Thủy Tiên vội theo Khải Trọng. Anh dắt cô đi lên từng bậc thang. Thủy Tiên năn nỉ:
- Hay là mình trở xuống đi anh. Em rờn rợn thế nào ấy. Trọng vẫn kéo Thủy Tiên đi nhanh, anh cười chọc cô:
- Em sao nhát quá hà. Có gì anh chịu trách nhiệm hết. - Em xỉu anh chịu trách nhiệm được à?
Vào tới dãy hành lang hun hút vắng tanh, Thủy Tiên càng sợ, cô run bần bật. Tiếng bước chân của hai người mà Thủy Tiên ngỡ là ai bước sau lưng, cô không dám đi trước. Trọng đứng lại định nhường cho cô bước lên. Cô lại níu chặt tay anh đứng lại. Trọng hối:
- Em đi trước đi.
Thủy Tiên càng bám chặt tay anh không rời: - Anh đi trước đi.
Trọng cười:
- Thiệt tình, vậy em đi sau há.
Thủy Tiên lại vượt lên:
- Em không dám.
Trọng tức mình, đứng lại:
- Trời! Ði trước cũng sợ đi sau cũng sợ. Vậy làm sao? - Em sợ lắm. Anh ơi trở xuống đi.
Trọng nắm bàn tay lạnh ngắt của vợ, anh biết Thủy Tiên sợ, nhưng anh đã quyết:
- Anh quyết rồi đêm nay anh phải bắt tại trận. Xem ma có dám nhát anh không?
Thủy Tiên đi nhanh theo ngang anh:
- Ma không nhát người lì lợm ...bóng vía nặng như đá… của anh đâu, mà sẽnhát em anh biết chưa. Chỉ một mình em thấy thôi.
Thủy Tiên cố nói để Trọng đổi ý, nhưng anh chẳng thèm nghe và đi nhanh
hơn.
- Ði mau lên, nếu không anh bỏ lại ma bắt ráng chịu.
Thủy Tiên nghe Khải Trọng nói thế, hồn vía cô đã mất tiêu, hoảng quá cô chạy riết theo anh.
Khách sạn vắng hoe im ắng đến rợn người. Thủy Tiên nghe có tiếng mở cửa ở một căn phòng rất khẽ. Cô nhảy lùi lại la lớn:
- Anh Trọng coi kìa!
Cánh cửa mở nhìn kỹ còn lúc lắc. Trọng lấy làm lạ anh nhìn vào căn phòng vắng hoe. Thủy Tiên sợ hãi kéo anh lại:
- Anh đừng đi... Em sợ lắm...
Khải Trọng nhìn sắc mặt biến đổi của Thủy Tiên anh vội an ủi:
- Em đừng sợ. Theo anh nhanh lên. Bỗng cánh cửa khép kín lại. Tất cả lại yên lặng như cũ. Hình như có tiếng kêu nho nhỏ, tiếng rên ừ ừ trong phòng. Thủy Tiên đứng muốn không nổi. Cô run bần bật năn nỉ van xin Trọng:
- Anh ơi! Trở xuống đi còn kịp mà.
Trọng nói lớn:
- Em có muốn xuống anh đưa xuống và anh sẽ ở lại đây một mình. Thủy Tiên sa sầm nét mặt:
- Một mình nguy hiểm lắm!
- Nếu sợ một mình anh gặp nguy hiểm, em hãy ở lại với anh. Dũng cảm lên
em.
Thủy Tiên không nói gì. Cô siết chặt tay anh.
Trọng mở cửa căn phòng. Cả hai cùng vào. Khung cảnh trong phòng trọ rất hữu tình. Những tấm rèm màu xanh nhẹ mát, may rất khéo hơi phất phơ trong gió. Thủy Tiên bảo anh đóng cửa. Trọng cười:
- Anh muốn thấy ma đung đưa ở cửa sổ mà.
Khải Trọng vừa nói, vừa khép sơ cửa sổ lại, rồi cả hai ngồi ở salon nói chuyện. Trọng cười:
- Không ngờ vợ anh chúa sợ ma.
- Anh mới biết hả? Em đã nói với anh từ lâu rồi ai mà giấu. Anh kỳ ghê. Khải Trọng nhìn vợ âu yếm tìm cách trêu cô:
- Em thua xa Hải Thi. Cô ấy giỏi lắm đó. Thủy Tiên phụng phịu:
- Ghét ghê! Lại khen người khác trước mặt em à? Sao anh không rũ cô ấy đi theo, ở đó khen hoài.
- Em không ghen à! Cứ xúi bậy hoài.
Thủy Tiên đập vào tay anh một cái thật đau: - Nói nhảm nè.
Chợt cô nắm tay anh lên xem đồng hồ: - Anh ơi chín giờ rồi. Mình đi nghỉ đi. - Ừ! Chờ chút nữa đi cưng.
- Chờ ai?
- Chờ...! Trọng định nói ma nhưng sợ Thủy Tiên đòi trở về nên nói lãng đi: - Chờ mấy người bạn, họ hẹn lên đây chơi.
Thủy Tiên vẫn chưa buồn ngủ. Cô ngồi gác tréo chân lên nhìn lơ đảng cuối phòng. Cánh cửa phòng tắm từ từ mở ra, y như có người đẩy cảnh cửa. Thủy Tiên hốt hoảng để chân xuống. Cánh cửa lại từ từ khép lại. Cô hốt hoảng không dám nhút nhích khều Khải Trọng chỉ cho anh thấy. Khải Trọng bật dậy đến bên phòng tắm nhìn vào chẳng có ai. Anh đi lòng vòng lẫm bẫm:
- Quái lạ! Cái gì thế ta?
Thủy Tiên chờ anh ngồi xuống cô nói: - Em cũng ráng liều với anh một đêm. Trọng Trêu:
- Liều với con ma chứ!
- Ôi anh đừng có nhắc linh lắm đó. Nhắc là có hoài hà.
Trọng khóa cửa phòng thật chặt. Hai người vẫn ngồi đó. Ðèn vẫn sáng. Cánh cửa phòng lại bật mở như có người từ bên ngoài kéo ra. Trong quá ngạc nhiên anh hỏi:
- Ai đó?
- Coi chừng là bạn anh đó?
Trọng ngẫm nghĩ cửa tại sao đã đóng mà lại tự mở được. Lạ quá! Trọng bước đến bên cạnh cửa. Anh sờ thử cánh cửa chẳng thấy gì. Một chốc sau cánh cửa phòng lại bật mở trước đôi mắt sững sờ của Thủy Tiên. Cô thấy anh rất gan dạ. Cô bước theo anh. Trọng hỏi lớn:
- Ai đó?
Không có tiếng trả lời. Anh lại bước vào phòng tắm xem lại một lần nữa. Anh rà soát cảnh cửa từ trên xuống, trong ra ngoài...
- A! đây rồi.
Khải Trọng reo lên làm Thủy Tiên giật mình: - Gì thế anh?
- Em thấy cái gì đây không?
Thủy Tiên lấy làm lạ vô cùng:
- Mạch điện hiện ra rồi đó. Chao ôi! Ngộ quá...
trọng đẩy nhẹ miếng ván trên cánh cửa, một ổ điện đúng hơn là hệ thống mở cửa tự động. Khải Trọng nạy nhẹ miệng ván ra.
- Ðây em xem, đó em cái đó là gì?
- Bộ vi mạch hẹn giờ chứ gì. Nhưng hệ thống này có tác dụng gì hở anh? - Em đọc xem. Thôi để anh giải thích... Trọng nhìn chữ chi chít anh đoán: - Có lẽ hệ thống tự động đóng mở cửa tự động này đã có hẹn giờ.
Thủy Tiên cướp lời:
- Vì vậy mà cứ vài tiếng đồng hồ cửa sẽ tự mở một lần. Hoàng Hạnh đã thấy hiện tượng này và cô ấy ngỡ là ma.
Trọng lắp đặt lại bấm giờ. Anh đóng chặt cửa, đúng mười phút sau cửa lại mở. Thủy Tiên reo lên:
- Anh nghĩ là có người gắn, phải có người điều khiển chứ?
- Em nghĩ đúng đó. Chúng ta cứ chờ xem chuyện gì xảy ra. Thế nào cũng có nhiều hình ảnh nữa em sẽ thấy. Em thức cùng anh nha.
Thủy Tiên gật đầu, lần này cô vui vẻ nhưng nét mặt con lo âu: - Phải chi anh để em rũ vài người bạn theo ta đỡ sợ.
Khải Trọng liếc cô:
- Còn sợ hả cưng. Ma với cỏ gì. Em thức suốt đêm nổi hôn? Anh muốn rũ họ nhưng sợ làm phiền...
Cánh cửa lại mở. Trọng nháy mắt nhìn Thủy Tiên:
- Em chuẩn bị tinh thần đi có chuyện lạ sắp xảy ra rồi đó. Một phút sau cánh cửa tự động đóng lại. Ðã biết trước mà Thủy Tiên vẫn giật thót người. Khải Trọng nhìn đồng hồ mười hai giờ đúng. Ðèn bỗng tắt phụt. Thủy Tiên la oái lên, cơ sợ rum bắn sờ soạng tìm anh trong bóng tối. Trọng ôm lấy cô khẻ bảo Thủy Tiên giữ im lặng. Chuyện bất ngờ xảy ra thật quá sức tưởng tượng của anh. Trước mắt anh trên trần nhà hiện lên một bà lão như thật. Bà cô ấy bị treo lơ lững thật dễ sợ. Ðầu bà rủ xuống, hai ống quần phất phơ. Ðôi chân lũng lẳng. Tóc tai bà dài trắng như bông rũ xuống. Một thoáng hết hồn. Trọng khều nhẹ Thủy Tiên đang co rúm như con mèo trong lòng anh.
- Dậy đi, em nhìn kìa.
Có tiếng Thủy Tiên hỏi trong bóng tối:
- Ðâu anh?
- Trên trần nhà ấy?
Thủy Tiên mở mắt từ từ nhìn quanh cô thét lên:
- Ối trời ơi... Bà nội em... Ai ai thắt cổ bà ấy...
Trọng vội bịt miệng Thủy Tiên không cho cô ấy thét nữa. Anh để ý nãy giờ nên giải thích:
- Em nhìn kỹ lại xem. Bà em đâu có nhát mà em sợ. Nào xem nhanh lên kẻo nó biến mất bây giờ. Ngồi dạy nào.
Thủy Tiên bớt sợ, cô lấy lại bình tỉnh:
- Ôi! Lạ quá, đó là cái bóng, hình ảnh ở trên tường hả anh? - Ừ! Ðúng rồi, em có thấy tia sáng rọi ra xung quanh không? - Thấy... Thấy rồi!
Thủy Tiên đi theo anh. Trọng cẩn thận quan sát từ một lỗ nhỏ trên tường, một tia sáng chiếu thẳng ra rọi lên tường tạo ra hình ảnh trên. Anh vội dắt Thủy Tiên ra khỏi phòng. Cô hỏi nhỏ:
- Ði đâu hở anh?
- Mình đi qua các phòng khách xem sao?
Các phòng kế bên cửa đóng im ỉm. Cách năm phòng có một phòng tắt điện, anh thắc mắc:
- Ở đó có khách ngủ trọ à?
- Không có. Anh quên là lúc này khách sạn vắng khách sao?
- Ừ há. Vậy là anh hiểu rồi. Không phải chỉ có phòng này xảy ra hiện tượng
trên mà các phòng xen kẽ cũng có hiện tượng đó, xem thấy hình ảnh đó cùng
lúc trước hoặc sau. Thôi ta trở vào đi. Hai ba phút trôi qua, Trọng nhớ chỗ phát
ra ánh sáng. Chờ đèn sáng anh vội nhìn lên. Ðó là lỗ thông hơi gắn từ phòng
này sang phòng khác. Trọng đoán là một máy chiếu phim gắn trên ấy, sỡ dĩ các
nhân viên khách sạn và khách nhìn thấy là vì chính lúc đó máy chiếu phim hoạt
động, nhưng hình ảnh bà cụ An xuất hiện đủ tư thế. Nhưng do quá sợ hải nên
chẳng một ai nhìn kỹ. Họ không biết đó chỉ là hình ảnh được chiếu trên tường.
Khải Trọng bước đến bên Thủy Tiên hôn nhẹ lên tóc cô:
- Em thấy thế nào đi với anh có lý thú không? Nào hết sợ chưa cô bé.
Thủy Tiên đang miên man suy nghĩ nghe anh nói cô mỉm cười, gánh nặng lo âu dường như trút bỏ hết, cô ôm lấy anh, hôn lên má một cái thật kêu:
- Anh quả là vị cứu tinh của em, gia đình em đấy Trọng ạ!
- Bây giờ ngủ được chưa hay muốn đi khám phá bí ẩn ở khách sạn này! Thủy Tiên chợt ngáp dài. Cô nói:
- Em có buồn ngủ một chút, nhưng em lại muốn xem tiếp...
- Vậy thì cứ ngồi đây mà chờ...
Anh dìu cô lên giường. Mới nói dăm câu, Thủy Tiên đã chìm đắm trong giấc đẹp an lành. Anh kéo chăn đắp lên cô rồi đến bên chiếc bàn người cười vui với điều mà mình vừa khám phá ra... Anh miên man suy nghĩ rồi chìm vào giấc mộng tự lúc nào anh cũng chẳng biết...
Đang ngồi chơi trên chiếc bàn con. Trọng mở cuốn sổ con ra hí hoáy ghi ghi chép chép. Anh chỉ nhìn thấy chữ li ti nhảy múa trước mặt. Mình viết cái gì
lạ nhỉ. Một bà cụ bước đến đứng bên cạnh nhẹ nhàng dùng một chiếc cọ phết
màu đen gạch ngang xóa tất cả những dòng chữ anh viết. Anh ngẩng lên sừng
sộ:
- Tại sao bà xóa sổ nợ của tôi?
- Xóa hết đi con. Chẳng ai nợ ai cả?
Bà lão nói nhẹ nhàng y như lúc dùng cọ quẹt lên giấy làm anh tức thêm:
- Bà ở đâu ra mà đến đây phá phách.
Bà lão vuốtt mái tóc bạc phơ có những cọng trắng dài lơ thơ hai bên thái dương.
- Câu không biết tôi ư? Nhưng tôi biết cậu, cậu có thể bảo vệ cháu tôi. Tôi giao Thủy Tiên cho cậu đó, đừng có ức hiếp nó tôi không tha cho cậu đâu.
Khải Trọng hết hồn:
- Vậy bà là bà nội của Thủy Tiên?
Bà cụ lại cười nhân hậu:
- Tôi sẽ giao khách sạn này lại cho cháu tôi và cậu, nhớ giữ gìn nó nghe chưa? Tôi sẽ giúp.
Khải Trọng ngơ ngác hỏi:
- Bà thương Thủy Tiên không?
- Thương lắm! Nó là cháu yêu quý của tôi. - Sao bà lại làm cho khách sạn thua lỗ. - Không tôi... không.
Bóng bà An mờ nhạt dần rồi biến mất. Khải Trọng quơ tay:
- Bà... bà ơi... Khoan... Khoan để cháu hỏi.
Cái gạt tàn thuốc rơi xuống đất vỡ tan tành làm cho anh giật mình bật ngồi dậy ngơ ngác. Nghe tiếng động Thủy Tiên mở mắt ra cô ngạc nhiên nhìn đống miểng văng tứ tung.
- Anh làm gì thế?
Khải Trọng cười chữa thẹn:
- Một chút anh sẽ kể cho em nghe. Anh vừa mơ thấy bà em khi anh ngủ gục trên bàn.
- Vậy à?
Thủy Tiên mỉm cười thật tươi. Rửa lại mặt mày, cả hai nắm tay nhau đi xuống phòng. Từ xa ông Tính đã nhìn thấy. Chưa bao giờ họ vui như thế? Ông chau mày suy nghĩ. Bên ngoài ánh ban mai vừa ửng đỏ chân trời. Mặt biển có những gợn sóng xô trắng xóa trên màu xanh lam phẳng lặng yên lành.
Ông Tính lặng lẽ ngồi nghe vợ chồng Thủy Tiên kể lại chuyện đêm qua. Ánh mắt ông vô cùng rạng rỡ. Ông hỏi Thủy Tiên:
- Con có sợ không?
Thủy Tiên cười đôi mắt to lay láy nhìn ông nũng nịu:
- Sợ chết khiếp cha à? Nếu không có cái ông chai lì này chắc gì chúng ta tìm ra được bí mật.
Ông Tính nhăn mặt nhìn Trọng:
- Con phải gọi chồng con là ...cừ khôi… chứ gọi như vậy con không sợ nó buồn à.
Cả hai cùng cười. Khải Trọng lại lên tiếng:
- Cha à? Còn chuyện này con hơi là lạ tại sao những hình ảnh được chiếu
khắp nơi trong khách sạn luôn là hình ảnh của bà nội mà không là ai khác.
Không lẽ bà nội lại có ý định này trước khi chết. Theo cha bà là người như thế
nào?
Ông Tính vội nói:
- Bà nội rất thương Thủy Tiên. Bà ấy đã quyết cho khách sạn này từ lâu, lúc ấy bà ấy còn tỉnh. Ðây là tờ di chúc...
Ông Tính đứng lên định lấy tờ di chúc cho Trọng xem, nhưng anh ngăn lại:
- Khỏi đi cha, con mơ thấy bà nội rất hiền. Vậy những hình ảnh mà mọi người thấy này ở đâu ra.
Thủy Tiên bỗng reo lên:
- A con biết rồi, lúc bà còn sống, chú Út thường mướn máy quay phim về quay hình ảnh bà nội... Rồi cô xịu mặt xuống:
- Nhưng nó không như bây giờ, bà hung dữ mặt mày gớm ghiếc. Ông Tính bỗng trở nên giận dữ hầm hầm đứng lên:
- Các con ở nhà để cha đi hỏi tội thằng Cón. Chính nó chủ mưu tạo ra những hình ảnh này để làm cho khách sạn sợ mà bỏ đi... Bị ế ẩm vì nó tranh giành không lại với cha, nó ghét bà, ghét con nên làm như thế.
Khải Trọng vội đứng lên năn nỉ ông:
- Cha bớt giận. Chuyện chú ấy làm chúng ta đã tìm ra bí mật. Cha đừng làm lớn chuyện, con đã có cách này hay lắm ...lấy độc trị độc… cha hiểu ý con chứ. Bây giờ cha, con gọi thêm Hoàng Anh, Hải Thi và một số nhân viên khác vào đây rồi chúng ta đi xem... Những hình ảnh bí ẩn mà trước giờ cha chưa thấy. Thủy Tiên em gọi cả mẹ nữa.
- Dạ!
Ông Tính vui vẻ lại ngay. Khải Trọng cho người tìm những thợ điện giỏi và kỹ sư đến. Hoàng Anh bươn bã đến, anh đã đẩy lão Tư đi trước. Lão quay lại nói điều gì, chỉ thấy Hoàng Anh nắm tay lão đưa đi. đến nơi ông Tính lão Tư mặt mày méo xệch, ông lão cúi đầu chờ Hoàng Anh kể tội:
- Ðây tôi giao lão cho cậu Trọng và ông chủ xử lý. - Chuyện gì vậy lão Tư?
Lão Tư im lặng bỗng lão mọp xuống chạy đến bên ông Tính van xin:
- Dạ con cắn cỏ ngậm vành xin ông chủ tha cho... Tại con nghe lời cậu Cón nên...
Ông Tính gằn giọng:
- Ông đã làm gì nói mau?
- Dạ... dạ...
Hoàng Anh chen vào:
- Ông chủ biết không, con đã theo dõi lão ta nhiều tháng nay. Lão quan hệ
với chú Cón, chú ấy xúi giục lão mua chuộc hai tên Ba răng vàng và Năm mớm
bắt cóc Hải Thi và Thủy Tiên để trừ nợ cho chú ấy. Tên Ba răng vàng rất mê gái
định bắt Thủy Tiên về làm vợ, may mà Hải Thi cứu được nếu không thì…
- Trời ơi! Cái thằng chú vô lương tâm.
Ông Tính kêu lên.
- Còn nữa, lão ta cứ ló ló thụt thụt trong khách sạn, cứ đêm đến là chạy lẫn chỗ này, lẫn chỗ khác như ma. Con thấy lão ta bấm bấm cái gì đó. Con bắt tại trận. Ðây là toàn bộ đồ bấm của lão. Khải Trọng cầm xem:
- Ðúng là bộ điều khiển từ xa rồi.
- Ai xúi lại làm chuyện này?
- Dạ... chú Cón... Sau này là tụi Ba răng vàng. - Hai tên đó đâu rồi? Khải Trọng hỏi:
Hoàng Anh cười:
- Hôm qua, Hải Thi tìm gặp anh chàng nhân viên cứu hộ trên biển biết được chỗ ở của Ba rằng vàng, cô ấy đã cho hắn một vố.
LyLy kéo Hải Thi chạy đến cưới nói rộn ràng:
- Chao ôi! Công nhận chị tài thiệt đó Hải Thi.
Hải Thi cười, chiếc đồng tiền lún sâu làm Hoàng Anh ngơ ngác: - Cô ấy làm gì mà ai cũng khen vậy.
Ly Ly giành nói:
- Hải Thi hẹn gặp Ba răng vàng trong khi hắn đã có ba bà vợ. Cố Hoàng Anh, anh Bạch hỗ trợ. Cô ấy dụ hắn đến bờ biển. Ba bà vợ hay được cuộc hẹn xách dao, kéo đến bay ấy hắn. Hải Thi cùng họ nhận nước tên háo sắc. Trời ơi! Nhìn hắn sặc sụa ai cũng hả hê.
- Còn tên Năm mớm?
- Tên này với chú Cón bị công an mời rồi. Vì tội bán và mua thuốc phiện.
- Hải Thi trả lời thay cho Ly Ly. Vậy là từ đây mọi người yên ổn rồi. Sau đây mình chào Thủy Tiên và bác Tính, bấy lâu giúp mình hoàn thành công việc. Chắc ngày mai mình phải trở về trường thôi.
- Ủa! Hải Thi cháu nói gì bác không hiểu.
Khải Trọng lắc đầu ra hiệu Hải Thi đừng nói.
- Rồi cha sẽ hiểu mà. Thôi chúng ta cùng đi xem những hình ảnh lí thú nào! Mời lão Tư đi trước điều khiển đi.
Lão Tư đành đi trước. Lão bấm nút bộ điều khiển từ xa. Mấy kỹ sư và thợ điện lần dò đường dây bí mật, hệ thống chiếu phim được bố trí khắp khách sạn. Lão Tư bấm nút.
Ly Ly đang đi trước, cô vội lùi lại dậm chân Hoàng Anh một cái đau điếng. Anh vỗ vào vai cô:
- Làm cái gì vậy mụ phù thủy?
- Xí! Anh không sợ à?
- Còn lâu mới sợ. Cô nhìn kìa.
Bà cụ An rất nghiêm chính trước mắt mọi người, mặt bà trắng trẻo no tròn, gương mặt phúc hậu. Lão Tư bấm khác rồi liên tục: - Gương mặt bà lão nhăn nheo tóc dài bỏ xõa, chiếc răng dài ra hai tay đầy móng vuốt chụp tới.
- Á! Á... Ly Ly chụp lấy Hoàng Anh ôm cứng ngắt.
Chờ cho hết sợ, Hoàng Anh đứng như trời trồng, anh khều nhẹ Ly Ly:
- Tỉnh dậy Ly Ly hết phím rồi. Mở mắt ra nhìn thấy mình ôm gọn Hoàng Anh cô bẽn lẽn:
- Xin lỗi anh!
Mọi người đi khá xa bàn tán xôn xao về những hình ảnh được chiếu trên tường. Ông Tính lúc đầu ngạc nhiên sau thì ông tức giận thật sự. Cả cái khách sạn này nó cài đặt hệ thống chiếu phim tự lúc nào mà mình chẳng hề hay biết. Thật ra thằng này đã có ý đồ chiếm khách sạn từ lúc bà An mới xây. Thật là thâm hiểm. Ông Tính thấy mẹ mình bị đêm lên làm hình ảnh ma quái ông xót xa. Ông muốn trị tội chú Cón, nhưng pháp luật sẽ trừng trị nó và quãng đời còn lại của nó cũng chẳng ra gì? Ông quay sang Hải Thi:
- Cháu học ở trường Ðại học báo chí phải không? - Dạ! Hải Thi mỉm cười.
- Cháu có quen nhà báo HỢP TÁC trong bài báo này không? Hải Thi mím môi hỏi nhẹ:
- Bác muốn tìm để làm gì?
- Bác muốn nhờ hắn viết về ...khách sạn bí ẩn… và cho biết những hình ảnh ma quái kia không phải là con người thật của cụ An. Ðể cụ ấy an lòng, bác đã tìm ra sự thật.
Hải Thi tủm tỉm cười. Nụ cười đầy ẩn ý cố thỏ thẻ:
- Dạ! Con sẽ cố gắng. Con chúc bác làm ăn phát đạt. Nơi xa con luôn hướng về đây giúp bác và Thủy Tiên.
- Hải Thi không từ biệt rồi ư? Hoàng Anh lên tiếng.
Hải Thi mỉm cười, nụ cười duyên dáng. Cô nắm chặt tay anh rồi buôn ra bước đến hơn nhẹ lên má Thủy Tiên, hỏi Khải Trọng:
- Anh có ghen không?
Khải Trọng cười hì hì, anh đùa:
- Hoàng Anh có ao ước là Thủy Tiên không?
Mọi người cùng cười khi thấy Hoàng Anh nhắm mắt lại như thưởng thức nụ hôn của Hải Thi hôn nhẹ lên má Thủy Tiên. Ly Ly bước tới vỗ vào má anh một cái ...bộp… làm anh giật mình.
- Xí! Người đẹp đi mất tiêu rồi, tỉnh cơn mơ lại giùm lại đi ông tướng à! Vừa nói vô vừa chạy đuổi theo Hải Thi đưa cô xuống đồi. Từ trên lầu cao mọi người nhìn theo cho đến khi hai bóng nhỏ khuất dần.
Ông Tính cầm trong tay tờ báo mới ra khoe với bà Thủy:
- Bà ơi! Bài phóng sự kết thúc hay quá. Tác giả vạch mặt bọn xấu và bênh
vực cho bà cụ người bị gọi là ma quái, thế là bí ẩn của khách sạn được giải tỏa,
nhưng tác giả còn mời mọi người đến chiêm ngưỡng khách sạn nữa đó bà.
- Phóng viên, phóng sự gì đó nói sao hở ông?
- ...Hắn… nói ...khách sạn bí ẩn… luôn là bí ẩn ai muốn xem những điều kỳ
thú thì... tìm đến... Ô hay khách sạn Thủy Tiên nơi đó biết bao điều mới lạ...
Ông Tính ngạc nhiên buông tờ báo xuống:
- Mới có một tuần mà báo đã quảng cáo rồi, chắc cậu rể quý của chúng ta làm điều này quá!
Bà Thủy cười cười:
- Ðâu ông hỏi vợ chồng Thủy Tiên xem sao?
Ông Tính chạy vội đến khách sạn Thủy Tiên. Ôi không tin vào mắt mình nữa. Từng tốp người kéo đến khách sạn xem hình ảnh ...ma….
Ở phòng thu tiền, bán vé Nam, Hoàng, Thu Linh làm không ngơi tay: - Cho tôi một vé.
- Cho tôi năm vé.
- Khoan cái này của anh. Ðây cái này của chi. Họ đang chen chúc nhau tranh giành mua vé. Ông hỏi thử một người đứng ngoài:
- Cái gì mà họ chen nhau dữ vậy?
Anh chàng mặc chiếc quần jean xanh, áo thun đỏ nét mặt kiêu kỳ:
- Ối! Ông lão ông không biết a? đây là ...khách sạn bí ẩn trong đó nghe nói
biết bao hình ảnh ma quái kỳ thú ai muốn chiêm ngưỡng thì vào đó sẽ thấy tận
mắt những con ma, con quỷ từ thời thượng cổ đến bây giờ, nó hiện hình ở khắp
nơi... Ông có sợ ma không? Nếu sợ thì đừng vào... Mau mau vào xem... Vào
xem...
- Anh thấy chưa?
- Chưa!
Ông Tính mỉm cười cố len qua cửa. Lan cho ông vào liền bị chàng thanh niên lúc nãy túm áo kéo lại làm ông suýt té. Làm hét:
- Anh làm cái gì thế?
- Ông ta chưa mua vé.
Lan cười, ông Tính cũng cười:
- Dạ thưa anh hai đây là ông chủ của khách sạn đó. Anh chưa biết à?
Chàng thanh niên vội buông áo ông ra như người bốc phải lửa vội xin lỗi: - Dạ con không biết xin ông chủ tha thứ.
Ông cười rồi nắm tay anh chàng lúc nãy theo ra khỏi đám đông: - Tôi xin phép đưa anh đi tham quan nhé...
Anh chàng vui vẻ huýt sáo vang. Ðoàn người đi trên hành lang của khách
sạn chợt thấy bà già đứng cuối hành lang, bà cụ chống gậy đi qua đi lại. Bỗng
bà cụ quay phắt lại, đối mặt với mọi người dứ dứ chiếc gậy lên hung dữ đe dọa,
nhăn hàm răng lổm chổm như chắn ngang đường. Mọi người nhắm mắt lại, ôm
mặt rồi hét lên vì sợ hãi. Họ xô nhau chạy té bò càng. Nhìn lại kỹ hình ảnh biến
mất.
Mọi người lại bước lên cầu thang tầng hai. Bà cụ lại hiện ra, tay cầm chiếc giỏ xách, lưng còng xuống đi lần xuống đối diện với mọi người. Có tiếng thét, có người tuôn chạy. Một số đứng im nhìn bà lão xem bà ấy làm gì. Bà già từ từ giơ hai tay lên, da bà lão nhăn nheo những đường gân nổi lên dọc ngang trên tay trên mặt. Bà cụ sấn tới mười cái móng vuốt phủ chụp trước mặt mọi người. Ai cũng thất kinh lè lưỡi. Ông Tính lại đưa họ bước lên trên vào một căn phòng lớn phòng khách của khách sạn. Căn phòng rất rộng, họ cũng ngồi xuống nghe lời người giới thiệu. Họ chuẩn bị xem một tiết mục mới. Ai cũng thắp thỏm chờ đợi.
Từ trên trần nhà một bà lão bị treo cổ lủng lẳng trên sợi dây. Tà áo trắng phất phơ, ống tay áo rũ xuống, hai ống quần đen phất phới. Ðầu cúi gập xuống, tóc tai rũ rượi, chiếc lưỡi xám thè ra. Lại có người thét lên, ôm nhau xô chạy. Tiếng lao phát thanh của khách sạn hướng dẫn mọi người lên lầu thượng.
Gió mát, cây cảnh thiên nhiên hữu tình. Nhưng chú nai bùm sùm đưa chiếc gạc như ngơ ngác nhìn những vị khách lạ. Hoa thiên lý thơm ngát, nguyệt quê nở rộ trắng xóa. Mỗi người chọn một vị trí mát mẻ. Dưới tán lá cau, dừa kiểng đan xen vào nhau, họ nói chuyện huyên thuyên. Tiếng loa vang lên, mọi người hướng mắt về phía 1an can đường lên xuống và bao bọc của tầng thượng. Phía sau là một bức tường:
- Ồ! Nguy hiểm quá. Mau gọi bà ấy xuống.
Một người kêu lên tỏ vẻ sợ sệt. Có tiếng nói nhỏ:
- Bà ấy là ma mà.
- Trơi! Ma hay người? Có anh chàng thích chị định đến kéo bà lão xuống.
Bỗng họ thấy bà lão gác chân len lan can ngồi vắt vẻo bên dưới là cả khoảng không gian thăm thẳm. Họ nhắm tịt mắt lại. Bà lão thích chị cười vang. Tiếng cười the thẻ... Gai ốc nổi lên từng cục. Chuỗi cười vừa dứt lại có chuỗi cười khác lại vang lên. Bà lão ngã người ra... Thoáng cái đã biến mất vào bức tường. Có người sợ bà té thét lên ôm mặt. Lúc mở ra tất cả đều biến mất.
Trong phòng điều hành bí mật, Khải Trọng và Hoàng Anh đang điều khiển liên tục làm cho mọi người hứng thú. Anh chuyển nút bấm và gắn đĩa mới vào. Hình ảnh những con khủng long sầm sầm bước đến như muốn quật chết họ . rồi núi non hùng vĩ, biển bao la cá mập đang ngáp hàm răng lởm chởm chờ đợi. Một con đại bàng từ trên cao lao xuống bổ xuống đầu mọi người. Họ chạy tán loạn, thét lên rồi lại vui vẻ kéo nhau đi khắp khách sạn. Nơi nào trong khách sạn ...bí ẩn họ cũng tìm được cảm giác mạnh, cảm giác mới lạ.
Hàng đoàn người lại lũ lượt kéo đến xem. Ông Tính trực tiếp điều khiển bộ bấm từ xa. Ông nghe đầu dây thỉnh thoảng lại có tiếng hét lên, tiếng rú, tiếng chân người chạy và tiếng vui đùa.
Ông mỉm cười một mình, gật gù hài lòng:
- Thằng Trọng này giỏi thật.
Thì ra nó không cho mình trả thù chú Cón là gì Khải Trọng đã có sáng kiến
mới lạ, cậu ta đã biến sự thất bại thành việc kinh doanh mới lạ, doanh thu rất
cao.
Ông trao chiếc máy bấm từ xa cho Khải Trọng, gật đầu khen:
- Con giỏi lắm Trọng ạ, con đã biết tương kế tựu kế mà quảng cáo những điều ly kỳ trong khách sạn. Biến cái khó thành cái tốt đẹp, con đúng là chàng trai dũng cảm.
Chờ cho cha khen xong, Trọng mới lên tiếng:
- Thật ra việc này, ý tưởng này không chỉ mình con mà trước đó là Chú Cón... Chú ấy cũng rất thông minh.
Ông Tính lắc đầu:
- Nhưng nó thông minh theo kiểu hại người. Cha không muốn con nhắc đến nó nữa.
- Và... Một người nữa rất thông minh mà cha không ngờ tới... Ông Tính ngạc nhiên ngỡ mình nghe lầm:
- Con nói sao? La ai vậy?
- Là Hải Thi.
- Hải Thi cô ấy làm gì?
- Cô ấy có tài tiên đoán từ lúc cô ấy đến đây bị ma nhát trên núi. Cô luôn theo dõi hành động của lão Tư và thu thập tất cả những chứng cứ chính cô ấy cứu Thủy Tiên hai lần...
Ông Tính lẩm nhẩm:
- Chớ không phải đến đây để phụ việc cho Thủy Tiên sao?
- Dạ! Lúc đầu thì phụ việc nhưng sau đó trở thành trình sát và là phóng viên của tờ báo...
Ông Tính giật mình:
- Thì ra H.T là Hải Thi chữ viết tắt. Vậy mà cha cứ mắn và gọi là ...hắn, cha ngỡ tác giả là người xấu.
- Hải Thi còn giúp con tìm lại bản thiết kế toàn bộ khách sạn. Và những dấu
chấm đó chính là do chú Cón bày trí lên khách sạn giả ma để nhát mọi người.
- Ối! Cha hiểu rồi. Còn việc Thủy Tiên bị bắt cóc con có biết ai chủ mưu không?
- Vẫn là chú Cón, cha ạ!
- Sau khi hại nội chết. Mấy ngày cha lo làm đám tang, chú ấy đã cho người
cài đặt hệ thống chiếu phim đó vào khách sạn. Con chú ấy chết là do lỗi của họ.
Vì tức tối khách sạn cho làm chủ, lúc đầu Tiểu Hà cũng nghe theo chú Cón
muốn chiếm đoạt khách sạn. Hai người âm mưu hại người không ngờ để thằng
bé vào hồ nước chết trôi. Tiểu Hà rất ân hận vì đã hạ độc mẹ chồng, con chết
nên cô ấy không còn mặt mũi nào đến đây nhờ vả cha khi bị chú Cón hành hạ.
- A thì ra là vậy, nhưng sao con nắm rõ quá... Cha thì chẳng hay biết gì cả. Bởi sách có câu: ...Trẻ khôn qua già lú lại… ngẫm nghĩ đúng ghê. Con nhỉ?
- Dạ! Thủy Tiên nghe A Phong kể lại.
- Ác lai ác báo mà! Ông Tính lẩm bẩm.
- Nhưng chú Cón đâu từ bỏ ý định khách sạn bởi vì lý do khác. Ông Tính giật mình:
- Lý do gì hở con?
Khải Trọng vẫn cà kê:
- Chú Cón bán cái biệt thự rẽ tiền vì nghiện thuốc. Bà nội hóa điên vì nghe biệt thự bị bán. Bởi vì trong biệt thự ấy, bà đã giấu một số vàng lớn để dành cho chú Cón. Chú Cón hay được điều này nghĩ khách sạn mà dành cho Thủy Tiên chắc cũng y như thế nên...
Ông Tính ôm đầu:
- Trời ơi! Mẹ bị điên, em tranh giành... tất cả chỉ vì tiền, vàng. Bây giờ con mới hiểu mẹ, mẹ ơi.
Ông Tính buồn bã ôm lấy đầu. Nước mắt chảy tràn trên gương mặt già nua vì lo lắng bấy nay. Ông chợt ngẩng lên nói với Khải Trọng:
- Con nên tìm người đến giúp Tiểu Hà. Cha sẽ giúp thằng A Cón cai nghiện tốt sau khi ra tù nó phải là người tốt. Vì A Phong rất cần cha và mẹ.
Thủy Tiên đến bên ông lúc nào. Cô nhìn cha thầm cảm ơn lòng nhân hậu của cha. Với cô ông Tính luôn là người cha tuyệt vời.
Cô chìa cho cha bức thư:
- Ðây là của Hải Thi, cô ấy đã tốt nghiệp trường Ðại học báo chí nhờ loạt bài phóng sự...
- Cha hiểu rồi. Thôi vợ chồng con lo chuyện ở khách sạn. Từ đây nó là của
hai con đó. Cha rất vui vì bên con đã có một người rất yêu thương.
Ông Tính lấy từ trong ngăn tủ ra tờ giấy ghi tên người thừa kế khách sạn Thủy Tiên là... Thủy Tiên không đọc. Cô nhìn cha bằng anh mắt trìu mến. Khải Trọng thấy lòng mình rộn rã, bao ý tưởng mới về việc xây dựng hình ảnh kỳ lạ cho khu du lịch rộng lớn. Trong óc anh hiện lên hình ảnh ...chú bén chân to bằng cái cột nhà, tay to bằng bắp chân, thân hình cái đầu lại bé xíu... Thằng bé có hai cái tai to như hai cái quạt nó ngoắc cái miệng rộng toang hoác, hàm răng trắng tươi nhìn anh. Nó leo lên chân, tay rồi ngực anh đè nặng trịch. Anh giãy lên cố đạp mạnh, la lên cầu cứu. Thằng bé biến mất. Anh rơi nằm dưới.... Khải Trọng lại cười một mình. Anh rủ Thủy Tiên đi ngắm biển. Ngoài kia trời đang lộng gió. Nắng chiều sắp tắt. Anh chợt nghe đâu đó có tiếng khóc. Sóng biển ập về vỗ vào thềm đá lao xao... Lao xao.