watch sexy videos at nza-vids!
Trường Sa, Hoàng Sa Là Của Việt Nam
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA BELONG TO VIỆT NAM
4teen.pro
Haiduongmobile.wap.sh
Thế giới giải trí cho teen Việt
Clip em xinh nóng bỏng, Clip ca sĩ lộ hàng, girl xinh nóng bỏng độ nét cao
truyen ma kinh di

Điệu ru oan nghiệt

1. Bóng Ma Áo Hồng

Do quá mệt sau một chuyến đi dài từ Sài Gòn lên, nên Hậu đã ngủ một giấc từ năm giờ chiều cho đến khi giật mình tỉnh lại, nhìn đồng hồ anh mới biết lúc ấy đã hơn mười giờ đêm!

Vừa định bước xuống giường thì Hậu đã nghe tiếng của ông Tư Hiền quản gia:

- Cậu dậy chưa cậu Ba ơi?

Hậu vừa ngáp vừa trả lời:

- Mới dậy chú Tư ơi. Còn buồn ngủ quá trời!

Ông già Tư đẩy cửa bước vào, vừa nhìn Hậu vừa lắc đầu:

- Đúng là thanh niên sức voi mà, ngủ bỏ cả cơm chiều, tôi kêu đến gần chục lần mà cậu vẫn không dậy.

Hậu vỗ vỗ bụng:

- Quả là đói thật. Nhưng ngủ vẫn ngon hơn!

Già Tư chỉ tay ra ngoài:

- Phải chi cậu không ngủ thì lúc chín giờ ra ngoài sau vườn nhìn trăng lên đẹp mê hồn luôn!

Hậu tiếc rẻ:

- Vậy sao chú Tư không kêu con dậy, con mê xem trăng lên mà!

Ông già Tư lắc đầu:

- Thiếu điều thổi còi báo động mà cậu có chịu thức đâu. Thôi để đêm mai, trăng còn tròn tới đêm mốt kia mà.

Hậu vừa vươn vai vừa bước ra ngoài:

- Cho giãn gân cốt một chút.

Già Tư lo ngại:

- Trời giờ này trở lạnh, gió đêm nay lại lớn, coi chừng mưa đó cậu.

Hậu cười vừa vỗ vai người quản gia già mà anh coi như người thân:

- Con còn đang muốn có mưa để tắm đây, nóng phát điên được!

Biết không thể ngăn cậu chủ bướng bỉnh, nên già Tư dặn thêm:

- Cậu chỉ nên quanh quẩn trong sân vườn thôi. Trời tối không nên đi xa ngoài kia!

Động sự tò mò mà bấy lâu nay Hậu chưa có dịp để hỏi:

- Ở ngoài sau vườn nhà mình có gì mà cả ba con ngày trước, cho tới chú bây giờ lúc nào cùng nhắc chừng như không muốn ai ra ngoài đó là sao vậy?

Già Tư đáp lửng lơ:

- Thì nhiều bụi rậm, vả lại ban đêm nữa...

Hậu không hỏi thêm, anh lững thững bước ra sân, chỉ định đứng chơi, hóng mát một lúc rồi vào, nhưng chỉ sau vài chục giây thì lại mon men bước theo lối mòn, đi vào vườn.

Trời đêm mát dịu, gió nhè nhẹ càng khiến cho Hậu thích thú, cứ đi tới mà quên lời dặn của già Tư.

Ngôi nhà của cha anh xây từ khi ông mới khởi đầu sự nghiệp đồn điền ở đây nên đất chúng quanh nhà rộng mênh mông, có đến gần chục mẫu. Nào cây ăn trái, nào cây tự nhiên, chúng chen nhau mọc, khiến càng đi sâu vào Hậu có cảm giác như vào một khu rừng thật sự. Cảm giác thoải mái khiến cho Hậu quên cả cơn đói đang cồn cào trong bụng. Anh tự nhủ:

- Khung cảnh kỳ thú như vậy mà bấy lâu nay mình không ra mà thưởng thức!

Tuy là con cả của chủ gia, mà hiện nay lại là người thừa kế chính thức sản nghiệp này, nhưng rất ít khi Hậu về đây. Nội việc quản lý một loạt nhà máy, xí nghiệp mà ba anh trước khi chết đã di chúc để lại và căn dặn Hậu phải ngày càng phát triển nó lên, không được chểnh mảng để nó lụn bại.

Là một nghiệp chủ cần mẫn, có đầu óc làm giàu nên từ mấy chục năm trước, khi chỉ là một người làm công ăn lương cho một ông chủ Tây, ba Hậu, tên thường được gọi là ông Tám Xung, đã từng bước tạo dựng nên cơ ngơi, sản nghiệp vào loại cự phách, đứng trong hàng mười đại nghiệp chủ xứ này.

Tiếc rằng ông đã mất khi tuổi chưa đầy bảy chục. Và trong lúc Hậu, đứa con trai duy nhất của ông chưa chín chắn trong thương trường.

Đang mải mê bước, chợt Hậu khựng lại khi nghe có tiếng ai hát khe khẽ gần đây...

- Ai vậy?

Hậu lắng nghe thật kỹ và xác định nó ở phía tay phải, tức phía sau rặng cây rậm và cao. Giọng hát ru em thì đúng hơn, nhưng người hát có chất giọng thanh, trong và dịu dàng nên âm thanh phát ra trong đêm thanh vắng đã hớp hồn ngay người nghe như Hậu.

Anh khựng lại một lúc, rồi bỏ cả lối mòn, băng qua vạt cỏ thấp không có lối. Do đây là khu vườn có làm cỏ thường xuyên, nên tuy không có đường mòn, nhưng Hậu cũng bước tới dễ dàng, để chỉ nửa phút sau đó anh đã tiếp cận được nơi phát ra tiếng hát ru. Thì ra nó ở bên kia dãy hàng rào tre gai cao quá đầu. Nơi phát ra tiếng ru có một đốm lửa lờ mờ, hình như là ngọn đèn dầu.

Hậu đứng im, cố nghe và như muốn nuốt từng câu chữ trong câu hát, bởi càng đứng gần thì giọng ru đó càng có sức thu hút lạ thường. Anh thẫn thờ tự nhủ:

- Sao lại có cô nào có giọng hát hay và lạ như thế?

Hậu đoán chắc bên đó có một xóm nhà, mà do đêm tối anh không nhìn thấy.

- Ước gì...

Hậu Ìa người thích nghe hát, anh lại say mê những người hát giọng thanh trong như cô gái này. Một lần, chỉ vì mê một giọng hát như vậy, Hậu đã liên tục trong gần một tháng trời, đã tới ngồi phòng trà chỉ để nghe một cô ca sĩ hát, mặc dù cô ta chỉ là ca sĩ hạng hai và không đẹp. Anh từng lập luận:

- Hát hay thì không cần phải đẹp, bởi thanh âm đã quyết định tất cả.

Nghe kỹ một lúc, Hậu lại phát hiện ra lời bài hát ru không phải là những điệu hát ru cũ mà lời ru hoàn toàn mới. Thì ra người hát tự đặt, hoặc đó là một bài tân nhạc được biến thành hát ru, nên nghe vừa lạ lại vừa dễ gây thích thú cho người nghe.

- Kìa cậu...

Tiếng của ông già Tư sau lưng. Hậu quay lại, anh hơi bực mình:

- Con đi dạo mát, sao chú Tư theo ra làm gì.

Già Tư có vẻ lo lắng:

- Nửa đêm mà cậu đi ra đây, bảo sao tôi không lo?

Hậu cau mày:

- Vườn nhà mình chứ phải trong rừng trong rú gì đâu mà chú ngại?

Rồi anh hỏi tiếp liền:

- Bên kia có xóm nhà phải không chú Tư?

Già Tư ngạc nhiên:

- Bên nào? Làm gì có...

- Thì bên phía có tiếng ru kia kìa.

Lúc ấy chẳng hiểu sao tiếng hát ru đã ngưng bặt, nên già Tư hỏi lại:

- Tiếng hát gì ở đâu?

Hậu đành phải chỉ tay qua hàng rào:

- Bên đó đó! Con mới nghe ai hát ngọt ngào lắm.

Tự dưng ông già Tư tái mặt, ông kéo tay Hậu quay trở lại ngay:

- Cậu đừng đứng ở đây!

Bị lôi đi bất ngờ, Hậu không cưỡng lại được, nhưng chừng vài chục bước anh đã giằng tay ra và gắt lên:

- Sao chú làm vậy, cháu đâu phải trẻ con!

- Nhưng... tốt hơn là cậu nên vào nhà. Tôi đã hâm cơm và dọn ra rồi, cậu vào ăn cho nóng.

Hậu không còn cách nào hơn, nên anh lững thững đi theo vào nhà. Tuy nhiên trong đầu anh vẫn còn nghe văng vẳng tiếng hát ru kia...

Anh vụt hỏi:

- Bên đó ai ở vậy chú Tư?

Già Tư đáp không tự nhiên:

- Có ai đâu. Nơi đó...

- Chắc chắn là có xóm nhà. Vậy mà lâu nay con cứ nghĩ nhà mình ở giữa rừng, cách ly với mọi thôn xóm, như có lần ba con nói, ông không thích có xóm làng ở gần.

- Ừ!

- Chú xác nhận với con là có xóm làng ở nơi đó phải không?

- Đâu có! Tôi nói lời ông bảo là đúng. Sinh tiền ông không thích chung đụng với người khác. Hồi xây ngôi nhà này cũng thế, đúng ra nó ở cách đây hơn hai cây số, chỗ ranh đất phía đông, nhưng do nó gần với xóm của cư dân, nên ông chủ chuyển qua đây dựng nhà và tỏ ra thích thú lắm.

Lúc ngồi ăn cơm, chợt nhớ ra Hậu lại hỏi:

- Có ai quen mà thường qua lại với nhà mình không chú Tư?

- Cậu quên lời tôi kể sao, lúc sinh tiền ông có thích giao du với ai ở xử này đâu mà quen với biết?

- Kể cả khách của chú cũng không sao?

Già Tư lắc đầu:

- Tôi sống như cái bóng giữa cuộc đời này thì làm gì giao du với ai!

Hậu nhận ra mình vừa chạm vào nỗi đau riêng của ông, nên vội nói:

- Xin lỗi chú!

Hậu cố nuốt cho xong hai chén cơm rồi vội rút ngay về phòng. Khi bước vào phòng chợt Hậu đứng khựng lại, nhìn sững một nhánh lan rừng còn tươi rói đang nằm trên gối của mình.

- Hoa ở đâu vậy?

Bước tới cầm cành hoa lên, Hậu càng ngạc nhiên hơn khi thấy có một chiếc khăn tay màu trắng tinh lót bên dưới. Ở một góc chìếc khăn có thêu một đoá lan rừng màu tím nhạt rất tinh xảo.

- Của ai?

Thừ người ra một lúc rồi Hậu đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm. Phòng anh trống trơn, chỉ có chiếc tủ áo, chiếc bàn viết và chiếc giường ngủ đơn giản. Cả

ba nơi Hậu đều kiểm tra, không phát hiện gì lạ, cửa nẻo thì không có dấu hiệu đã mở. Anh gọi lớn:

- Chú Tư ơi!

Già Tư chạy lên ngay, lo lắng hỏi:

- Gì vậy cậu Hai?

Hậu kịp giấu chiếc khăn tay vào túi, chỉ để nhành hoa lan ở ngoài và hỏi:

- Ai để cành hoa này trong phòng con vậy chú?

Già Tư quá đỗi ngạc nhiên:

- Ủa, tôi đâu có biết! Mà ai để hồi nào vậy?

Hậu xẵng giọng:

- Nếu biết họ để lúc nào thì con hỏi làm gì nữa! Con muốn hỏi, phòng này ngoài con ra còn có ai có chìa khoá không? Lúc nãy chú...

Già Tư đáp vội:

- Tôi không vào phòng cậu làm gì! Vả lại phòng này chỉ có cái chìa khoá duy nhất, tôi đã đưa cho cậu rồi đó. Mà lúc nãy khi đi ra ngoài cậu có quên đóng cửa không đó?

Hậu quả quyết:

- Con có tính xưa nay hễ bước ra khỏi phòng dù là xuống bếp ăn cơm cũng khoá cửa lại, con sợ chuột, gián vào phòng lắm...