Cuối cùng, do nói cách gì Hoàng cũng không chịu dọn đi, nên mẹ con chị chủ nhà đành giao lại chìa khoá cho Hoàng và dặn:
- Cậu ở vừa giữ nhà cho tôi luôn. Tiếc là tôi không ở để lo cơm cho cậu được. Có điều chị em tôi khuyên cậu không nên tơ tưởng đến cô gái mà cậu mô tả là người đẹp áo hồng của cậu. Tôi nghĩ có liên quan đến ông điêu khắc gia trước.
Rồi chị hạ thấp giọng, như sợ có người nghe:
- Mà ông tã cũng đã chết rồi.
Kể từ hôm xảy ra chuyện ngủ trong nhà kho đến nay Hoàng trở nên lầm lì, ít nói và suốt ngày chỉ vùi đầu vào công việc. Anh đi chụp ảnh thật xa, và thường đi từ sáng sớm tới tối mịt mù về.
Không nghe Hoàng nhắc tới cô áo hồng, nhưng con bé Tâm mách với mẹ có hôm nó vẫn thấy cậu Hoàng ra ngoài nhà kho và quỳ ở cửa, đợi rất lâu rồi mới thất vọng đi vô. Nhưng lần như vậy Hoàng lại lầm lì hơn.
Có điều là kể từ đó xem ra Hoàng có vẻ thoải mái hơn. Trong số ảnh mới chụp có đến trên ba mươi pô chụp cái nhà kho, mà chụp đúng một góc độ. Thì ra Hoàng đã mấy đêm liền ngồi trong phòng mình, xuyên qua cửa sổ mà chụp cánh cửa đóng kín như chờ sự xuất hiện của người mà anh mong đợi. Và đêm nay anh lại ngồi đợi và chụp đến kiểu thứ tám thì chợt Hoàng reo khẽ:
- Nàng!
Cô gái áo hồng vừa xuất hiện ở cửa nhà kho và Hoàng đã kịp chụp liền nhiều kiểu. Chụp xong, anh đứng lên định chạy ra thì bỗng có ai đó lên tiếng từ sau lưng:
- Chụp lén đâu phải là nghề của một nhà nhiếp ảnh nghệ thuật!
Hoàng chưa kịp quay lại thì một người đàn ông trung niên lạ mặt đã rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Ông ta giằng lấy chiếc máy ảnh trong tay Hoàng:
- Cám ơn anh đã chụp cho tôi khá nhiều ảnh thế này!
Ông đưa máy đến trước mặt Hoàng cho anh nhìn và Hoàng không thể tin vào mắt mình: trong sáu bức vừa chụp cô áo hồng, giờ tự dưng trong ảnh hiện lên ảnh của chính người đàn ông này!
- Anh không nên ngạc nhiên. Bởi từ hổm nay, tất cả những gì anh nhìn thấy đều là... ảo cả. Tôi đây mới là thật!
Ông ta bất chợt đưa tay chụp vào vai Hoàng khiến anh rùng mình suýt kêu lên, bởi cái lạnh buốt thấu thịt da ông ta truyền sang làm Hoàng không tài nào chịu nổi.
Cũng may vừa lúc ấy ông ta đứng vụt dậy, nói gọn một câu trước khi bỏ đi:
- Anh sẽ bắt đầu hiểu điều chưa hiểu!
Khi Hoàng định thần lại thì bóng ông ta đã mất hút ngoài màn đêm. Cũng từ giây phút ấy Hoàng như một người khác, anh dẹp chiếc máy ảnh sang bên, đứng lên rồi đi thẳng ra ngoài, nhắm hướng hồ nước bước tới.
Lúc đó là nửa đêm, nhưng hình như Hoàng không để ý, anh không cần quan sát, cứ thế lao thẳng xuống hồ và mất hút! Nếu giờ đó mà có ai nhìn cảnh ấy chắc là sẽ lo lắng lắm, bởi hồ nước này có tiếng là sâu và có lắm điều bí ẩn khó lường...
Tuy nhiên chỉ chưa đầy năm phút sau đã thấy Hoàng trồi lên, trên tay đang kéo một vật gì đó khá nặng. Đó là một cái bao tải cột kín miệng. Hoàng chẳng cần mở ra xem, anh kéo lên bờ và đi nhanh về nhà.
Một cách trân trọng, Hoàng lúc này mới mở miệng bao và lôi từ từ ra từng... khúc xương người! Phải mất mười lăm phút Hoàng mới lôi được hết những gì có trong bao tải và những khúc xương đó ráp lại đúng hài cốt một người không thiếu một chi tiết nào.
Trong lúc quần áo mình vẫn còn đẫm nước thì Hoàng lại dùng khăn sạch lau kỹ từng khúc xương kia. Lau xong phần nào anh đặt chúng một cách cẩn thận vào chiếc rương vố chứa dụng cụ. Xong hết anh đóng nắp lại và cẩn thận đẩy rương vào gầm giường, che khuất tầm mắt của mọi người. Lúc đó Hoàng mới nghĩ đến việc thay quần áo và leo lên giường nằm rất thoải mái, như vừa hoàn thành một nghĩa vụ quan trọng!
Lúc này có lẽ khoảng hai giờ sáng. Hoàng như cố tìm một giấc ngủ bù, thì có một bóng người từ dưới gầm giường chui ra, nhẹ nhàng leo lên chỗ nằm của Hoàng. Hoàng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe giọng rất khẽ và rất trung trẻ phát ra:
- Em đây mà!
Hoàng im lặng, chỉ có giọng của cô nàng:
- Cám ơn anh đã giải thoát cho em. Nếu không có anh thì cả đời em phải nằm sâu dưới đáy hồ kia. Cho em lạy anh một lạy.
Trong bóng tối vậy mà Hoàng đưa tay chụp một cách chính xác vào cổ tay cô nàng, ngăn lại:
- Nếu lạy thì em nên lạy anh chàng điêu khắc gia kia!
Cô nàng có vẻ hốt hoảng:
- Sao vậy? Anh điêu khắc làm sao?
Giọng Hoàng chùn xuống:
- Chính anh ta tới đây và khiến anh lặn xuống hồ vớt em lên, chứ tự dưng làm sao biết chỗ em bị dìm dưới hồ.
Giọng nàng thảng thốt:
- Thôi rồi, anh ấy đã thay vào chỗ của em! Tội cho anh ta!
Lúc này giọng ngạc nhiên là của Hoàng:
- Sao lại có chuyện đó? Không phải anh ta muốn cứu em lên để cùng được giải thoát?
Cô nàng khóc nức nở:
- Tội nghiệp anh ấy! Chỉ vì em mà anh phải kiếp nạn nhưng dẫu sao thì cũng không phải nằm ở đáy hồ như em!
Có lẽ đoán là Hoàng sẽ hỏi thêm, nên cô nàng chặn ngang:
- Chuyện rắc rối lắm, tốt hơn anh đừng hỏi gì nữa!
Nhưng Hoàng vốn bản tính chân thực, anh vẫn hỏi:
- Nếu bây giờ xuống đem anh ta lên có được không?
Giọng nàng hốt hoảng:
- Không!
- Sao vậy? Giống như anh mới lặn xuống đưa em lên đấy thôi.
Câu nói của nàng làm Hoàng lạnh người:
- Lúc ấy anh sẽ là người thay thế anh ấy nằm mãi mãi dưới đó! Cả hai người, em không muốn ai phải chịu như vậy cả, nhất là bây giờ em cần anh.
Có lẽ vì không phải là người trong cõi âm nên Hoàng chưa làm sao hiểu được sự tình.
- Em đi đây!
Hoàng bật dậy kéo tay cô nàng lại:
- Em đã về đây rồi, sao lại đi?
- Em sẽ tìm cách đưa anh ấy lên. Nhưng người làm việc ấy không phải là anh mà chính là ả ta, con người nhẫn tâm đó!
Hoàng chỉ muốn được có cô nàng bên cạnh lúc này, nên cố níu lại. Giọng nàng không còn căng thẳng như vừa rồi:
- Hãy cho em đi, rồi em sẽ trở lại ngay khi xong việc. Từ nay em đã là của anh rồi, em ở ngay trong nhà này mà. Chỉ sợ là rồi anh sẽ chán em, sẽ lại như những người đàn ông khác trên cõi đời!
Hoàng đành phải buông tay ra. Nhưng đến khi nàng bước khỏi giường thì bỗng trong đầu anh hiện lên hình ảnh của bé Tâm và mẹ nó. Cũng chẳng hiểu sao như vậy, nhưng linh tính như mách bảo cho Hoàng điều gì đó, anh lao người theo vừa gào lên:
- Không được!
Bị chụp bất ngờ nên cô gái ngã xuống đất và chỉ trong phút chốc tan biến, để chỉ còn lại bộ xương khô.
- Xin lỗi! Anh không cố ý...
Toàn căn phòng như sực nức mùi hương. Hương thơm quen thuộc của cô gái áo hồng. Rồi bộ xương người cũng dần tan theo không khí.
Hoàng ôm mặt khóc nức nở.
° ° °
Tìm hơn một giờ, cuối cùng Hoàng mới tới được ngôi nhà ở ngã ba sông.
Anh nhìn thấy bé Tâm đứng trước cửa thì mừng khôn xiết.
- Chú đi tìm suốt sáng đến giờ!
Tâm cũng ngạc nhiên lắm:
- Cậu Hoàng đi tìm chi vậy? Mẹ con...
Chị chủ nhà vừa từ trong bước ra, chị sửng sốt:
- Sao cậu biết nơi này?
- Tôi tìm chị và bé Tâm. Có chuyện này...
Hoàng thấy có nhiều người nhìn nên nói nhanh:
- Chị có thể về bên nhà một chút được không, chuyện này quan trọng lắm, tôi cần nói...
Chị chủ nhà nói thẳng:
- Tốt hơn hết là cậu nói ở đây. Bởi tôi sẽ không trở về bên ấy trừ khi cậu đem vật đó đi nơi khác!
Hoàng ngạc nhiên:
- Chị nói vật gì?
- Cái rương chứa xương dưới gầm giường cậu!
- Kìa chị...
Hoàng không ngờ chị này biết điều mà đúng ra chỉ mình anh biết, anh vừa ngạc nhiên vừa sợ sệt, bước lùi lại hai bước, tròn mắt nhìn chị ta:
- Sao chị biết?
Chị chủ nhà sắc mặt đanh lại:
- Không ngờ cậu trả ơn tôi bằng cách đó! Hay cậu muốn hại tôi?
- Sao chị nói vậy? Chẳng qua tôi chỉ...
- Nếu thế cậu tìm tới đây làm gì, nếu không để giết tôi như sự sai khiến của con đó?
Lời lẽ chị này hoàn toàn xa lạ với một chị chủ nhà mà Hoàng biết từ vài tuần nay. Đúng hơn là một con người khác!
Nhìn Hoàng đứng thừ ra, chị ta lặp lại câu hỏi:
- Có phải cậu tới đây để giết chết tôi không?
Hoàng lúng túng:
- Dạ... Không! Không hề.
- Cậu không giấu được tôi đâu. Bộ cậu tưởng tôi ra khỏi nhà rồi không biết gì hay sao? Nói cho cậu rõ, tôi còn biết cậu đem xác con nhỏ áo hồng từ hồ lên, cho nó ở ngay trong nhà tôi thì và như vậy có nghĩa là vĩnh viễn cậu không cho tôi trở về nhà của mình.
Nói xong chị ta quay vô nhà, để Hoàng đứng đó. Lát sau bé Tâm đi ra, cầm trên tay vật gì đó gói kín trong miếng vải nâu, nó đưa cho anh:
- Mẹ con nói, nếu cậu còn muốn mẹ con về thì cậu đem vật này đặt lên nắp rương dưới giường cậu. Đặt và để đó luôn không được lấy đi.
Cầm vật đó trên tay, Hoàng đoán được đó là một pho tượng. Anh định hỏi thì bé Tâm đã quay nhanh vào trong như đã được mẹ nó dặn trước. Chẳng còn cách nào hơn, Hoàng đành trở về.
Về tới nhà Hoàng mới phát hiện pho tượng mà anh mang về là một tượng Phật Bà bằng đồng thau đã rất cũ nhưng vẫn còn nguyên vẹn. Chẳng hiểu ý nghĩa của việc mình làm, nhưng Hoàng văn y theo lời dặn, đem pho tượng định đặt lên nắp rương. Nhưng khi sắp thực hiện thì thấy không ổn, bởi ai lại để tượng Phật nằm dưới gầm giường! Nên suy nghĩ một lúc, Hoàng di chuyển chiếc rương ra ngoài, đẩy nó nằm sát một góc nhà và đem pho tượng đặt trịnh trọng trên đó, giống như cách người ta để thờ.
Hoàng vừa nhấc tay lên thì bỗng có tiếng khóc thét từ trong rương vọng ra.
Hoàng cảm giác xây xẩm, lảo đảo sắp té. Trong lúc đó tiếng khóc kèn theo giọng thảm thiết từ trong rương vọng ra:
- Hãy thả em ra! Hãy cho em đi, tội em lắm...
Những âm thanh kỳ lạ đó như vừa van xin vừa doạ dẫm, làm cho Hoàng đang trong trạng thái lờ mờ đó mà cứ muốn chạy tới mở nắp rương ra. Tuy nhiên anh chưa cất bước được thì thân thể như bị ai đó nhấc cao lên và ném mạnh về phía giường ngủ. Hoàng nằm bất động, không biết đến bao lâu, cho đến lúc có ai gọi cửa dồn dập. Hoàng nghe nhưng không cất người lên được, phải mất vài phút anh mới hỏi vọng ra:
- Ai đó?
Tiếng của một người đàn ông lạ:
- Bọn tôi là khách du lịch, muốn xin phép đi qua vườn để ra ngoài hồ câu cá, xin phép anh!
Hoàng muốn ngăn họ lại, nhưng chẳng thể nào làm được. Thấy im lặng, những du khách ngầm hiểu là được đồng ý nên họ vừa đi vô vườn vừa nói với nhau:
- Nghe nói nơi này trước đây là khu vườn tượng của một ông hoạ sĩ kiêm điêu khắc. Ông ta nắn tượng đẹp lắm và thường nắn tặng không cho khách tham quan.
Một người đi cùng reo lên:
- Vậy là em sẽ được tạc tượng rồi, em thích lắm!
Người đàn ông đi cùng lắc đầu bảo:
- Em bị thất vọng rồi. Ông điêu khắc gia đó đã chết!
Cô gái xinh xắn tiu nghỉu:
- Chán quá...
Họ gồm hai người, trên tay nào ba lô, nào cần câu, chứng tỏ là chuẩn bị cho một cuộc dã ngoại dài. Chàng trai đi qua khu vườn thấy nó có vẻ hoang phế thì có ý tiếc:
- Chắc là từ lâu không ai chăm sóc nên xuống cấp quá. Phải vào tay anh thì khu vườn này đẹp phải biết!
Chợt cô gái reo lên:
- Ô xem kìa anh!
Trước mặt họ hiện ra một cảnh hồ nước đẹp mê hồn. Chàng trai tấm tắc khen:
- Cảnh này không phải là thi sĩ cũng làm được thơ!
Cô gái trẻ thích thú quá, không đợi được đã chạy bay tới trước. Tới sát bên hồ cô lại một lần nữa reo lên:
- Có cả chiếc xuồng nữa kìa! Mình bơi xuồng ra giữa hồ đi anh!
Không thể nào cưỡng nổi sức quyến rũ của hồ nước, nên thay vì trải tấm nhựa ra làm chỗ nghỉ chân trước, chàng trai đã đồng tình với người yêu:
- Anh sẽ bơi xuồng ra giữa hồ cho em hái sen. Em có nhìn thấy sen nở không?
Lúc đó vào khoảng xế chiều. Chiếc xuồng con đậu sẵn với hai mái chèo như sẵn sàng cho một cuộc du ngoạn. Chàng trai cẩn thận dặn người yêu:
- Em ngồi quay mặt ra phía trước và nhớ là vịn be xuồng cho chặt, đừng chồm ra ngoài, xuồng lật đó!
Họ chèo xuồng ra giữa thì cô gái bị kích động mạnh bởi cảnh đẹp trước mắt nên liên tục reo lên:
- Coi mặt trời xuống thấp kìa anh! Mặt nước lặng như tờ, anh thấy không? Ô, còn sen nữa, sao giữa hồ nước sâu mà sen mọc được hả anh?
Những câu hỏi tới tấp mà không cần câu trả lời, mà cô gái cũng chỉ để hỏi mà thôi. Cô hết quay sang trái rồi phải và quên cả lời dặn của người yêu, thỉnh thoảng lại đưa tay chụp cái búp sen trong tầm ray, rồi lại một gương sen. Cô như lạc vào cảnh tiên, nên luôn miệng:
- Đẹp quá anh ơi! Phải biết thế này mình tới đây sớm hơn.
Họ đi một vòng sang tới tận gần bờ bên kia, cô gái giục:
- Anh cho xuồng trở lại giữa hồ đi, em muốn ngắm cảnh hoàng hôn ngay trên mặt hồ cơ.
Mặt trời dần xuống thấp, ánh chiều dần chuyển sang màu vàng cam cực đẹp.
Cô gái gần như rú lên:
- Trời ơi! Đẹp như chốn non bồng. Anh ơi, lấy máy ảnh ra chụp đi!
Chàng trai chép miệng:
- Quên máy ảnh trong balô rồi. Tại lúc nãy em hối quá...
Cô gái không hài lòng:
- Bơi trở về lấy đi, còn kịp để mình chụp ảnh mặt trời lặn trên hồ. Nhanh lên anh.
Lại chiều người yêu, anh chàng cố sức chèo thật nhanh. Nhưng khi chiếc xuồng đang mơn trớn lướt trên mặt nước, thì chợt bị khựng lại và chao đảo như chạm phải vật gì dưới nước.
- Sao vậy anh?
Chàng trai chưa trả lời thì chiếc xuồng đã bị hất tung lên, bắn cả hai người ra ngoài!
- Cứu em!
Chỉ nghe đúng một tiếng như thế rồi thì im bặt...
° ° °
Hoàng vẫn chưa bước xuống giường được dù anh biết mình đã nằm qua một đêm, người cảm thấy khoẻ hơn, tình táo hơn.
Nhìn qua cửa sổ thấy mặt trời đứng bóng, đoán là mình thiếp đi có đến hơn chục tiếng, Hoàng nhớ lại tiếng khóc từ trong rương, anh liếc nhìn thì thấy tượng phật vẫn còn nguyên vị trí, mà tiếng kêu khóc thì có lẽ đã im bặt từ lúc anh ngủ.
Cố nhớ lại mọi việc, Hoàng hơi ngạc nhiên về thái độ của chị chủ nhà, cũng như việc chị đưa pho tượng bảo mang về, có nghĩa chị ta đã biết trước hiệu quả của pho tượng ấy. Hoàng đã từng nghe người ta kể về việc các hồn ma rất sợ các tượng Phật, Chúa hay hình chữ vạn, chữ thập. Phải chăng chị chủ nhà này đã biết rõ về các hồn ma trong nhà mình? Vậy tại sao lúc đầu xảy ra chuyện chị ấy vẫn tỏ ra thờ ơ, cho đến khi quyết định bỏ nhà đi?
Bao nhiêu thắc mắc cho đến phút đó Hoàng hầu như không sao giải thích được. Mà đầu thì còn nặng trĩu, nên sau vài phút nhìn quanh, Hoàng lại nhắm nghiền mắt, cố định thần lại.
Và bên ngoài lại có những tiếng lao xao. Hoàng mở mắt ra và giật mình khi thấy ngay cửa ra vào có hai người lạ mặt xuất hiện. Một người đang bế trên tay thi thể một cô gái mà quần áo còn ướt đẫm. Người còn lại lên tiếng:
- Xin lỗi, chúng tôi phải đường đột vô nhà mà không xin phép trước. Chỉ bởi lúc sáng khi qua đây chúng tôi có gọi nhiều lần mà anh không nghe, nên nghĩ là anh đang ngủ quá say... Chúng tôi muốn nhờ chỗ để cấp cứu người nhà một chút, mong anh thương tình.
Hoàng cố lắm mới ngồi dậy được, anh gật đầu ngay:
- Mời quý vị cứ tự nhiên, tôi bị bệnh nên không thể.
Người khách bế thi thể bước tới đặt cô gái xuống chiếc chỏng tre gần hiên.
- Chúng tôi không dám để thân thể cô em tôi xuống đất, sợ nhập thổ. Xin đặt nhờ ở đây, để sơ cứu.
Hoàng tỉnh táo hơn, anh hỏi:
- Cô ấy bị sao vậy?
- Nó là em chúng tôi, đi cùng với người bạn trai nó ra hồ nước phía sau đây chơi từ chiều hôm qua rồi không thấy về. Trước khi đi nó có nói là tới chỗ này, nên sau khi chờ không thấy về, chúng tôi mới tới đây lúc mười giờ sáng nay. Gọi hoài mà thấy anh vẫn nằm ngủ, nên chúng tôi mới đi đại ra ngoài hồ nước. Khi nhìn thấy chiếc xuồng bị lật úp giữa hồ, chúng tôi nghĩ tới tình huống xấu nhất là em tôi bị chìm xuồng, chết đuối, nên cùng nhau nhảy xuống hổ mò tìm. Phải tới cách đây nửa giờ chúng tôi mới tìm được con bé. Còn thằng bạn trai thì...
Người còn lại bổ sung thêm:
- Nghĩ là nó đã chết, bởi từ lúc chúng mất tích đến sáng nay đã qua một đêm rồi, nhưng khi vớt xác đem lên thì tôi thấy tim còn đập. Tôi đã làm hô hấp nhân tạo, nhưng con bé không ói ra giọt nước nào, chứng tỏ khi rớt xuống nước nó không hề bị uống nước, hay nói một cách khác thì nó đã bị ngất đi trước khi chìm xuống đáy hồ.
Họ cấp cứu tỏ ra khá rành rẽ, một lát sau cô gái có dấu hiệu hồi phục dần.
Lúc này người đàn ông mới nói với Hoàng:
- Tôi là một bác sĩ, nhưng nếu không nhờ được chủ nhà cho tá túc để cấp cứu thì chưa chắc đã có kết quả tốt như thế này!
Người phụ nữ cũng nói:
- Em tôi mà sống được là nhờ lòng tốt của anh đây. Lúc nãy chúng tôi cứ ngại là anh không cho vào nhà, bởi em tôi lúc ấy khác nào là một xác chết, mấy ai dám cho đưa người chết xa lạ vào nhà mình. Một lần nữa xin đội ơn anh!
Cô gái đã gần như tỉnh hẳn, vừa mở mắt ra cô ta đã oà lên khóc và gào lên:
- Trả lại anh ấy cho tôi!
Cô chị phải cúi sát xuống mặt em mình, gọi lớn:
- Nguyệt! Chị nè.
Cô gái tên Nguyệt lay tay chị mình:
- Toàn đâu rồi chị Hai? Toàn bị người ta lôi xuống cái hồ sâu có cái gốc cây to lắm dưới lòng hồ!
Bây giờ anh chàng tự xưng là bác sĩ mới ngớ ra:
- Thảo nào lúc nãy mình chỉ mò ở bên ngoài. Anh có thấy một hốc cây lớn dưới đó.
Anh quay sang vợ, nói:
- Anh phải lặn xuống đó lần nữa. May ra tìm được xác Toàn.
Cô vợ vẻ lo lắng:
- Em không an tâm, hay là...
Hoàng cũng vụt nói:
- Không được đâu! Vừa rồi là do anh chị may mắn, chứ còn...
Anh định nói ra điều mình biết, nhưng lại ngập ngừng. Nhưng dẫu sao anh cũng không đành để một người nữa phải vướng và bất trắc, nên sau một vài giây suy nghĩ anh gợi ý:
- Tốt nhất anh chị nên ra xóm ngoài này nhờ ai đó bơi lặn giỏi, để họ lặn xuống tốt hơn.
Bà vợ nghe có lý nên tán đồng liền:
- Phải đó! Để em đi kêu cho.
Chị đi khoảng gần nửa giờ thì trở lại với một thanh niên lực lưỡng. Anh này khoe:
- Tôi chuyên lặn mò cá trên hồ này từ cả chục năm nay. Nếu trả công tôi năm chục ngàn, tôi sẽ lặn xuống cho.
- Được rồi, nhờ anh lặn xuống. Mò trong hốc góc cây. Nếu gặp một người chết chìm thì mang lên ngay giùm!
Anh chàng nọ le lưỡi:
- Mò tìm người chết à, vụ này...
Sợ anh ta từ chối, nên người phụ nữ nói ngay:
- Tôi sẽ trả công anh hai trăm ngàn, mong anh giúp cho. Chẳng là cậu bạn của em gái tôi mới rơi xuống đó, giống như cô em tôi đây, vớt lên vẫn còn sống.
Cuộc mò tìm diễn ra chóng vánh và có lẽ chuyên nghiệp hơn, nên chỉ sau khoảng mười phút thì anh thợ lặn đã trồi lên báo:
- Không có xác chết nào hết, chỉ có một bộ xương. Tôi lấy lên trước một ống xương tay cho mọi người xem.
Ống xương được chuyền lên bờ cho mọi người xem. Vừa nhìn thấy thì cô gái đang còn rất yếu bỗng kêu rú lên:
- Cái đồng hồ là của anh Toàn!
Trong ống xương còn dính theo chiếc đồng hồ dây inox, vật mà chính tay cô gái đã mua tặng cho người yêu nhân dịp sinh nhật anh. Như vầy là...
Trong lúc Nguyệt còn khóc nức nở thì anh chàng bác sĩ, anh rể cô lại không tin:
- Làm sao chỉ mới tối qua đến giờ mà thi thể rã hết, chỉ còn lại xương cốt?
Vợ anh thì giục:
- Anh cứ lấy hết bộ xương lên đây. Đồng thời cố tìm kỹ xem có gặp thi thể của cậu ấy không.
Người thợ lặn lại lặn xuống. Lát sau trồi lên, anh ta nói chắc nịch:
- Không có ai khác ngoài bộ xương này. Đây tôi lấy hết lên.
Sau cơn khóc ngất, Nguyệt tỉnh táo lại và kể:
- Lúc rớt xuống thì em còn nắm tay anh Toàn, nhưng rồi bỗng như có ai đó kéo mạnh anh Toàn đi, còn đầu em thì va phải vật gì đó thật cứng nên ngất liền. Tuy nhiên trong lúc mê man thì em có cảm giác là anh Toàn bị lôi vào một hốc sâu lắm. Phần em cho đến lúc được vớt lên, em tưởng như mình vừa ngủ một giấc dài vậy.
Tuy biết chắc là không còn hy vọng tìm ra xác còn nguyên vẹn của Toàn nữa, nhưng vợ chồng người bác sĩ và Nguyệt vẫn trả thêm tiền để anh thợ lặn tiếp tục mò tìm cho đến khi trời tối.
Tuyệt vọng, họ quay trở vô nhà với Hoàng. Nãy giờ theo dõi cuộc mò tìm, Hoàng không hề hé răng, mãi đến khi về lại nhà anh mới nói:
- Giờ cũng đã tối rồi, nếu không ngại nhà chật chội, thiếu thốn thì tôi mời quý vị nghỉ lại đây.
Nguyệt thật sự chưa muốn về, nên đồng ý ngay:
- Mình ở lại đây tới mai đi, anh chị.
Chiều lòng em nên họ cùng kéo vô nhà trọ của Hoàng. Nhưng khi vừa bước vô nhà, Hoàng đã khựng lại:
- Kìa, anh là...
Một người đàn ông lạ đang ngồi trên nắp rương, trên tay cầm pho tượng Phật Quan Âm. Nguyệt bước vô sau cùng, chợt cô la lên:
- Anh Toàn!
Người thanh niên đang ngồi kia chính là Toàn, chàng trai đã cùng đi xuồng với Nguyệt trên hồ ngày hôm qua. Tuy nhiên anh ta vẫn tỉnh bơ khi nghe Nguyệt kêu tên mình. Chừng như hoàn toàn xa lạ...
Nguyệt chạy sấn tới định ôm lấy người yêu thì anh chàng đã xua tay:
- Tôi là Dũng, nhà điêu khắc Trần Dũng, chủ ngôi nhà này. Tôi cám ơn người yêu cô đã kịp thời xuống hồ để chết và thay tôi ở vĩnh viễn dưới đó. Tôi không sống lại được, nhưng hồn phách tôi không phải bị phân ly với hồn phách người tôi yêu. Tôi phải giải thoát cho cô ấy!
Vừa nói anh ta vừa đứng lên và như có một tia sáng loé lên từ trong rương, rồi chỉ trong chớp mắt, một người hiện ra, mặc chiếc áo màu đỏ hồng!
- Cô là...
Cô gái lên tiếng, giọng còn run run:
- Tôi là người bị anh dùng tượng Phật dằn lên nắp rương không cho thoát ra ngoài. Mà anh có biết làm như vậy là anh đã tiếp tay cho người ta tiếp tục hại tôi không?
Hoàng ngơ ngác:
- Tôi đâu biết gì, tôi chỉ...
Người trong xác của Toàn kéo cô gái đi:
- Chuyện đó ta sẽ nói sau, giờ em phải về để còn lấy sinh khí mà tồn tại. Ta còn phải...
Anh ta nói tới đó chừng như không còn sức nữa, mặt bắt đầu biến sắc. Họ kéo nhau đi mà người lảo đảo. Đã từng chứng kiến bộ xương mình vớt từ đáy hồ bữa trước biến thành cô gái áo hồng nên Hoàng nói:
- Chuyện này người dương thế chúng ta không biết hết được. Nhưng tôi có thể nói chính người yêu của cô đã tận số và chết chìm xuống hồ để cho hồn của nhà điêu khắc chết trước đây vì lý do gì đó nhập hồn vào.
Rồi anh nói chuyện trước đây cho mọi người nghe. Cuối cùng anh nói:
- Có lẽ ngay ngày mai tôi cũng rời khỏi đây thôi. Tôi không còn đủ can đảm để tiếp tục ở trong ngôi nhà này. Nơi đây hình như còn có những điều gì đó khó hiểu quá...
Nguyệt vẫn còn chưa muốn rời, nhưng nghe Hoàng nói thế nên cô cũng im lặng mà nuốt nỗi đau vào lòng...
Họ quyết định rời ngay chớ không ở lại ngủ qua đêm như lời mời của Hoàng. Riêng Hoàng thì tối đó lo thu dọn đồ nghề và dự tính khi trời sáng thì đi mà không đợi chủ nhà, cũng như không cần lấy lại tiền nhà đã đóng trước.
Nhưng đến nửa đêm thì mọi dự tính của Hoàng bị phá vỡ khi cô gái áo hồng và hồn phách của nhà điêu khắc trong xác của Toàn đã đột ngột xuất hiện. Họ tỏ ra thân thiện, không có biểu hiện gì là người của thế giới âm. Cô gái vừa khóc vừa nói:
- Trước sau gì tụi này cũng phải kể cho anh nghe chuyện của mình. Tuy anh là người ngoài, nhưng lại là người đã có công mang hài cốt của em lên khỏi đáy hồ, giúp em có cơ may đòi được món nợ mà người ta đã vay của tụi em.
- Đồng thời tôi cũng muốn nhờ anh để làm sao trả lại hồn phách cho người mà tôi đang vay mượn xác của anh ấy. Tôi hoàn toàn không muốn, nhưng hoàn cảnh bắt buộc phải thế.
Họ càng nói thì Hoàng càng như rơi vào mớ tơ vò, anh lắc đầu:
- Tôi chỉ muốn sớm rời khỏi đây thôi!
Hai người kia đều nói:
- Câu chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, anh làm sao rời nơi đây được?
Họ nói xong cùng nắm tay nhau dìu vào gian phòng mà thường khi mẹ con bé Tâm hay ngủ. Đêm đó dường như họ ngủ lại ở đó.
Khỏi nói thì cũng biết là Hoàng thức trắng đêm vì nỗi sợ hãi càng lúc càng tăng thêm.