Đã chuẩn bị kỹ cho chuyến đi sáng tác này nên ngoài những dụng cụ cần thiết cho chuyên môn ra, Hoàng còn mang theo tiền đủ cho chi phí suốt hai tháng. Do vậy khi chọn được một nhà trọ, anh đã đưa cho chị chủ nhà tiền ăn ở suốt sáu mươi ngày và còn dặn phòng thêm:
- Nếu có thể thì tôi sẽ ở thêm cho đến lúc nào xong việc. Có gì tôi tính với chị sau.
Chị chủ nhà vui vẻ ngay:
- Nói thiệt với cậu, nếu không cần tiền cho tụi nhỏ đóng tiền học đầu năm thì tôi có thể cho cậu ở không cũng được. Tôi thích nhà có thêm người cho nó vui, chứ như cậu thấy đó nhà này lúc nào cũng vắng như...
Có lẽ chị ta muốn nói vắng như chùa Bà Đanh nhưng kịp dừng lại. Hoàng cười:
- Có thêm tôi chỉ mất công chị lo thêm cơm nước chứ có giúp ích gì đâu. Tôi đi suốt ở ngoài mà.
- Nhưng có thêm người vẫn hơn. Mà nè cậu, bữa nay con tôi về bên ngoại chơi không chừng đến mai mới về. tôi giao nhà cho cậu được không? Cậu dám ở một mình không?
Hoàng cười to:
- Chị không sợ tôi bán nhà rồi chuồn đi mất thì thôi, chứ tôi sợ gì ai mà không dám ở một mình!
- Vậy tốt rồi, mẹ con tôi sẽ đi ngay sáng nay. Đồ ăn tôi nấu cho cả ngày, cậu chỉ việc hâm lại là ăn thôi. Cậu thông cảm cho một bữa nhé!
Chị chủ nhà đi rồi, Hoàng cũng xách máy đi ra. Anh không quên khoá kỹ cửa trước cửa sau trước khi rời khỏi nhà.
Ngày đầu tiên nên Hoàng không đi xa lắm, anh chụp được ngay nhiều bô ảnh khá ưng ý với cảnh chung quanh. Quả anh đã không chọn nhầm, nơi đây có cảnh đẹp mà không khí lại trong lành yên ả đến tuyệt vời. Là nhà nhiếp ảnh chuyên đi săn ảnh, Hoàng đã đi hầu như khắp mọi miền đất nước, nhưng chưa nơi nào anh thấy ưng ý như chỗ này. Bởi vậy việc quyết định sớm thời gian lưu lại đến hai tháng là điều xưa nay hiếm với cái chân đi như Hoàng.
Hôm nay xách máy ra đây, Hoàng càng thấy quyết định của mình là hoàn toàn chính xác. Cho đến mười một giờ thì trong mày của Hoàng đã có bốn cảnh mà anh ưng ý. Đặc biệt là cảnh chiếc xuồng chèo đơn độc, không người, xung quanh là mặt nước lặng như tờ khiến cho Hoàng vừa cất máy lên đã bồi hồi rung động. Cảnh này Hoàng đã chụp trên chục lần nhưng chưa lần nào ưng ý như lần này. Có lẽ do sự tỉnh lặng của buổi ban mai, mà cũng có thể do hình ảnh đơn độc của con thuyền nhỏ giữa mặt hồ yên tĩnh bao la chẳng khác nào một bức tranh vẽ của một hoạ sĩ tài danh Trung Quốc mà Hoàng từng trông thấy.
Hoàng có ý định ngay chiều mai sẽ cho tráng phim và phóng ngay tấm ảnh đặc sắc này bằng những mày móc và dụng cụ mang theo.
Chụp thêm một lô ảnh nữa, đến gần mười hai giờ khi đói bụng Hoàng mới chịu quay về. Định bụng là sẽ ăn mì gói chứ không cần hâm lại thức ăn chị chủ nhà nấu sẵn.Nhưng khi vừa bước vô tới cổng, Hoàng đã ngửi được mùi thức ăn thơm lừng trong nhà. Không lẽ chị chủ nhà trở về sớm? Hoàng lên tiếng hỏi ngay:
- Ủa, sao chị nói chiều hoặc sáng mai mới về mà?
Đáp lại câu hỏi của Hoàng chỉ là tiếng gầm gừ của con chó già, vốn chỉ nằm trong bếp chứ không khi nào bước ra ngoài trước. Hoàng lại hỏi lần nữa:
- Chị về sớm vậy chị Hai?
Vẫn không có tiếng trả lời. Hoàng bước thẳng ra sau bếp và khựng lại khi thấy trên bàn đã dọn sẵn thức ăn và cả một chén cơm xới đầy còn nóng hổi bốc khói.
- Chị về thật hả chị Hai?
Nghĩ là chị chủ nhà dọn cơm xong rồi bước đi đâu đó phía sau nên Hoàng yên tâm đi dẹp giá và chuẩn bị ăn cơm. Nhưng khi ngồi lên mâm cơm thì Hoàng khựng lại, bởi những thức ăn trên bàn không phải do chị chủ nhà nấu. Bởi toàn thức ăn đắt tiền và thịnh soạn đến năm sáu món.
- Chị Hai ơi!
Hoàng gọi to hơn lúc nãy và bước ra cửa sau, mở cửa tìm quanh quất, vẫn chẳng hề thấy gì. Mà quả là chị chủ nhà không có nhà, bởi cửa sau vẫn còn gài chốt bên trong, mà cửa trước thì khi vào Hoàng đâu thấy ai. Quá đỗi ngạc nhiên, Hoàng ngồi xuống mâm cơm mà chưa dám ăn. Anh cố nhớ lại xem trong nhà này ngoài chủ nhà và anh ra, còn ai có chìa khoá mở cửa vào và nấu cơm.
Không hề có, vì suốt mấy ngày qua ở đây Hoàng không thấy cũng như nghe nói có ai khác.
Ngồi một lúc mà bao thắc mắc chưa làm sao giải đáp được, nên cuối cùng Hoàng quyết định lấy mì gói ra nấu ăn qua loa cho xong, rồi lên giường ngả lưng. Không buồn ngủ, nhưng chẳng hiểu sao vừa đặt lưng xuống giường chỉ trong chốc lát là Hoàng đã ngủ ngay. Có lẽ giấc ngủ của anh khá dài, bởi khi thức dậy Hoàng nhìn bên ngoài thấy trời đã tối hoàn toàn. Nhìn đồng hồ tay, Hoàng giật mình bật dậy ngay:
- Hơn bảy giờ tối rồi sao?
Anh nghe bụng đới cồn cào, tính xuống bếp hâm lại thức ăn của chị chủ nhà nhưng khi đi ngang qua chỗ bàn ăn, anh lại giật mình lần nữa khi nhìn thấy một mâm cơm khác hoàn toàn với bữa ăn buổi trưa. Mà các món ăn vẫn còn nghi ngút khói!
- Ai trong nhà này vậy?
Hoàng hỏi thật to. Nhưng cũng như lúc trưa, vẫn chẳng có ai đáp lại. Anh chàng vừa bực mình, nhưng lại có chút lo lắng. Không nghĩ là ma quỷ gì, Hoàng cho là trong lúc mình ngủ đã có ai đó lẻn vào, mà như thế thể nào đồ đạc trong nhà...
Chạy đi xem thì hành lý, túi quần mọi thứ vẫn còn nguyên, cả máy ảnh đắt tiền cũng nguyên vẹn.
- Như vầy là sao?
Hoàng vẫn không chịu ăn những món trên bàn. Anh lại lần nữa ăn mì gói và sau đó chợt nhớ tới những bức ảnh chụp được buổi sáng, Hoàng lẩm nhẩm:
- Kệ, làm việc đi đã!
Lấy dụng cụ tráng phim ra, Hoàng cắt đoạn phim chụp lúc sáng ra, tráng ngay. Trong ánh sáng hơi mờ của cái phòng tối ghép tạm trong phòng ngủ, Hoàng hoa cả mắt khi nhìn vào đoạn phim vừa lấy ra khỏi thau nước thuốc, anh kêu lên:
- Kỳ vậy?
Trong cả ba kiểu ảnh chụp cảnh chiếc thuyền không có người, giờ đây bỗng hiện lên hình một cô gái đang đứng vịn cột chèo!
Nghĩ mình vừa mới tỉnh nên hoa mắt, Hoàng đưa tay dụi mấy lần liền rồi nhìn thật gần. Vẫn có một cô gái trong phim!
Rõ ràng lúc sáng khi chụp Hoàng đã quan sát rất kỹ, trên thuyền hay thậm chí là chung quanh đó không hề có bóng ai cả! Mà sao...
Bao nhiêu thắc mắc dồn dập làm cho Hoàng hơi mất bình tĩnh. Anh quên là muốn phóng ảnh thì phải chờ cho phim khô hẳn, anh định cho vào máy. Khi chợt nhớ ra thì Hoàng treo đoạn phim lên rồi cầm chiếc quạt mo cũ, quạt lấy quạt để cho phim khô thật nhanh. Phải mất hơn hai mươi phút sau anh mới cho vào máy phóng và làm thật nhanh.
Một phút sau, khi hình hiện lên trong thau nước thuốc, Hoàng không nén được, đã kêu thét lên:
- Trời ơi!
Trong ảnh rõ ràng hiện lên mọt cô gái mặc chiếc áo bà ba màu hồng thật tươi, nổi bật trên mặt nước hồ xanh biếc! Cả ba tấm ảnh chụp chiếc thuyền đều y như vậy. Gương mặt cô gái đẹp như thiên thần, da trắng mịn, môi đỏ thẫm và mái tóc đen tuyền phủ kín bờ vai. Chẳng khác một cô gái trong chuyện liêu trai!
Đợi cho ảnh hiện lên đủ bộ màu, Hoàng bật đèn sáng lên, nhìn thật kỹ vào ảnh. Cô gái càng lúc hình như rõ hơn, cười tươi và sinh động hơn, chẳng khác nào một con người thật! Lúc này thì không còn nghi ngờ gì nữa, Hoàng ngồi phệch xuống giường nói một mình:
- Có chuyện rồi!
Anh tuy nói vậy, nhưng trong lòng cũng chưa nghĩ cụ thể đó là chuyện gì.
Ma chăng? Hay lúc sáng anh bị ảo giác, nhìn người hoá ra không khí?
Mãi cho đến hơn mười giờ mà Hoàng vẫn không làm sao lý giải được những gì đang xảy ra. Anh ngồi thừ người ra đó cho đến quá nửa khuya. Mỗi lần liếc mắt nhìn xuống mâm cơm còn nguyên đó, tự dưng Hoàng rùng mình, rồi như muốn tung cửa chạy ra ngoài, như có ai đó kêu gọi!
Cũng may, lúc Hoàng bước chân xuống giường, anh giẫm phải con chó già, làm nó kêu lên một tiếng khá to, nhờ vậy anh tỉnh người lại rồi lả đi, hai mắt nhắm nghiền lại và ngủ rất say...
- Cậu Hoàng. Dậy cậu Hoàng.
Tiếng lay gọi khá lâu, Hoàng nghe nhưng không sao dậy được. Phải đến khi ai đó lay thật mạnh, thì Hoàng chới với và mở mắt ra. Nhận ra chị Hường chủ nhà đang đứng bên cạnh giường, Hoàng bật dậy được, vừa ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Chị chủ nhà lắc đầu:
- Tôi đang muốn hỏi cậu, sao ngủ gì mà tới giờ này chưa dậy? Mà ngủ sao không gài cửa trong, lại khoá bên ngoài?
Hoàng như chưa tỉnh hẳn:
- Tôi ngủ sao? Tôi nhớ...
Bé Tâm, con gái chị chủ nhà từ dưới bếp gọi lên:
- Sao mâm cơm dọn lên mà để nguyên đây, không ai ăn vậy mẹ?
Chị Hường nói với Hoàng:
- Bộ cậu chê đồ ăn của tôi nấu sao từ qua đến giờ cơm dọn ra đó không hề ăn miếng nào. Uổng công tôi làm món mực xào dưa leo.
Nghe nhắc tới cơm, Hoàng như bị chạm nọc, vội chạy thẳng xuống bếp. Anh quá đỗi ngạc nhiên khi thấy mâm cơm dọn sẵn toàn những món ăn không phải như anh đã thấy hôm qua!
Chưa tiện nói ra những gì mình gặp phải, nên Hoàng vờ như còn mê ngủ, anh lẳng lặng trở lên nhà trên. Len lén lấy mấy bức ảnh ra để xem lại. Nhưng lần này Hoàng há hốc mồm, kinh ngạc tột độ bởi cả ba bức ảnh đều không còn cô gái áo hồng trong đó!
- Chị Hường! Chị nhìn xem...
Nghe gọi chị chủ nhà chạy lạt thì thấy Hoàng chìa mấy tấm ảnh ra và hỏi:
- Chị thấy gì không?
Chị chủ nhà nhìn ba tấm ảnh rồi khen:
- Cậu chụp đẹp quá. Cảnh này ít có ai chụp dẹp như cậu.
Hoàng gắt lên:
- Tôi đâu nhờ chị khen chê, tôi muốn nhờ chị xem có thấy ai trong hình không?
Cầm tấm hình nhìn lại thật kỹ, chị ta lắc đầu:
- Hình cảnh không chứ có ai đâu? Bộ cậu chụp ai hả?
Hoàng tưởng phát điên lên, anh lắp bắp:
- Tôi... tôi chụp...
Không thể nói để người ta hiểu, Hoàng vội tìm đoạn phim còn lưu trong máy phóng đêm qua. Vừa lấy ra Hoàng lại kêu lên:
- Sao vầy nè?
Anh đưa đoạn phim lên phía ngược sáng và ngơ ngác, bởi tấm phim giờ đây chỉ toàn một màu đen. Phim hư hoàn toàn. Làm nghề này lâu năm, Hoàng tin chắc anh không ngớ ngẩn đến nỗi làm cho phim hỏng như thế này. Vả lại một khi phim đã tráng rọi, đã phóng ra ảnh rồi thì làm sao có thể toàn đen như thế này được?
Hết vò đầu, bứt tóc, rồi chép miệng, nhưng Hoàng vẫn chưa giải thích chuyện gì đã xảy ra nên chị chủ nhà hỏi:
- Có chuyện gì vậy cậu Hoàng?
Bất ngờ, Hoàng quay sang bé Tâm, hỏi:
- Nãy giờ con có lục phá gì của chú không?
Con bé lắc đầu, đáp:
- Con đâu có dám.
Chị chủ nhà cũng nói vô:
- Con Tâm chưa bao giờ dám phá phách đồ đạc của ai trong nhà này. Mà cậu bị mất cái gì hay sao?
Hoàng nhẹ lắc đầu:
- Dạ không!
Anh cầm ba tấm ảnh xem lại lần nữa rồi nói:
- Có mất là mất cô ta thôi!
Chị chủ nhà nhíu mày hỏi:
- Cậu nói cô nào? Mà sao lại mất?
Không còn giấu được nữa, Hoàng thuật lại chuyện, anh nhấn mạnh:
- Khi phóng ảnh ra tôi nhìn thấy rõ ràng cô gái áo hồng vịn cột chèo miệng cười rất tươi. Không tin vào mắt mình tôi xem đi xem lại hàng chục lần. Vậy mà...
Chị chủ nhà hết nhìn ảnh rồi nhìn Hoàng, chị ta hoàn toàn không tin những gì anh nói:
- Chắc hôm qua ở nhà cậu nhậu nhiều lắm phải không?
Hoàng tức lên:
- Hoàn toàn không có một giọt rượu nào cả.
Anh quên cả việc ăn điểm tâm, vội xách máy ảnh đi ra ngoài. Hoàng quyết trở lại bờ hồ và phải chụp cho được con thuyền hôm qua. Nhưng khi trở lại chỗ cũ thì không còn thấy con thuyền đâu nữa. Toàn bộ mặt hồ rộng lớn vắng lặng, thậm chí không thấy con chim con bướm bay lượn như thường khi. Thất vọng Hoàng ngả lưng dựa gốc cây và lúc này anh mới cảm thấy cơn đói cồn cào trong bụng. Hai gói mì hôm qua làm sao đủ chất dinh dưỡng cho một cơ thể cường tráng như Hoàng. Anh nhắm mắt lại để ghìm cơn đói và cũng để trấn tĩnh lãi tinh thần sau những gì đã xảy ra. Khi mở mắt ra, Hoàng suýt kêu lên bởi ngay bên cạnh chỗ anh ngồi, có một ổ bánh mì mà mùi ba rê thịt xông lên mũi, làm cho Hoàng tỉnh hẳn người. Anh nghĩ, có lẽ chị chủ nhà biết anh đói nên đem ra.
Nghĩ vậy nên Hoàng cầm bánh mì ăn một cách ngon lành. Nhưng khi ăn xong thì Hoàng mới chợt nhớ là ở cái xóm vắng, xa chợ đến hơn chục cây số này thì làm gì có loại bánh mì thịt này. Anh bật dậy, chạy ngay vô nhà, hỏi ngay từ ngoài ngỏ.
- Chị mua bánh mì cho tôi hả chị Hai?
Chị chủ nhà đang tưới rau bên hông nhà, nghe hỏi thì ngạc nhiên nói:
- Ở đây thì làm gì có bánh mì mà mua. Tôi đã nấu cơm cho cậu ăn sáng với cá khô sặc. Ở đây ăn cực một chút nhưng rồi quen cũng thấy ngon. Cậu vô ăn với bé Tâm đi, nó đang chờ cậu trong nhà đó.
Lúc này Hoàng mới cảm thấy trong bụng mình không ổn. Nó vừa sôi lên, lại như đang quặn đau. Anh chỉ bước đi mấy bước nữa đã ôm bụng và lăn lộn ngay dưới đất. Sợ quá, chị chủ nhà hỏi lớn:
- Cậu sao vậy, cậu Hoàng?
Lăn lộn dữ dội một lúc, bỗng Hoàng nôn ói ra toàn là một màu xanh pha chút nâu đen. Chị chủ nhà nhìn thấy đã phải kêu lên:
- Toàn là cỏ và đất cát! Trời ơi, sao vậy?
Hoàng ngất lịm sau cơn ói tới mật xanh mật vàng. Chị chủ nhà thì thẫn thờ đứng nhìn. Hồi lâu chị khẽ chép miệng:
- Không lẽ...
Không ai nghe mấy lời của chị. Chỉ có bé Tâm đứng từ trong nhà nhìn ra, nó sợ phát run khi thấy Hoàng như vậy. Và cũng giống như trước đây, mỗi khi có việc gì đó bất thường, con bé đều hướng về ngôi nhà nhỏ phía sau vườn lâm râm cầu khấn. Mà cầu cái gì bé Tâm cũng không biết cụ thể, chỉ nhớ mẹ nó dặn: "Vái cho yên nhà yên cửa...", vậy thôi.
Ngoài sân, Hoàng đã được chị chủ nhà kè đứng dậy, đưa vô nhà. Lúc này anh mới tỉnh lại và rất tỉnh táo nói:
- Lúc này tại tôi ăn ổ bánh mì mà tôi cứ tưởng là của chị.
Ngập ngừng một lúc, chị chủ nhà nói:
- Nói ra điều này cho cậu nghe thôi, chớ tôi cũng không biết nó thật hư ra sao nữa. Hồi cách nay một năm, cũng có một người xuống câu cá ở hồ và bị giống như cậu vậy. Nhưng họ nặng hơn, phải đưa đi bệnh viện cấp cứu!
Hoàng nghe kể mà chừng như không quan tâm lắm. Anh chỉ ậm ừ:
- Tôi may mắn hơn họ...
Hình như chị định nói thêm gì đó nhưng thấy thái độ của Hoàng chị lại thôi.
Bỗng bé Tâm từ trong nhà chạy ra vẻ hốt hoảng:
- Mẹ! Con vừa thấy cô ấy!
- Cô nào?
- Cái cô mà cậu Hoàng nói, cô áo đỏ!
Hoàng đang thừ người nghe thế đã bật dậy ngay:
- Cô ấy đâu?
Bé Tâm chỉ tay ra vườn:
- Ở ngoài ngôi nhà nhỏ ngoài vườn!
Lúc này mặt mày chị chủ nhà bắt đầu xanh tái, chị ôm con vào lòng run run:
- Mẹ đã nói rồi. Con đừng có ra ngoài chỗ đó.
- Dạ đâu có. Con đứng trong cửa sổ nhìn ra thấy. Cô ấy đi từ ngoài vào nhà và đưa tay vẫy con nữa.
Nó càng kể thì mẹ nó càng sợ, chị muốn bịt miệng nó nhưng không kịp.
Trong lúc Hoàng thì hỏi dồn:
- Ngôi nhà nhỏ có phải là nhà cũ đóng kín cửa sau vườn không? Nhà ấy chị nói với tôi là nhà kho hay nhà thờ gì ấy đúng không?
- Ờ nhà đó...
Hôm Hoàng mới tới anh đã có ý định thuê gian nhà đó để ở cho riêng biệt nhưng chủ nhà không cho. Đã hai ngày qua, bởi nó quá cũ kỹ lại nằm khuất sau mấy gốc cây to nên Hoàng không còn để ý gì nữa. Nhưng bây giờ anh lại nôn nóng trong lòng. Cứ muốn chạy ra đó ngay.
Chừng như hiểu ý, chị chủ nhà một lần nữa dặn:
- Không ai được bén mạng tới chỗ đó, kể cả cậu Hoàng nữa, còn con, nhớ lời mẹ dặn chưa, lần sau cũng không được nhìn vào đó, cũng như...
Bé Tâm ngây thơ nói:
- Nhưng con đã nhìn thấy rồi. Đúng y như cậu Hoàng nói, cô ấy mặc áo đỏ, tóc dài.
Lần này chị bắt buộc bụm miệng con lại và kéo nó vào nhà trong. Hoàng nhắm hướng sau vườn bước ra. Anh đứng trước ngôi nhà củ cửa đóng kín, sau vài phút ngần ngừ, anh đưa tay lên gỏ ba cái rồi đứng chờ.
Có đến gần mười phút mà vẫn không nghe động tĩnh gì, Hoàng có hơi thất vọng, định quay đi, bỗng cả người anh như bị ai đó đẩy mạnh, té nhào vào trong, cánh cửa bật ra và nuốt Hoàng vào trong đó.
Bóng tối bào trùm chung quanh. Hoàng vừa chồm dậy thì như bị sức ai đó đè xuống. Có một mùi thơm phả vào mũi và từ lúc ấy Hoàng nửa tỉnh nửa mê.
Khi tỉnh lại...
Hoàng nhìn quanh thì thấy mình nằm trên chiếc gương nệm trải Drap trắng tinh, thoang thoảng trong phòng mùi thơm quen thuộc làm cho Hoàng muốn nằm mải để tận hưởng...
Nhìn đồng hồ tay, thấy đã hai giờ, Hoàng chẳng hiểu là hai giờ nào, bởi hình như anh đã ngủ một giấc khá dài mà căn phòng anh đang nằm lại kín bốn bề, không làm sao nhìn ra được bên ngoài. Cạnh anh lúc này cũng không có ai, nhưng hơi ấm của chiếc gối kế bên và chỗ nằm trên nệm chừng như còn nóng, nên Hoàng đoán là ai đó mới nằm. Mà là ai? Hoàng chỉ nhớ mang máng là lúc bị đẩy vào đây thì anh ngửi được mùi hương của phụ nữ. Và trong suốt giấc ngủ chập chờn anh cũng có cảm giác là mình đang nằm với một người khác phái...
- Cậu Hoàng ơi. Cậu ở đâu?
Rõ ràng có người đang gọi tên mình. Nghe rõ nhưng nhất thời Hoàng không làm sao lên tiếng được. Tuy tỉnh và nằm trên giường. nhưng người thì không cử động được miệng thì như người bị bệnh á khẩu.
- Cậu Hoàng ơi!
Lần này tiếng gọi lớn hơn và hình như có cả tiếng đập cửa.
- Cậu có trong này không cậu Hoàng?
Cánh cửa bật mạnh ra,ánh sáng lùa vào làm cho Hoàng hoảng hốt lấy tay che mặt lại! Bỗng có ai đó la lên:
- Có người trong này.
Có ánh đèn pin rọi vào và giọng reo lên của chị chủ nhà:
- Đúng là Cậu ấy rồi!
Hoàng được mấy ngươi nữa kéo ra từ căn phòng bỏ hoang. Hoang ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh lại nằm trong này, coi kìa ngài dính đầy màng nhện và bụi bặm.
Một người khác soi đèn kỹ hơn và phát hiện, trong phòng tối tăm đó có mấy tượng người bằng đất và thạch cao.. Những tượng nguyên người và cả tượng bán thân nữa, hầu hết là tượng phụ nữ. Người khác có vẽ rành lên tiếng:
- Đây là cái nhà kho chứa tác phẩm của nhà điêu khắc nguyên là chủ nhân của ngôi nhà này. Lúc chết đi không hiểu sao người nhà không dọn hết mà để lại như vậy?
Chị chủ nhà có vẽ không muốn mọi người nói nhiều chuyện này nên nói lảng ra.
- Ta mau đen cậu Hoàng vào nhà đi, coi cậu có bị gì không. Tôi đã nói rồi mà, ngôi nhà này có nhiều điều... Còn chưa rõ ràng, nhất là những lúc như thế này...
Chị nói mà chừng như giấu điều gì đó không tiện tiết lộ ra. Vả lại trong lúc này chị nhìn bộ dạng của Hoàng mà phát lo. Hình như Hoàng Đang rơi vào trạng thái như mất hồn..
Những người giúp đi tìm Hoàng, sau khi cứu anh, sau khi cứu anh ra khỏi nhà kho rồi, họ từ từ giải tán hết. Còn lại với Hoàng chị chủ nhà nhìn thẳng vào anh, đã biết gần suốt một đêm rồi, tui và bé Tâm đi kiếm khắp nơi, quí anh quá nên báo động cho mọi người biết. Đâu ngờ anh lại vô trong nhà đó.
Hoàng nói trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh:
- Đó là căn phòng đầy đủ tiện nghi, phòng của cô gái đẹp như tiên nữ, sao gọi là nhà kho được.
Như để chứng minh cho lời nói của mình, Hoàng đưa tay áo của mình lên trước mũi chị chủ nhà:
- Hương thơm của nàng ta còn đây, rõ ràng chưa?
Đúng là có mùi thơm rất lạ, nhưng vừa hít vô tức thời chị chủ nhà cảm thấy xây xẩm mặt mày, đầu óc lảo đảo...
- Đừng cậu...
Cậu đóng hết cửa lại rồi rất nghiêm túc với Hoàng:
- Tôi nói điều này xin cậu đừng giận. Có lẽ ngày mai cậu nên dọn đi chỗ khác ở. Mà ngay như mẹ con tôi phải về bên ngoại bé Tâm ở thôi. Tôi lo lắm...
Chị ta nói thật lòng nhưng Hoàng rất lơ mơ, anh nói lảng qua chuyện khác:
- Bữa nay tôi đi chụp ảnh đến chiều tối, đừng đợi cơm.
Anh lấy máy ảnh đi như chạy ra ngoài, mặc dù lúc đó trời mới vừa hừng sáng.
Nhìn theo bóng Hoàng chị muốn gọi lại, nhưng đành bất lực.