Kể từ khi ông bà G. cảm nhận được những hiệu quả của ân sủng, Satan cũng cố gắng những lần cuối cùng để ngăn cản không cho giáo quyền trừ quỷ cho họ. Vì ma quỷ sợ những vụ trừ quỷ đó hơn tất cả mọi sự. Theo dõi tác phẩm này tới đây, độc giả có thể nhận thấy giữa trường hợp của cặp vợ chồng G. mà chúng ta đang nói tới và của người phụ nữ bị bỏ bùa ở Plaisance, chị G. đã bị những khủng hoảng khiến người ta phải đặt vấn đề về lý trí của chị. Chúng tôi đã nói: mục đích của tên phù thuỷ - ở đây cũng có tên phù thuỷ như ở Plaisance - là muốn làm cho chị G. bị giam hãm trong một nhà thương điên để trả thù chị vì chị đã không đáp lại tình yêu của hắn.
Vấn đề trừ quỷ trong trường hợp này gặp trở ngại vì có những do dự kéo dài khá lâu. Toà Giám mục tại địa phương của đương sự không thông cảm bao nhiêu. Cha sở D. họ S.J. - mà chúng tôi sẽ nói đến sau - không tin vào chứng quỷ nhập. Cha tuyên uý của các nữ tu dòng Biển Đức cũng không khá hơn. Toà Giám mục tự nhiên nghiêng về phe họ và phủ nhận.
Sau nhiều nghi ngờ do một đằng van nài xin trừ quỷ, một đằng thì cự tuyệt, cuối cùng toà Giám mục nhận được trả lời là tại địa phương không có linh mục chuyên môn trừ quỷ, nên đương sự được khuyên sang giáo phận Bordeaux mà xin trừ quỷ.
Vợ chồng G. theo lời khuyên này, nên cùng qua giáo phận Bordeaux với hy vọng những nỗi bất hạnh của họ sẽ được giải quyết.
Sự việc được giải quyết từng bước nhỏ một.
Tại thành phố này, hai vợ chồng người bệnh tới một nhà dòng gồm những tu sĩ thông thái. Sau khi cứu xét vấn đề thật kỹ lưỡng, các tu sĩ này cho rằng cần phải làm phép trừ quỷ cho họ. Tại đó, người ta đã làm phép trừ quỷ cho họ nhiều lần, nhưng không đạt được những kết quả lâu bền.
Vì không thể trọ ở Bordeaux lâu hơn, nên một lần nữa, người chồng lại về cầu cứu toà Giám mục giáo phận mình, xin cho vợ mình được trừ quỷ ngay trong giáo phận. Sau khi cứu xét, toà Giám mục chính thức trao cho cha Berger-Bergès, trách nhiệm trừ quỷ cho chị ta. Đó là cha cựu giám đốc Đại chủng viện, cũng là một nhà thần học, một linh mục tài năng và nhiệt thành, cha ý thức được tất cả tầm quan trọng của sứ vụ đã được uỷ thác cho cha, vì thế cha đã vận dụng tất cả những phương tiện phong phú mà Giáo Hội đã đề nghị những vị trừ quỷ sử dụng: cầu nguyện, hãm mình, tín thác hoàn toàn vào Thiên Chúa, vào Chúa Giêsu, vào Đức Trinh Nữ Maria Vô Nhiễm, vào sự thông công với các thánh, vào chính khả năng của những công thức trừ quỷ trong sách Các phép.
Chúng ta sẽ thấy cha chu toàn bổn phận vừa hết sức tế nhị vừa quan trọng của cha như thế nào. Chúng ta có thể trưng dẫn những ghi chép cá nhân của cha về từng lần trừ quỷ một. Nhưng ở đây chúng tôi còn có một tài liệu độc đáo về tất cả sự việc này mà chúng tôi được phép sử dụng. Đó là những ghi chú của chồng người phụ nữ bị quỷ nhập, ghi lại từng buổi trừ quỷ. Lần này, chúng tôi không sửa đổi những ghi chú này chút nào cả.
"Ngày 14.9.1953, chúng tôi tới nhà xứ F., cha sở mời chúng tôi vào phòng khách. Cha Berger đã tới đó trước một chút. Nhưng khi chúng tôi bước vào phòng khách, thì vợ tôi bắt đầu nhảy nhót, nàng nhảy trên các đầu ngón chân. Khi trông thấy cha Berger, nàng tỏ ra sợ hãi - cảm thấy giây phút quyết định đối với nó, tức giờ trừ quỷ, đã tới.
Chúng tôi đi vào phòng thánh để qua nhà thờ. Khi tới bàn thờ Đức Trinh Nữ, "Con Thú dơ bẩn" phản đối, nó muốn quay trở lại vì nó cảm thấy khó chịu. Nhưng tôi trói chặt vợ tôi vào một ghế dựa. Cha Berger bắt con quỷ phải im lặng. Sau khi đọc kinh cầu các thánh là bước sang phần thẩm vấn.
_ Mày tên gì?
_ Điều đó không liên quan gì tới ngươi cả!
_ Nhân danh Thiên Chúa và Giáo Hội, ta ra lệnh cho mày phải nói tên của mày là gì?
_ Ta là Satan! Là một nhân vật vĩ đại!
_ Mày định khi nào mới rời khỏi người phụ nữ này?
_ Khi nào ta muốn!
_ Tại sao mày lại nhập vào người phụ nữ này?
_ Hừ! Không phải tự ta tới đây, mà có người sai ta tới!
_ Ai sai mày tới?
_ Chuyện đó không liên quan gì tới ngươi cả! Satan trả lời.
_ Một lần nữa, ta ra lệnh cho mày phải nói ai!
_ Hừ, một người khác, ở xa!
_ Người đó là ai?
_ Hắn cấm ta không được nói với ngươi điều đó!
Linh mục bèn lấy nước thánh rẩy lên con quỷ. Nó rú lên đau đớn. Lập tức, nó nói ngay tên của người đã sai nó nhập vào vợ tôi! Đó là tên W.B. (chính họ và tên của thầy lang trị bệnh bằng nhân điện nổi tiếng cả vùng đó, mà nạn nhân quỷ nhập này đã đến hắn khám bệnh, như đã nói ở trên).
_ Mày đã ký một giao ước với hắn phải không?
_ Phải!
_ Vậy, mày hãy đi lấy cái giao ước đó đem về đây cho ta!
_ Để ở đâu? Satan hỏi.
_ Để ở bàn thờ Đức Trinh Nữ.
Con quỷ bèn kinh hãi và bắt đầu ấp úng:
_ A ơ! A ơ! Ta không thể làm điều đó!
_ Tại sao? Linh mục hỏi.
_ Vì tên B. không muốn. Chúng tao không làm việc có người này mà không có người kia, hắn bảo ta phải giữ đúng như vậy!
_ Kệ mày! Linh mục nói. Ta muốn xem cái giao ước đó. Nếu mày không đem cái tờ giấy ấy tới đây vào ngày mai, thì mày sẽ phải đau đớn cho tới khi nào tờ giấy ấy có ở đây.
_ Đồ lưu manh! Đồ ăn cướp! "Con Thú dơ bẩn" nói.
_ Phải, tao ăn cướp đó! Nhưng mày phải đi lấy!
_ Nhưng ta có làm gì ngươi đâu? Hãy để ta yên!
_ Được! Mày biết tay ta! Linh mục nói.
Sau khi cha giơ cây thánh giá ra trước mặt Satan, nó trả lời:
_ Hắn không đòi gì ngoài cái ấy! Hắn được như thế không đủ sao? Đúng là thằng phá rối!
_ Thôi đủ rồi! Vị linh mục nói. Mày sẽ biết tay ta! Mày sẽ đau đớn, ta hứa điều đó!
Vị linh mục bắt đầu đọc kinh trừ quỷ. Con quỷ la lối, tru tréo lên, vặn vẹo, khóc lóc và xin ngừng lại. Vị linh mục không tha nó. Cha ra lệnh cho con quỷ phải quỳ gối xuống thờ lạy Thiên Chúa, khiến cho "Con Thú dơ bẩn" ấy giận dữ. Nó nhón gót chân lên và không muốn nhượng bộ. Nhưng cha lấy nước thánh rẩy lên nó, và một lần nữa ra lệnh: "Quỳ gối xuống!" Con quỷ cứng đầu phải nhượng bộ và quỳ xuống. Nó nguyền rủa lung tung và hứa sẽ trả thù. Nhưng linh mục bắt nó phải im lặng và nói:
_ Chính tao là người điều khiển ở đây! Vị linh mục lập lại:
_ Mày có muốn ra không?
_ Nhân danh Đức Trinh Nữ Maria, tao ra lệnh cho mày phải ra!
Lần này con quỷ bình thản trả lời:
_ Thưa Bà! Ô! Thưa Bà!
Cha bèn nói thêm:
_ Và nhân danh chị C. đây (tên của phụ nữ bị quỷ nhập) là người đã chiến thắng mày, kẻ muốn cưới lấy chị mà không được.
Con quỷ tức giận, trả lời vị linh mục:
_ Ta cấm ngươi không được nói như thế! Ngươi không có quyền nói như thế!
_ Rồi mày sẽ thấy! Linh mục vừa nói vừa đưa cây thánh giá vào sát cổ chị C.
Con quỷ la lên, rú lên đau đớn và nói:
_ Không được! Không được! Đau quá, đau quá!
_ Đau càng tốt! Linh mục nói. Tao muốn mày mệt lử mới thôi!
Cha tiếp tục đánh gục con quỷ, càng lúc càng hăng, nó đau đớn và tỏ ra rất tức giận.
_ Ngươi muốn gán người đàn bà này cho ta à?
Nhưng sau một lúc đau đớn, con quỷ chịu không nổi, nó ngã vật xuống.
Lúc đó linh mục nhắc nhở nó phải ra khỏi, nếu không thì những ngày tiếp theo, những đau đớn sẽ càng khủng khiếp hơn, rồi ngài hỏi tiếp:
_ Mày hiểu chưa? Hãy giơ tay lên để tao biết mày đã hiểu.
Phải cố gắng hết sức nó mới giơ được tay phải lên.
Lần trừ quỷ đầu tiên này đã chấm dứt. Vợ tôi lại trở về với thực tế, hơi thờ thẫn một chút, nhưng rồi cũng mau chóng tỉnh táo lại. Buổi trừ quỷ kéo dài một tiếng rưỡi.
Phải nói rằng trong buổi trừ quỷ này Satan rất là mạnh, rất ngổ ngáo, muốn làm tay anh chị, nhưng nó đã phải nhượng bộ trước người mạnh hơn nó: "Cha Berger, người đại diện của Thiên Chúa".
Có cần phải chú thích về bài tường thuật vừa rồi không? Nó sáng tỏ từ đầu tới cuối. Người ta chỉ nhận xét rằng người chồng phân biệt rất rõ những lúc vợ anh sống bằng lương tri của nàng, và những lúc mà ma quỷ (có lúc anh gọi là "Con Thú dơ bẩn") nói và hành động bằng thân xác của nàng thay cho nàng. Từ đầu đến cuối buổi trừ quỷ, con quỷ nói rõ về giao ước được ký kết với tên thầy lang chữa bệnh bằng nhân điện mà nó có nói tên ra, về sự ép buộc mà tên này áp đặt lên nó bắt nó nhập vào thân xác người phụ nữ này. Sự kiện quỷ nhập ở đây được biểu hiện bằng việc vặn vẹo thân người, bằng những tiếng rú, những đau đớn gây ra do nước thánh, do việc đặt thánh giá lên người nạn nhân, do việc nhìn thấy Đức Trinh Nữ Maria.
Không phải tự nhiên mà một phụ nữ bị bệnh lại cảm thấy đau đớn như vậy vì những phương thế tự chúng là vô hại. Tại Bordeaux, theo lời chứng của một tu sĩ đã trừ quỷ nhiều lần, thì đặc biệt vào ngày 31.8.1953, người bị quỷ nhập co thắt dữ dội trong cũng những hoàn cảnh đó, và con quỷ đã nói bằng đủ mọi giọng: kiêu ngạo, run sợ, năn nỉ, hứa hão... Ngoài ra, gương mặt của người bị quỷ nhập trông rất kinh tởm!
Mặt khác, chúng ta nhận thấy có một điều rất giống nhau giữa cái cảnh mà chúng ta vừa chứng kiến với những cảnh đã được mô tả trong chương trước về người phụ nữ bị bùa ngải ở Plaisance. Chúng ta đang theo dõi cũng loại môi trường đó, trong cũng cuộc chiến đấu đó, trong cũng những thứ biến cố đó. Điều này càng trở nên rõ ràng hơn trong những buổi trừ quỷ mà chúng tôi sắp kể lại.
Những buổi trừ quỷ là những trận chiến rất sôi động và mệt nhọc đến nỗi không thể kéo dài lâu được, và đó là lý do rất đơn giản buộc vị linh mục phải tạm ngưng buổi trừ quỷ để lại tiếp tục trong một lần khác.
"Ngày 16.9.1953:
Chúng tôi tới nhà cha sở. Cha Berger đã tới đó trước rồi. Trông thấy cha, vợ tôi lại bắt đầu nhảy nhót, lúc thì nhảy bằng chân này lúc lại nhảy bằng chân kia, giống như thường lệ. Tôi phải khó nhọc mới dẫn được nàng đến trước bàn thờ Đức Trinh Nữ, vì khi đi ngang qua phòng thánh, nàng đã muốn trốn ở đằng sau cái tủ. Nhưng tôi ôm nàng trong tay, và bắt nàng ngồi trên một cái ghế, buộc nàng vào đó, vì "Con Thú dơ bẩn" vẫn còn muốn làm xằng để khỏi phải trông thấy Mẹ của Thiên Đàng, cũng là Mẹ chúng ta.
Cha Berger bắt nó phải ngồi im. Trong khi cha đọc kinh cầu các thánh, con quỷ nhìn trộm cha và chửi rủa:
_ Già mà lưu manh! Già mà ăn cướp! Không thể thế được! Đồ láo toét! Còn ta, ta rất vĩ đại!...
Sau đó, cha lập lại những câu hỏi bữa trước:
_ Khi nào, ngày nào, giờ nào mày mới chịu ra?
Ngập ngừng một lát, Satan trả lời:
_ Ta không biết gì về chuyện đó cả! Ta là ta, đang ở đây!
_ Còn tên B. của mày? Linh mục hỏi. Mày đã hỏi hắn về tờ giấy đó chưa?
_ Rồi! Satan trả lời.
_ Giấy đó đâu?
_ Đằng kia! Dưới cái chân bà tốt bụng của người kia!
Và nó dùng ngón tay chỉ một tượng thiên thần nhỏ. Cha nhìn theo:
_ Nhưng có gì đâu?
Satan cười hề hề vì lời nói dối đó. Nhưng cha trở lại và nói:
_ Mày phải đi kiếm cái giao ước đó, vì có một tờ giao ước được ký kết bằng máu của hắn phải không?
_ Phải, Satan trả lời. Nhưng hắn không chịu đưa cho ta. Hắn nói ta là một thằng vô tích sự nếu ta không giữ đúng giao ước đó tới cùng.
_ Tao cần cái giao ước đó, mày hiểu không? Linh mục nói. Mày biết nó ở đâu mà! Trong bàn giấy phải không?
_ Không! Satan nói. Hắn đã lấy đi rồi, và đang để nó trong bóp của hắn.
_ Tao không cần biết, tao cần tờ giấy đó vào ngày mai. Mày phải đặt tờ giấy đó dưới tượng thiên thần nhỏ kia. Hiểu chưa?
_ Rồi, rồi! Satan trả lời.
_ Trong khi chờ đợi, mày sẽ phải đau đớn, linh mục nói và bắt đầu làm phép trừ quỷ.
_ Ha! Ha! Thằng này còn tệ hơn thằng kia nữa, con quỷ vừa nói vừa nhìn vị linh mục. Nhưng thật là... thật là... Nó không tầm thường! Nó bắt ta phải xem những trò buồn cười!
_ Mày sẽ còn thấy những chuyện buồn cười hơn nữa, cha nói, nếu mày không chịu đi. Dù có tờ giấy đó hay không, mày cũng phải ra đi. Chính tao ra lệnh cho mày như vậy!
_ Tại sao mày lại nhập vào người phụ nữ này? Linh mục hỏi, và mày đã ở trong chị ta bao lâu rồi?
_ Ở được 3 năm, vào tháng 9, Satan trả lời. Chị này tới để chữa bệnh. Mới đầu thì tốt đẹp, nhưng về sau lại hỏng chuyện.
_ Tại sao? Cha nói.
_ Hắn cấm ta nói với ngươi!
_ Tao ra lệnh cho mày phải trả lời cho tao, cha nói, tao biết điều này, là khởi đầu, hắn muốn chiếm thể xác người phụ nữ này!
_ Đúng vậy! Quỷ trả lời.
_ Và vì hắn không chiếm hữu được, và hắn sai mày và mày dám vâng lời tên B.! Mày là nô lệ cho nó! Mà mày là Satan! Mày không xấu hổ sao?
_ Ô! Chính ta điều khiển đó chứ! Ta là vĩ đại!
Vì kiêu ngạo, nó không muốn bị nói rằng người ta điều khiển nó... Và nó dám nói với vị linh mục:
_ Còn ngươi! Hãy quỳ gối xuống thờ lạy ta đi!
_ Sao? Linh mục nói. Mày sẽ thấy! Hãy quỳ gối xuống ngay tức khắc và thờ lạy Thiên Chúa mau!
Satan vâng lời. Cha làm cho Satan phải đau khổ, khiến nó rú lên đau đớn, ôm ngực và sủa như một con chó con. Linh mục kết thúc lời kinh và đưa ra trước con quỷ một tấm hình nhỏ của chị C., đặt hình đó lên trán nó, khiến nó lại rú lên nữa vì nó không chịu nổi.
Cha nhắc lại rằng nó phải đem cái giao ước đó tới, nếu không, nó sẽ phải đau đớn bao lâu nó còn ở trong người phụ nữ này. Nó chỉ còn thì thầm vì đã hết hơi kiệt sức rồi.
_ Được! Được!
Linh mục bèn nói với nó:
_ Tốt lắm! Ngày mai chúng ta sẽ xem!
Và cha đi vào phòng thánh, đang lúc đó con quỷ nói:
_ A! Ta mệt quá rồi! Chịu không nổi nữa!
Rồi vợ tôi lại hồi tỉnh. Sau đó cả ba chúng tôi đi vào phòng thánh, lúc ấy cha sở cũng vào. Vị linh mục trình bày với cha sở về buổi trừ quỷ, và nói với ngài rằng "Con Thú dơ bẩn" đó đã tuân lệnh tên B.!
Nghe tới đó, vợ tôi đứng dậy, và con quỷ tuyên bố:
_ Chính ta, chính ta mới là người ra lệnh cho hắn!
Nhưng cha bắt nó phải im lặng, và tôi đưa vợ tôi đi khỏi để hai cha nói chuyện. Buổi trừ quỷ này kéo dài 45 phút. Satan đã bình thản hơn, đỡ cứng đầu hơn buổi trừ quỷ trước rất nhiều."
Như chúng ta thấy, những cuộc chiến đấu đó vẫn còn tiếp diễn, vẫn giữ cái nét tổng quát đó, chỉ khác nhau về ít hay nhiều chi tiết.
Trong lần trừ quỷ thứ ba, điều khiến chúng ta thích thú là con quỷ thú nhận rằng trong thời gian đầu nhập vào nạn nhân, nó đã được yên thân hoạt động nhờ vào lòng cứng tin của một linh mục, vị này không tin ma quỷ hiện diện trong bệnh nhân, nên từ chối không chịu trừ quỷ cho bệnh nhân.
Ngày 18.9.1953. Vẫn là người chồng tường thuật lại:
"Thời tiết thật xấu, mưa hoài không ngớt, nhưng chúng tôi quyết định lên đường, cha Berger cũng không ngần ngại. Cha đã ra đi dưới trời mưa tầm tã, vì cha muốn Satan thấy không gì ngăn cản được cha khi cha đã dấn thân chiến đấu với "Con Thú dơ bẩn" ấy.
Chúng tôi vào nhà thờ. Cũng như lần trước, con quỷ lại bắt đầu giở trò quái đản. Nhưng hôm nay, nó nói tiếng Đức (đang khi người bị quỷ nhập là một phụ nữ đơn sơ quê mùa, không hề biết một chữ tiếng Đức nào). Nó muốn chạy trốn, nhưng cha buộc nó phải ở yên.
Tới khi cha đọc kinh cầu các thánh, nó lại bắt đầu nhục mạ cha:
_ Thằng già lưu manh! Thằng già ăn cướp! Hãy nghe nó kể lể kìa! Sao nó không ngừng lại nhỉ? Nó nói gì vậy?
Nhưng vị linh mục bắt đầu đọc lời trừ quỷ: Con quỷ bèn rú lên và xin cha ngừng lại. Sau đó cha hỏi:
_ Mày chưa đem cái giao ước lại đó à?
_ Giao ước nào?
_ Giao ước mà mày phải đòi của tên B. đó!
_ À! Ta quên khuấy đi mất! Con quỷ nói. Ngươi nhớ quá nhỉ?
_ Ừ! Vậy là rốt cuộc mày không mang tới. Thôi được! Bây giờ mày có muốn ra khỏi người phụ nữ này không?
_ Không! Con quỷ trả lời dứt khoát.
_ A! Mày không chịu ra hả? Được rồi! Mày sẽ thấy! Mày sẽ hiểu!
Vị linh mục lại dùng tới nước thánh, và lại bắt đầu đọc kinh trừ quỷ khiến con quỷ rất đau đớn. Và sau khi cha rút cây thánh giá ra, Satan còn nói:
_ Chà! Tên phá rối kìa!
_ Mày sẽ thấy! Hãy chờ một chút! Mày chưa hết đâu! Linh mục nói với nó và tiếp tục đọc kinh.
Bỗng Satan kêu lên:
_ A! Tên D. của nhà ngươi! (D. là tên của một linh mục ở vùng đó). Hắn không chịu tin gì về việc này cả! Hắn đã ngăn cản tất cả những gì hắn có thể ngăn cản! Còn ta, ta thấy tất cả chuyện đó. Hắn đã vô tình giúp đỡ ta: Hắn không cố ý giúp ta, nhưng hắn đã thực sự giúp ta rồi!
(Về lời tuyên bố này, chúng tôi đã ghi lại nguyên văn. Lời này nói tới cha quản hạt D. ở họ đạo S.J. Những lời Satan nói đây có 3 người đã nghe: cha Berger, cha sở F. và tôi là chồng của người bị quỷ nhập).
Nhưng khi Satan tuyên bố những lời này, cha Berger bắt nó phải im lặng. Cha nói:
_ Chuyện đó không liên quan gì tới mày! Điều tao muốn là mày phải ra khỏi người này. Nhân danh Đấng đã đạp giập đầu mày, nhân danh người Mẹ Thiên Đàng của chúng tao, là Đấng điều hành cả trời lẫn đất, cũng như ở khắp nơi, là Đấng mày phải vâng lời!
Vị linh mục lại đặt cây thánh giá lên ngực người bị quỷ nhập và nói thêm:
_ Nhân danh cả chị C. là người đang muốn đuổi mày ra nữa!
Con quỷ rú lên, vặn vẹo người, và nói với cha:
_ A! Ngươi biết đấy! Ta sẽ không bao giờ quên được cái hận này! Ngươi làm ta đau đớn quá! Bao than già kia! (Vì cha mặc áo dòng đen) Ta sẽ hận ngươi mãi!
Nhưng linh mục đọc một kinh cầu xin Đức Trinh Nữ xua đuổi Satan khiến nó tức giận và nói:
_ A! Chết rồi! Việc phải đến đã đến rồi! A! Chết mất! Nó biết cách làm ta phải ra cho được, tên vô lại! Hừ, tên vô lại! Chắc chắn ta sẽ phải ra đi thôi! Nhưng ta lại không muốn đi!
Satan lại than vãn:
_ Phải, ta không thực hiện được điều người ta ra lệnh cho ta, vì ta sắp bị cưỡng ép phải ra đi! Chắc chắn ta sẽ thất bại, và tất cả đều do tên lưu manh này, vì tên Berger này! Hắn đã khám phá tất cả rồi! Ta bị rơi vào tay hắn rồi! Ta đã làm việc suốt 3 năm nay nơi người đàn bà này. Và đó là nơi ta đã rơi vào! Ta, Satan vĩ đại! Người điều khiển trái đất! A! Không, không thể được! Ta không thể sa vào cảnh này được!
Satan lại gọi tên của vị linh mục đã không tin vào chuyện quỷ nhập:
_ A! Tên D., ngươi không phải là một người bạn! Đúng ra ngươi phải ngăn cản họ làm những chuyện này chứ! A! Tên D., ngươi là một thằng vô tích sự! Đúng ra ngươi phải tiếp tục ngăn cản họ chứ!
Nhưng cha Berger bảo nó:
_ Thôi đủ rồi! Mày phải đi! Vì Đức Trinh Nữ ra lệnh cho mày như thế! Không phải tao ra lệnh cho mày, vì tao chỉ là một tôi tớ hèn mọn, mà chính Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ chúng ta ra lệnh cho mày!
Rồi cha quay về phía bàn thờ và cầu nguyện:
_ Lạy Đức Trinh Nữ Maria! Xin hãy bắt Satan ra khỏi người này! Con trông cậy nơi Mẹ, lạy Đức Trinh Nữ Maria! Nó phải góp phần vào vinh quang của Mẹ! Xin Mẹ ra một cử chỉ nhỏ để đuổi Satan xuống hoả ngục!
Lúc đó, con quỷ không chịu đựng được nữa. Nghe nói thế, nó lắp bắp:
_ Lạy Bà! Phải, lạy Bà! Không thể nói gì với Bà được! Hỡi Bà Cao Cả! Tôi bị cấm làm điều đó!
Con quỷ sợ hãi, nó nói:
_ Tôi sợ quá! Tôi sợ quá! Bà ơi! Kìa Bà đến! Bà đến trên mây trời! Không! Không! Hãy để cho tôi một chút nữa! Một chút nữa! Bà ơi!
Rồi con quỷ cúi xuống, đau đớn, đồng thời người phụ nữ bị quỷ nhập thót bụng lên và muốn mửa. Cảnh đó kéo dài 5 phút. Và mặc dù đau đớn, Satan vẫn nói:
_ Không, ta không muốn đi!
Linh mục lại bắt đầu đọc kinh, đồng thời sử dụng cây thánh giá khiến con quỷ đau đớn. Nó nói:
_ Ngừng lại! Ngừng lại! Ta sẽ đi! Vì ngươi muốn ta đi!
Lúc đó cha nói:
_ Không phải tao, mà là Đức Trinh Nữ Maria muốn mày đi!
Con quỷ kêu lên:
_ Các ngươi đâu có làm ta sợ được! Nhưng ta sợ Bà này, sợ Bà lớn ấy! Chỉ sợ một mình Bà thôi, vì ta không làm gì chống lại Bà ấy được: Bà ấy luôn luôn có quyền!
Và con quỷ sợ hãi, nó không cử động nữa. Nó nghe và trả lời đơn giản:
_ Tôi phải ra đi! Phải ra đi! Phải, thưa Bà!
Quay về phía linh mục, nó nói:
_ Mọi sự là do ngươi! Phải, mọi sự đều do ngươi mà ra cả! Tất cả là như thế! Hỡi thằng già đê tiện kia!
_ Tao tự hào và hãnh diện về điều đó, vì tao nắm được Satan trong tay, và tao làm cho nó đau khổ! Vì mày không bao giờ chịu đau khổ cho đủ cả! Hỡi "Con Thú dơ bẩn"!
_ Ô! Ngươi là kẻ thù lớn nhất của ta! Ngươi, Berger!
_ Càng tốt! Tao rất hài lòng về điều đó, vì đối với tao, được làm kẻ thù của Satan là một vinh dự. Mày biết rằng chúng tao được gọi là "Con Đức Mẹ" - đó là tên của các tu sĩ thuộc Hội Các Linh Mục Chavagnes: Con Cái của Đức Maria Vô Nhiễm - và Đức Trinh Nữ Maria đã đạp giập đầu mày, đầu của Satan.
Và cha cầu nguyện cùng Đức Trinh Nữ:
_ Lạy Mẹ! Xin Mẹ đừng để cho Satan này thắng! Chỉ một cử chỉ của Mẹ cũng đủ để làm cho "Con Thú dơ bẩn" này phải ra đi. Trừ phi Mẹ muốn làm cho Satan phải đau khổ hơn nữa: Ngày mai là thứ bảy, là ngày kính Mẹ, lạy Đức Trinh Nữ Maria!
Và cha nói với Satan:
_ Mày muốn đi bây giờ hay đợi đến ngày mai?
_ A! Ta không muốn gì hết! Ta không biết!
_ Được! Ngày mai mày sẽ thấy, sẽ hiểu, vì những đau khổ của mày sẽ là những chứng cứ, những chứng cứ lớn nhất! Ngày mai, Satan ạ!
Vị linh mục kết thúc buổi trừ quỷ thứ ba. Vợ tôi hồi tỉnh lại, hơi mệt mỏi, nhưng nhẹ nhàng thoải mái hơn".
Buổi trừ quỷ kéo dài 2 giờ 15 phút, và có điều đáng ngạc nhiên ở những lời bày tỏ và thái độ của Satan trước Đức Trinh Nữ Maria, là Đấng có quyền hạn rất lớn trên Satan kiêu ngạo.
Đối với những gì đã xảy ra trước, đừng quên rằng những câu hỏi và những lời đối thoại với Satan được nói bằng tiếng Pháp, còn tất cả những kinh trong sách Các phép, những kinh trừ quỷ đều được đọc bằng tiếng Latinh, trong đó có những kinh làm cho Satan rất khiếp sợ. Những kinh bằng tiếng Latinh đó người bị quỷ nhập tuyệt đối không hiểu được một chữ, nhưng lại ảnh hưởng trên Satan một cách hữu hiệu như mọi độc giả đều thấy.
"Hôm nay, thời tiết rất thuận lợi. Mặt trời đã lên. Chúng tôi tới nhà thờ. Sau khi tôi trói người quỷ nhập lại, vị linh mục lại bắt đầu đọc kinh cầu các thánh như thường lệ. Và cũng như mọi khi, con quỷ vẫn chửi rủa vị linh mục:
_ Già mà lưu manh! Già mà đê tiện! Ngươi lại bắt đầu những trò khỉ của ngươi! Không thể thế được! Ngươi là đồ láo toét! Ta nói cho ngươi biết, ta không thèm làm như thế! Nhưng cứ nghe nó đi! Được rồi! Nó không làm xong đâu, nó nói hoài à! Nó không chịu ngừng lại! Nhưng ngươi sẽ phải chết khát, đồ già mà đê tiện! Hãy ngừng lại đi! Ta ở đây mà! Ta thật là đẹp!
_ A! Phải rồi! Mày đẹp lắm! Cha nói. Đầu của mày là một cái đầu rắn bẩn thỉu, bị người ta đạp giập nát!
_ Chà! Hãy nghe hắn nói kìa! Satan kêu lên. Bây giờ hắn đang nhục mạ ta kìa! Ngươi có tôn trọng ta không?
_ Sao? Tôn trọng mày à? Mày là "Con Thú dơ bẩn"! Cứ chờ xem! Mày sẽ biết tay tao!
Và cha đọc lời trừ quỷ. Con quỷ rú lên, vặn vẹo người, và nói:
_ Thôi! Ngừng lại đi! Các ngươi không thấy hắn đang làm ta đau đớn sao? Những người khác đâu? Hãy cản hắn lại! Sáng nay ngươi làm ta đau khổ chưa đủ sao (con quỷ dùng một từ ngữ ghê gớm thay cho từ đau khổ), mà còn phải tiếp tục làm nữa? Ngươi đúng là một thằng đê tiện, một tên gian ác!
Cha bắt nó câm miệng và hỏi nó:
_ Mày muốn gì? Đi hay không đi?
_ Ê này! Đi hay không, ta không biết, ta không quyết định được. Bây giờ chưa phải là lúc đi!
_ A! Bây giờ chưa tới lúc à? Được, nhân danh Đức Trinh Nữ Maria, tao ra lệnh cho mày phải rời khỏi phụ nữ này ngay tức khắc, vì hôm nay là ngày kính Đức Trinh Nữ Maria.
_ Ta biết, Satan trả lời. Nhưng Bà ấy không bảo ta phải ra đi ngày hôm nay!
_ Đồ láo toét! Đồ đạo đức giả! Đồ "Thú vật dơ bẩn"! Vị linh mục nói. Được! Mày phải quỳ xuống tức khắc trước Đức Trinh Nữ Maria!
Con quỷ nhiều lần từ chối không được đành phải quỳ xuống.
_ Bây giờ, cha nói, mày phải đọc: "Kính mừng Maria!".
Con quỷ liền phản đối:
_ Á! Không được! Ngươi đừng làm quá đáng chứ! Nếu không, ta không thèm đọc gì cả!
_ Mày phải đọc: "Kính Mừng Maria!".
Satan liền đọc lên:
_ Kính... kính... kính... mừng...
_ Còn phải đọc: "Maria" nữa chứ! Cha nói.
Con quỷ đành mau miệng lập lại đầy căm tức:
_ Kính mừng Ma... Ma... Maria!
_ A! Vậy là nó vừa đọc kinh "Kính Mừng Maria!".
_ Không phải thế! Không phải thế! Ta có đọc gì đâu! Nhưng tiên quyết là ta không muốn đi! Ta, ta đang ở đây!
_ Được! Rồi mày sẽ thấy!
Và cha ra hiệu cho tôi, tôi bèn dẫn vợ tôi tới trước bàn thờ chính. Lúc đó Satan sợ hãi và bắt đầu run rẩy. Một lúc im lặng. Linh mục chỉ lên nhà tạm và nói với nó:
_ Mày xem! Nhân danh Thiên Chúa và Giáo Hội, tao ra lệnh cho mày phải rời khỏi người phụ nữ này!
Con quỷ không trả lời. Nó im lặng chừng một phút. Rồi bỗng nhiên nó nói với linh mục:
_ Ngươi có nghe gì không? Ngươi không nghe thấy Ngài nói gì sao? Ngài nói cho ngươi đó! Ngài nói: chỗ của ngươi không phải là ở đây! Ngươi có nghe thấy không?
Lại im lặng. Rồi Satan, đôi mắt nhìn lên bàn thờ, nói:
_ Hãy nghe!
Satan vừa nói vừa run rẩy:
_ Nhưng phải nói rằng Ngài nói điều đó là nói với ta! Nhưng không được đâu! Ngài nói với ta: chỗ của mi không phải là ở đây!
_ Đúng rồi! Cha nói. Chỗ của mày không phải là ở đây! Hãy trở về chỗ của mày là hoả ngục, và hãy để người phụ nữ này lại đây!
Con quỷ bèn run rẩy khóc lóc. Bỗng nhiên, sau một lúc im lặng, một chuyện kì lạ xảy ra: Tên Satan kiêu hãnh kia quỳ gối trước bàn thờ, đầu phủ phục sát đất và thờ lạy Thiên Chúa Toàn Năng: nó xin Thiên Chúa cho nó được ở lại đây. Ngẩng đầu lên, hướng về nhà tạm, nó trả lời Chúa:
_ Vâng, vâng, tôi nghe rồi!
Và hướng về vị linh mục, nó nói:
_ Ông có nghe gì không? Ngài bảo tôi phải tôn trọng ông và vâng lời ông.
Bỗng nó phủ phục sát đất để thờ lạy Chúa, nó giữ tư thế đó cho tới hết buổi trừ quỷ, khoảng nửa tiếng đồng hồ. Những người có mặt không thể quên được cảnh này.
Chính nó tự xưng là Satan vĩ đại, thế mà bây giờ nó đang thờ lạy Thiên Chúa và vâng lời Ngài. Từ lúc Thiên Chúa ra cho nó lệnh đó, nó không cử động nữa, nó cứ phủ phục như thế và tỏ ra kính trọng vị linh mục.
Cảnh tượng đó kéo dài khá lâu. Nhưng bỗng nhiên Satan nói:
_ Ấy! Tôi phải ở lại đây lâu sao? Tôi muốn đi mà!
Linh mục đáp lại:
_ Mày hãy cút đi, Satan! Chỗ của mày không phải là ở đây! Thiên Chúa đã nói với mày như thế, tao chỉ lập lại cho mày thôi! Hãy để người phụ nữ này lại cho Chúa, còn mày thì hãy cút về hoả ngục để gặp lại bạn bè của mày đi!
_ A! Hai chuyện đó đâu có phải là một! Tôi vẫn có quyền giữ lấy người phụ nữ này chứ!
_ Mày không có quyền gì cả! Cha nói. Hãy trở về hoả ngục của mày và hãy để người phụ nữ này lại. Chị ta ở nhà chị ta, mà mày lại không chịu ở nhà của mày: Satan, hãy cút đi!
_ Tôi cũng muốn đi! Nhưng lại không muốn đi một mình!
Nó còn nói với những người có mặt ở đó:
_ Được! Còn những người khác, các người tới đây phải không? Có ai nghĩ đến ta không? Ta không thể ở lại đây được!
Vị linh mục lập lại:
_ Hãy xéo đi, Con Thú dơ bẩn! Đồ giả hình! Đồ ba xạo! Đồ hèn!
_ Ấy! Ông phải lễ phép một chút chứ! Tôi tôn trọng ông là vì tôi không thể làm khác được. Tôi bị bắt buộc như thế, nhưng tôi không sợ ông đâu, ông biết chứ?
Cha lại nhắc nó:
_ Được! Hãy nhìn Thiên Chúa kìa!
Con quỷ quay mặt đi và nói:
_ Ê! Ông biết chứ! Tôi chỉ sợ Ngài chút xíu thôi!
Nhưng bỗng nhiên, nó lại phải miễn cưỡng quỳ gối xuống và nói:
_ Dạ! Vâng ạ!
Và quay về phía linh mục, nó nói:
_ A! Thưa cha! Ngài bảo tôi phải nói với cha là: Thưa cha! Được! Được! Vì tình thế buộc phải như vậy! Còn ta, ta vẫn vĩ đại!
Nhưng Satan không thể nói gì ngạo mạn hơn nữa. Nó vừa quỳ gối xuống, vừa lập lại:
_ Dạ, vâng ạ! Dạ, vâng ạ!
Rồi nó đau đớn, vặn vẹo người và tuyên bố:
_ Ồ! Không được, tôi không làm được! Tôi không muốn làm!
Và nó nói với cha:
_ Cha có nghe thấy không? Ngài bảo tôi: Mi phải ra đi ngay hôm nay! Nhưng không thể được! Tôi đã vất vả làm việc suốt 3 năm nay! A! Ông linh mục D. của cha (tên của linh mục không tin vào chứng quỷ nhập), ông ta không thấy gì cả! Cần phải mua cho ông ta một cặp kiếng để cho ông ta thấy rõ hơn. Ông ta nói: "chị ấy bị bệnh" - nhưng bệnh đó là do tôi làm ra ở trong người chị! Ông ta nói: "chị ta đau" - vẫn là do tôi làm ở trong đó! Nhưng các người không thấy gì cả! A! Các người chẳng có tinh ma gì cả! Chẳng biết rằng chính ta là Satan đang ở trong người chị ta. Và bây giờ tôi có thể nói rõ cho cha biết: Chính ta, Satan vĩ đại, ta hiện diện trong chị ta một phần nào thôi! Cha có muốn tôi cho cha thấy là tôi hiện diện trong ấy một chút không?
_ Tao biết rồi, biết mày ở đó rồi!
_ Ô! Cha! Cha thấy tất cả! Cha khám phá ra tất cả! Tôi ở đó, nhưng tôi không sợ các người! Và vì không sợ, nên ta sẽ không đi!
Nãy giờ nó vẫn phủ phục dưới đất, bây giờ nó mới quỳ lên và nhăn nhó. Nó lấy ngón tay chỉ vào mình nó và nói:
_ Ta, ta ở đây! Ta là đấng vĩ đại! Ta là chủ trái đất này!
Nhưng bỗng nhiên nó nhìn lên nhà tạm và bị vật xuống đất! Nó lại phủ phục xuống và run rẩy, bàn tay cào cào xuống mặt đất! Nó đau đớn, vặn vẹo mình, bỗng nhiên nó ngã ngửa ra, và phát ra những tiếng rên rỉ một thời gian rất lâu.
Bỗng nhiên nó trỗi dậy, nhưng vẫn còn quỳ gối. Nó vẫn còn ra vẻ láu cá. Nhưng nó lại phải miễn cưỡng phủ phục xuống, và cha lại nói với nó:
_ Mày thấy không, mày bảo mày lớn, mày vĩ đại, thế nhưng mày vẫn phải vâng lời.
Nó vừa nhìn xuống tấm thảm vừa nói:
_ Ồ! Tôi nhìn tấm thảm này mà! Cái thảm này đẹp lắm! Tôi sẽ làm một cái giống như vậy!
Vì nó phủ phục đầu sát đất, nhưng nó vẫn muốn làm ra vẻ không sợ, nên nó nói:
_ Ta cần phải coi cho sát cái tấm thảm này! Ta bị cận thị rồi!
Rồi nó ngẩng đầu lên và nói:
_ A! Vì sự thể như vậy, nên ta sẽ không đi! Rồi sẽ biết ai là người chán nản thua cuộc!
_ Được! Linh mục nói. Rồi mày sẽ thấy!
Cha đọc kinh trừ quỷ, rồi rảy nước thánh khiến Satan đau khổ. Bị đau đớn, nhưng nó vẫn ráng nói:
_ Ta vẫn vĩ đại!
Nhưng bỗng nhiên, bị đau quá, nó lại ngã ngửa ra lần thứ hai. Nó giãy giụa, vặn vẹo, và phát ra những tiếng rên.
Sau khi làm cho nó thật đau khổ, linh mục nói với Satan:
_ A! Mày không muốn đi! Được! Ngày mai và ngày kia, chúng ta lại tiếp tục nếu cần. Nhưng tao đảm bảo mày phải ra đi!
Nói rồi, cha bỏ đi, còn Satan chỗi dậy và nói:
_ Ta là Satan vĩ đại! Chính ta điều khiển cả vũ trụ này!
Lúc đó, vợ tôi hồi tỉnh lại, nàng tới trước bàn thờ Thiên Chúa, chắp hai tay lại và thưa:
_ Ôi lạy Chúa! Ôi lạy Chúa!
Rồi nàng quỳ gối xuống, làm dấu thánh giá! Nhưng Satan ở trong nàng phản đối. Và nàng rời khỏi đó với niềm tin tưởng Thiên Chúa sẽ cứu thoát nàng khỏi ảnh hưởng của "Con Thú dơ bẩn".
Buổi trừ quỷ này kéo dài 3g15'. Satan phải đau đớn lắm, nhưng nó chỉ chịu tạm rời khỏi ý thức của nàng khi nó kiệt sức và không chịu nổi nữa.
Phải nói rằng lần này Satan đã hiền lành hơn rất nhiều, đã vâng lệnh Thiên Chúa, đã tôn kính vị linh mục mặc dù cha không nhượng bộ con thú dơ bẩn ấy chút nào!..."
Chúng ta hãy tạm gác qua một bên những trưng dẫn trong tập ghi chú của ông G. Rõ ràng là sau mỗi lần trừ quỷ là con quỷ lại mất đi một phần sức mạnh và hào khí của nó. Bị trừ quỷ nhiều lần liên tiếp, dường như con quỷ đã muốn ra đi, nhưng cuối cùng nó lại muốn ở lại. Sở dĩ như vậy hầu chắc là vì, từ xa, người sai nó đã thực hiện những phù phép để có thể tiếp tục ảnh hưởng lên nó.
Nhưng vị linh mục không phải chỉ biết cử hành những nghi thức trừ quỷ ở trong sách. Cha còn theo lời khuyên của hầu hết các tác giả nói về chứng quỷ nhập, nên cha chú tâm vào việc thánh hóa người phụ nữ bị quỷ nhập, không phải chỉ một mình chị mà cả chồng chị nữa. Cha trấn an họ, giúp họ ham cầu nguyện và năng lãnh nhận các phép bí tích. Quả thật, theo nhận định của cha, lòng đạo đức của hai người là một phương thế hỗ trợ cho cha trong cuộc chiến đấu chống lại ma quỷ. Cặp vợ chồng này trước đây không phải là những người có đức tin vững chắc, đời sống đạo của họ thời đó rất khô khan. Nhưng bây giờ càng ngày họ càng tiến triển hơn với những tâm tình tôn giáo rất sốt sắng. Họ đã trở thành những người con đầy tin tưởng và biết ơn đối với vị linh mục phụ trách hướng dẫn họ. Nói về họ, cha không biết phải nói thế nào để diễn tả sự xúc động của cha, cũng như lòng tin tưởng và biết ơn mà họ dành cho cha.
Càng lúc công việc trừ quỷ càng được thực hiện cách nhau thưa hơn, trong khi đó, cha vẫn cố gắng làm những công việc có chiều sâu. Người phụ nữ bị quỷ nhập thường xuyên cảm thấy trong mình có một lực kháng cự lại những công việc đó. Satan vẫn tiếp tục hoạt động trong người chị. Chị cảm thấy điều đó và rất đau khổ, nhưng chị cũng cảm thấy việc cầu nguyện đem lại cho chị nhiều lợi ích.
Vào lúc chúng tôi viết bài này, việc trừ quỷ vẫn còn được thực hiện khi cần thiết. Cha tin chắc rằng có nhiều lần Satan rất muốn ra khỏi chị vì những nghi thức trừ quỷ khiến nó đau đớn kinh khủng, nhưng nó không thể ra khỏi được. Nếu nó ra khỏi, thì nó lại trở về với tên thầy lang chữa bệnh bằng nhân điện mà nó phải lệ thuộc và vâng lời, vì nó đã kí kết với hắn một giao ước.
Phải đợi đến cuối cùng người ta mới biết sự việc đó. Trong chương đặc biệt nói về quỷ nhập, chúng tôi có trích dẫn nhiều tư tưởng của Đức Cha Saudreau. Về sự kiện này, Ngài có viết rất rõ ràng:
"Nhiều con quỷ nhập vào con người y như bị sa vào bẫy. Chúng bị giam hãm trong người đó là do lệnh của Thiên Chúa. Ít nhất là có một số lần chúng muốn rời khỏi đó, mà không thể được. Những trường hợp ấy, việc trừ quỷ không có mục đích trục xuất chúng ra, mà chỉ giảm bớt sự ràng buộc của chúng, giảm sức mạnh của chúng, và cuối cùng, đặt chúng vào tình trạng hầu như không thể làm hại ai được".
Chúng tôi sẽ đan cử một ví dụ về tình trạng "bị tù hãm" này của Satan. Lần này, chúng tôi không trưng dẫn cuốn tập ghi chú của chồng người bị quỷ nhập nữa, mà trưng dẫn bài tường thuật của chính linh mục trừ quỷ viết cho tòa Giám mục vào ngày 1.1.1955.
"Sau 15 tháng và 15 ngày chiến đấu không ngừng với "Con Thú dơ bẩn", vì trong buổi trừ quỷ vào cuối năm này, chúng tôi muốn những mệnh lệnh nhân danh Giáo Hội của tôi có một sức ép mạnh hơn nữa, nên chúng tôi - tức gia đình G. và tôi - đã quyết định làm phép trừ quỷ trong nhà nguyện kính thánh Jean d'Ars mà tôi phụ trách. Tôi muốn tìm hiểu cho thật rõ ràng tại sao Satan lại ngoan cố như thế: hay ít ra là có những cách giải thích mới, hoặc xác định lại rõ ràng những gì Satan đã từng nói với chúng tôi qua những lần khác nhau đã được chúng tôi ghi lại một cách chắc chắn trung thực.
Vì thế, buổi trừ quỷ đáng ghi nhớ đó đã được thực hiện vào 9 giờ tối hôm qua, trong một bầu khí đầy phản kháng lúc đầu, rồi chuyển sang những thái độ và những câu trả lời chậm rãi, đầy kính trọng, gây cảm động sâu xa.
Khi vào tới khu vườn quanh nhà nguyện, bỗng nhiên bà G. rời khỏi chồng bà, và Satan trốn vào trong bóng tối giữa những lùm cây. Sau một cuộc săn bắt sôi động, ông G. bắt được "Con Thú" với giá một cuộc vật lộn rất dữ dội, cam go. Người ta phải kéo lê nó trên mặt đất. Khi tới trước nhà nguyện, nó cố gắng bám chặt xuống đất. Ông G. tới nơi, phải làm hết sức mới nâng lên được cái thân xác ấy, lúc này bỗng nhiên nặng ít nhất gấp ba lần so với lúc bình thường. Sau khi "Con Thú" bị cưỡng bức vào nhà nguyện, nó tìm cách lẩn trốn giữa những hàng ghế dài. Tôi thận trọng đóng cửa và khóa lại. Tôi dùng quyền năng của mình và nước thánh để can thiệp. Cuối cùng, tôi ra lệnh buộc Satan phải vào cung thánh, dưới bậc bàn thờ, hướng về phía nhà tạm và rất gần với bàn thờ Đức Trinh Nữ. Tôi ra lệnh cho nó ngồi xuống. Nó nhìn chúng tôi một lúc với vẻ thách thức, mãi rồi mới chịu ngồi lên một cái ghế ở góc các bậc bàn thờ. Nó muốn lớn tiếng phản đối. Tôi ra lệnh buộc nó phải im lặng. Nó vâng lời. Công việc trừ quỷ bắt đầu.
Nhưng trước khi cử hành trừ quỷ, có một vấn đề phải đặt ra. Tại sao tôi lại nhấn mạnh quá nhiều về thái độ phản đối và chống cự của Satan? Vì từ một năm nay, chính xác là từ ngày 25.12.1953 đến nay, đây là lần đầu tiên Satan muốn ngăn cản nạn nhân vào nhà nguyện hay nhà thờ, hay bất kỳ cơ sở tôn giáo nào. Suốt một năm nay, trong việc sùng kính đạo đức của chị G. chưa bao giờ chị gặp phản ứng dữ dội như thế. Tại sao Satan bỗng nhiên giở trò cứng rắn như vậy? - Chính vì sự việc sau đây: Hôm trước, tại nhà tôi, anh chị G. có kể cho tôi nghe về việc tên B. bực tức chị G. thế nào, hắn la lối tại phòng mạch của hắn ở J.B. - Chị G. nghe rất rõ trong nội tâm của chị những cuộc đối thoại nói về chị, đó là những hiệu quả hoàn toàn cảm nhận được trong những cuộc thư ếm của Satan - "Làm sao mà con mẹ ấy vẫn chưa chết nhỉ! Cần phải kết thúc vụ này! Hoặc con mẹ đó chết, hoặc ta sẽ chết!".
Kể tới đó, Satan bỗng thể hiện ra trong chị G. với vẻ xảo trá và nụ cười hạ tiện cố hữu của nó. Lập tức tôi nảy ra ý tưởng thực hiện một buổi trừ quỷ vào cuối năm 1954 này, một buổi trừ quỷ kịch liệt và ngoại lệ để đi đến kết thúc, bằng những nghi thức trừ quỷ, đòi buộc Satan phải rời khỏi chị G. Vả lại, tôi tự nhủ, có lẽ tôi chưa thực hiện đúng mức quyền ra lệnh cho "Con Thú" này? Có thể Con Thú chưa sợ tôi cho đủ chăng? Lúc đó, tôi quay về phía Satan đang đứng trước mặt tôi - tức chị G. đã bị mất ý thức - bằng một giọng run lên vì tức giận, cố làm ra vẻ khô khan và dữ tợn, tôi nói với Con Thú: "Ngày mai là cuối năm. Đối với mày, Con Thú dơ bẩn, đó cũng là ngày cuối cùng của mày ở trong người phụ nữ này!... Mày hãy nghe cho rõ! Tối mai, tại đây, trong nhà nguyện này, trước mặt Chủ của mày, trước mắt Đức Trinh Nữ, mày sẽ bị trừ khử lần chót, và tao đảm bảo rằng, dù muốn dù không, mày cũng phải ra khỏi chị này". Nghe những lời đó, Satan biến mất, và chị G. hồi tỉnh lại. Vì thế, chắc chắn Satan cảm thấy sợ hãi và kinh khiếp chờ đợi những gì sẽ xảy đến với nó, khiến nó từ chối không chịu vào nhà nguyện, và kháng cự lại một cách bất thường, đến nỗi anh G. phải vất vả lắm mới chế ngự được nó".
"Tôi bắt đầu việc trừ quỷ. Anh G. vẫn ở kế bên tôi như mọi khi. Lúc đó là 9 giờ 30. Thú thật là lúc đó, tự thâm tâm tôi phát sinh một tư tưởng, nói chung là tự đề cao mình lên: ai biết? Liệu có phải đây là lúc Con Thú phải ra đi không? Tôi đã dự tính trước lời duy nhất mà tôi sẽ nói với Satan một cách cương quyết bất khả khoan nhượng khi đọc lời trừ quỷ, đó là: "Nhân danh Thiên Chúa và Đức Maria Vô Nhiễm, tao ra lệnh cho mày phải ra khỏi phụ nữ này".
Những lời trừ quỷ này sẽ được lập lại ba lần. Cứ mỗi lần, tôi sẽ kết thúc bằng kinh "Humiliare..." rất nổi tiếng trong sách Các phép.
Ngay khi bắt đầu trừ quỷ, Satan trở nên trầm tĩnh và biểu lộ sự tôn kính - tôi rất đắn đo tất cả các từ ngữ tôi dùng - một sự tôn kính gây ấn tượng hết sức mạnh. Có thể nói đó là một sự sùng kính tôn giáo. Và ngay khi đọc kinh Humiliare, Satan hướng về phía nhà tạm, phủ phục sát trên tấm thảm. Lúc đó, tôi thực hiện ba loạt trừ quỷ khiến Satan phải có những cử chỉ hết sức cung kính thờ lạy, mà Giáo Hội buộc Con Thú thất bại phải biểu lộ trước nhà tạm. Trong ba lần đó, lần nào tôi cũng chỉ đọc những lời sau đây bằng một giọng rung vang: "Nhân danh Thiên Chúa và Đức Maria Vô Nhiễm, tao ra lệnh cho mày phải ra khỏi phụ nữ này!". Nghe vậy, Satan từ từ đứng dậy. Nó giải thích về sự hiện diện của nó trong nạn nhân khiến chúng tôi rất ngạc nhiên, vì chúng tôi không ngờ nó lại trả lời và nói năng như vậy. Và đây chính là những lời nó nói sau mỗi lần tôi ra lệnh cho nó, như vừa kể:
1. Sau khi tôi đọc các kinh trừ quỷ lần đầu, nó nói bằng một giọng chậm rãi, bình thản, biểu lộ sự đau đớn và sự thành thật van xin, khiến anh G. cũng như tôi xúc động sâu xa:
"Tôi không thể cút đi hay ra khỏi được. Cha biết rõ tôi không thể làm được điều đó. Chính hắn (tên B.) buộc tôi phải ở lại. Nếu đi được thì tôi đã đi từ lâu rồi. Ngay từ đầu, tôi đã muốn đi khỏi, nhưng chưa bao giờ đi khỏi được. Vì hắn ở đằng xa không cho phép tôi làm điều đó. Bộ cha tưởng rằng tôi rất vui thích khi trông thấy cha đến, trên tay cầm cuốn sách đã làm cho tôi phải đau đớn ấy sao? Và trong khi tôi biết rằng không có việc gì làm được! ...".
Tôi can thiệp ngắt ngang:
_ Mày nói láo! Mày là một tên láo toét!
_ Không, tôi không nói láo!
_ Có mà, mày nói láo!
_ Không, tôi không nói láo. Tôi biết rằng tôi là một tên láo khoét, nhưng không láo khoét trong việc này. Nếu tôi không đi, chính là vì tôi không đi được!
(Theo tôi, người ta không thể phủ nhận sự đúng đắn và chân thành trong những lời này)
2. Sau khi đọc lời trừ quỷ lần thứ hai, Satan nói bằng giọng trầm, mệt lử, với thái độ chán nản hơn... Nó đã nghe mệnh lệnh của tôi lần thứ hai, giọng đọc y như lần trước, có tính cách bắt buộc phải thi hành ngay. Nó nói:
_ Tôi không ra được! Tôi không ra được! Tôi không ra được! (Tới đó, nó từ từ ngã ngửa, đầu quẹo ra sau, với một cử chỉ mà chúng tôi cắt nghĩa là một cố gắng vô vọng vì không ra khỏi thân thể nạn nhân được).
_ Tôi nói là không ra được! (bằng một giọng cao hơn và chắc chắn hơn). Tôi sẽ ra khi nào hắn hiểu được! Hiện tại, hắn vẫn chưa hiểu, mà hắn lại còn khiêu khích... Hắn cần phải hoán cải thì tôi mới ra được, và tôi biết lúc đó Giáo Hội sẽ thâu phục được hắn (tôi xin nhấn mạnh rằng tất cả những lời này là của Satan). Chính Giáo Hội phải làm bổn phận của mình. Phần tôi, tôi sẽ chống lại Giáo Hội vì lúc đó tôi sẽ cố gắng hết sức để Giáo Hội không thu phục được hắn!
3. Sau khi đọc lời trừ quỷ lần thứ ba, ra lệnh lần thứ ba, Satan nói bằng một giọng rất kính cẩn và bình thản:
_ Hiện tại, hắn (tên B.) đang ở trong tình trạng bị kích động dữ dội. Hắn không sao hiểu được tại sao việc thư ếm này lại chưa có tác dụng gì cả. Hắn sẽ chơi kiểu "một là còn hai là mất". Trong vụ thư ếm này, thì người này hoặc người kia phải chết (Bà G. hoặc tên B.). Hắn không hiểu sao luồng ác khí lại trở về trên người hắn (tới đây, nó tạm ngừng một chút rồi lại tiếp tục). Hãy nghe đây! Muốn làm cho hắn trở lại, phải lần chuỗi, phải lần chuỗi Môi Khôi cho nhiều... Chính cha sẽ là người đuổi tôi đi, nhưng phải lâu lắm!
Satan rút lui: thế là xong lần trừ quỷ vào buổi tối cuối năm 1954. Chị G. từ từ hồi tỉnh lại và hoàn toàn kiệt sức".
Bài tường thuật của vị linh mục trừ quỷ kết thúc bằng những nhận xét sau đây, có lẽ không phải là vô ích cho chúng ta:
"Mỗi người đều tự do có một suy nghĩ riêng về một buổi trừ quỷ như thế, nhưng đối với những người đã thực sự tiếp xúc hằng ngày với Satan hữu hình, như tôi và ông G., biết những tâm tình đa dạng của nó, phương pháp của nó, chân lý hay gian trá của nó, biết tính quỷ quái hoặc trá hình hoặc bộc lộ của nó, thì ở đây, có những lời của ma quỷ nói ra theo lệnh của Thiên Chúa với mục đích hữu ích là làm cho vụ "thư ếm khủng khiếp này" - như cha Paile nói với tôi - bị chế phục, và làm cho Giáo Hội có thể chiến thắng.
Thưa Đức Cha, con tin rằng con sẽ không phải viết thư lại cho Đức Cha: Đức Cha thấy những biến cố này đã đi theo chiều hướng nào và bằng những bước thế nào. Thời gian là một yếu tố quan trọng, và nói chung là thường hằng nằm trong những ý định mầu nhiệm của Thiên Chúa. Không cần phải nói rằng gia đình G. có một đức tin rất đáng phục, đã sống một mùa Mân Côi rất phong phú và triển nở, và họ cũng đang trông cậy vào sự giúp đỡ tận tâm của Đức Cha...".
Cuộc chiến đấu này vẫn còn tiếp diễn. Nhưng phần thắng, kể từ nay, dường như đã nắm chắc! Quả thật, nhờ những lần trừ quỷ, vợ chồng G. đã tìm được một cuộc sống dường như bình thường. Giả như đôi khi cơn khủng hoảng có trở lại, thì đã có sẵn phương thuốc trị liệu, mà sự kịch liệt của những cuộc tấn công cũng đã giảm xuống rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi kể một cách tổng hợp và đầy đủ những cảnh quỷ nhập và những cảnh trừ quỷ của trường hợp này. Chúng tôi xin rút ra một số những kết luận quan trọng.
Trước hết, có một sự giống nhau trong tất cả những kinh nghiệm thuộc loại đặc biệt này. Dưới mắt chúng tôi, những lần trừ quỷ - tại Ars, ở Illfurth, ở Natal, tại Việt Nam, ở Plaisance, hay ở một nơi nào đó tại Pháp, vào khoảng cùng một thời gian đó - luôn luôn có một số biến cố, với những tình tiết có cùng một đặc tính, và cũng có những tiếng hò hét, kêu la, nhăn mặt, vặn vẹo, kháng cự của Satan... Và kết quả sau những nỗ lực trừ quỷ gay go bằng những lời cầu nguyện của Giáo Hội, thì sự chiến thắng cuối cùng thường là nhờ sự can thiệp rõ ràng và hữu hình của Đức Trinh Nữ Maria Vô Nhiễm.
Kế đó, người ta không thể lầm lẫn được giữa những trường hợp quỷ nhập mà chúng tôi đã kể lại, và những trường hợp điên cuồng thuần tuý và đơn giản, vì có những điểm khác biệt rất hiển nhiên.
Một là những kinh nguyện trong sách Các phép hoàn toàn vô hiệu đối với chứng điên cuồng tự nhiên.
Hai là người điên không bao giờ lại được khoẻ khoắn hơn nhờ phép trừ quỷ, cũng không bao giờ có được giọng nói như sấm vang của một người bị quỷ nhập.
Ba là chứng điên loạn không thể biến mất ngay tức khắc như hầu hết các trường hợp quỷ nhập mà chúng ta đã khảo sát trên đây.
Giữa những trường hợp điên loạn và những trường hợp quỷ nhập, không có cùng một thứ triệu chứng, cùng một thứ trị liệu, cũng như không cùng có những kết quả đạt được.
Cuối cùng, trong những trường hợp điên loạn, người ta không bao giờ thấy có sự hiện diện của một trí tuệ siêu nhiên và rõ ràng là khác hẳn với trí tuệ của bệnh nhân như người ta vẫn thường thấy trong những trường hợp quỷ nhập. Giáo Hội đòi hỏi phải có những dấu hiệu đó mới cho phép trừ quỷ.
Những suy tư này dẫn chúng tôi đến những nghiên cứu liên quan tới những chứng cớ cho thấy Satan đang hiện diện trong thế giới ngày nay. Chương kế tiếp sẽ dùng chính những kết luận mà chúng tôi vừa trình bày làm khởi điểm để đi tới, và nó sẽ cho phép chúng tôi xác nhận những kết luận đó một cách dứt khoát và vĩnh viễn.