Sáng tinh mơ, Chánh Nguyên cùng với Sương Mai cũng vừa tới bìa rừngđường dẫn lên đỉnh núi, nơi có trạm khí tượng Địa Sơn. Tiếng một cậu bé vang lên:
- Đừng đi lên đó, nguy hiểm lắm!
Sương Mai sợ sệt nhìn lại:
- Sao thế em, đường còn kia mà?
Em bé càng bước lại gần hơn, nhìn chăm bẵm vào hai người:
- Em nói thật đó, anh chị đừng có đi. Đi rồi sẽ hối hận. Chánh Nguyên nhìn cu cậu, cười cười:
- Ma anh còn không sợ nữa là...
Cậu bé nhìn Chánh Nguyên hỏi lại:
- Có thật anh không sợ con ma chứ?
Sương Mai tái mặt:
- Em... em vừa nói gì? Trên đỉnh núi ấy có ma ư? Thằng bé gật đầu chắc nịch:
- Vâng! Gần một tháng nay thôi. Dân làng không dám lên đó để làm rẫy nữa đâu.
Chánh Nguyên nhìn cậu bé, hỏi vui:
- Thế em có thấy con ma lần nào hay chưa? Nó lắc đầu:
- Dạ chưa! Vì ba mẹ đâu có cho em đi một mình. Sương Mai hỏi chột dạ:
- Anh thấy thế nào?
- Em sợ à?
Sương Mai rùng mình:
- Làm sao mà không sợ được?
Chánh Nguyên trấn an:
- Có anh đây, em đừng sợ.
- Em sợ tới chừng đó anh lo bảo vệ mình còn chưa xuể nữa đó. Chánh Nguyên nói, giọng cương quyết:
- Dù sao chúng ta cũng phải đi cho tới đích. Cậu bé lại nói:
- Em chỉ sợ chưa lên đến đó thì anh chị đã chết khiếp đi vì sợ rồi. Sương Mai nhìn cậu bé tò mò hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra trên đó vậy em? Em kể cho chị nghe đi! Chánh Nguyên kéo cậu bé ngồi xuống cạnh mình:
- Em tên là gì?
Cậu bé gãi gãi đầu, rồi đáp:
- Dạ, em tên là Thao.
Chánh Nguyên bảo:
- Vậy Thao hãy kể cho anh chị nghe đi!
Sương Mai cũng ngồi gần đó, cô dù rất sợ nhưng lại tò mò muốn nghe xem câu chuyện như thế nào. Thao bắt đầu kể:
- Anh chị có tin không? Con ma nó xuất hiện vào ban đêm nổi lềnh bềnh dưới dòng suối, những đêm có trăng thì càng thấy rõ hơn.
Chánh Nguyên lặp lại:
- Ma xuất hiện dưới suối vào ban đêm ư? Thao gật đầu chắc nịch:
- Thật là như vậy đó. Nếu anh chị không tin thì em sẽ dẫn anh chị đến gặp già làng sẽ rõ.
Sương Mai hỏi lại:
- Già làng là ai chứ?
Thao đáp:
- Dạ, là ông Tà Pao đó. Ông ấy rất tường tận về vấn đề này. Chánh Nguyên hỏi lại:
- Sao dân bản ở đây lại thưa người đến thế? Có khi nhà trống vắng chẳng có ai cả. Thao gật gù:
- Thì em đã nói rồi. Chính con ma đã đuổi dân làng đi! Sương Mai rụt rè hỏi:
- Không ai có thể xua đuổi được bóng ma đó đi ư? Rùng mình, Thao lắc đầu:
- Không ai dám cả. Còn nữa, anh chị có nghe mùi khói, xăng bốc lên đó không?
Chánh Nguyên ngạc nhiên:
- Sao thế?
Thao nói tiếp:
- Một chiếc máy bay bị bốc cháy rớt trên đỉnh núi, làm ô nhiễm không khí trầm trọng.
Thắc mắc, tò mò Chánh Nguyên muốn nhanh chân lên tới đỉnh nên nói:
- Chúng ta chuẩn bị lên đường nhé Sương Mai.
Sương Mai đắn đo:
- Đi thật sao anh?
- Làm sao mà đùa được. Em mệt rồi hả? Ta ngồi nghỉ thêm một chút.
Sương Mai cảm thấy ái ngại:
- Hay chúng ta quay trở lại đừng đi nữa được không?
Chánh Nguyên lắc đầu tỏ ý rất là cương quyết:
- Không được, đã đến đây rồi thì không thể quay trở lại!
Sương Mai đành phải đi theo anh. Cô dò từng bước mà đi. Nơi này thật hoang vắng. Xa xa mới có một vài tiếng hú của thú rừng vọng lại. Sương Mai bấu chặt tay Chánh Nguyên:
- Tiếng hú sao mà nghe dễ sợ quá!
Chánh Nguyên trấn an:
- Bình tĩnh đi nào, sắp đến nhà của già làng rồi! - Nhưng liệu ông ấy có ở nhà hay không?
Chánh Nguyên nói đùa:
- Có hay không đến đó mới biết.
- Nếu không có thì sao?
- Thì chúng ta phải trở lại căn nhà hoang kia mà tá túc đêm nay. Sương Mai hốt hoảng nhìn anh:
- Ôi! Như vậy làm sao được! Thú rừng không ăn thịt thì mình cũng sợ ma đến chết mà thôi.
Chánh Nguyên trấn an:
- Đùa với em thôi, làm gì có chuyện đó chứ. An tâm đi, cô nương. Sắp đến nhà già làng rồi đấy.
Sương Mai cằn nhằn:
- Em mỏi chân muốn chết đi được.
Chánh Nguyên đưa tay ra bảo:
- Em nương theo anh mà đi.
Sương Mai nắm lấy tay anh, cô lần từng bước để đi. Chợt có tiếng gì đó rơi bịch một cái, Sương Mai ôm chầm lấy Chánh Nguyên:
- Ôi! Gì thế anh Chánh Nguyên?
Chánh Nguyên trong lòng cũng không khỏi hồi hộp. Nhưng anh cố trấn an: - Trái cây rừng rụng xuống lá khô đó thôi.
Sương Mai nhìn dáo dác, lắc đầu:
- Ở đây làm gì có trái cây mà rụng hả anh? Chánh Nguyên lúng túng:
- À, thì chắc là chim thú bay lượn đó thôi. Kìa, nhà già làng đó! Sương Mai mừng thầm:
- Đến thật rồi hả anh Chánh Nguyên? Đưa tay chỉ, anh nói:
- Em nhìn thấy tay anh chỉ nè!
- Vâng! Em thấy rồi!
Sương Mai mừng lắm. Cô biết mình sẽ được nghỉ giải lao vài tiếng đồng hồ và nhất là được ăn bữa cơm trọn vẹn...
Đón tiếp hai người là một ông già chánh tông là người dân tộc. Dáng cao râu dài với gương mặt xương xương trầm lặng ít nói. Nhưng ông vô cùng tốt bụng, khi nghe nhã ý của hai người, ông hơi mỉm cười, gật gù:
- Tốt! Tôi cũng đang muốn lên trên ấy, nhưng phiền một nỗi không có người hỗ trợ. Người ta thường gọi tôi là già làng Tà Pao, tên tôi cũng là Tà Pao.
Sương Mai quang sát ông thật kỹ. Già làng có khuôn mặt hiền từ, lầm lì ít nói, lại giàu tình cảm. Đến được đây, cô cảm thấy an tâm. Chánh Nguyên tâm sự gì đó với ông đến tận khuya:
- Con nghe nói dưới dòng suối đêm đêm có xuất hiện nhiều bóng ma lắm phải không ông?
Già làng gật gù:
- Quả thật là có chuyện ấy, nhưng thực hư thì tôi không rành cho lắm. Trên đỉnh khí tượng Địa Sơn thì bây giờ hầu như không có người qua lại nữa.
Chánh Nguyên viết viết vẽ vẽ gì đó. Thỉnh thoảng, anh lại ngẩng đầu lên hỏi già làng:
- Trên ấy vừa thiếu nước, vừa ô nhiễm bởi mùi xăng, khói cháy từ chiếc máy bay kia nữa, thì dân làm sao mà sống được?
Già Tà Pao gật gù:
- Điều đó khiến dân di tản đi hết.
Sương Mai xen vào:
- Chứ không phải do con ma làm cho họ sơ bỏ làng đi sao? Ông Tà Pao thở dài:
- Đó cũng là một nguyên nhân.
Chánh Nguyên gợi ý:
- Thế bây giờ ông có dự kiến gì hay không? Ông Tà Pao thở dài:
- Dân ở đây cái chữ còn ít lắm cho nên việc mê tín, dị đoan rồi nghe theo lời xúi giục của bọn xấu bỏ bản làng mà đi hết rồi.
- Sáng mai chúng tôi sẽ cùng già làng lên trạm khí tượng Địa Sơn xem sao! Ông gật đầu tán thành:
- Được... được lắm chứ! Tôi có ý muốn lên đó lâu rồi, nhưng chưa thực hiện được.
Đêm xuống, Sương Mai không dám rời hai người nửa bước. Cô sợ đến nỗi không dám nghe những tiếng động bên ngoài. Sương Mai chợt rùng mình vì tiếng rên văng vẳng từ đâu vọng lại. Cô nghĩ thầm, có lẽ con ma bắt đầu hoành hành. Ba người nhìn nhau. Sương Mai sợ đến đôi môi run lên. Chánh Nguyên nói với già làng:
- Thử mở cửa xem, ai có việc gì đó mới tìm mình đấy.
Sương Mai hốt hoảng:
- Ôi, đừng... đừng mở!
Già làng từ từ nói:
- Chắc không có gì đâu, cô đừng sợ. Có lẽ dân làng đến để cầu cứu việc gì đấy thôi.
Thao đột ngột xuất hiện. Cậu nói một hơi dài:
- Già làng ạ! Dân bản ta một nhóm gần mười người đang đói 1ắm. Có mấy em bé đang bị sốt rất cao. Già làng có cách gì giúp họ không?
Chánh Nguyên và Sương Mai xuất hiện, Thao mừng rỡ:
- Ôi! Anh chị còn ở đây à?
Chánh Nguyên hỏi Thao:
- Dân bản bị đói, bị bệnh sao cậu không đưa họ đến đây? Thao lắc đầu:
- Họ làm sao đi được. Vừa đói vừa khát, một số trẻ em bị bệnh. Còn nữa, họ đâu có can đảm đi qua con suối ấy!
Chánh Nguyên nhìn già làng:
- Tính sao đây già làng?
Già làng chau mày một cái rồi nói:
- Phải đến đó xem sao, nhưng phải mang ít thức ăn và thuốc cho họ. Chánh Nguyên đề nghị:
- Chúng ta nên đưa họ về đây để tiện việc chăm sóc. Tôi có mang theo ít thuốc, có thể giúp họ. Già làng gật gù không nói gì. Ông với lấy cây gậy và chiếc nón để lên đầu ra hiệu cho Thao dẫn đầu. Sương Mai nhìn Chánh Nguyên dò hỏi:
- Mình cũng đi phải không anh?
Chánh Nguyên nhìn cô, nói đùa:
- Hay là em ở lại trông nhà giúp già làng đi!
Sương Mai nguýt anh:
- Đùa kiểu gì thế? Em không chịu đâu! Chánh Nguyên cười cười:
- Nếu vậy thì nên lấy áo khoác rồi đi, đêm ở đây cũng lạnh lắm.
Mọi người lần lượt ra đi. Thao luôn miệng nói hết chuyện này đến chuyện khác. Chỉ có già làng im lặng, lầm lũi bước đi. Sương Mai giành đi trước Chánh Nguyên, biết cô sợ nên anh doạ:
- Con ma thường bắt những người đi giữa lắm. Ngẩng đầu lên, Sương Mai hỏi:
- Sao lạ vậy?
- Em không biết thật à? Vì nó biết người đi giữa luôn là người sợ ma nhất đấy.
- Anh...
Thao xen vào:
- Em không sợ con ma nên em chưa từng thấy nó đâu. Sương Mai lo lắng:
- Lát nữa mình có đi ngang qua con suối không vậy Thao? Thao gật đầu, đáp chắc nịch:
- Có chứ, vì con suối ấy chắn ngang con đường chị ạ. Sương Mai rùng mình, cô sợ hãi:
- Ôi! Sợ đến chết người luôn. Em làm sao dám đi chứ? Chánh Nguyên khuyên nhủ:
- Cứu người là việc quan trọng cần làm ngay, đâu thể chần chừ tới sáng được. Thao tán thành câu nói của anh:
- Anh nói đúng lắm. Họ đang từng giờ từng phút đợi cứu trợ đấy.
Già làng là người xung phong đi đầu, đến Thao rồi Sương Mai, sau cùng là Chánh Nguyên.
- Em đừng lo, phía sau còn có ánh hỗ trợ, lo gì con ma chứ?
Tiếng rên rỉ, khóc than bắt đầu vọng lại. Sương Mai là người nghe rõ nhất. Cô hơi khựng lại:
- Anh có nghe thấy gì không?
Chánh Nguyên lắc đầu, anh bảo:
- Hoàn toàn không nghe gì cả. Em khéo tưởng tượng ra mà thôi.
- Không, em nghe thấy rõ ràng mà! Dường như có tiếng ai đó rên khóc.
- Làm gì có.
Bỗng Thao rú lên kinh hoàng:
- Ối già làng ơi! Chết con!
Sương Mai ôm cứng lấy Chánh Nguyên, cô cũng oà lên khóc:
- Em sợ quá!
Già làng kịp quay lại:
- Gì thế Thao? Thao run rẩy:
- Dường như có bàn tay ai đó níu chân con lại, giằng thật là mạnh vậy. Già làng trấn an:
- Đó là do chân con đặt phải vào cái hốc đá mà thôi! Thao cãi lại:
- Không bàn tay rõ ràng mà già làng.
Già làng phẩy tay:
- Thôi đi tiếp nhé! Không việc gì phải sợ!
Đầu bên kia không có sóng tự nhiên nhấp nhô, cái lặn cái hụp đầu tóc dài thườn thượt. Sương Mai co rúm người trong lòng Chánh Nguyên:
- Có ma anh Chánh Nguyên ơi.
Thật ra thì già làng lẫn Chánh Nguyên đều đã nhìn thấy, nhưng hai người phớt lờ đi. Chánh Nguyên cố giữ cho tiếng của mình bình tĩnh:
- Làm gì có! Đi tiếp kẻo muộn mất!
Dù nói thế, nhưng Chánh Nguyên cũng không ngờ được là có ma thật sự. Có lẽ những oan hồn đã chết vì đói khát ở nơi này. Một bàn tay chụp lấy đầu của Sương Mai, làm cô kêu toáng lên:
- Ôi! Sao anh lại túm tóc em?
- Hả!
Thao đã biết, cậu ta nhảy về phía già làng, nói to:
- Chạy về hướng này nè chị ơi!
Chánh Nguyên thấy một cánh tay trắng toát chụp lấy tóc Sương Mai kéo lên.
Anh ý thức được điều đó nên đã dùng cây đang cầm huơ lên thật mạnh. Nhưng
lạ thay chẳng trúng gì cả. Anh nhìn thấy một thây ma nằm vắt vẻo trên cây. Anh
vội đẩy Sương Mai đi tới. Con ma mặc đồ trắng nên anh nhìn thấy rất rõ. Mọi
người qua được con suối và hàng cây rậm. Chánh Nguyên đề nghị với mọi
người:
- Chúng ta có nên ngồi nghỉ một lát không? Tôi mỏi chân quá.
Sương Mai dường như chưa hết sợ hãi, cô không chịu dừng chân mà giục:
- Đừng nên nghỉ lại! Nên tiếp tục đi, ở nơi này cũng đâu có an toàn.
Thao cũng nhất trí với Sương Mai:
- Dạo này an ninh ở đây cũng không bảo đảm cho lắm. Chúng ta nên đi tới nơi về tới chốn mới được. Già làng đứng lên, ông quyết định:
- Vậy thì cứ đi!
Chánh Nguyên có phần nào suy nghĩ về thái độ và cử chỉ của già làng. Ông lúc nào cũng lầm lì ít nói. Dường như ông đang giấu điều gì đó trong lòng. Còn anh, anh lại không dám tò mò để hỏi thêm.
Cuối cùng cũng đến được nơi dân bản làng đang ẩn nấp. Mọi người mừng vui khi thấy già làng xuất hiện:
- Cứu chúng tôi với già làng ơi.
- Con tôi sắp chết vì đói vì khát đây này. Hãy cứu chúng tôi!
- Tôi sợ lắm già làng ơi.
Tiếng trẻ con khóc rên inh ỏi. Già làng đưa mắt nhìn mọi người với ánh mắt hiền từ. Chánh Nguyên nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng đau lòng.
- Chúng ta phải bắt tay ngay vào việc thôi. Phần thức ăn này dành cho người già và em bé.
Già làng gật đầu tán thành:
- Cậu nói phải đó, chúng ta nên chia ra mỗi người một ít, cầm hơi.
Sương Mai nhìn thấy cảnh tượng này hầu như bao lo sợ cũng đã biến mất. Cô vào việc ngay:
- Con nấu cháo nhé già làng. Chỉ có cháo mới giúp họ vượt qua cơn đói lả này.
Chánh Nguyên nhìn cô khích lệ:
- Ý kiến của em hay đấy! Vậy việc này giao cho em nhé?
Mấy cô gái còn cầm cự nổi vây quanh lấy Sương Mai để giúp cô nhóm lửa, vo gạo. Mọi người làm rất khẩn trương, nhưng một bà cụ già chợt ngăn lại:
- Này, làm việc này có nên không, lửa cháy ắt con ma sẽ mò tới tìm chúng ta đó?
Sương Mai ngẩn người ra vì lo sợ:
- Thế thì làm sao đây?
Chánh Nguyên trấn an mọi người bằng một câu nói chắc chắn: - Không sao đâu! Chúng tôi sẽ bảo vệ mọi người.
- Liệu có nên không?
Sương Mai nhìn ánh mắt khích lệ của Chánh Nguyên, cô tiếp tục công việc:
- Con ma nó rất sợ ánh sáng, nó không dám mò đến để hại chúng ta đâu.
Thế là bếp lửa được nhóm lên. Mọi người quây quần bên bếp lửa. Chánh Nguyên cùng già làng lo phát thuốc cho người bệnh. Thao cũng lăng xăng chạy tới chạy lui. Một người đàn bà khoảng năm mươi tuổi được uống chút sữa đã tỉnh táo lại ngay. Bà bắt đầu kể:
- Lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện ra con ma, nó dễ sợ quá!
Thao sà xuống ngồi cạnh bà, cậu hỏi một cách tò mò:
- Bà thấy con ma nó như thế nào? Hình dạng ra làm sao?
- Nó như thế này này nằm vắt võng trên cây đó. Nó thò đầu xuống. Ôi! Tóc tai nó dài chấm xuống dòng suối luôn.
Mọi người há hốc mồm nhìn bà. Một chị trông chừng cũng còn mệt lắm, nhưng vẫn cố sức lết lại gần bà hơn, cất giọng hơi run hỏi:
- Thế lúc ấy bà như thế nào bà Hơ Lao?
Bà Hơ Lao nhìn sang người vừa hỏi, ánh mắt bà sáng rực lên:
- Giàng ơi! Còn làm sao nữa, tôi sợ muốn té ra quần luôn đấy.
Đáng lý ra mọi người cười vang lên. Nhưng đằng này chẳng ai cười được cả. Mọi người nhìn nhau sợ hãi. Sương Mai ngừng tay nhìn mọi người, cô nói:
- Lúc đến đây, cháu cũng bị con ma nắm tóc!
- Hả! Có chuyện ấy sao?
- Giàng ơi! Vậy thì khiếp quá!
Chánh Nguyên cũng tham gia, anh nói:
- Người và ma không thù oán nhau, họ sẽ không làm hại mình đâu, đừng nên sợ như vậy.
Bà Hơ Lao lắc đầu nguầy nguậy:
- Đừng nói đùa vậy chứ! Ai gặp ma là xui xẻo lắm đó.
- Thế bà có gặp xui gì chưa?
Thao lên tiếng hỏi bà như thế. Bà Hơ Lao lia con mắt về hướngThao, bà nói một cách hùng hồn:
- Giàng ạ! Te tua thế này mà chưa phải xui là gì chứ? Thao nói đùa:
- Con thấy bà còn khoẻ lắm đó, gặp ma vậy mà bà hên đấy chứ. Trừng mắt nhìn Thao, bà Hơ Lao quát tháo:
- Thằng nhỏ này, mày ăn nói hỗn láo vậy hay sao? Thao vẫn nói:
- Dân bản làng đang làm ăn yên ổn bà phao tin có ma, rồi kéo dân bản làng trốn vào đây!
Bà Hơ Lao giận dữ nói to:
- Tại bà con muốn theo tao để chạy trốn con ma thôi mà. Thảo lại nói tiếp:
- Ma đâu không thấy, làm cả bản làng một phen đói khát bệnh tật. Thật hết chỗ nói.
Sương Mai múc cháo phân ra từng chén rồi nói với già làng: - Cháo chín rồi, già làng có thể mời mọi người ăn được rồi. Chánh Nguyên chặc lưỡi:
- Trông em cũng ra dáng là một nội trợ đảm đang đấy.
Sương Mai từ chối lời khen của anh, cô lắc đầu rồi nói:
- Chưa chắc đâu nhé, bởi vì chưa ăn thì có thể còn chưa biết đấy! Thao đệm thêm:
- Thấy thôi là cũng biết ngon rồi đó anh ạ!
Nhìn mọi người ăn một cách ngon lành, Sương Mai cảm thấy vui vui. Phút chốc cô quên biến đi sự sợ hãi trong lòng.
- Vậy em cũng nên ăn một chén đi Thao, xem tài nấu của chị thế nào! Thao từ chối khéo:
- Biết là ngon rồi, bụng em còn no lắm, để mai mốt rồi em sẽ ăn.
Tiếng hú lớn vang lên làm mọi người giật mình hốt hoảng, ngồi chụm vào nhau lo sợ. Chánh Nguyên vội trấn an họ:
- Xin hãy bình tĩnh, đừng sợ! Đó chỉ là tiếng hú của những con thú đi ăn đêm mà thôi.
Bà Hơ Lao thì lại trợn mắt nhìn mọi người, bà nói to:
- Ngày mai chúng ta phải rời bỏ chỗ này thôi, vì con ma đã đánh hơi thấy chúng ta rồi.
Già làng nãy giờ ngồi im lặng. Bây giờ ông mới lên tiếng:
- Trốn chạy không phải là cách hay đâu, mà chúng ta cần phải đương đầu với sự thật. Chúng ta nên tiếp tục phá đất làm nương trồng ngô trồng khoai để có cái mà ăn.
Bà Hơ Lao phản đối:
- Ôi! Sao ông lại nói thế? Dân bản làng làm sao ở lại đây được nữa. Dòng nước ngọt thì bị ô nhiễm, không khí cũng ảnh hưởng nặng, bởi mùi xăng, mùi khói của chiếc máy bay kia kìa. Ở lại chờ chết, để mấy con ma khiêng đi à?
Già làng nói một cách đĩnh đạc:
- Chúng ta có thể khắc phục được tất cả! Chúng ta cần phải lao động để kiếm sống, phải làm rẫy thôi.
Thao cũng xen vào:
- Làm rẫy thì mới mong có cái để ăn chứ! Chánh Nguyên cũng lên tiếng:
- Chúng ta đi tới đâu cũng thế mà thôi, cũng cần phải có cái ăn cái mặc cả. Con suối này bị ô nhiễm thì ta có thể đi tìm con suối khác. Thiên nhiên vẫn ưu đãi con người.
Bà Hơ Lao nguýt dài:
- Nói thì hay lắm! Nhưng cậu có biết là chúng tôi bây giờ không đủ sức để làm không?
Sương Mai góp phần:
- Dì đừng lo, có tụi con góp sức lại phụ bản.
Trề môi, bà Hơ Lao ngúng nguẩy:
- Giúp bản làng hay phá hoại đây? Tự nhiên ở đâu xuất hiện rồi nói chuyện nghe hay quá vậy?
Già làng nhìn bà tỏ ý không hài lòng:
- Hai người ấy tự nguyện lên đây giúp bản! Bà vẫn tỏ ý chống đối:
- Giúp ta hay có ý đồ đen tối?
Thao nhăn nhó mặt mày:
- Sao bà lại nói như thế? Anh chị ấy là người tốt!
- Hừ! Làm sao mà biết được cái bụng của họ?
Chánh Nguyên nhìn mọi người, anh từ tốn một cách rõ ràng:
- Cái chuyện thiếu nước, thiếu ăn rồi đến cái chuyện hàng loạt ma xuất hiện, đấy là chuyện không bình thường. Chúng tôi sẽ nghiên cứu xem đó là gì!
Bà Hơ Lao phản ứng quyết liệt:
- Làm gì có hiện tượng lạ gì ở đây? Chỉ do chúng tôi không ăn ở đúng phép giàng nên giàng sai con ma đến để đuổi chúng tôi mà thôi.
- Đuổi đi đâu?
- Ra xa vùng đất này, phải đến hàng trăm cây số cơ! Già làng khuyên mọi người:
- Ngày mai, ai cứ về nhà nấy lo làm cái rẫy cái nương để có lúa ngô mà ăn. Có người phản ứng:
- Nhưng nguồn nước đã bị ô nhiễm, không khí cũng không được trong sạch. Đêm dưới suối thì xuất hiện nhiều ma, chúng tôi làm sao an tâm mà sống.
- Chúng tôi nhất định phải đi.
Già làng nhìn mọi người, ông lại nói:
- Tôi đã khuyên hết lời rồi, nếu mọi người vẫn quyết tâm ra đi thì tôi cũng đành chịu.
Chánh Nguyên thở dài:
- Ở đây còn có hàng chục em bé và người già đang bệnh tật thế này, họ cần nghỉ ngơi, uống thuốc đi như vậy nguy hiểm lắm.
Bà Hơ Lao vẫn nói:
- Ra ngoài ấy, chúng tôi sẽ có cách cứu họ.
Sáng hôm sau cả đoàn dân bản làng dắt dìu nhau ra đi. Trên đỉnh trạm khí tượng Địa Sơn giờ còn lại chỉ có ba người. Không khí vắng vẻ bao trùm trạm khí tượng, ảm đạm và buồn thê lương. Tiếng chim cuốc, tiếng thú rừng gầm gừ về đêm ở đây thật rùng rợn. Sương Mai run lên vì sợ, cô ấp úng nói:
- Hay là chúng ta trở về xuôi đi, anh Chánh Nguyên. Thật lòng thì em sợ lắm anh ạ.
Chánh Nguyên rất hiểu tâm trạng của cô, nên anh động viên:
- Đã đến đây rồi, tận tai nghe, tận mắt thấy người dân bản ở đây đang chịu cái đói cái khát, bệnh tật thế này, họ đang rất cần mình quan tâm chăm sóc họ.
- Nhưng mà họ đâu có muốn để cho mình giúp chứ.
- Em không thấy họ đang rất hoang mang lo sợ đó sao? Cho nên dễ bị phần tử xấu đe đoạ, lôi kéo lắm.
Sương Mai phàn nàn:
- Nhưng họ đâu có chịu tin mình, họ bỏ đi rồi!
- Do họ chưa hiểu mình mà thôi. Họ chưa hiểu mình phải tìm cách làm cho họ hiểu chứ!
- Cách gì đây anh?
Chánh Nguyên chỉ tay về phía già làng, anh tin tưởng nói:
- Chúng ta còn có sự ủng hộ của già làng mà.
- Dường như già làng không được họ tin tưởng cho lắm. Chánh Nguyên nói nhỏ:
- Em đừng nói vậy, nghe được già làng sẽ buồn lắm. Ông ấy là người tốt, ông chịu ở lại với mình đó là một bằng chứng.
Sương Mai trong lòng rối bời. Cô chỉ muốn làm sao mau chóng rời khỏi chỗ này mà thôi.
Sáng hôm sau, ba người đi quanh trạm khí tượng mới phát hiện còn nhiều người sống ở đó. Họ đang bị cơn dịch hoành hành. Chánh Nguyên cùng hai người tận tình cứu chữa. Sương Mai nói nhỏ với Chánh Nguyên:
- Số thuốc mình đem theo gần cạn rồi anh ạ! Mình phải làm sao đây? Liệu có cứu kịp họ không?
Đang lúc phân vân thì già làng đề nghị:
- Chúng ta đi sâu vào rừng để tìm thuốc vế cứu họ. Sương Mai kêu lên:
- Ôi! Vào rừng ư? Ở đây chưa phải là rừng sao? Già làng lắc đầu:
- Không! Đây là đỉnh núi Địa Sơn mà thôi, rừng nằm dưới kia. Sương Mai rùng mình:
- Hả! Phải đi qua con suối có ma đó hay sao? Già làng gật đầu:
- Phải! Không có con đường nào khác nữa đâu.
Chánh Nguyên nhìn Sương Mai thông cảm, anh động viên:
- Can đảm lên em, đây là việc làm rất cần thiết đấy.
Sương Mai nói giọng thật yếu ớt:
- Em hiểu rồi, nhưng nhớ đến lội qua con suối ma quỷ ấy là không làm sao em yên lòng được.
- Anh sẽ bảo vệ em hai bốn trên hai bốn, chịu chưa?
Sương Mai bấm bụng, cô nhẹ gật đầu: - Vâng!
Vậy là cả ba cùng lên đường. Người ta thường nói rừng thiêng nước độc quả thật là có. Nghe già làng nói trước đây con suối này nước trong xanh mát mẻ, dân buôn làng đến đây tắm gội, lấy nước về xài. Chẳng hiểu vì sao mấy lúc gần đây bị ô nhiễm nước suối bây giờ đục ngầu hôi hám. Già làng từ từ kể cho hai người nghe:
- Trước đây, giờ này đoạn suối này, dân làng tập trung đông vui lắm. Thế mà giờ đây vắng tanh không một bóng người. Chánh Nguyên hỏi già làng:
- Sao ban ngày mình chẳng thấy con ma đâu?
Gìa làng ngó mông lung về phía xa xa, ông thở dài, rồi nói:
- Đó lại là một huyền bí, ta cũng không sao hiểu được. Hàng nghìn năm nay trong sách vở chưa bao giờ ghi lại những điều này cả.
- Nhưng ngoài thực tế thì có. Già làng có thấy thế không? - Chánh Nguyên hỏi. Già làng bỗng trầm tư suy nghĩ:
- Tôi thì không tin có ma. Nhưng những điều mắt thấy tai nghe thì lại trái với điều mình nghĩ. Sương xen vào:
- Nói như vậy là già làng chưa từng thấy con ma bao giờ? Ông lắc đầu:
- Không có!
Chánh Nguyên cùng mọi người đã đi đến bìa rừng. Cả ba đều khựng lại. Dấu chân người giẫm lên nhau rất nhiều, Chánh Nguyên cúi đầu xuống xem xét. Anh nói:
- Đoàn người vừa mới đi thôi.
- Ai? - Sương Mai hỏi.
Già làng hơi chau mày, ông nhìn kỹ hơn chút nữa. Ông nói:
- Có lẽ dân làng đi lượm củi hoặc hái thuốc mà thôi.
Nhưng Chánh Nguyên thì lại nghĩ khác. Dân bản làng đã bỏ đi rồi đâu còn ai có thể đi lấy củi nữa. Anh khẳng định với hai người:
- Không phải là dân bản làng này đâu!
Sương Mai lặp lại:
- Không phải dân làng ở đây ư? Vậy thì ai? Chánh Nguyên bỗng do dự:
- Chuyện này thì chưa rõ được.
Sương Mai lo sợ:
- Cướp ư?
Già làng lắc đầu:
- Cướp thì không có đâu. Dân ở đây nghèo đến nỗi cái ăn, cái mặc còn chưa xong. Chánh Nguyên buột miệng:
- Nhưng tài nguyên thiên nhiên thì có.
- Tài nguyên ư? - Sương Mai hỏi.
- Đúng vậy!
Già làng suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Thôi, chúng ta nên hái lá thuốc tranh thủ lúc mặt trời xuống núi thì về. Sương Mai ngần ngại hỏi:
- Sao không về sớm mà đợi đến tối hả già làng? Ông nói:
- Chúng ta vẫn chưa hái được lá thuốc nào mà ông trời đã đứng đỉnh đầu rồi. Hiểu ý ông, Sương Mai giục:
- Vậy chúng ta nên bắt tay vào việc ngay đi.
Cả ba cùng say sưa hái thuốc. Sương Mai bỗng kêu rú lên một tiếng kinh hoàng:
- Ôi, chết tôi rồi!
Chánh Nguyên nhanh hơn già làng, anh phóng nhanh đến bên cô. Một con trăn thật to quấn đuôi lấy cô. Già làng là người rất rành về việc này. Nên ông ra hiệu cho Chánh Nguyên bước ra. Vậy là ông thu phục con trăn một cách nhanh chóng. Sương Mai hồn vía không còn, cô xỉu tại chỗ.
- Em tỉnh lại đi Sương Mai.
Sương Mai từ từ mở mắt, cô ôm chầm lấy Chánh Nguyên:
- Ôi! Em còn sống sao anh?
Chánh Nguyên dỗ dành:
- Tất nhiên là còn sống. Con trăn đã được già làng cho vào bao rồi, em không phải sợ nữa nhé.
Qua cơn ấy, Sương Mai càng thêm yếu ớt. Cô ngồi im một chỗ, nước mắt trào ra:
- Em sợ quá anh Chánh Nguyên ơi!
- Anh biết rồi! Nhưng em nên bình tĩnh lại đi, nó là một con vật rất hiền. Cảm giác lành lạnh ở sống lưng, Sương Mai rùng mình sợ hãi:
- Em thật sự không thể nào chịu nổi cái cảm giác ấy cả.
Anh dỗ dành:
- Mọi người rất cần sự cứu giúp của mình. Em nên cố gắng lên đi. Già làng ngồi hút thuốc lào vẻ mặt trầm ngâm không nói thêm lời nào và chẳng ai hiểu ông đang nghĩ gì nữa. Chánh Nguyên đưa nước cho cô rồi nói:
- Em uống nước, tinh thần sẽ thấy khoẻ hơn đó! Sương Mai phụng phịu nói:
- Em không ngờ chuyến đi này với anh đầy mạo hiểm như vậy. Chánh Nguyên nói đùa:
- Mạo hiểm thì mới thú vị chứ em, chúng ta sẽ khám phá ra được nhiều điều mà chưa ai từng biết đến.
- Nhưng chúng ta sẽ trả giá rất đắt.
Chánh Nguyên choàng qua vai cô bảo:
- Cái gì tiến đến sự thành công, thì luôn luôn phải có cái giá của nó.
- Em thấy chúng ta nên về được rồi đó, mặt trời cũng bắt đầu xuống núi rồi. Chánh Nguyên đứng lên anh bảo:
- Em ngồi đây, anh hái thêm một ít phụ già làng rồi chúng ta sẽ quay về. Chẳng hiểu sao họ lại đi lạc. Trời đã tối rồi mà họ còn loay hoay mãi trong rừng. Sương Mai là người lo sợ nhiều nhất, cô luôn đeo dính Chánh Nguyên:
- Mình làm sao đây anh?
- Bình tĩnh, sẽ có lối ra thôi mà.
Già làng đốt hết điếu thuốc này đến điếu khác. Ông cảm thấy lạ lẫm vô cùng. Từ thuở giờ ông đi rừng có khi nào bị lạc thế này. Vừa đói vừa lạnh vừa run vì sợ, Sương Mai như không còn đủ sức mà đi nữa. Hai người phải kè cô hai bên. Bỗng có một vật gì đó sáng loá trước mặt. Trời thì tối đen. Tiếng rên từ đâu đó vọng lại nghe thảm sầu:
- Ai cứu tôi!
- Tôi đói lắm..
Già làng nói với hai người:
- Cẩn thận đấy!
Chánh Nguyên hỏi già làng:
- Dường như có ai đó đi lạc?
Già làng lắc đầu:
- Bọn quỷ xuất hiện rồi đó.
- Ý ông nói là ma?
- Ừ!
Sương Mai sợ co rúm người lại:
- Chánh Nguyên! Em sợ lắm!
Chánh Nguyên trấn an:
- Có anh và già làng bảo vệ em, em còn lo sợ gì nữa?
- Nhưng mà...
- Đừng sợ.
Cả ba bước đến càng gần vệt sáng hơn thì chẳng thấy ai cả. Chánh Nguyên hiểu ý già làng nói khi nãy nên anh cẩn thận hơn.
- Em đừng nói gì thêm cả. Cứ im lặng mà đi theo sự diều dắt của anh nhé. Sương Mai nhẹ gật đầu:
- Vâng!
Lần này không chỉ là một vệt sáng mà rất nhiều. Dường như nó vây kín cả ba người. Như réo gọi như hờn trách, tiếng oán than rùng rợn hơn.
- Cứu chúng tôi! Chúng tôi đói, lạnh lắm!
- Ôi đói quá! Khát quá!
Bỗng Sương Mai nhìn thấy một bóng ma đi trên mặt đất. Toàn thân xương xẩu, cái lưỡi thì thè dài ra. Hai tay đưa về phía trước. Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi xỉu luôn.
- Sương Mai! Tỉnh lại đi em!
Già làng đưa cây gậy quơ qua quơ lại ở phía trước bảo:
- Cứ tiếp tục đi Chánh Nguyên.
Chánh Nguyên bế xốc Sương Mai lên vai cùng bước theo già làng. Họ mò mẫm đi trong đêm. Chốc chốc, già làng cũng bị bàn tay ai đó sò gáy mình lạnh toát.
Biết mình đã gặp ma, nhưng già làng cố trấn tĩnh mình. Chánh Nguyên cũng đâu thua gì già làng. Anh cố im lặng vượt qua chặng đường nguy hiểm này. Một khu rừng huyền bí khủng khiếp...