watch sexy videos at nza-vids!
Trường Sa, Hoàng Sa Là Của Việt Nam
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA BELONG TO VIỆT NAM
4teen.pro
Haiduongmobile.wap.sh
Thế giới giải trí cho teen Việt
Clip em xinh nóng bỏng, Clip ca sĩ lộ hàng, girl xinh nóng bỏng độ nét cao
truyen ma kinh di

Bí Ẩn Trong Khách Sạn Thủy Tiên

Chương 5

Thủy Tiên rủ Hải Thi cùng Ly Ly đi ra bờ biển chơi. Buổi sáng thật đẹp. Họ không dám hóng mát buổi chiều vì sợ điều không hên. Cả bọn rủ nhau tắm biển, trời mát rượi. Du khách khá đông. Từng đôi lượn lờ trên sóng nước. Có chỗ họ bập bềnh trên chiếc phao nói chuyện, đùa giởn vang cả góc biển. Nắng rãi nhạt trên sóng lấp lánh như những con rắn bạc cuồn cuộn xô chạy vào bờ nghe ì ầm, ì ầm rất vui tai.

Ba cô tròn lẵn trong bộ đồ tắm cùng màu. Họ ăn mặc thật đẹp để lộ những đường cong uyển chuyển trên người. Một vài kẻ lén nhìn trầm trồ. Thủy Tiên búi cao tóc lên để lại chiếc cổ trắng ngần. Làn da trắng nổi bậc trên chiếc  áo màu xanh dương mát mẻ, rượt đuổi nhau theo mép nước rồi xô ngã, trượt té trên biển thật vui. Tiếng cười của họ vang lên như tiếng chim sáo thật ngọt ngào.

Thấy ba cô gái xinh đẹp. Hai tên đàn ông vạm vỡ đang tắm men đến làm quen. Họ thảy cho các cô chiếc phao. Thủy Tiên nhìn hai người cô không có cảm tình. Thủy Tiên ra hiệu cho Hải Thi và Ly Ly trở lên bờ. Hai anh chàng cười nham nhở:
- Ô cô nàng khó tính quá vậy, ở đây tắm với bọn anh.
Một tên chạy theo nắm lấy tay Hải Thi kéo lôi xuống biên. Cô vùng vẫy. - Ông buông tôi ra, làm cái gì vậy?
Họ lôi kéo nhau. Tiếng sóng va vào người ì ầm đẩy họ vào bờ một chút rồi lại lại giật ra té nhào. Thủy Tiên nắm lấy tay Ly Ly hét:
- Bỏ bạn tôi ra mau.
Một đợt sóng to vỗ vào lưng và mặt của Hải Thi. Tay bị kéo, mặt bị nước dội vào vừa há miệng la. Cô bị ho sặc sụa. Mắt cay xè, vẫn bị lôi đi. họ để cô ngồi trên chiếc phao. Nước bồng bềnh. Hai tên giữ chặt phao:
- Các anh thả tôi ra đi. làm cái gì kỳ vậy.
Một tên có chiếc răng vàng cười nham nhở:
- Ở đây sóng gió ì ầm không có ai nghe đâu, ngồi im, nếu không... em có thích uống nước biển mùi vị mằn mặn này không phù hợp với em đâu.
Anh chàng nhìn hau háu vào đôi chân trắng ngần của cô bé vuốt vuốt làm Hải Thi giật mình:
- Ông định làm gì?

- Có gì đâu? Thấy cô em đẹp, mượn dạo chơi chút xíu không được à?

Tên kia bỗng hét tên răng vàng khi hắn định sờ vào Hải Thi:
- Thôi nói đi ở đó mà dài dòng. Hai con bé kia không để cho ông yên đâu?
- Có gì mà mày sợ? Sợ thì lên đi để tao với cô bé này trưa mới về. Dễ đâu mà bắt gặp được nàng tiên rơi xuống nước.
- Ðại ca đã dặn mày không nhớ à?
- Nhớ chứ, ông ta bảo tùy cơ mà ứng biến, thì tao tùy cơ đây, ôi! Em gái đẹp quá, làm vợ anh nha.
Hải Thi xô tay hắn ra khi hắn định ôm gọn chiếc eo thon của cô lôi xuống biển. Cô giãy nãy:
- Thật ra các ông muốn gì? Nói đi… Hải Thi quắt mắt. - Tao muốn tụi bây phải thất điên bát đão.
- Nghĩa là… Hải Thi ngạc nhiên.
- Cô là bạn của Thủy Tiên phải không? Ðáng lẽ cô ấy là con mồi đấy, nhưng với cô thì cũng được. Cô đến khách sạn Thủy Tiên để làm gì? Nói mau.
- Ơ... thì để kiếm sống chứ làm gì? Hải Thi tỏ ra chẳng sợ sệt chút nào. Bóng Thủy Tiên và Ly Ly đâu mất. Có lẽ họ đi tìm người cứu...
Hải Thi nhẹ nhàng:
- Ở đây nước hơi sâu các anh bơi vào đi kẻo nguy hiểm.
Lời nhắc khéo của Hải Thi làm tên ốm hơn giật mình. Chân hắn không còn chạm đất, hắn bám chặt vào cái phao, sợ bị tuột tay. Tên răng vàng cũng sợ.
- Bơi vào, bơi vào... nhanh lên...
- Cô giữ chặt phao nha.
Nhìn vẻ hoảng hốt của hai tên này, Hải Thi biết chắc là họ không biết bơi. Họ bắt cô với mục đích gì, cô muốn biết nhưng lại sợ nguy hiểm đến tính mạng. Có tiếng thì thầm:
- Rồi đụng đất rồi...
Hải Thi lao vút xuống biển bơi thẳng vào bờ trước cặp mắt quá đổi ngạc nhiên của hai gã đàn ông lạ. Họ buông chiếc phao đứng thẫn thờ. Trên bờ Thủy Tiên và Ly Ly cũng vừa chạy đến cùng người bảo vệ đang nheo mắt nhìn ra biển tìm Hải Thi.
Cô bơi một hơi lên bờ, ngoi lên khỏi mặt nước, làm Thủy Tiên và Ly Ly giật mình. Họ chạy tới rối rít:
- Hải Thi bạn có sao không?
- Họ là ai? Có làm gì bạn không?

Anh chàng bảo vệ rất đẹp trai nhìn Hải Thi cười:
- Cô này bị bắt cóc đấy hử? Chắc... tôi nghĩ ngược lại... Hai tên đàn ông ngoài đó phải không?
Hải Thi nhìn anh chàng cười. Tự nhiên cô thấy e lệ gật đầu.
- Cám ơn anh tôi không sao. Mấy thằng dê cụ ấy giỡn một chút... Làm bạn tôi hết hồn gọi anh. Thật là phiền cho anh... xin lỗi.
- Hải Thi bạn nói cái gì vậy? Chúng lôi ban đi đâu bạn không sợ sao? Ly Ly m ở mắt mắt ngạc nhiên:
- Sợ chứ! Nhưng mình muốn tìm xem bọn này muốn làm gì, ở đâu. Hình như có liên quan đến khách sạn của bạn đó Thủy Tiên à.
Nghe nói đến khách sạn Thủy Tiên anh chàng bảo vệ ngơ ngác:
- Các cô là người của khách sạn Thủy Tiên à, ...khách sạn ma… phải không? Ở đó tôi nghe người ta nói ma dữ lắm. Các cô không sợ sao?
Thủy Tiên hơi giận:
- Ai nói mà anh biết?
Anh chàng cười lớn:
- Chắc các cô không bao giờ ra ngoài chơi, nên không nghe chứ gì. Tôi ở đây trên cái bờ biển này ngày nào mà không về cái khách sạn ấy... Xin lỗi họ gọi là ...khách sạn bí ẩn... khách sạn ma… và còn đồn rằng ai vào đó cũng bị một bà già nhe nanh đòi ăn thịt... Họ bảo chủ khách sạn là một bà cụ, bà ấy bị điên đòi ăn thịt người, con bà cụ ấy giết chết bà lão để chiếm lấy khách sạn. Bây giờ bà lão hiện về đòi nợ máu...
- Trời ơi! Ai mà thuê dệt ghê quá vậy?
Hải Thi lên tiếng. Cô nhìn thấy Thủy Tiên mặt mày xanh mét. Cô ra dấu cho anh chàng bảo vệ đừng nói nữa.
- Anh có biết đây là ai không?
- Là ai?
- Là cô Thủy Tiên, bà chủ của khách sạn là cháu của bà cụ mà anh vừa nói. Nhưng câu chuyện không phải thế.
Ly Ly chen vào:
- Thương anh nghe ai kể?
- Tôi đến quán cà phê nghe họ nói, họ là khách vãng lai, khách du lịch. - Có nhân viên của khách sạn không?
Anh chàng lắc đầu:
- Tôi đâu biết họ... Nhưng hình như có hai cái chàng hồi nãy bắt cô... gì. Tôi chưa biết tên cô?

Hải Thi… Cô bé trả lời… Anh nói tiếp đi. - Cô có quen họ không?
Hải Thi lắc đầu:
- Thôi chúng tôi về đây. Anh làm ơn hỏi giùm xem hai tên đó ở đâu? Coi như chúng ta làm quen nha. Anh tên gì?
- Bạch… Lần sau các cô có ra khỏi khách sạn nhớ ghé tôi nha. Tạm biệt.
Ba cô gái chào chàng trai rồi đi thẳng. Họ thay đồ và trở về khách sạn. Thủy Tiên miên man suy nghĩ về lời đồn đại vừa rồi. Chẳng lẽ lại có người ghét cô, cha mẹ cô họ định hảm hại. Người đó là ai... Trong óc cô nãy lên ý nghĩ. Chẳng lẽ là chú ấy... Thủy Tiên vội xua đi ý nghĩ, bởi chú Út rất thương cô mà. Không lẽ... Cô chạy vội về. Cả hai bạn bước theo. Họ lên đồi...

CHải Thi… Cô bé trả lời… Anh nói tiếp đi. - Cô có quen họ không?
Hải Thi lắc đầu:
- Thôi chúng tôi về đây. Anh làm ơn hỏi giùm xem hai tên đó ở đâu? Coi như chúng ta làm quen nha. Anh tên gì?
- Bạch… Lần sau các cô có ra khỏi khách sạn nhớ ghé tôi nha. Tạm biệt.
Ba cô gái chào chàng trai rồi đi thẳng. Họ thay đồ và trở về khách sạn. Thủy Tiên miên man suy nghĩ về lời đồn đại vừa rồi. Chẳng lẽ lại có người ghét cô, cha mẹ cô họ định hảm hại. Người đó là ai... Trong óc cô nãy lên ý nghĩ. Chẳng lẽ là chú ấy... Thủy Tiên vội xua đi ý nghĩ, bởi chú Út rất thương cô mà. Không lẽ... Cô chạy vội về. Cả hai bạn bước theo. Họ lên đồi...

- Ông  xem chuyện này lạ không chứ?
Vừa nói anh vừa chỉ cho ông chủ xem nét chữ màu đỏ in trên tường có chữ ...máu… rõ ràng, làm ông kinh hãi, nhưng ông lấy lại bình tĩnh ngay:
- Ai viết? Tự bao giờ?
Nam kể cho ông chủ nghe về chuyện xảy ra hôm qua. Ông Tính ngồi trầm ngâm nhìn dòng chữ:
- Tôi nghĩ trong chuyện này có con người nhúng tay vào rồi. Anh xem chữ này ma tạo ra được à. Vả lại bà cụ, mẹ tôi đâu có biết chữa Việt...
Nam à lên một tiếng cho là phải. Nhưng lòng anh vẫn bán tín bán nghi bởi chính anh đã nhìn thấy bà cụ?. Anh dâu có quáng mắt, lúc nãy anh đang tỉnh rụi, làm gì có chuyện mê hoặc, hoặc nghe ai. Ngẫm nghĩ anh cãi lại:
- Ông chủ à, con nghĩ ông nên xem lại chứ chuyện bà chủ xuất hiện là điều có thật, còn thực hư thế nào con không rõ. Con vẫn tin là ở đây có ma. Mọi người ai cũng lo sợ cả, ông có cách nào chưa?
- Có... Ta đã cho trừ ma trấn hồn mà sao...
- Trời ơi! Ông trần hồn ma mà ma không sợ, nó sẽ quậy hơn, chắc tụi con tiêu đời quá. Ông thầy này non tay ấn. Chúng con chỉ van vái năn nỉ xem hồn ma có độ lượng thì để cho tụi cho tụi con yên ổn mà làm ăn. Tụi con chỉ mong có thế.
- Ừ! Các anh cứ làm. Tôi có cách của tôi. Anh bảo mọi người cứ an tâm mà làm việc tôi sẽ trả lương cao hơn.
- Dạ cảm ơn ông chủ.
Nói xong ông Tính đi ngay. Mọi người lo sợ bị rầy không ngờ ông Tính nói thế khiến họ an lòng hơn... Tất cả đều trở về với công việc của mình.

... mấy ngày sau không còn ai thấy bóng ma nữa. Họ trở lại vui vẻ và cho là việc cúng bái thành tâm của họ đã có hiệu quả. Chuyện khách sạn ma lắng xuống dần... cho đến một hôm...

Trời đã xế chiều. Năng nhạt chói chang vào nên gạch hoa hắt lên thật khó chịu. Anh nhân viên ngồi ngáp dài uể oải. Anh giở quyển sổ xem qua một lượt. Số khách đến khách sạn thưa dần. Ông Tính và Thủy Tiên không vui. Họ biết nguyên nhân do tin đồn ra ngoài làm cho khách sạn ông ế ẩm. Ðây là điều ông sợ nhất. Có lẽ do kẻ xấu cạnh tranh với ông. Thương trường mà. Ông Tính đã
nắm bắt mánh khóe của chúng từ lâu. Nhưng kẻ thù của ông là ai? Ông chưa biết rõ thì làm sao mà có cách đối phó... Nam cũng lo lắng như ông chủ. Anh mong khách sạn phát đạt để có thể giúp gia đình qua cơn khốn khó. Nam đóng quyển sổ định đứng lên bước ra ngoài vì cả buổi chiều nay không một người đến thuê phòng.
Nam vừa đứng dậy, anh nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ thật sang trọng. Tay xách nách mang theo vali to đùng. Người vợ trở tay hỏi chồng:
- Anh thấy khách sạn này có đẹp không? Bạn của em giới thiệu đấy.
Anh chồng gương mặt trắng trẻo như con gái, mắt đeo cặp mắt kính cậu gật đầu, miệng cười đáp lại:
- Anh biết em thích những chỗ yên tĩnh mát mẻ như thế này. Em chọn thì nhất rồi.
- Hừ! Kheo nịnh.
- Anh chị ơi! Anh chị muốn thuê phòng. Nam hỏi nhanh khiến cô vợ giật mình.
- Í! Chúng ta làm thủ tục đi anh.
Cô vợ có hàm răng khít đều nhau. Miệng nhỏ xíu đỏ tươi, cười nhúm nhím, cô dừng lại trước quầy:
- Chúng tôi muốn thuê dài hạn.
- Bao lâu hở cô?
- Khoảng một tháng phải không anh?
Người chồng ngồi xuống chiếc ghế đá ngồi đợi:
- Thì bao giờ công việc của anh xong chúng ta sẽ trở về. - Em nghĩ ít ra cũng phải mất một tháng đó.
- Ðược rồi, tuy em.
Nam ghi tên tuổi... Lam xong thủ tục. Ðây là vị khách từ xa đến vì công việc nên ở lại lâu. Anh chồng tên là Chí Nguyện… kỹ sư địa chất. Chắc anh ấy đến đây để nghiên cứu thực địa. Nam phát chìa khóa phòng cho vợ chồng Chí Nguyện rồi cùng họ lên lầu. Phòng của đôi vợ chồng trẻ hướng ra đồi thấy một phần của biển. Hà thích thú sau khi nhận phòng, cô nhanh chóng sắp xếp mọi thứ vào chỗ, quần áo treo vào tủ ngay ngắn. Cô đặt sách vở của chồng lên bàn. Chí Nguyện vẫn còn bên ngoài đứng nói chuyện với Nam. Nam hướng dẫn cho anh nơi ăn chốn ở. Anh Nguyện gật gù:
- Tôi thích đánh tenic lắm. Anh có biết môn thể thao này không? Chiều chiều chúng ta chơi nhé.
Nam gật đầu:
- Thỉnh thoảng chúng tôi chơi cho khỏe. Dưới đó có hồ bơi, bà nhà có thích bơi không?

- Thích, để tôi nói với cô ấy.
Thấy khách vui vẻ, Nam cũng tiếp chuyện anh ấy thật lâu. Trong phòng, Hà đã dọn dẹp xong xuôi. Cô gọi anh:
- Anh Nguyện vào đây xem được chưa?
Nguyện xin phép Nam đi vào. Nam trở xuống lầu. Lát sau anh thấy họ tay trong tay đi xuống căn tin chào thật vui vẻ. Anh cũng chào họ một nụ cười thật ý vị...

Hai vợ chồng Nguyện đi đâu đến mười giờ đêm mới về. Nam lại đưa họ lên phòng. Sắp xếp xong xuôi anh trở về phòng thu ngân. Nguyện vừa về đến, anh mệt phờ thay xong quần áo, anh ngã người trên chi ê   giường nằm êm ái. Chiếc ra trắng tinh thơm mùi xà bông thật dễ chịu. Mới đó mà Nguyện đã ngủ từ lúc nào. Hà đang loay hoay soạn lại đồ đạc. Cô tìm kiếm và đặt lại chỗ cũ bộ trang điểm mang theo lúc chiều. Không ngẩng lên cô hỏi:
- Anh Nguyện anh có nực không em soạn đồ cho anh tắm? Im lặng. Biết chồng ngủ rồi. Hà càu nhàu:
- Người gì mà ngủ nhanh như điện. Mới thấy đó rồi tắt đó.
Nói xong, cô vươn vai đứng dậy. Nhẹ nhàng đặt lại đôi chân của chồng cho ngay ngắn. Hà khép chặt cửa phòng. Cô bước lên nằm cạnh anh. Nguyện ngủ say sưa như đứa bé ngủ ngon giấc. Cô quay sang nhìn Nguyện ngủ ngon, bao giờ cũng vậy, làm việc rất giỏi ban ngày thậm chí có hôm đến nửa đêm. Hễ mệt mỏi là anh nằm xuống là ngủ ngay. Hà cảm thấy lưng mình nóng ran như có con gì bò ngọ nguậy. Trở dậy, Hà thay chiếc ao ngủ vẫn còn ngứa. Bực mình, cô trở dậy vào phòng tắm mở   nước đầy bồn. Hà trở ra lấy thêm sữa tắm rồi trở vào. Nhẹ nhàng cô khép cửa bồn tắm, quay lưng lại, Hà bỏ trút bộ đồ trên người, bước vào bồn. Chân cô chưa chạm vào nước... Hà chết sững... Trước mắt cô là một bà già nằm trong bồn, thân dập dềnh trong nước, gương mặt già nua, nhăn nhúm. Cô vội rút chân ra cu rúm. Mắt Hà dán chặt vào bà lão. Bà lão cũng nhìn cô như thôi miên. Ðôi mắt mờ mờ đục nhưng tròng đen như hai viên bi đảo tới đảo lui. Mái tóc của bà lão dài trắng như cước ngập đầy cả bồn, chưa bao giờ Hà thấy tóc ai dài và nhiều như vậy.

Hà hét lên một tiếng, té khụy xuống nền gạch. Nguyện đang ngủ nghe tiếng rơi đổ vỡ anh ngỡ mình đến khi nghe tiếng Hà hét từ trong bồn tắm anh vội đẩy cửa bước vào thấy vợ ngã nằm sóng soài dưới nền gạch, đồ đạc vương vãi. Anh tối tăm mặt mũi lay gọi và bế Hà ra:

- Chuyện gì vậy em?
- Em gặp ma anh à! Trời ơi ghê quá.
Nguyện hỏi, anh ngạc nhiên cực độ khi nghe Hà kể lại. Anh đưa cô trở lại phòng tắm. Họ chỉ nghe nước chảy vào bồn ri rỉ rất nhỏ ngoài ra chẳng có âm thanh gì khác. Nhưng Hà bắt anh phải đứng cạnh cửa phòng chờ cô thay đồ xong, cô cùng anh khép cửa phòng tắm trở lại phòng ngủ. Hà lau tóc, vẻ lo sợ vẫn còn ẩn trong đôi mắt đen láy, cô nói trong hơi thở dồn dập:
- Anh Nguyện mai chúng ta về.
Nguyện lo lắng nhìn vợ:
- Sao vậy em? Mới đụng chuyện là đã bỏ cuộc rồi. Anh nghĩ là suốt ngày nay em đi xe, tàu mệt mỏi nên em bị quáng mắt đó thôi.
Hà lên tiếng:
- Nhưng em có ngủ đâu, em thấy một bà lão thân người trắng trẻo nhưng da nhăn nheo, mặt mày đáng sợ lắm. Tóc tai thật khủng khiếp, dài và nhiều như dây luộc bỏ vào nước. Giọng cười của bà ấy nghe rợn người. Anh ơi! Nếu em gặp bà ấy một lần nữa, chắc em chết khiếp đi mất. Chúng ta mau rời khỏi đây.
- Nhưng bây giờ đang giữa khuya. Ra bên ngoài mình đi đâu. Thôi đợi sáng mai. Bây giờ mình ngủ đi. Ngoan! Có anh bên cạnh em đừng có lo sợ gì cả.

Hà nghe lời chồng nằm rút vào người anh như chú thỏ con. Vì sợ hãi hình ảnh bà cụ lúc nãy mà mắt cô sáng trắng. Hà trăn trở, Nguyện ôm chặt cô nhưng anh đã ngủ lại từ lúc nào. Trăn trở một lúc Hà cảm thấy mệt mỏi cô thiếp đi từ lúc nào...

Không gian êm ắng. Ánh đèn vẫn mở sáng choang. Bên ngoài vạn vật đã ngủ say từ lúc nào. Hà trở mình, cô thấy tay mình tê cóng. Nguyện vẫn ôm cứng cô. Hà nằm ngay ngắn lại. Cô chợt thấy ở trên cửa sổ bà lão ngồi vắt vẻo đung đưa đôi chân. Trời ơi bà lão hồi khuya. Bà nhìn cô cười khe khé. Tiếng cười lạnh lùng hơn. Gai óc cô nổi cùng mình, cô không dám nhìn chỗ khác sợ bà lão biến
mất.

Bà lão nhìn cô vẻ mặt dữ dằn. Hoảng quá cô trùm kín đầu, quấn chặt chiếc chăn quanh mình không dám cựa quậy. Thấy im lặng, cô hé từ từ chiếc chăn rồi mở ra... Bà lão biến mất. Hà nhảy xuống đất mở cửa phòng nhìn dãy hành lang hun hút không một bóng người. Cô sợ hãi đóng chặt cửa nhảy lên trùm kín đầu, không tài nào ngủ được... Bên cạnh Nguyện vẫn say sưa trong giấc ngủ, thỉnh thoảng còn mỉm miệng cười.

Chờ mãi... Vừa nghe tiếng lách cách ở phòng bên. Hà vội tung chăn ngồi dậy cô nhanh tay thu dọn đồ đạc, quần áo vào hai chiếc vali như cũ. Soạn xong đâu vào đấy cô cất tiếng gọi Nguyện:
- Anh... Anh dậy... Sáng rồi.

Nguyện giật mình bật dậy như chiếc lò xo ngơ ngác: - Còn sớm mà em gọi anh làm gì?
- Sáng rồi anh à! Dậy trả phòng. Chúng ta tìm nơi khác đi.
- Chuyện hồi hôm phải không? Anh thấy ở đây thoải mái lắm. Em định đi thật à?
Nhìn hai chiếc vali to tướng, Nguyện hiểu Hà nói thật. Anh nói thêm: - Có cần gấp vậy không em?
- Anh ngủ được chứ em có ngủ được miếng nào đâu. Giữa khuya bà cụ ấy lại ngồi vắt vẻo ở đây này. Em sợ muốn chết.
- Rồi bà lão ấy đâu!
- Anh tưởng là người à? Tất cả là ma, khách sạn ma anh hiểu chưa. Nếu ở đây thêm một ngày là em chết sớm đó.
- Ừ! Thì đi. nhưng biết ăn nói  làm sao với...
Nguyện ngồi dậy mang dày vào. Vệ sinh cá nhân xong, anh ăn mặc tươm tất. Hà ngồi đợi anh tự bao giờ. Cô giận dỗi bỏ đi trước. Tới quầy Nam va Lan đang trực. Nguyện trả chìa khóa phòng lại cho Nam. Anh  nói nhỏ nhẹ:
- Chúng tôi phải đi thôi. Xin lỗi anh tôi gởi lại phòng. Nguyện nhìn Nam cười gượng. Nam ngạc nhiên: - Uûa sao anh không giữ chìa khóa...
- Dạ! Tôi xin trả lại phòng. Chúng tôi bận công việc.
- Sao hôm qua anh nói mướn phòng một tháng, bây giờ anh đi luôn à?
- Ừ! Cô ấy thay đổi ý định bất tử quá, tôi phải nghe theo. Hẹn gặp lại nha. Nhìn theo dáng của Hà đi. Lan và Nam đoán già đoán non:
- Lạ thật? Sao mới đến mà dọn đi sớm vậy.
Lan hỏi: -  Họ đến bao giờ?
- Chiều hôm qua. Và trọ một tháng, vậy mà chỉ một đêm đã bỏ đi. chuyện gì vậy cà ?
Nam thắc mắc. Chợt Lan kéo tay anh: - Hay là họ gặp ma hở anh ?
- Chắc là vậy rồi . Có thế mà tôi nghĩ không ra. Hôm nay ma lại xuất hiện quấy khách thật đáng sợ.

Nam lo lắng thật sự. Anh cảm thấy mệt mỏi bơ phờ. Chắc phải tìm công việc khác thôi. Lan đi báo với ông chủ sự việc trên.

Ông tính buồn rầu, ông vừa nghe Thủy Tiên kể   lại tin đồn về khách sạn ma làm ông nghĩ ngợi lung tung, chưa hết buồn thì cô Lan lại có khách sạn có chuyện. Câu chuyện này ngày càng rối rắm làm cho ông mất ăn, mất ngủ luôn phập phồng lo sợ. Ông lại đi tìm Khải Trọng. Chắc phải cho Khải Trọng làm đám cưới sớm ông mới yên lòng. Vì có kẻ định bắt cóc Thủy Tiên đứa con gái duy nhất mà ông rất yêu thương. Ông Tính tất tả đi đến nổi quên khép cửa phòng.

A Cón nghiện ngập ngày càng lún sâu vào nợ nần vươn vãi. Cả cơ ngơi của Tiểu Hà không đủ cung phụng cho hắn. Từ ngày bà cụ An mất đến nay, A Cón chưa đến gia đình ông Tính bao giờ. Tiểu Hà cũng thế. A Cón quát lên:
- Mày tím mua thuốc về cho tao nhanh lên.
- Em đâu còn tiên.
A Cón lôi Tiểu Hà ra đánh đập. Hắn đá vào lưng cô:
- Tao bảo đi nhanh lên. Ðừng để tao nổi khùng nghe chưa. Tiểu Hà lồm cồm bò dậy:
- Anh thấy cả cái gia tài của tôi vì anh mà tiêu tan chưa. Mẹ cho anh cái biệt thự anh cũng bán mất. Giờ thì đòi cái gì, không có nhà mà ở.
A Cón nhừa nhựa:
- Không có nhà thì ra chợ, xuống gầm cầu mà ở. Tao còn cả cái khách sạn. Mày mau đến tìm lão Tính là đòi cho tao một cây vàng, nếu không tao chẳng để yên lão đâu.
- Ông đã gây với anh Hai còn đòi gì nữa. Anh ấy chẳng dại gì mà đưa tiền không cho anh đâu.
- Mày câm chưa con quỷ cái. Tao bảo đi là đi ngay. Chần chừ là chết đó. Tiểu Hà trơ lì:
- Tôi không đi. Anh làm gì tôi thì làm.
A Cón bay tới nắm lấy tóc của Tiểu Hà lôi đi chân đá túi bụi vào người cô. Tiểu Hà co rúm lại chịu đòn. Cô từng chịu đòn như thế này mỗi khi A Cón đòi tiền. Từ ngày mẹ chồng chết. Tiểu Hà làm ăn suy sụp, cô đổ lỗi cho A Cón. A Cón chỉ lảm nhảm chỉ đòi lấy khách sạn. Hắn đì đi về về như ma hiện hồn. Tiểu Hà không còn quan tâm đến A Cón và cô xem hắn như nợ truyền kiếp khó gỡ. Ðánh đấm mỏi tay, A Cón ngáp dài:
- Có một chút làm cũng không xong, tao bảo mày cho đàn em bắt cóc Thủy Tiên, nó đi bắt con nhỏ nào.
Tiểu Hà trả lời từng một:
- Bạn của Thủy Tiên.
- Chi vậy?
- Tôi đâu có biết. Tại thằng Hắc Long nó mê con nhỏ đó nên hư bột hư đường...
- Còn mày làm được gì mà chê thằng Hắc Long, nó mê ai kệ nó. Tụi bây bằng mọi cách bắt có Thủy Tiên cho tao.
- Tại cao ông lại bắt cóc cháu ông?
A Cón lườm lườm Tiểu Hà, hắn chuẩn bị đá, Tiểu Hà né tránh, hắn mất đả chúi mũi vào vách tường đánh rầm một cái bật ra. Hắn chửi:
- Cháu tao? Tao không có ai cả. Nó là con của lão Tính, tao sẽ cho nó chung số phận. Không loại trừ bọn nó thì làm sao mà khách sạn trở về tay tao được. Nè bọn tay nhớ tung tin khách sạn ma cho lão ta tức chơi. Tao muốn lão tức ói máu tao mới chịu.
Tiểu Hà lắc đầu, nhưng cơ đã giúp A Cón nhiều việc ... bây giờ còn phải A Cón quá quá dấn thân vào tội lổi, hắn đã m ất hết tính người. Tiểu Hà nhớ con chết, hắn không khóc mà còn đổ thừa là mẹ mình giết chết và oán hận bà mẹ cùng cực. Hắn hận ông Tính đã đành. Hắn còn hận Thủy Tiên. Bà cụ cho ông Tính cái khách sạn ấy nó là của hồi môn cho Thủy Tiên khi cô lấy chồng.

Tin Thủy Tiên sắp làm đám cưới làm cho A Cón tức tối lồng lộn lên. Bởi lẽ nay mai khách sạn ấy sẽ mang mãi tên cô. A Cón khó mà giành lại phần ăn này nên hắn ráo riết chuẩn bị kế hoạch cho mình. Chỉ tiếc cơn ghiền nó hành hạ A Cón làm cho đầu óc hắn mụ đi, tinh thần uể oải. A Cón chỉ còn biết hét bọn đệ tử cũng buông trôi. Luật đời là vậy. Tuy nhiên, A Cón vẫn còn làm hùm làm hổ, trước khi giãy chết con hổ nào cũng hung dữ. A Cón bằng mọi cách chiếm lại khách sạn, dù hắn biết cơ hội đó có một phần mong manh.