Như thường lệ, cứ đúng tám giờ sáng là Tuyền có mặt tại ngôi biệt thự của ông bà Thành Danh để đảm nhận vai trò cô giáo, dù thời tiết xấu hay không. Hôm nay trời cũng tràn ngập sương mù, đứng cách nhau vài mét là đã không còn nhìn thấy bóng. Xong bữa điểm tâm sáng đạm bạc cùng em gái và vú Dần, Tuyền miễn cưỡng khoác chiếc áo măng tô dài quá gối vào người rồi đội mũ len lên đầu chuẩn bị đến nơi dạy. Chợt nhỏ Tú gọi giật lại:
- Chị Hai... Có người gửi cho chị cái này nè.
Tuyền ngạc nhiên ngẩng lên nhìn:
- Ta có quen biết với ai ở đây đâu. Mi đừng bày đặt xạo...
- Em không xạo đâu chị Hai ơi. Nếu chê thì cứ cho hết em, đừng trả lại nhé!
Tuyền trợn mắt:
- Ai gửi tới?
Nhỏ Tú lắc đầu nói:
- Chị phải hứa...
- Ta không hứa gì hết.
- Vậy thì có nói cũng bằng không.
Trước sự úp mở của em, Tuyền nóng lòng nạt lên:
- Ta không chờ nữa đâu nghen.
Lúc này Tú mới chịu bật mí. Nó nói mà như đùa:
- Một anh công nhân đem tới bảo đưa cho chị.
Sắc mặt Tuyền thật lạnh lùng:
- Quen hay lạ?
Tú đáp lại gọn lỏn:
- Vừa quen mà cũng vừa lạ. Em nói thật. Trông anh ấy quen vì đã từng biết chúng ta, còn lạ là vì... chúng ta chưa chịu tiếp nhận ảnh.
Nhưng nhỏ Tú cũng rất là bản lĩnh. Nó lật tới lật lui gói quà:
- Có người để ý đến chị rồi đó!
Tuyền quắc mắt:
- Nói tầm bậy.
Tú nhoẻn miệng cười duyên:
- Không bậy chút nào đâu. Bằng chứng có đây nè.
Nói rồi nó lại chuyền tay cái gói như nhà ảo thuật gây cho Tuyền sự bực bội không thể tả. Cô chộp lấy xé tung gói giấy bên ngoài ra:
- Ồ... đừng...
Tiếng hét của nhỏ Tú không kịp ngăn chặn hành động của chị nó nên cái ruột của gói quà đã bị phơi bày trước mắt mọi người đó là một cái bọc mứt màu đỏ nâu trông thật ngon và hấp dẫn. Vú Dần vội bước tới nhận diện:
- Giống như là mứt mận.
Vì chưa từng được xem qua thứ này nên Tú không dám vồ vập mà chỉ đưa mắt nhìn:
- Cái tên sao nghe lạ quá trời ha vú?
Vú Dần cầm lấy đưa qua cho nhỏ Tú thấy, vú nói tiếp:
- Đây là loại mứt đặc sản của vùng đất lạnh này đó!
Nghe vú Dần nói vậy nhỏ Tú bèn liếm mép. Nó quay sang phía chị gạ:
- Mở ăn thử đi chị Hai.
Song Tuyền đã ngoảnh đi:
- Ta không ăn khi chưa biết nó xuất xứ từ nơi đâu.
- Trời ơi, thế nãy giờ chị không nghe sao?
- Ta muốn biết chính xác người gửi.
- Người gữi là anh Sinh.
Tưởng chị gái sẽ mừng, nào ngờ Tuyền còn mắng:
- Ai cho phép mi nhận?
- Chị mới là ngươi kỳ cục. Anh ấy tha thiết muốn gửi thì em từ chối thế nào được.
Tuyền vẫn cố ghép tội:
- Thôi đừng có nói nhiều nữa. Mi hãy đem trả lại cho người ta đi.
Tú vươn cao chiếc cằm:
- Bây giờ thì không thể rồi chị à, bởi vì chị đã xé toang gói quà của người ta ra làm sao mà đem trả được. Chi bằng cứ ăn quách đi cho rồi.
Tuyền càu nhàu:
- Mi không cảnh giác một chút nào. Lỡ trong gói mức này có bỏ bùa thì mi sẽ là nạn nhân đầu tiên đó!
Rồi cô nhìn xuống đồng hồ đeo tay kêu hoảng hốt:
- Trễ giờ của ta rồi đó nhỏ. Mi chỉ tạo ta lắm chuyện tầm phào làm mất thời gian của ta thôi. Ta phải đi dạy!
Nói xong, Tuyền cuống cuồng bước nhanh ra bên ngoài. Cô đi mà như chạy vì đã để muộn mất mười lăm phút. Chắc chắn ông Thành Danh sẽ không hài lòng nếu như ông có mặt ở nhà, vì ông vốn rất nghiêm khắc trong bất cứ mọi việc. Tuyền tự nhủ phải tìm cớ biện hộ cho mình thôi. Vừa đi, vừa suy nghĩ nên Tuyền đã vô ý đá phải một nhánh cây khô nằm chỏng chơ trên đường. Những tưởng sẽ không có gì xảy ra, nào ngờ khi xem lại một móng chân của Tuyền đã bị xước sâu vào thịt và tuôn chảy máu. Cô òa khóc vì sợ... và cả đau nữa... Hu... hu... hu... Tuyền ngồi khóc chưa lâu thì bỗng có tiếng nói ở đằng sau nghe thật ấm:
- Khăn đây... cô hãy lau nước mắt đi. Mới chỉ bị đau một chút mà đã khóc thì còn làm được việc gì lớn.
Không ngước mắt lên, Tuyền đón lấy chiếc khăn một cách máy móc. Cô lau nhẹ những dòng lệ đang thi nhau túa xuống rồi đưa trả lại chiếc khăn:
- Cám ơn anh.
- Cô không nhìn coi tôi là ai ư?
Tuyền ngồi im không cử động:
- Nghe tiếng nói là tôi đã biết rồi.
- Ngộ nhở nhầm người thì sao?
- Không đời nào...
- Kìa... chân cô chảy máu cũng khá nhiều, chắc cô không phản đối tôi giúp cô băng lại chứ?
Người thanh niên bước lên trước tầm nhìn của Tuyền rồi ngồi xuống, nét mặt anh ta buồn hiu:
- Ở chỗ này không có băng cứu thương và bông gòn. Tôi chỉ có thể dùng lá cây để cầm máu cho cô thôi.
Rồi không chờ Tuyền đồng ý hay không, anh ta với tay sang hai bên hái vài ngọn cỏ lá tròn màu xanh bỏ vào miệng nhai nát, nhả ra đắp vào chỗ vết thương cho Tuyền. Mọi động tác có vẻ rất thành thạo:
- Xong rồi dó. Nó sẽ cầm máu ngay thôi.
Tuyền mấp máy bờ môi:
- Anh cứ làm như là thuốc tiên. Những lá cây này màlinh nghiệm dữ vậy sao?
- Thì cô hãy chờ coi. Thuốc tiên thì không phải, nhưng nó sẽ cho cô thấy tác dụng của nó liền tức khắc. Xem, máu đã ngừng chảy rồi phải không?
Tuyền quan sát chỗ đau rồi gật đầu nhìn nhận:
- Ồ hay thật...
- Có cần cám ơn tôi thêm lần nữa không cô Tuyền?
Tuyền đột nhiên bướng bỉnh:
- Tôi đang muốn mắng anh thì có.
- Vì chuyện gói quà tôi gửi sáng nay ư?
- Không phải. Vấn đề khác.
Đôi chân mày anh khẽ nhướng lên:
- Tôi không nhớ mình đã gây ra cho cô điều gì.
Rồi những giọt nước mắt tức tưởi của Tuyền lại ứa ra, trông cứ như vừa bị người ta ăn hiếp vậy khiến Sinh không nín được phải bật cười. Anh gọi cô bằng tên:
- Tuyền trẻ con quá xá.
Nghe thấy vậy, Tuyền càng khóc lớn hơn.
Ánh mầt Sinh đầy buồn phiền, anh buông lời than thở:
- Tuyền không hiểu tôi gì hết.
Tuyền la ầm ĩ lên:
- Tôi cần gì phải hiểu anh?
Sinh cắn mạnh vào môi sững sờ nói:
- Thì ra tôi đã quá nhầm lẫn khi dành cho cô một chỗ đứng trong tim mình. Xin chào!
Tuyền dự định sẽ quay về rồi sai nhỏ Tú qua nhà ông bà Thành Danh xin phép nghỉ ít bữa, song cô chưa kịp rời khỏi chỗ ngồi thì bỗng có một tiếng sột soạt nghe rất gần làm Tuyền phải quan tâm. Cô đảo mắt với tia nhìn cảnh giác:
- Anh đừng có giở trò với tôi nghe.
Cứ tưởng là Sinh quay trở lại nên Tuyền đã buột miệng. Nào ngờ, ánh mắt cô chợt thấy một hình hài mà bất cứ ai nhìn thấy cũng đều giật mình kinh hãi. Nhất là ở chỗ vắng không người qua lại. Tuyền toan khụy xuống vì tay chân bủn rủn, song phản xạ tự nhiên đã tiếp thêm cho cô sức mạnh... và Tuyền ù té chạy bán sống bán chết cho đến ngôi biệt thự Thành Danh mà không hề cảm '; thấy cái chân đang bị đau.
Từ trong nhà bước ra, bà Thành Danh đã bị Tuyền tông thẳng vào người thật mạnh đến độ phải ngã ngồi. Bà vừa nén đau vừa giương mắt nhìn Tuyền đầy kinh ngạc:
- Làm gì mà hấp tấp dữ vậy cháu?
Gương mặt Tuyền chất chứa sự hãi hùng. Cô lắp bắp nói câu được câu mất:
- Thưa... thưa bác ghê... ghê quá... thật kinh hồn!
Không hiểu ất giáp gì, bà Thành Danh ngơ ngác lay tay Tuyền:
- Bộ có chuyện chi nghiêm trọng lắm hả cháu? Sao giờ này mới tới đây?
Tuyền ngọng nghịu dù biết đã thoát khỏi sự nguy hiểm. Cô thở không ra hơi:
- Cháu... vừa... gặp...
Bà Thành Danh hỏi lấn tới:
- Gặp gì vậy? Bộ nơi này có thú dữ hay sao?
Tuyền lắc đầu, khắp người cô toát mồ hôi lạnh:
- Thú dữ còn đỡ sợ, đây là người đó bác à.
Nghe nói, bà Thành Danh chau mày:
- Người thì có gì đáng làm cho cháu phải khiếp hãi đến như vậy? Quanh đây chỉ có công nhân của nông trường trà Thành Danh thôi. Chẳng lẽ họ lại dám sàm sỡ với cháu?
Tuyền vội vàng đính chính:
- Không phải ạ...
- Vậy điều gì khiến cháu sợ thế này?
Tuyền nót nhanh vì sợ không đủ can đảm lặp lại:
- Cháu vừa trông thấy một người có dáng dấp khuôn mặt dị dạng lắm! Hắn đã xuất hiện trên đường từ chỗ ở của cháu đến đây.
Bà Thành Danh ngẩn người ra:
- Thật là chuyện lạ.
- Thưa... cháu không hề nói dối ạ. Phải chăng hắn cũng là công nhân của nông trường trà này?
- Cháu hãy tả lại hình dáng cụ thể cho bác nghe thử xem. Công nhân ở đây bác cũng rõ từng mặt.
Nghe hỏi, Tuyền cắn môi phác một cử chỉ chậm chạp:
- Cháu không thấy kỹ lắm, nhưng trên đời này chưa ai xấu bằng hắn. Ôi, một bộ mặt nhăn nhúm như ma quỷ lại đi khập khiễng giống như hình ảnh của những bức tranh biếm họa về lão Thần Chết ấy! Cháu thật không ngờ ở ngoài đời cũng có một con người sống như vậy.
Lời Tuyền khiến bà Thành Danh ngạc nhiên không thể tả, bởi bấy lâu sống ở đây bà chưa từng nghe ai nói về điều này. Bà Thành Danh muốn hỏi Tuyền thêm nhiều điều thắc mắc nữa, song chợt nhìn thấy ngón chân đau của cô nên lộ vẻ quan tâm:
- Hậu quả của sự sợ hãi lúc nãy có phải không?
Tuyền ngượng ngập gật đầu đại:
- Thưa... vâng ạ.
Bà Thành Danh với nét mặt lo âu:
- Không hề gì chứ cháu?
Tuyền líu ríu:
- Dạ... cũng đau đau. Chắc việc đi lại sẽ khó khăn nếu như ngày mai nó bắt đầu sưng táy lên.
Bà Thành Danh nhiệt tình:
- Vậy thì cháu hãy nghỉ dạy ít hôm đi. Để bác nói lại với bác trai, cháu đừng ngại gì cả.
° ° °
Tối nay Tuyền thức khuya nhưng trong lòng cô thật bình yên. Cô không còn cảm thấy sợ hãi mơ hồ về những điều chỉ cách đó một ngày cô đã sợ đến mất ăn, mất ngủ.
Ngón chân đau vẫn không thôi nhức buốt vì khí lạnh ngày càng xuống thấp. Tuy vậy, Tuyền lại nghe dễ chịu hơn nên ca hát vang nhà. Cô cố làm cho vú Dần và em gái thay đổi cách nghĩ về ngôi nhà mình đang ở.
K...é...t... k...ẹ...t... tiếng kêu nghe rợn óc giữa đêm khuya làm Tuyền giật thót người, dù rằng cô đã tự trấn an nỗi sợ từ lâu. Sao lại còn sự kiện này xảy ra khi cô đã rõ trên đời này không hề có ma. Người đàn ông quái dị ấy vẫn tiếp tục giở trò nhát ta chăng? Hay Sinh có ý muốn trêu chọc cô nên thừa nước đục thả câu, làm cho người ta phải sợ? Vậy làm thế nào? Rõ ràng cô đã nghe tiếng mở cửa thật to mà.
Tâm trạng về sự khủng hoảng ban đầu khi cảm giác ớn lạnh cứ liên tục trỗi lên. Một con ma khác xuất hiện nữa chăng? Chẳng lẽ ngoài người đàn ông quái dị kia, còn có thêm một oan hồn lẩn khuất ở trong ngôi biệt thự này để tiếp tục làm cho những ai ẩn náu nơi đây phải sợ? Ôi, như thế thì Tuyền cứ phải đến chịu thua, đầu hàng mất. Cô trở lại giường nằm song trằn trọc mãi vẫn không tài nào ngủ được. K...é...t... k...é...t... tiếng mở cửa bên ngoài lặp lại lần thứ hai cùng với âm thanh ặc... ặc... nghe thật kỳ quái, khác với những lần trước. Ôi, cứ thế này thì đến đau tim mà chết mất thôi, Tuyền nhắm mắt lại cố nhẩm đọc số từ một... hai... ba... và phải đến mấy trăm cô mới có thể thiếp đi trong giấc ngủ khá nặng nề.
Sáng hôm sau khi thức dậy cô hỏi vú Dần rối rít:
- Đêm qua nhà mình có bị mất thứ gì không hả vú?
Vú Dần ngẩn người ra rồi lắc đầu:
- Làm sao mất được khi cửa nẻo đều đóng kín.
Tuyền buột miệng:
- Rõ ràng con nghe tiếng mở cửa hai lần mà...
- Cô có nằm mơ không?
- Lúc đó con còn thức.
- Nhưng sáng nay cửa vẫn còn cài then cẩn thận.
Tuyền cảm giác sống lưng mình thật lạnh dù cô đã mặc áo ấm và choàng khăn. Đích thị ngôi biệt thự này có vấn đề, mà sự kiện dường như nghiêm trọng hơn. Phải tìm anh chàng Sinh hỏi cho ra lẽ rồi mới khẳng định được, vì chỉ anh ta là biết rõ...
Ăn sáng qua loa bằng một quả trứng luộc và miếng bánh mì sấy rắc đường, Tuyền lên tiếng rủ em gái:
- Nè, Tú. Mi có thể dẫn ta đi tới nhà anh chàng từng đến đây tặng mứt mận cho chúng ta được không?
Nhỏ Tú hóm hỉnh nheo đuôi mắt:
- Mới bảnh mắt chị đã có ý định thăm người ta sớm quá vậy?
Tuyền ngượng nghịu tìm lời:
- Không phải đi thăm mà là có chuyện muốn hỏi...
- Bộ có vấn đề nghiêm trọng hả?
- Ta không có thời gian đàm luận với mi nữa. Hãy lên đường ngay đi.
Mặc cho chị thúc giục, nhỏ Tú vẫn lề mề. Nhỏ Tú thầm cầu mong một điều mà nó vừa hình dung, song đó là ý trời... nó chỉ có nhiệm vụ đẩy họ lại gần thôi.