy nó cũng đang nhìn cô đăm đăm. Lam chậm rãi nói:
- Niệm Thư không có quyền vui quá, vận động nhiều nó sẽ bị kích thích. Tất cả những cảm xúc mạnh sẽ mang nó đi xa. Cháu có hiểu cô đang nói gì không? Cô đang gìn giữ cho đời sống của nó không bị đe doạ.
Đậu Nành lắng tai nghe, Lam ngưng một lúc rồi lên tiếng: - Vì vậy cô rất cần sự giúp đỡ của cháu đấy Đậu Nành à! - Cháu có thể giúp cô bằng cách nào?
Lam ngập ngừng vẻ khó nói:
- Cô không muốn cháu gặp gỡ và tiếp xúc với Niệm Thư.
- Nhưng bạn ấy cô đơn lắm! - Đậu Nành thẩn thờ đáp.
- Suốt mười hai năm quá, cuộc sống của nó là như thế rồi.
Đậu Nành là một cậu bé thông minh, nó biết dù có nói như thế nào người đàn bà ngồi bên nó vẫn không nghe. Với vẻ mặt rầu rĩ, thằng bé đứng dậy cúi đầu lễ phép:
- Cháu hiểu những gì cô nói. Từ đây về sau, cháu sẽ không gặp bạn Niệm Thư nữa, cô cho cháu gửi lời thăm bạn ấy ạ.
Lam đứng lên cùng thằng bé, cô cảm thấy quí mến thằng bé này. Bất giác Lam lẩm bẩm:
- Đậu Nành! Cháu là một cậu bé tốt, ước chi Niệm Thư là một cô bé khoẻ mạnh như những cô bé khác...
Đậu Nành ngồi lên xe, thằng bé nhìn Lam:
- Cô có thấy làm như thế quá tàn nhẫn với Niệm Thư không?
- Miễn sao giữ được mạng sống của con gái, cô chấp nhận làm tất cả, cho dù nó thù ghét cô đi chăng nữa cũng không sao.
- Dạ...!
Đậu Nành phóng nhanh xe ra khói cổng, đoạn đường trở về sẽ rất xa. Bên tai nó là tiếng của Lam vọng theo:
- Cháu đạp xe cẩn thận, cho cô gửi lời thăm mẹ Liên của cháu nha.
Bóng thằng bé khuất nhanh sau hàng cây rậm rạp, Lam thẩn thờ nhìn theo cho đến khi mất dạng, vô tình cô ngước mắt nhìn lên cảnh cửa sổ phòng con gái. Một bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng nép sau tấm rèm cửa, bóng dáng ấy làm cho trái tim Lam đau nhói...
Người đàn ông có gương mặt xương xẩu, mắt sâu tóc tai bết vào nhau, áo quần nhăn nhúm, xộc xệch bốc ra thứ mùi hôi khủng khiếp. Ông ta đứng im, nhìn thẳng vào mặt Niệm Thư với ánh mắt dò xét. Một lúc sau, ông ta hất mặt, cộc lốc lên tiếng:
- Tìm ai?
Niệm Thư không biết đang lạc vào thế giới nào đây? Con bé dáo dác nhìn xung quanh và đang kiểm tra lại bộ nhớ xem nó đến đây để làm gì?
Mọi chuyện diễn ra ngoài sức tưởng tượng của Niệm Thư, nó chợt nhớ ra lúc nó đang nằm trong phòng, bất ngờ có tiếng gọi của Đậu Nành, con bé vui mừng nhảy ra khỏi giường, trên tay nó cầm sẵn chiếc chìa khoá mở cửa dẫn ra ban công. Bóng tối lùa vào căn phòng một cách bất ngờ, khi cánh cửa vừa mở tung ra, Niệm Thư cảm thấy mặt đất gần như chao đảo và con bé bị cuốn vào một vòng xoáy kỳ lạ. Đến khi mọi thứ trở lại bình thường, nó nhận ra mình đang đứng trên một vùng đất hoàn toàn xa lạ. Một bóng đêm đầy ma lực vây quanh những âm thanh rên rỉ của những bóng người dật dờ ẩn hiện trong mắt con bé, rồi tan biến đi một cách khó hiểu.
Chỉ có người đàn ông đang đứng trước mặt Niệm Thư, lên tiếng hỏi nó cần
gì.
- Con muốn tìm một người bạn. - Niệm Thư lấy hết can đảm, con bé run rẩy trả lời.
Người đàn ông ngửa cổ cười sặc sụa, giọng cười của ông ta làm cho Niệm
Thư khó chịu, con bé vốn có trái tim yếu đuối, nhưng bản tính của nó cũng ngang tàng không kém ai. Dường như nó đã quen dần với bóng tối và quen luôn cái bộ dạng hợm hĩnh của người đàn ông kia.
- Những lời nói của tôi đáng cho ông cười thích thú như vậy sao? - Ta mắc cười về mi đấy. Một con ma đang đi tìm bạn.
- Ông nói ai là “con ma”?
- Thì mi chứ ai. Chắng lẽ mi không phải là con ma con sao? Niệm Thư tức tối gào lên:
- Ông bị điên rồi, tôi vẫn còn sống sờ sờ trước mặt ông nè. - Còn sống? Ha ha ha...
Khuôn mặt nhợt nhạt của người đàn ông trông thật khó coi, ông đưa tay vò đầu làm cho những sợi tóc càng rối thêm chẳng khác gì một ổ quạ. Ông ta cau mày hỏi tiếp:
- Nếu còn sống, sao mi xuống địa ngục này làm gì?
Lần này đến lượt Niệm Thư, con bé sợ hãi khi nhận ra lời nói của người đàn ông là đúng. Từng vệt sáng màu xanh bay xẹt qua người nó, những bóng người đang di chuyển một cách chậm chạp, gương mặt họ thẩn thờ với đôi mắt mở to nháo nhác họ kéo nhau bước qua một cây cầu...
Từ xa có hai bóng người bay vút qua đầu Niệm Thư. Bất chợt cả hai dừng lại, trong chiếc áo choàng màu đen, họ mang hình người nhưng đầu thú.
Niệm Thư thét lên một tiếng, con bé thất kinh đưa hai tay lên che mặt. Một trong hai người áo đen cất giọng ồm ồm:
- Hai đứa bây sao chưa qua cầu?
Người đàn ông nhanh nhẩu trả lời:
- Chúng tôi qua liền.
Chờ cho hai tên áo đen biến nhanh trong đám người đang chen lấn nhau qua cầu, người đàn ông buột miệng nói:
- Chúng là hai tên đầu trâu, mặt ngựa đấy! Không một linh hồn nào dám bỏ
chạy dưới sự kiểm soát của chúng. Tất cả mọi người xuống địa ngục phải qua
cây cầu định mệnh đó. Đó là cây cầu nằm giữa hai lằn ranh giới của sự sống và
cái chết.
Niệm Thư hé mắt nhìn, con bé chợt nhận ra người đàn ông đứng bên cạnh nó
cũng là một bóng ma. Nó lùi lại vài bước, nét mặt cơn bé hiện lên nỗi kinh
hoàng:
- Ông cũng là một linh hồn phải không?
- Nếu ta không phải là linh hồn, ta xuống đây làm gì? Ta vốn là một tên hành khất sống chẳng có nghĩa lý gì, cái chết giúp cho ta hoá kiếp trở thành con người mới, như thế sẽ sướng hơn.
Niệm Thư cương quyết nói:
- Tôi phải đi tìm bạn tôi.
- Mi hãy cố nhìn trong đám người đang bước qua cầu, bạn của mi có ở trong đấy không?
Người đàn ông vẫy tay chào Niệm Thư, ông ta cũng chen lấn trong đám đông để bước qua chiếc cầu sinh tử. Niệm Thư không còn sợ sệt, con bé chạy nháo nhác đi tìm bạn của mình, nó cất tiếng gọi to:
- Đậu Nành! Đậu Nành! Cậu đang ở đâu...?
Những khuôn mặt ma quái cứ hiện ra trước mặt Niệm Thư, trông họ lạnh lùng, như một sinh vật vô tri, vô giác. Có tiếng kêu rất khẽ bên tai, con bé giật mình quay lại nhìn.
Đậu Nành đang đứng gần sát cây cầu, thằng bé chuẩn bị bước qua cái ranh giới tử thần đó.
- Đừng...! Cậu không được qua chiếc cầu đó. - Niệm Thư cố sức gào to.
Những linh hồn đang kêu khóc thảm thiết. Họ bị đẩy lên chiếc cầu. Hai kẻ hung tợn đầu trâu mặt ngựa đang gào thét dữ dội, chúng liên tục vung roi quất mạnh vào những bóng trắng không thương tiếc. Đậu Nành không nghe thấy tiếng gọi của Niệm Thư, thằng bé đi đến giữa cầu, quay sang nhìn thấy Niệm Thư, nó đưa tay vẫy chào người bạn gái.
Niệm Thư bị xô về phía sau, khoảng cách của hai đứa càng cách xa nhau,
cho đến khi con bé không nhìn thấy gì cả, xung quanh nó bóng tối dày đặc. Cơn
đau tim lại nhói trong lồng ngực, nó ngất đi giữa tiếng rên rỉ của những oan
hồn...
Lam bị đánh thức vào lúc nửa đêm, cô nghe những tiếng động lạ từ phòng con gái. Linh tính một người mẹ báo cho cô biết có chuyện không lành sẽ xảy ra cho Niệm Thư.
Vừa bước vào phòng, Lam hoảng hết nhận ra con gái cô đang ngã nhoài trên sàn nhà, miệng lảm nhảm nói những câu vô nghĩa. Thân người Niệm Thư lạnh toát, mặt xanh mét, hơi thở thoi thóp. Lam hoảng sợ la lên:
- Niệm Thư, con đừng làm mẹ sợ. - Lam đưa tay lay mạnh con gái.
Niệm Thư nhận ra mẹ mình, con bé thều thào qua hàng nước mắt:
- Mẹ ơi! Đậu Nành bị hai tên đầu trâu mặt ngựa bắt đi rồi, con không còn được gặp bạn ấy nữa mẹ ơi!
Lam an ủi con gái:
- Con nói gì nghe lạ vậy? Con chỉ nằm mộng thôi mà! Niệm Thư nói một cách mệt mỏi, chán chường:
- Con sắp chết rồi mẹ ơi.
Đôi mắt đẹp của Niệm Thư khép vội, con bé ngất lịm trong vòng tay của mẹ. Lam nhận thấy vẻ bất thường của con gái, cô vội vàng cầm điện thoại đặt trên bàn, bấm nhanh số cấp cứu...
Căn phòng hiu quạnh, Lam ngồi ủ dột bên giường bệnh con gái. Niệm Thư nằm yên lặng, bây giờ con bé thở được phải nhờ vào máy hỗ trợ, không biết Niệm Thư có qua khỏi cơn nguy kịch này không?
Lam khóc cạn nước mắt, từ khi chồng qua đời, cô đặt rất nhiều niềm tin vào
đứa con gái bé bỏng, nó giống Tâm như khuôn đúc, từ nụ cười cho đến ánh mắt.
Mỗi khi nhìn con bé, cô cảm nhận được dáng dấp của Tâm đang hiện ra bên cạnh cô. Nếu như Tâm còn sống, anh ấy sẽ không để cô đơn côi đối mặt với những khó khăn như thế này.
Thượng đế tạo cho Lam một cuộc sống sung túc nhưng người lại lấy đi hạnh phúc của cô. Một hạnh phúc bình dị mà cô hằng mơ ước, cô có thế đánh đổi tất cả để được sống cùng chồng con.
Cánh cửa phòng hé mở, xơ Thoại Liên bước vào. Chỉ một thời gian ngắn
không gập, Lam nhận ra nét tiều tuỵ trên khuôn mặt của xơ, đôi mắt thâm
quầng, trũng sâu vì thiếu ngủ, hai gò má hóp lại kéo theo những nếp nhăn trên
trán.
Lam sững sờ nắm lấy tay xơ Thoại Liên, cô bàng hoàng thăm hỏi: - Xơ Liên! Chuyện gì đã xảy ra với xơ vậy?
Xơ Thoại Liên lấy khăn chậm nước mắt, xơ buồn bã đáp: - Đậu Nành sắp mất rồi. Thằng bé đáng thương quá.
- Xơ nói sao? Thằng bé vẫn khoẻ mạnh kia mà. - Lam nhìn trân trân xơ Thoại Liên, cô vẫn chưa tin đây là sự thật.
Đưa tay bóp nhẹ bàn tay trắng xanh của Niệm Thư, nước mắt tuôn trào, xơ Thoại Liên nói trong tuyệt vọng:
- Đậu Nành mắc căn bệnh ung thư máu, chắc sẽ chấm dứt cuộc đời tươi đẹp của thằng bé.
- Có thật như thế không thưa xơ?
- Cha Vĩnh Thuỵ hiện đang ở bên cạnh thằng bé, vì nó ước nguyện muốn được gặp cha để xưng tội lần cuối.
Nỗi đau này chưa nguôi tiếp tục đến nỗi đau khác. Dòng đời cứ xô đẩy Lam đến bước đường tuyệt vọng. Cô cảm thấy có lỗi với Đậu Nành, chính cô đã ngăn cản giữa tình bạn tươi đẹp của thằng bé với Niệm Thư.
Cuộc nói chuyện giữa cô và Đậu Nành đến giờ vẫn làm cho cô ray rứt, thằng bé quả thông minh, nó như một thiên thần nhỏ mang đến cho cô ánh sáng của một niềm tin, nhưng cô lại phũ phàng từ chối...
- Tôi phải đến thăm thằng bé. Tôi còn nợ nó một lời xin lỗi.
Lam bật đứng dậy trước quyết định của mình, cô chưa kịp bước ra khỏi cửa,
bất ngờ tiếng máy trợ tim của Niệm Thư kêu rè rè. Xơ Thoại Liên ngước nhìn màn hình đang chạy những đường sóng nhỏ li ti, nó đang thẳng một đường, đó là một dấu hiệu xấu báo trước tim bệnh nhân sắp ngừng đập.
- Chị Lam! Con bé đang gặp nguy hiểm...
Lam nhận ra điều đó trước xơ Liên, cô liền bấm vào cái nút màu đỏ, cái chuông báo cấp cứu khẩn.
Bác sĩ Trọng là người theo dõi xuyên suốt bệnh của Niệm Thư, ông cùng các y tá hấp tấp chạy vào phòng. Họ đang làm những động tác cấp cứu cho con bé. Bác sĩ Trọng đưa tay kéo khẩu trang ra vui mừng, mắt ông sáng lên với tia hy vọng, ông nói nhanh:
- Tôi vừa tiếp nhận một cuộc điện thoại từ một bệnh viện khác gọi đến. Có
một bệnh nhân muốn hiến tặng trái tim. Tôi đã xem xét nhóm máu và một sự
trùng hợp rất kỳ lạ, đúng với tất cả những yêu cầu cần thay tim cho bé Niệm
Thư.
Lam mừng rỡ đón nhận tin vui đó như một món quà mà Chúa ban tặng.
- Con gái tôi được cứu sống rối phải không bác sĩ? Tôi muốn biết ân nhân nào đã hiến tặng trái tim cho con gái tôi. Gia đình tôi phải đền ơn một cách xứng đáng.
Xơ Thoại Liên thở dài, câu nói của Lam đã làm cho nữ tu rất buồn lòng, cô lắc đầu đáp:
- Dù cho chị có đem cả gia tài đến tặng cho họ cũng không thể xoa dịu người thân của họ đâu!
Các y tá nhanh chóng đưa Niệm Thư vào phòng phẫu thuật, con bé gầy còm
nằm im trên băng ca trông thật đáng thương, sự sống của nó hiện giờ như ngàn
cân treo sợi tóc. Một bác sĩ trẻ từ ngoài cửa bệnh viện chạy vào anh thở hổn hển
nói:
- Bác sĩ Hà đang trên đường về, trái tim được bảo quản rất kỹ. Chúng ta tiến hành phẫu thuật được rồi.
Trong lúc Lam vui mừng khôn xiết, thì phía bên ngoài hành lang xơ Thoại Liên lảo đảo bước đi từng bước một, xơ ngã quỵ với tiếng kêu thét lên nghe tưởng chừng như xé toạc bầu trời ra làm đôi.
Sau sáu tháng phải nằm viện điều trị, cuối cùng Niệm Thư được xuất viện
trở về nhà. Căn phòng của con bé chẳng khác gì một tiệm bán thú nhồi bông, những lẵng hoa từ các người bạn của mẹ nó gửi đến chúc mừng được trưng đầy ở phòng khách.
Buổi tối hôm nay, Lam đã chuẩn bị buổi tiệc ăn mừng cho con gái. Sau những ngày tháng mệt mỏi, bình minh cũng xuất hiện, ánh nắng ấm áp xua tan những đêm dài tăm tối.
Niệm Thư nằm dài trên giường, con bé không muốn xuất hiện trong buổi tiệc
của mẹ nó chút nào. Chiếc áo đầm đỏ rực, mới mặc vào con bé hoảng hốt nhận
ra nó giống con búp bê được bày trong tủ kính. Không hợp với phong cách của
Niệm Thư chút nào. Từ khi thay quả tim, con bé trở nên mạnh mẽ như một
thằng con trai, không những thế nó còn làm cho mọi người phải kinh ngạc, mỗi
khi ngốn đầy mớ thức ăn vào bụng, nó ăn một cách ngon lành như thể bị nhịn
đói từ lúc nào.
Niệm Thư chọn cho mình một chiếc áo sơ mi cũ và chiếc quần Jean bạc
màu, con bé đứng ngắm mình trước chiếc gương lớn, cảm thấy không mấy hài
lòng với mái tóc dài. Chỉ một thoáng, cây kéo trên tay đã giải quyết xong những
rắc rối nho nhỏ, mái tóc ngắn tinh nghịch rất hợp với chiếc mũ lưỡi trai.
Con bé gom tất cả những con thú nhồi bông vào một cải bao lớn, nó bước ra ban công nhanh tay thả cái bao thú nhồi bông xuống khoảng sân rộng trước nhà. Trèo qua cánh cửa song sắt, Niệm Thư phóng xuống đất một cách nhẹ nhàng, như thể nó đã từng trèo qua cánh cửa sắt này nhiều lần lắm rồi.
Bên trong phòng khách đèn thắp sáng trưng, buổi tiệc mới bắt đầu, Niệm
Thư cố sức kéo bao thú nhồi bông ra ngoài, bên tai nó văng vẳng tiếng của Lam.
- Niệm Thư ơi! Xuống phòng tiếp khách với mẹ nào!
Phải mất hơn một tiếng đồng hồ, chiếc taxi mới dừng lại trước ngôi nhà dòng, Niệm Thư kệ nệ bê bao thú nhồi bông bước vào trong, dường như nơi đây rất quen thuộc với nó.
Đi dọc theo dãy hành lang, Niệm Thư đứng trước một căn phòng có cánh cửa màu xanh nhạt. Bên trong căn phòng có tiếng nơ đùa của bọn trẻ vang lên ầm ĩ, con bé đặt bao thú nhồi bông trước cánh cửa rồi lặng lẽ rút lui.
Bước qua một khoảng sân rộng có trồng đủ loại hoa và cây ăn trái, Niệm Thư rón rén đến một gốc cây cổ thụ có cành lá xum xuê, nơi đó được kê sẵn một băng ghế đá. Một bóng người đang ngồi ở đấy tự lúc nào, chiếc áo màu đen rất đỗi quen thuộc trong mắt con bé.
- Con chào mẹ!
Xơ Thoại Liên giật thót người, xơ tưởng chừng như mình nghe nhầm, câu nói này xơ đã nghe suốt mười mấy năm qua.
Trước mắt xơ Thoại Liên là một cô bé với dáng vẻ ngổ ngáo, khuôn mặt con bé trông thật quen.
Xơ Thoại Liên cố nhớ:
- Con... con là...
- Con là Niệm Thư đây, chẳng lẽ xơ đã quên con rồi sao? - Ồ! Niệm Thư! Con thay đổi nhiều quá.
Đúng như lời nhận xét của xơ Thoại Liên, con bé đang đứng trước mặt xơ không còn là một cô tiểu thư nhút nhát ngày nào, trông nó khoẻ mạnh, bặm trợn như một thằng con trai. Tất cả những cử chỉ này của Niệm Thư làm cho xơ Thoại Liên không khỏi chạnh lòng, xơ nhớ đến bé Đậu Nành da diết.
Niệm Thư ngồi xuống bên cạnh xơ Thoại Liên, con bé cởi chiếc nón đang đội trên đầu xuống, mái tóc cắt lem nhem trông thật buồn cười, khiến cho xơ nhíu mày ngạc nhiên hỏi:
- Ai cắt tóc cho con vậy?
- Tự con cắt đấy xơ ạ!
- Mẹ con có biết chuyện này không?
- Dạ không.
Xơ Thoại Liên nắm lấy tay Niệm Thư, không hiểu sao xơ lại có tình cảm đặc biệt với cô bé này.
- Vào trong nhà, mẹ Liên sẽ cắt tóc lại cho. Con gái lớn rồi phải biết làm đẹp một chút chứ!
Hai người bước vào trong một căn phòng rộng, xơ Thoại Liên lấy ra một cây
kéo và cây lược trong chiếc hộp bằng thiếc, xơ vẫn thường cắt tóc cho bọn trẻ.
Mái tóc của Niệm Thư dày và óng mượt, chỉ cần cắt tỉa lại một chút, nó sẽ thành một kiểu tóc tém rất nghịch ngợm và cũng đáng yêu. Niệm Thư ngắm nghía mình trong chiếc gương con bé tỏ vẻ hài lòng với kiểu tóc mới này.
Trong lúc xơ Thoại Liên đang sắp xếp lại mọi thứ trong phòng. Con bé nắm lấy tay xơ nước mắt nó lăn dài trên đôi má:
- Con muốn đến thăm mộ Đậu Nành, bạn ấy chắc cô đơn lắm phải không
mẹ?
Từ cái ngày định mệnh xảy ra với Đậu Nành, không ai dám nhắc tên câu bé trước mặt xơ Liên, họ không muốn khơi lại vết thương trong lòng xơ. Nhưng hôm nay, khi nghe cô bé gọi tên Đậu Nành, một lần nữa trái tim của xơ Thoại Liên như bị ai đó dùng tay bóp thật mạnh.
- Tại sao con biết Đậu Nành đang cô đơn hả Niệm Thư?
- Con nghe cha Vĩnh Thuỵ nói chuyện với mẹ con. Sự sống của con được kéi dài trở lại là nhờ trái tim khoẻ mạnh của bạn Đậu Nành. Sao trên đời này sao lại có cuộc chia ly tàn nhẫn như thế?
- Con đừng nói như vậy. Trước khi Đậu Nành về với Chúa, thằng bé có một điều ước là tặng trái tim của mình cho một cô bé tên là Niệm Thư.
- Đậu Nành tốt với con quá! Biết bao giờ con mới có cơ hội trả ơn cho bạn ấy đây.
Xơ Thoại Liên đưa tay vuốt tóc đứa con gái đang ngồi bên cạnh, cũng như ngày nào vẫn sờ đầu của Đậu Nânh, thằng bé có hoàn cảnh thật đáng thương. Từ khi nó chào đời đã bị cha mẹ bỏ rơi trước cổng nhà thờ, cha Vĩnh Thuỵ là người mang nó đến đây cho xơ. Chăm sóc Đậu Nành từ lúc bé, cũng giống như bao đứa trẻ khác, nhưng xơ Thoại Liên có nhiều tình cảm với Đậu Nành, như tình mẫu tử thiêng liêng.
- Trái tim của Đậu Nành đang nằm trong cơ thể của con, thằng bé mãi mãi sống bên cạnh chúng ta.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Xơ Thoại Liên nhíu mày suy nghĩ, ai lại gọi điện thoại vào giờ này? Nhưng xơ cũng bắt máy nghe. Đầu dây bên kia giọng Lam khóc nức nở:
- Chào xơ! Niệm Thư đã mất tích rồi, tôi đã tìm nó khắp nơi, tôi sợ quá xơ à!
Đưa tay che vào ống nghe điện thoại, nét mặt của nữ tu nghiêm nghị nhìn Niệm Thư.
- Con đã tự ý bỏ nhà đến đây, tại sao con không xin phép mẹ?
Đôi mắt Niệm Thư u buồn, con bé cúi đầu thú tội:
- Nếu mẹ biết con đến đây mẹ sẽ không cho con đi. Con không thích buổi tiệc ở nhà chút nào. Người ta ăn mừng con khoẻ mạnh, nhưng người ta đâu biết rằng con bình phục lại là nhờ ai.
- Nhưng con cũng không được làm như thế. Mẹ con sẽ lo lắng vì không biết hiện giờ con đang ở đâu đấy.
Xơ Thoại Liên nói xong liền trả lời nhanh qua điện thoại, cô trấn an Lam: - Chị yên tâm, Niệm Thư hiện đang ở với chúng tôi.
- Tại sao con bé đến đó chứ? Xin xơ hãy giữ cháu lại giùm, tôi sẽ đến đó ngay để đón cháu về! Cám ơn xơ.
Đặt ống nghe xuống bàn, xơ Thoại Liên nói ngay cho Niệm Thư biết.
- Mẹ của con sẽ đến đây đón con về. Lần sau có đến đây chơi phải xin phép mẹ con nhé.
Đột nhiên Niệm Thư cảm nhận được một luồng khí nóng hừng hực đang toả ra xung quanh nó, những tia lửa nhỏ len lỏi hoà nhập vào nhau thành một ngọn lửa to bùng cháy dữ dội, tiếng gào thét, kêu la thảm thiết. Niệm Thư lẩm nhẩm như một kẻ mộng du:
- Cháy... cháy...
Xơ Thoại Liên ngơ ngác hỏi:
- Con vừa nói gì vậy?
Trái tim của Niệm Thư đập mạnh, con bé nghe có một tiếng nói rất quen thuộc đang hối thúc nó:
- Đến phòng số năm nhanh lên!
Không những thế Niệm Thư còn nghe được tiếng nói vô hình đó và trông thấy cả ngọn lửa đang bốc cao trong căn phòng của những đứa trẻ mồ côi. Con bé lao nhanh ra ngoài hét toáng lên:
- Phòng số năm đang bị cháy!
Xơ Thoại Liên không biết chuyện gì đang xảy ra, xơ vừa chạy ra đến cửa tay chân bủn rủn khi trông thấy phía bên dãy phòng của bọn trẻ, khói cuồn cuộn bốc lên cao, những đốm lửa vụt sáng lên trong đêm.
Cánh cửa phòng số năm đóng chặt, Niệm Thư nháo nhác nhìn quanh, con bé nhanh nhẹn chụp lấy một khúc cây đập mạnh vào cánh cửa. Tay nắm cửa bị phá bung ra, cũng vừa lúc những đám khói đen kịt xồng xộc bay ra. Con bé đưa tay che miệng ho lên sặc sụa, nó gào to:
- Tất cả ra khỏi đây nhanh lên!
Đám trẻ rối rít nghe theo lời của Niệm Thư, chúng chạy túa hết ra ngoài. Một đứa bé gái vừa chạy ra mếu máo khóc:
- Chị ơi! Bạn Ngọc Hoa còn mắc kẹt trong đó bạn ấy sợ lửa lắm.
Niệm Thư liều lĩnh phóng nhanh vào trong, những ngọn lửa nóng bỏng đang liếm láp da thịt cô. Xơ Thoại Liên đã vận động những người xung quanh đến dập tắt ngọn lửa, vừa trông thấy Niệm Thư chạy xộc vào phòng xơ liền hốt hoảng la toáng lên:
- Nlệm Thư! Nguy hiểm lắm, chạy ra nhanh.
Lam cũng vừa đến, cô hay tin con gái mình đã dũng cảm xông vào lửa cứu người, cô đứng chết lặng, trong lòng chỉ biết cầu nguyện cho con bé được bình yên vô sự.
Trong ngọn lửa đang bốc lên cao, Niệm Thư đưa tay quờ quạng trong đám khói dày đặc. Có tiếng khóc thút thít từ dưới gầm bàn vọng lên, con bé khoảng chừng sáu bảy tuổi với nét mặt sợ hãi, đang ngồi co ro.
- Em là Ngọc Hoa phải không? Hãy đi theo chị. Con bé thều thào:
- Em sợ quá chị ơi!
- Có chị đây rồi em đừng sợ.
Niệm Thư cõng bé Ngọc Hoa chạy ra khỏi phòng, một lúc sau đám cháy được dập tắt, mọi người mừng rỡ vây quanh hai đứa trẻ. Lam hớt hải chạy đến ôm chầm lấy con gái, giọng đầy lo lắng:
- Con ơi! Con có sao không?
- Dạ, con vẫn khoẻ mạnh. - Niệm Thư mỉm cười đáp. Xơ Thoại Liên nói trong xúc động:
- Niệm Thư, con là một cô bé dũng cảm. Mọi người rất tự hào về con.
Những đứa trẻ vẫn còn kinh hoàng về đám cháy ban nãy, con bé Ngọc Hoa đang mếu máo bên tai xơ Thoại Liên:
- Bạn Huy Hoàng đốt nến trong phòng, bạn ấy muốn cầu nguyện cho anh Đậu Nành được lên thiên đàng, nhưng không ngờ cây nến rớt xuống giường, ngọn lửa cháy nhanh quá... hu... hu.
Đứa bé trai tên Huy Hoàng đang đứng lấp ló sau gốc cây, nó đang chờ đợi hình phạt nặng nề. Nhưng gương mặt vị nữ tu thật hiền hoà, xơ bước đến gần thằng bé thủ phạm gây ra đám cháy và dịu dàng nói:
- Lần sau, nếu con muốn cầu nguyện cho anh Đậu Nành, chúng ta cùng đốt nến nhé. Nếu không có chị Niệm Thư phát hiện đám cháy, các con đã gặp nguy hiểm rồi, con biết không?
Thằng bé cúi đầu nhận lỗi:
- Dạ, con biết lỗi rồi! Con xin lỗi mẹ.
Trời về khuya, sương đêm rơi xuống càng se lạnh. Lam cùng Niệm Thư
bước vào xe trước những cái vẫy tay chào tạm biệt của mọi người. Vừa ngồi
vào băng ghế sau, Niệm Thư nghe như có tiếng ai đó êm ái như điệu nhạc du
dương:
- Mình rất tự hào về cậu!
- Ai đó? - Niệm Thư ngơ ngác hỏi.
- Cậu thử đoán xem mình là ai?
- Đậu Nành! Cậu đang ở đâu vậy?
- Mình đang ở trong trái tim của bạn...
Lam trố mắt ngạc nhiên nhìn con gái hỏi: - Con đang nói chuyện với ai vậy?
Niệm Thư lắc đầu nói nhanh:
- Dạ, không có ai.
Lúc này, Lam mới nhận ra sự thay đổi của Niệm Thư, cô kinh ngạc hỏi: - Niệm Thư! Ai cho con cắt tóc vậy?
- Mẹ ơi! Con thích để tóc ngắn, một phong cách rất thoải mái và đầy tự tin.
Lam nhận ra nhiều thay đổi ở Niệm Thư. Con bé không còn là một đứa con
gái yếu đuối như ngày nào, bản tính của nó càng lúc ương ngạnh, bướng bỉnh
như một... thằng con trai.