Theo đúng như kế hoạch thì sau một tuần Hậu sẽ trở lại Sài Gòn, nhưng qua đến mười ngày mà vẫn chưa thấy anh về, ông già Tư thắc mắc:
- Bộ cậu Hai quên là cậu có phiên họp gì đó với khách hàng ở dưới sao?
Hậu vẫn tỉnh bơ:
- Con đã điện về bảo hoãn lại. Con còn muốn ở lại đây thêm ít hôm nữa.
- Chỉ sợ bà ở nhà lo cậu đi lâu thôi. Từ hôm cậu lên tới nay tôi quên không hỏi bệnh tình của bà lúc này ra sao!
Hậu hơi buồn:
- Má con thì vẫn vậy. Bà vẫn ở bên ngoại con.
Đây là điều tế nhị, bởi vậy già Tư không muốn hỏi, nhưng trên tay ông có một vật mà ông không thể không nhắc tới bà chủ nhà từ trên chục năm nay không trở về đây:
- Sáng sớm nay chẳng hiểu sao vật này lại nằm ở ngay trước sân nhà mình. Khi tôi ra tưới cây thì nhìn thấy, tôi nhận ra ngay là của bà...
Vật đó là chiếc quạt bằng đồi mồi, ở cán quạt có khắc dòng chữ: Tặng Lệ Hoa yêu dấu. Từ nào đến giờ Hậu chưa từng trông thấy, nên anh ngạc nhiên:
- Sao chú biết là của má con?
Ngày trước khi bà lên sống trên này một thời gian dài, ngày nào bà cũng cầm cây quạt này phe phẩy. Hậu cầm lấy xem, khi thấy có tên của mẹ trên đó anh mới tin:
- Lâu nay con không thấy má con xài cây quạt này, nhưng tên đúng là tên của má.
- Hồi bà còn ở đây, có lần bà than là mất chiếc quạt mà bà yêu thích, bà kiếm tùm lum hết mà chẳng thấy. Chẳng hiểu sao bây giờ nó lại ở đây!
- Nhìn nước bóng của cây quạt thì lâu nay có người xài nó, chứ chẳng phải bỏ xó.
Ông đưa cho Hậu:
- Cậu đem về cho bà, chắc là bà mừng lắm.
Hậu chép miệng:
- Không chắc bà còn nhớ.
- Làm sao không, khi đây là vật bất ly thân của bà trước đây mà!
- Nhưng trí nhớ má từng...
Hậu không nói ra chứng bệnh tâm thần mà mẹ đang mang... Anh chỉ cầm lấy quạt và nhẹ lắc đầu.
Sáng nay Hậu không muốn ra ngoài, nên sau khi cầm chiếc quạt, anh định trở về phòng riêng, anh dặn ông già Tư:
- Trưa nay con không ăn cơm, khi nào đói con sẽ tự tìm xuống bếp ăn, chú Tư không phải lo cho con. Nếu có ai tìm chì chú cứ đưa họ lên phòng con, đừng hỏi han lôi thôi, đó là khách riêng của con.
Hậu phải nói như vậy bởi mười giờ sáng hôm nay, anh phải ở trong phòng để chờ một người theo như giấc mơ đêm qua anh được báo trước. Lý do của việc hoãn trở về Sài Gòn cũng nằm trong cuộc hẹn này.
Nửa đêm qua, khi đang mơ màng ngủ, Hậu đã nghe có người gọi tên mình ngoài cửa sổ và căn dặn rất rõ rằng những điều gì anh cần biết thì đúng mười giờ sáng mai có người sẽ tới và cho anh biết tất cả! Hậu cũng không biết mình cần biết điều gì, tuy nhiên nghe như vậy thì anh vô cùng nôn nóng, đồng thời linh tính cũng báo cho anh sẽ có chuyện gì đó...
Đúng ra Hậu cũng không tin hẳn vào chuyện mộng mị, nếu sau khi thức giấc anh không nhìn thấy thêm một nhánh lan rừng nữa nằm cạnh gối mình. Anh quả quyết là chính người nào đó đang theo sát anh, muốn giúp anh chuyện gì đó...
° ° °
Mười giờ...
Hậu hồi hộp chờ đợi và cứ một tiếng động nhỏ bên ngoài cửa cũng làm cho anh bật dậy, mở cửa nhìn ra. Để rồi thất vọng. Cuối cùng anh phải mở cửa đi xuống nhà và hỏi:
- Chưa có ai tìm con sao chú Tư?
Ông già Tư đáp:
- Tôi cũng không dám đi đâu cứ ngồi nhà chờ mà chưa thấy ai.
Hậu lầm bầm rồi đi trở lên lầu. Khi vừa đẩy cửa phòng bước vào anh đã giật bắn người khi thấy một phụ nữ có tuổi ngồi đợi sẵn trong đó!
- Bà là ai?
Trong phòng hơi tối, tuy không nhìn rõ mặt vị khách, nhưng cũng đủ nhận ra đó là một phụ nữ tuổi trên bốn mươi, người gầy, khuôn mặt phúc hậu. Bà để khi Hậu bước hẳn vào phòng rồi mới trả lời câu hỏi:
- Là người mà cậu đang đợi!
- Nhưng... tôi đã khoá cửa khi đi ra, vậy bà vào từ lúc nào vậy?
Bà ta cười nhẹ, nét buồn vẫn không biến khỏi ánh mắt:
- Khi người ta đã muốn vào đâu thì dù có khoá chục lần khoá cũng không thể ngăn được. Huống hồ gì...
Rồi bà nhìn về phía nhánh lan rừng, nói tiếp:
- Như những nhánh lan này, nó có đợi cho cậu mở khoá đâu!
Câu ví von làm cho Hậu giật mình. Anh không ngờ bà ta biết hết việc đã xảy ra trong phòng anh. Vậy bà là...
Người đàn bà vẫn giọng nhẹ nhàng:
- Tôi nói rồi, là người mà cậu cần gặp.
- Nhưng thật ra, tôi chẳng có gì để đợi gặp ai cả. Tôi...
Bà ta chặn ngang lời của Hậu:
- Vậy cậu đi tìm ai và nhảy xuống hồ nước để cứu ai?
Hậu giật mình:
- Thì ra bà biết việc ấy? Và bà là...
Bà ta không đáp mà hỏi lại:
- Hoá ra cậu chỉ vì mê bóng sắc của một cô gái nên mới liều mình cứu cô ta? Nếu đúng như thế thì tôi cũng chẳng cần gặp cậu làm gì. Vậy cậu trả vật kia lại cho tôi.
Hậu giật mình:
- Tôi lấy cái gì của bà?
- Vật cậu đang cầm trên tay đó!
- Cây quạt? Đây là vật vốn của mẹ tôi mà!
- Nhưng hơn mười năm nay nó ở trong tay tôi. Cậu có muốn biết tại sao mẹ cậu lại không có quyền giữ vật ấy không?
Hậu bắt đầu mất kiên nhẫn:
- Bà là ai, tại sao lại như hiềm khích với mẹ tôi?
Người đàn bà bỗng ngửa mặt lên trời cười một tràng dài mà thoạt nghe như tiếng khóc, tiếng rú thì đúng hơn. Hậu còn đang ngơ ngác thì chợt cửa phòng bị kéo ra, ông già Tư xuất hiện và ngơ ngác:
- Chuyện... chuyện gì vậy cậu Hai?
Vừa kịp nhìn thấy người phụ nữ, ông kêu lên kinh ngạc:
- Bà... sao bà lại ở đây, bà Lý?
Sự xuất hiện của ông Tư là ngoài mong đợi, tuy nhiên người đàn bà được gọi là bà Lý kia vẫn bình tĩnh:
- Ông được lệnh của bà ấy cấm không cho tôi về đây hay sao?
Ông già Tư hơi lúng túng:
- Tôi... tôi... chỉ ngạc nhiên. Tại sao bà đã...
- Người đã chết thì không được về gặp mặt ai nữa sao?
Câu nói đó khiến Hậu tái mặt, anh lắp bắp:
- Người... người này...
Người đàn bà không quan tâm đến Hậu mà nhìn về phía ông già Tư.
- Chắc là ông không ngờ phải không, Lê Sang?
Lâu nay Hậu đã quen nghe ông già quản gia là ông Tư Lê hay ông Lê Thành, chứ cái tên Lê Sang là lần đầu. Hậu ngơ ngác:
- Lê Sang là ai?
Người phụ nữ nghiêm giọng:
- Sao ông chưa ngồi xuống, hay là muốn tránh mặt tôi?
- Tôi... tôi...
Nghe cách trả lời và thái độ của ông ta, Hậu đoán chắc là có điều gì đó không bình thường. Tuy nhiên lúc này anh chỉ quan tâm đến việc bà ta là một hồn ma. Anh hơi ngập ngừng và khéo léo lùi dần về phía cửa nhân lúc ông già Tư đang là tâm điểm của câu chuyện.
Tuy nhiên, người đàn bà rất tinh ý, đã lên tiếng ngay:
- Tôi đang cần nói chuyện với cậu, chứ người đàn ông này thì chưa tới lượt. Cậu đừng nên đi như vậy, sẽ không hay.
Hậu đành phải dừng lại, anh lúng túng:
- Bà cần gì ở tôi?
- Chỉ vì cậu là con của người đàn bà tên Lệ Hoa. Mà mẹ cậu thì còn nợ tôi, người phụ nữ nghèo ở thôn hẻo lánh này một món nợ quá Iớn. Tôi cứ tưởng là giữa tôi với bà ta chỉ cần đòi và trả nợ riêng với tôi là xong, nên tôi có ý đợi bà ta. Nào ngờ cậu xuất hiện và làm rắc rối thêm câu chuyện vốn đã quá rối rắm này rồi!
Ông già Tư bỗng kêu lên:
- Tôi xin bà, hãy để cậu ấy ra khỏi cuộc hận thù này, cậu ấy là người vô tội!
Bà ta nghiêm sắc mặt:
- Vô tội là cách đây mười ngày kìa. Con bây giờ thì tự cậu ấy đã biến mình thành một tội đồ mới rồi! Ông hãy hỏi xem, cậu ấy đã gây ra điều gì?
Ông già Tư quay sang Hậu:
- Cậu Hai, cậu đã làm gì?
Hậu ngơ ngác:
- Con có làm gì đâu? Con chỉ mới về đây mười bữa nay, người chung quanh con còn chưa quen nữa là...
- Người chung quanh thì chưa quen, nhưng người sát vách thì cậu đã quen rồi! Chẳng những quen mà cậu còn làm cho tâm hồn trong trắng của một đứa con gái mới lớn phải chao đảo, khổ sở. Theo cậu thì như vậy chưa là tội ác sao?
Hậu như người đang mơ, anh kêu lên:
- Bà nói tôi làm khổ ai? Tôi... tôi...
Lúc ấy chợt bà ta cầm nhánh lan rừng lên, quơ quơ trên không trung, khiến Hậu khựng lại. Anh run giọng hỏi:
- Người chủ của cành hoa này... Cô ấy là...
- Cậu đã nhớ ra khá nhanh, khá khen cho cậu!
- Nhưng tôi chỉ gặp cô ấy có một lần, rồi khi cô ấy Iao xuống hồ tôi đã lao theo mà đâu có gặp. Rồi từ hôm đó tôi đâu có gặp lại lần nào!
Ông già Tư nghe nói tới đó thì chụp lấy vai của Hậu, hốt hoảng:
- Sao cậu làm chuyện đó, cậu Hai! Cậu có biết cô ta là ai không, là... ma đó!
Người đàn bà phá lên cười, giọng sắc lạnh:
- Ma thì sao? Nó đâu đã làm hại ai, nó còn hơn là con người còn sống. Ông thử trả lời tôi nghe coi, người sống như ông, như mụ Lệ Hoa thì so với lũ ma chúng tôi, ai ác hơn ai?
- Tôi không có ý so sánh. Chỉ là vì... cậu Hậu đây hoàn toàn không biết gì, cho nên cậu ấy mới vô tình phạm phải. Mà tôi nghĩ cậu ấy cũng đâu đã làm gì ai...
- Nguỵ biện. Đợi cột cổ nó vào bao đá lần nữa rồi dìm xuống hồ lần thứ hai thì mới gọi là làm gì hay sao. Chuyện nó làm cho một oan hồn sắp đi đầu thai như con Hồng Lan phải chao đảo vì tình, phải trốn bỏ mồ mả đi lang thang là chuyện tốt hay sao?
- Nhưng mà...
Hậu phải chen vào:
- Tôi đâu có làm điều đó. Cô Hồng Lan nào đó đâu có theo con!
Bà ta bất ngờ chỉ tay vào chiếc tủ áo:
- Cậu hãy lấy cái áo của nó ra đây xem! Hồn ma trinh nữ mà mất chiếc áo đang mặc cho một gã con trai thì nói lên điều gì? Ở cõi dương trần thì không sao, nhưng cõi âm thì bị chiếm chiếc áo con gái đã là thất tiết với người ấy rồi!
Hậu kinh hãi:
- Bà nói sao? Chuyện ấy là do...
Giọng bà ta trở nên bi thảm:
- Tôi tới tìm cậu hôm nay là để nói chuyện đó. Hồng Lan là con gái của tôi, nó mất mạng vì bàn tay độc ác của mẹ cậu, tôi đau khổ, nhẫn nhục giữ gìn nó hơn mười năm nay chỉ mong một ngày nó đi đầu thai để thoát kiếp oan hồn, hy vọng hoàn dương. Vậy mà chỉ vì nó phải lòng cậu, không kịp nghĩ suy đã trao thân cho cậu chỉ trong một đêm cậu xuất hiện ở nơi này!
Hậu cố biện minh:
- Một cách ngẫu nhiên, đêm hôm đó tôi nghe tiếng hát ru vọng lại của ai đó, tôi tò mò đi tìm và sáng hôm sau tôi ra chỗ có hai ngôi mộ đá, ở đó tôi gặp một cô gái ăn mặc rách rưới rất đáng thương. Thấy cô ấy nhảy xuống hồ, tôi thương tình nhảy theo tìm, nhưng nào có gặp. Chỉ có thế thôi, chứ nào tôi có hành động gì đâu mà gọi là gây ra tội ác! Tôi cũng hoàn toàn không hay biết chuyện mẹ tôi làm ngày trước, như vậy sao bà trách tôi được.
- Tôi đã nói rồi, con gái cõi âm chỉ cần để người con trai dương thế mặc áo của mình thì coi như thất thân với người đó!
Bà vừa dứt lời thì ông già Tư đã thét lên:
- Cậu Hai ơi, chết rồi!
Hậu còn chưa biết nói sao thì người đàn bà đã vụt đứng lên, cất tiếng cười lạnh lùng rồi bước nhanh ra ngoài theo lối cửa sổ. Già Tư hốt hoảng:
- Bà khoan đã!
Nhưng bóng bà ta đã vụt biến mất! Ông già gục xuống ôm lấy đầu rên rỉ:
- Oan gia nghiệp chướng mà. Trời ơi!
Hậu ngơ ngác:
- Có chuyện gì vậy chú Tư?
Ông già ôm lấy vai Hậu lắc mạnh, vừa gào lên:
- Cậu đã gây ra oan nghiệt rồi, cậu biết không?
- Nhưng... oan nghiệt gì?
- Cô gái đó là... là...
Ông nói tới đó thì gục xuống, cổ họng nghẹn lại như bị ai đó bóp, không thốt ra được trọn câu...
- Chú Tư!
Hậu đỡ ông già dậy và đưa lên giường. Nhưng ông đã bị hôn mê từ phút đó.
Lúng túng mãi, cuối cùng cậu mới đưa được già Tư về phòng riêng của ông ta, sau khi xoa dầu, tạm thời giúp ông ấm lại, Hậu trở về phòng mình và định lái xe ra đầu thôn để liên lạc với trạm y tế.
Nhưng anh chưa kịp đi thì đã nghe từ phòng mình có tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
- Con nít?
Hốt hoảng, Hậu bước ngay vào và ngẩn người ra khi thấy trên giường mình có một đứa trẻ nằm và cất tiếng khóc thét. Nhìn quanh chẳng thấy ai khác, Hậu nói to:
- Con ai thì đem đi, đây đâu phải là nhà nuôi trẻ. Tôi... tôi...
Đứa trẻ sau khi nghe Hậu lên tiếng thì bỗng ngưng tiếng khóc và đưa hai cánh tay quơ quơ như muốn đòi bế!
Chẳng có ai đáp lời Hậu nên anh lại phải lên tiếng lần nữa:
- Ai vừa mới ở đây?
Nhìn thấy dưới đầu của đứa bé có lót vật gì đó màu hồng, Hậu bước tới gần xem và giật mình:
- Chiếc áo lụa!
Thì ra chiếc áo mà người đàn bà kia lấy đi từ tay anh lúc nãy, bây giờ dùng để lót cho đứa bé nằm. Như vậy...
Hậu mạnh dạn nói lớn:
- Chính bà phải không? Đứa bé này là con ai thì bà đem cho người đó, mắc gì đến tôi!
Lần này đáp lời anh là một vật bay từ ngoài cửa sổ rơi thẳng trước mặt Hậu. Nhìn kỹ lại, Hậu phải một phen giật mình, thảng thốt kêu lên:
- Chiếc quạt đồi mồi!
Hậu nhớ là lúc nãy anh sợ bị mất nên đã kịp cất chiếc quạt này vào ngăn tủ và khoá lại trước khi đi ra ngoài, vậy mà...
Cúi xuống nhặt chiếc quạt lên, Hậu nhìn thấy có mảnh giấy nhỏ kèm theo với dòng chữ:
"Muốn an toàn thì cử giữ đứa trẻ này với cây quạt!".
Không còn cách nào hơn, Hậu đành đau khổ giữ lại đứa bé trong phòng mình...