Mọi người vui vẻ làm việc đến mười một giờ đêm đã bốc xong hàng, mạnh ai nấy về.
Tiếng bà cả Dương hét to:
- Ối trời ơi! Ông ơi!
Ông Dương tất bật chạy ra:
- Mới sáng bà làm gì mà kêu la om sòm vậy? Bà hét:
- Ông ra đây mà coi này? Thôi chết rồi ông ơi! Ông Dương càm ràm:
- Nếu bà điên có xuất hiện thì bà cứ đuổi đi. Mẹ đang đau nằm trên lầu mà bà cứ la sổng lên như vậy?
Bà vẫn kêu:
- Ối ông ra đây mà xem nè, tiêu tan hết rồi. Hồng Hạnh chạy ra:
- Gì vậy mẹ?
- Đấy con xem cá đâu không thấy chỉ thấy toàn đá với đất thôi. Hồng Hạnh trố mắt kinh ngạc:
- Tại sao lại như vậy?
Ông Dương bước ra:
- Gì mà hai mẹ con bà trợn trừng mắt vậy? Hồng Hạnh mấp máy đôi môi:
- Toàn là đá với cát không thôi!
Ông Dương cũng trợn mắt:
- Sao vầy nè? Tại sao?
Ông chạy đến chỗ này, chỗ kia đều như thế.
- Chuyện này đã xảy ra như thế nào? Còn bà điên đâu? Bà Dương ú ớ:
- Ơ.. sáng nay mở cứa tôi không thấy bà ta nữa. Ông Dương lẩm bẩm:
- Không lẽ con mụ điên ấy làm?
Hồng Hạnh lắc đầu:
- Không thể đâu cha ạ. Bà ấy yếu đuối làm sao vác nổi những bao to tướng như vầy.
- Hay là ma da hại mình?
Hồng Hạnh tái mặt:
- Ma da ư?
Bà Dương gật đầu:
- Chỉ có nó mới làm việc này thôi.
Ông Dương lẩm bẩm:
- Ma đa đó! Nó biến mấy tôm cá thành đá cát hết rồi! Hồng Loan đã nghe cha mình nói cũng rú lên:
- Ối! Ma da! Mẹ ơi, con sợ quá.
Hồng Loan ôm chầm lấy mẹ:
- Ma da đâu rồi mẹ?
Bà lắc đầu:
- Mẹ có thấy nó đâu? Nhưng sáng ra thấy toàn là cát đá không thôi. Hồng Loan hoảng hốt:
- Thật vậy sao mẹ?
Bà chỉ vào đống cát nói:
- Đấy con nhìn đi.
Hồng Loan trợn mắt:
- Trời ơi? Ghê quá vậy?
Hồng Hạnh rùng mình:
- Tính sao đây cha?
Ông Dương đứng chết lặng, mùa đống đá, cát mà lắc đầu:
- Còn biết tính sao bây giờ. Có lẽ trong đám công nhân có kẻ phản ta. Hồng Hạnh lắc đầu:
- Cha nói vậy là sao? Ai mà cả gan khuân vác cát, đá này mà đổi lấy số cá ấy
chứ?
Bà Dương khóc ròng:
- Như thế này là lỗ vốn mất rồi ông ơi!
Hồng Loan sợ hãi co rúm người lại:
- Ma da nó ra làm sao mà dám làm thế? Hồng Hạnh ôm em:
- Nó không có ở đây giờ này đâu em đừng sợ.
Ông Dương ngồi phịch xuống băng đá. Ông trầm ngâm suy nghĩ. Tại sao lại có chuyện lạ đời này?
Hồng Hạnh phàn nàn:
- Phải có anh hai ở nhà thì tốt biết mấy.
Nạt ngang, ông Dương ngăn con gái:
- Thôi, con đừng nhắc thằng bất hiếu ấy nữa. Hồng Hạnh rụt rè như muốn hờn trách cha: - Không lẽ trời lại bắt tội chúng ta?
Hồng Loan trách:
- Cũng do cha mẹ cưng chìu anh ấy quá đó thôi. Bà nội cũng thế. Quắt mắt nhìn con ông Dương giận dữ quát:
- Con không được ăn nói như thế!
Lắc đầu Hồng Loan cảm thấy bất mãn: - Bởi vậy nói sao anh hai chẳng hư! Bà Dương ngăn:
- Hồng Loan, con không được nói thế. Nhà ta chỉ có mình nó là con trai thôi
mà.
Hồng Loan càng hậm hực:
- Một thằng con trai thì đã sao? Bộ con trai rồi anh ấy muốn làm gì thì làm hay sao? Chuyện nhà cửa có khi nào anh ấy mó vào đâu.
Bực bội ông Dương gằn từng tiếng:
- Mày... nói... đủ chưa?
Hồng Loan vẫn cằn nhằn:
- Chẳng hiểu vì sao nói đến anh ấy thì cha lại nổi cáu với con. Hồng Hạnh bênh vực em:
- Hồng Loan nói như vậy là cũng đúng thôi, nếu anh hai ở nhà thì ai dám làm gì chứ.
- Hừ! Có nó ở nhà cũng chỉ biết ngủ mà thôi!
Xem đồng hồ Hồng Loan vội kêu:
- Ấy chết! Em phải vào lớp đây. Chị ba ở nhà phụ mẹ nhé. Gật đầu nhìn em, Hồng Hạnh khuyến khích:
- Được em cứ đi đi!
Bà Dương bước lại gần Hồng Hạnh:
- Con ra chợ mua thêm cho mẹ ít thức ăn! Hạnh ngoan ngoãn nghe lời mẹ:
- Vâng. Con đi nghe mẹ.
Chờ cho Hồng Hạnh đi khuất. Bà Dương từ tốn nói: - Này ông, có khi nào ông bị quả báo không?
Hứ vợ một cái, ông nói:
- Làm gì mà quả báo chứ? Tôi có làm chuyện gì thất đức đâu? Lắc đầu, bà phản ứng:
- Còn không nữa sao? Hại chết cha con người một cách oan ức như vậy... Lúng túng, ông nạt:
- Tại sao mà lại nhắc đến chuyện này nữa? Thở dài ngao ngán, bà lắc đầu:
- Nó cứ ám ảnh tôi mỗi đêm ông ạ!
Khoát tay ông bực bội:
- BÀ đừng nói chuyện vớ vẩn ấy với tôi có được không? Lắc đầu, buồn rầu bà đay nghiến:
- Nếu ngày xưa ông đừng tạo nghiệp chướng thì bây giờ đâu xảy ra những chuyện đau lòng này.
Nạt vợ, ông Dương bực bội nói:
- Chuyện cũ rích, cứ mang ra mà nói hoài. Lắc đầu bà phản ứng mạnh:
- Chưa hết đâu, tôi sợ nó còn ảnh hưởng đến ba đứa con của tôi nữa cơ! - Bà...
Nói sùng bà cũng to tiếng:
- Chuyện xảy ra trước mắt như vậy mà ông vẫn chưa sợ hay sao? Quả báo
đó, ông không thế chối cãi được đâu. Vong hồn ba cha con nó theo phá rối ông
đấy.
Hậm hực ông Dương xua tay ngăn không cho bà nói nữa: - Này bà, bà có chịu im đi không?
Bà quay đi, lau vội nước mắt, ông ấy hết thuốc chữa rồi.
Tâm vẫn nằm im thin thít. Ông Tư nói giọng rầu rầu:
- Hãy để cha đi làm phụ giúp cho con! Con vừa đi học vừa đi làm vất vả quá. Lắc đầu Tâm vân giữ ý mình.
- Không đâu! Con không thể để cha phải vất vả như vậy. Cha hãy an nghỉ đi. Quay nhìn con, ông Tư thở dài.
- Tại số cha là vậy đó, ở không hoài chán lắm. Bật ngồi dậy Tâm nhăn nhó:
- Nhưng cha ơi! Con muốn cha nên an nghỉ tuổi già. Đừng tham công tiếc việc mà hao gầy sức khoẻ.
Ngừng một lát ông lại nói:
- Cha không muốn con phải dở dang chuyện học tập. Hãy cố gắng lên nghe
con!
Tâm mím chặt môi:
- Vâng! Lúc nào con cũng nghe lời cha mà. Nhưng có điều thấy cha vất vả con buồn quá.
Ông Tư động lòng, đứa con nuôi mà nó đối xử với ông tốt như vậy, ông cảm thấy an tâm nên nói:
- Này Tâm à...
- Dạ!
- Mai mốt con ra trường làm bác sĩ thì cha sẽ ở nhà để hưởng phước của con. Ngước nhìn cha, Tâm nói khẽ:
- Ơn cha nuôi con sánh như trời biển, biết chừng nào con trả nợ hết cho cha. Đưa tay ngăn:
- Nuôi con chỉ vì lương tâm mình, chứ cha không mong ước đến ngày con đền đáp ơn kia đâu.
Tâm thở dài:
- Con đâu ngờ con chỉ là đứa trẻ mồ côi được cha cưu mang đùm bọc. Khoát tay ông Tư nói với Tâm:
- Con ngoan! Cố gắng học hành như vậy là ta mãn nguyện lắm rồi. Con đừng suy nghĩ gì cả.
Lo lắng Tâm buồn rầu nói với cha nuôi:
- Nhưng tông tích của mẹ con vẫn chưa tìm ra, cha bảo con không buồn làm sao được?
Ông Tư chậm rãi khuyên:
- Con cứ an tâm mà lo học đi sớm muộn gì mẹ con cũng sẽ gặp được nhau
thôi.
Lắc đầu, Tâm khẩn khoản:
- Biết chừng nào cha ơi! Con rất muốn gặp lại mẹ. Con dẽ chữa bệnh cho mẹ khỏi điên dại.
Gật đầu, mỉm cười ông Tư động viên:
- Cha hứa một ngày gần đây, con sẽ gặp thôi mà... Quay lại nhìn cha, Tm lộ vẻ vui mừng:
- Cha nói vậy là nghĩa là...
Gật đầu ông Tư nói:
- Con hãy tin ta! Một ngày gần đây thôi mà.
- Có phải cha đã tìm thấy mẹ con rồi không?
Đành phải gật đầu trước sự nôn nóng của con, ông Tư bảo: - Phải! Nhưng bây giờ con chưa tiện gặp.
Tâm nhăn nhó:
- Sao vậy cha?
- Vì mẹ con đang trị bệnh.
- Trị bệnh ư?
Gật đầu nhìn ông Tư động viên:
- Phải!
Nhăn nhó Tâm khẩn khoản:
- Cha cho con biết mẹ con trị bệnh ở đâu để con lo cho mẹ... Lắc đầu ông Tư ngăn:
- Chuyện ấy con không cần phải bận tâm đâu. Hãy cố gắng lo học hành thì sau này lo phụng dưỡng cho mẹ mới được chứ.
Nhăn nhó mặt mày Tâm cương quyết:
- Không đâu! Con muốn gặp mẹ con ngay! Ông động viên:
- Gặp ngay bây giờ cũng chẳng ích gì. Bởi mẹ con còn điên loạn mà. - Nhưng con muốn chăm sóc mẹ con lúc này.
Ông Tư nghiêm giọng:
- Đừng cãi lời cha. Nếu muốn cha vui thì con hãy lo học thật giỏi đi! Tâm nhăn nhó:
- Cha buộc con phải học mà không cho con thăm mẹ con sao? Trầm tư suy nghĩ, ông Tư lại khuyên:
- Là một bác sĩ chắc con cũng hiểu mà. Chúng ta cần phải tuân thủ nguyên tắc của bệnh viện chứ.
Nhăn nhó Tâm kêu lên:
- Bệnh tâm thần thôi mà làm gì mà cấm người ta thăm chứ? Chép miệng ông Tư nói:
- Bởi vậy cha mới khuyên con nên cố dằn lòng. Chờ khi mẹ con bình phục hãy tính.
Tâm đành phải gật đầu:
- Vâng!
- Con ngoan lắm!
Đeo cặp lên vai Tâm lễ phép nói với cha: - Con đi học cha nhé!
Mỉm cười phì phà điếu thuốc, ông Tư gật gù: - Đi sớm về sớm nghe con!
Vừa đạp xe Tâm vừa huýt sáo bản nhạc vui, chợt nhận ra Quân, Tâm cho xe tấp vào lề:
- Chuyện gì nữa đây?
Quân rủ bạn:
- Còn sớm, mình kiếm cái gì ăn đã.
Lắc đầu Tâm nói:
- Mình không ăn đâu, cậu cứ ăn một mình đi. Quân tiu nghỉu:
- Nếu ăn một mình thì ai rủ cậu làm gì? Tâm miễn cường gật đầu:
- Được rồi, ta sẽ vào quán ăn với cậu.
Tỏ một cử chỉ thân thiết, Quân hất mặt: - Như vậy mới là anh em chứ.
Lầm lì Tâm nói:
- Vấn đề là ta chẳng có tiền.
Quân xua tay:
- Không thành vấn đề. Ta có thể khao cho cậu một bữa ăn mà. Nhìn bạn Tâm dò hỏi:
- Mới trúng số hả?
- Bộ trúng số mới mời cậu ăn sao?
- Dường như cậu có gì đó vui lắm thì phải. Xua tay Quân nói với bạn:
- Thôi đi ăn đi ở đó mà đoán mò hoài.
Tâm cặm cụi ăn. Quân đá nhẹ vào chân bạn: - Người đẹp đến kìa.
Tâm giật mình ngước lên:
- Ai vậy?
Quân phì cười:
- Bộ cậu nhiều bạn gái lắm sao?
Lắc đầu Tâm chối:
- Không đâu. Ta chưa nghỉ đến!
- Vậy Hồng Loan thì sao?
Lắc đầu Tâm khẳng định:
- Ta và cô ấy chỉ là bạn học.
Trề môi, Quân chế giễu bạn:
- Chỉ là bạn thôi thật sao?
- Thật chứ!
- Hừm! Vậy mà ngày nào tao cũng thấy hai người đi bên nhau. Tâm cười:
- Đi như vậy là có gì với nhau sao? Cô ta là con nhà giàu, còn mình là gì nhỉ? Một sinh viên quèn đâu dám trèo cao...
Lừ mắt nhìn bạn, Quân cười khì:
- Ngheo nhưng cô ấy đâu thèm đế ý đến chuyện giàu nghèo đâu.
Tâm giục:
- Thôi mình đi dến trường kẻo muộn mất. Quân nhìn bạn:
- Này, có tâm sự buồn phải không?
Lắc đầu Tâm che giấu:
- Đâu có gì!
- Không có gì mà mặt cậu buồn như vậy sao?
- Thằng quỷ, không có gì giấu mày được hết! Đúng là có đó. Quân nhăn nhó:
- Là chuyện gì?
- Mẹ tao...
Quân giật mình:
- Mẹ mày làm sao? Mày gặp rồi hả?
Tâm buồn buồn:
- Vẫn chưa!
- Sao vậy?
Lắc đầu Tâm nói:
- Cha nuôi của tao chưa cho gặp.
Quân cằn nhằn:
- Kỳ vậy?
- Mẹ tao đang chữa trị ở một bệnh viện. - Nhưng mày có thể vào thăm mà.
Lắc đầu Tâm bảo:
- Cha nuôi tao bảo sợ ảnh hưởng đến mẹ nên không được gặp. Quân thì thầm động viên:
- Thôi đừng buồn! Rồi có ngày mẹ con cũng gặp nhau. Gật đầu Tâm nói với Quân:
- Tao không có buồn về chuyện ấy, mà tao chỉ buồn lúc mẹ bệnh đang cần người chăm sóc mà tao không giúp được gì.
- Nhưng nhất định cha nuôi mày sẽ là người chăm sóc có đúng không? Gật đầu Tâm xác nhận:
- Có lẽ là như vậy?
- Thôi, đừng buồn nữa. Coi chừng ảnh hường đến sức khoẻ, ảnh hưởng đến học tập. Mai này đâu thiếu gì cơ hội để mày trả hiếu.
Hai ngưới bạn đứng lên đi về lớp. Lòng Tâm cũng thấy nhẹ nhõm đi phần
nào.
Ông cả Dương nạt nộ đám công nhân. Ông quy trách nhiệm cho đội bốc vác và các công nhân nữ chế biến hàng khô để bỏ mối cho các đại lý. Các công nhân người nào người nấy hoảng loạn, lo sợ... Nam nghe ông cả Dương nói thế anh bực bội nói:
- Khi nhận hàng cho anh em bốc vác lên tôi đã kiểm kỹ càng rồi. Ông không thể quy trách nhiệm cho chúng tôi.
Ông Dương tằng hắng:
- Mày là đội trưởng ở đây thì phải có phần trách nhiệm. Nhóm công nhân nhốn nháo lên:
- Ôi, ông nói vậy nghe sao được, chúng tôi chỉ làm thuê thôi mà. Chúng tôi đâu phải là quản gia?
Hoàng Cao đi cà nhắc đến trước mặt ông chủ nói: - Này! Ông coi chừng ma da nó hại ông đó.
Đám công nhân hùa theo:
- Có thể lắm!
- Ma da có phép tàng hình mà.
Nam cũng nói:
- Ông nên nghiên cứu lại xem sao? Ma da lúc này xuất hiện thường xuyên
lắm.
Công nhân kêu lên:
- Nó xuất hiện hàng tá con luôn, ông có giỏi thì ra bến tàu mà xem. Một người bảo đùa:
- Đừng nghe ông chủ, một mình ông mà ra đó thì ma da tấn công ông không còn đường nào mà chạy đâu.
- Tụi bây dang hù doạ tao đó à?
Nam lắc đầu:
- Tụi tôi nó thật thôi mà. Tôi làm công cho ông mấy năm nay lẽ nào tôi lại gạt ông sao?
Hồng Hạnh nói với cha:
- Có lẽ không phải do mấy anh chị ấy làm đâu cha ạ!
Ông Dương nạt con gái:
- Làm sao mà con biết được? Tụi này cũng thành quỷ rồi đấy! Hoàng Cao nhăn nhó:
- Điển hình là con đây bộ ông không thấy sao? Ông khoát tay:
- Thôi, tụi bây đừng có mà già hàm nữa. Tao mà tìm ra đứa nào thì đừng có trách tao.
Thanh Tâm bước vào, anh chưa rành đầu đuôi câu chuyện ra sao nên hỏi: - Ông chủ cho gọi tụi mình tới để làm gì vậy?
Anh đứng bên cạnh khoát tay:
- Để phát lương sớm cho anh đó!
Tâm chưng hửng:
- Phát lương sớm để làm gì? Trong khi chưa tới tháng mà. Nam khoát tay:
- Mày nghe mấy thằng quỷ sống ấy làm gì! Mày ngó đây này... Tâm trợn mắt kêu lên:
- Ủa, sao cát, đá ở đâu nhiều vậy?
Hoàng Cao nheo mắt:
- Do anh em mình khuân vác từ dưới tàu lên tối đêm qua. Thanh Tâm ngơ gác:
- Lạicó biến cố gì nữa đây?
- Lại gì nữa, mấy con ma da nó hoành hành đêm hồi hôm này ghê lắm! Hồng Loan lo lắng:
- Cha ơi! Ma da đã đến đây ư? Hèn gì đêm hồi hôm con thấy có nhiều bóng đen lấp ló ở đây.
Ông Dương nạt:
- Mày thấy gà hoá cuốc rồi!
Hồng Loan cãi lại:
- Con tưởng bà già điên nên không nói cho cha mẹ. Bà Dương chì chiết:
- Trời ơi! Bộ con điên rồi sao? Thấy việc lạ vậy mà không bào cho cha mẹ
biết.
Điện thoại reo. Hồng Hạnh gọi cha:
- Cha có điện thoại!
Ông Dương bước vào, tai ông lùng bùng, mồ hôi vả ra như tắm: - Có vậy nữa sao? Được để đó tôi sẽ tới ngay.
Hồng Hạnh lo lắng:
- Có việc gì vậy cha?
Không đáp lời con. Ông Dương vẻ mặt hầm hầm vơ lấy nón ra xe rồ máy chạy đi. Bà Dương lo lắng ra mặt:
- Chuyện gì xảy ra nữa?
Nam nói với anh em công nhân:
- Ách giữ đàng mang quàng vào cổ. Tụi mình có biết gì đâu?
Hồng Hạnh tái mặt vì lo sợ, cô vốn là đứa con gái yếu đuối, lại có chứng
bệnh đau tim, nên cô muốn ngất đi khi thấy sự vội vã của cha mình, Hồng Hạnh
kêu:
- Mẹ ơi! Con mệt quá!
Bà Dưưng ôm con gái dỗ dành:
- Sẽ không có chuyện gì đâu con.
Hồng Loan lo lắng:
- Chị lại làm sao nữa?
Hồng Hạnh nắm tay em. Bàn tay lạnh ngắt của chị làm Hồng Loan sợ hãi: - Sao chị lại lạnh thế này? Chị có sao không?
Bà Dương giục con:
- Mau dìu chị vào phòng đi con!
Tiếng chuông điện thoại lại réo vang, Hồng Loan nhấc máy: - Alô!
- ...
- Vâng! Có chuyện gì không?
- ...
Hồng Loan tái mặt:
- Ông nói sao?
- ...
Hồng Loan gật đầu:
- Vâng, tôi sẽ nói lại.
Bà Dương lo lắng:
- Lại chuyện gì nữa thế con?
Hồng Loan ấp úng:
- Đại lý ở Vĩnh Long người ta nói hàng mình có sự cố mẹ ạ! Bà Dương tái mặt:
- Sự cố gì chứ?
- Họ nói mấy chuyến hàng của mình vừa rồi là cát và đá không à! Bà Dương kêu trời:
- Trời ơi! Tại sao lại như thế được! Vậy là lúc nãy cha con nghe tin này. Hồng Loan gật đầu:
- Có lẽ là như vậy mẹ ạ!
Bà Dương ôm đầu:
- Chắng lẽ gia đình ta đến hồi bế tắc rồi sao? Hồng Loan an ủi:
- Có thể do hiểu lầm gì đấy thôi mẹ ạ! Bà lắc đầu:
- Tại cha con gây ra nhiều nghiệp chướng nên giờ bị quả bào. Hồng Hạnh hét lên:
- Ối, ma da. Ai cứu tôi với...
Hồng Loan lật đật chạy vào với chị.
- Chị Hạnh, chị Hạnh ơi...
Hồng Hạnh giãy giụa:
- Đừng đừng bắt tôi... đừng...
Hồng Loan ôm vai chị:
- Em đây mà, chị hãy bình tĩnh lại đi!
Nghe tiếng la hét của Hồng Hạnh bà Thìn chống gậy đi xuống hỏi: - Chuyện gì mà om sòm quá vậy con?
Hồng Loan đáp như muốn khóc:
- Chị Hạnh lại trở bệnh nội à!
Bà Thìn ngồi xuống cạnh đứa cháu nội yếu đuối của mình gọi:
- Hạnh à! Con làm sao vậy? Nói nội nghe đi con.
Hồng Hạnh giãy giụa dữ hơn, miệng cô cứ lảm nhảm: - Đừng, đừng hại tôi.. ma da kìa!
Bà Thìn lắc đầu:
- Nó bị ám ảnh bới mấy con ma da ấy rồi. Biết làm sao đây? Trời ơi, nghiệp chướng gì đây?
Hồng Loan khuyên bà:
- Nội ơi! Nội đừng quá xúc động như vậy! - Cha con đâu rồi?
Hồng Loan lúng túng:
- Dạ... cha con... vừa ra ngoài.
Hồng Hạnh bật ngồi dậy tìm kiếm vật gì đó. Hồng Hạnh luôn mồm bảo: - Nó đâu rồi, đâu mất rồi?
Hồng Loan tròn mắt nhìn chị:
- Chị tìm cái gì vậy? Để em tìm giúp cho. Hạnh lắc đầu:
- Không đâu. Tôi mới để đây mà.
Bà Thìn vuốt ve đứa cháu nội:
- Hạnh à, nội đây, không nhìn ra nội sao? Cô gạt tay bà thật mạnh:
- Đi ra! Bà là mụ phù thuỷ độc ác.
Hồng Loan nhăn mặt:
- Chị ơi! Sao nói hỗn thế, nội của mình mà. Hồng Hạnh cười khanh khách:
- Nội gì bà ấy chứ? Mụ phù thuỷ chuyên ăn thịt người.
Hồng Hạnh tung người nhảy tọt xuống đất đâm đầu chạy ra ngoài, Hồng Loan chạy theo:
- Chị Hạnh, đang bệnh không được chạy ra ngoài.
Nhưng Hạnh đã vụt tung ra con đường trước ngõ. Một chiếc xe honda đụng phải cô khi ông vừa cho xe quẹo cua vào ngõ. Hồng Loan rú lên:
- Chị Hạnh!
Hồng Hạnh nằm bất tỉnh. Người đụng vào Hồng Hạnh không ai khác ngoài
ông cả Dương. Người và xe lăn ra mặt đất. Máu Hồng Hạnh chảy loan mặt
đường.
Đám công nhân còn lại chạy ùa ra. Ông Dương gượng ngồi dậy, tinh thần suy sụp, bà Dương gào lên:
- Đưa Hồng Hạnh đi cấp cứu!
Tâm nhảy vào ôm xốc Hồng Hạnh lên và đó xe đưa cô vào bệnh viện. Hồng Loan nhảy theo cùng chị. Ông Dương gào lên:
- Tôi đã giết con tôi rồi! Hạnh ơi!
Bà Dương trấn an:
- Chắc nó chỉ bất tỉnh thôi, ông đừng nên đau buồn! Ông lắc đầu:
- Gia đình ta đến hồi tàn rồi sao?
Bà an ủi:
- Mẹ ra kìa, ông đừng làm mẹ phải đau lòng.
Ông Dương cố giữ vẻ bình thản trước mặt mẹ mình:
- Mẹ sao không ở trên lầu nằm nghỉ xuống đây làm gì? Bà Thìn lắc đầu:
- Con Hạnh có sao không con?
Ông lắc đầu:
- Không sao đâu mẹ! Có lẽ nó sẽ về ngay thôi. Bà lại thở dài:
- Thằng Hải đi đâu mất biệt mấy bữa nay cũng không thấy ló mặt về. Ông Dương cố nén tiếng thở dài nói với mẹ mình:
- Ôi, cái thằng ấy mẹ để ý làm gì? Đi chơi vài ngày lại mang đầu về thôi. Rồi ông nói với vợ:
- Bà dìu mẹ về phòng nghỉ đi.
Mẹ và vợ đi rồi ông Dương mới thấy đầu mình đau buốt. Ông ôm đầu rên rỉ: - Tại tôi mà, Hạnh ơi! Cha đã giết con rồi!
Ông thiếp đi và mơ thấy oan hồn của Tám Hân và anh em Thành và Thật. Ông kêu lên:
- Ối! Tám Hân!
Tám Hân buồn nhìn ông:
- Ông gọi tôi làm gì?
Ông Dương vội vã nói:
- Tôi không muốn như vậy đâu.
Tám Hân tức giận:
- Mày giết tao rồi giết cả luôn hai con của tao, làm vợ tao phải điên vì mày. Ông cả Dương xua tay chối quanh:
- Không! Tôi không có giết anh.
- Hừm! Mày còn chối được sao? Việc làm gian ác của mình sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Mấy đứa con của mày cũng sẽ lần lượt ra đi để trả oán mà mày đã gây ra.
Ông cả Dương kêu lên:
- Không, không... con tôi không có tội. Tám Hân nghiến răng:
- Vậy hai đứa con tao có tội gì chứ?
- Nó... nó...
Tám Hân hét lên:
- Một mạng đền một mạng, mày gây cho gia đình tao thảm cảnh này thì mày củng phải nếm mùi cay đắng.
Hắn gào lên:
- Đừng hại đến con tao chúng nó vô tội! Tám Hân cười vang:
- Đừng có van xin, uổng sức, quá muộn rồi. Ha... ha... Ông cả Dương hét lớn:
- Đừng đừng...
Bà Dương chạy đến đập lên vai ông:
- Này ông! Ông ơi!
Ông vẫn gào to:
- Đừng... đừng giết con tao.
Bà Dương lắc mạnh vai ông:
- Ông ơi! Ông dậy đi!
Ông giật mình đứng phắt dậy, ngơ ngác: - Tám Hân! Mày...
Bà Dương cuống quýt:
- Hân nào? Tôi đây mà. Tám Hân nào? Sao ông gọi tên Tám Hân?
Ông Dương dáo dác:
- Thằng Hải, con Hạnh, con Loan đâu rồi? Bảo nó vào đây. Bà Dương lo sợ:
- Có chuyện gì vậy ông?
Ông Dương cuống cuồng:
- Tụi nó đâu hết rồi? Coi chừng nó giết hại đó! Bà Dương hốt hoảng:
- Ai giết hại con mình chứ? Ông nói gì vậy? Ông Dương vẫn còn mơ màng:
- Thằng Tám Hân. Nó dẫn hai đứa con của nó đến đây. Bà Dương hốt hoảng:
- Đến đây để làm gì?
Ông Dương lo lắng nói:
- Nó bảo đòi nợ máu mà tôi đã vay của nó. Bà Dương rung lên bần bật:
- Trời ơi! Phải làm gì giờ đây? Tại ông tất cả mà.
Ông Dương ôm đầu vì đau khổ, vì mối hận luôn dày vò ông. - Này bà, con Hạnh làm sao rồi?
Bà Dương lắc đầu:
- Vẫn chưa có tin tức gì cả!
Ông Dương vụt đứng lên:
- Tôi phải đến bệnh viện xem sao.
Bà Dương ngăn:
- Ông không nên đi với tâm trạng như thế này. Hãy chờ có gì con Loan nó sẽ điện về mà.
Ông Dương lại ngồi xuống ông rên rỉ:
- Nhà đang lúc bối rối như thế này mà thằng Sơn Hải vẫn biệt tăm thật là vô phúc quá!
Bà Dương động viên:
- Để tôi điện thoại đến nhà đám bạn của nó xem! Ông gật đầu:
- Ừ, bà bảo nó về đây cho tôi.
- Được rồi, ông cứ nằm nghỉ đi để tôi tìm nó. Lát sau bà lắc đầu:
- Chúng nó kéo nhau ra Vũng Tàu gì đó chơi hết rồi. Ông Dương lắc đầu:
- Có thằng con trai mà cũng chẳng ít lợi gì cả. Nó thật là vô tình với gia đình
này.
Bà Dương an ủi:
- Thôi sự việc đã như vậy rồi ông cũng đừng nên quá đau buồn mà sanh bệnh. Việc gì cũng từ từ rồi tính. Nếu ông có bề gì rồi tôi tính làm sao đây?
Ông Dương chép miệng thở dài:
- Giờ này tôi cũng chẳng biết làm gì được. Khi mà đầu óc của tôi đang rối bời. Đêm đêm vẫn nằm thấy ác mộng.
Bà Dương khuyên:
- Hay ông hãy để công việc ở đây cho tôi. Ông hãy về quê một chuyến cho thư giãn đầu óc.
Ông thảng thốt kêu lên:
- Về quê ư? Không đâu! Tôi không thể về cái nơi mà tôi đã từng gây nên tội lỗi, tôi không thể về nơi ấy được. Về gặp thằng tư Lộng ư? Không đời nào.
Bà Dương thở dài:
- Vậy thì tôi hết cách rồi.
Ông lại nói:
- Tại sao các mặt hàng mình xuất đi đều có cát và đá trong đó? Bà Dương sững sờ:
- Ông nói gì? Hàng của mình xuất đi có cát và đá? Tại sao vậy Ông Dương lắc đầu:
- Tôi làm sao biết được. Bây giờ các đại lý điện về bảo như thế và tôi cũng đã đến nhiều nơi rồi, thực tế là như vậy.
Bà lắc đầu không tin:
- Làm sao lại có chuyện ấy được. Troag khi các mặt hàng xuất đi đều có qua kiểm chứng. Họ lầm chăng?
Bà Dương lại lầm bầm:
- Chẳng lẽ ma da nó có thể làm được những việc này? Ông Dương lo sợ:
- Bà ơi! Có lẽ cha con Tám Hân trả thù chúng ta. Bà Dương run giọng:
- Có lẽ vì chết oan ức nên họ về đây báo ứng. Ông lại kể:
- Đêm nào tôi cũng nằm mộng thấy Tám Hân dắt hai thằng nhỏ vào cửa hàng của mình cả. Họ đã thành tinh và rên la đủ thứ. Nào là đòi mạng, nào than thở lạnh và đói lắm!
Bà Dương ngao ngán:
- Bây giờ ông liệu làm sao? Không lẽ cửa hàng này phải đóng cửa? Ông cả Dương nhăn nhó:
- Sao đóng cửa được. Đóng cửa để chết đói hay sao? Bà thở dài:
- Chứ trong tình trạng này mình cứ thua lỗ, đền bù mãi, có ngày phá sản luôn.
Ông lắc đầu:
- Vẫn tiếp tục buôn bán.
- Không thu được tiền về làm sao trả công cho anh chị em công nhân? Ông Dương khoát tay
- Bán số nữ trang mà mình đã sắm để làm lại từ đấu! Bà Dương lại thì thầm:
- Này ông ơi...
- Gì nữa?
- Tôi muốn nói với ông về cái chuyện bà già điên ấy. - Bà ấy làm sao?
Bà Dương nói:
- Có thể do bà ta làm ra những việc ấy không? Ông Dương lắc đầu:
- Không đâu, bà ta yếu đuối thì làm gì được. - Tôi lại sợ bà ấy là yêu quái đó.
- Nhưng bà ấy hại mình để làm gì?
Bà Dương lại nói:
- Hay là bà ta chính là Út Duyên?
Nghe nhắc đến tên người tình cũ lòng ông ta thắt lại.
- Út Duyên ư? Không phải đâu! Bà này già và xấu xí hơn nhiều. Bà Dương thở dài:
- Mười năm trôi qua thời gian biết bao thay đổi. Ai biết được chuyện gì đã xảy ra.
Ông Dương ngậm ngùi:
- Không biết Út Duyên bây giờ ra sao, còn sống hay là đã chết đi rồi! Bà thở dài:
- Thôi đừng nên nhắc chuyện qua khứ nữa mà nên nói chuyện hiện tại đi. Mình sẽ khắc phục như thế nào để cửa hàng khỏi phải phá sản.
Ông Dương như chán nản, như kiệt sức:
- Tôi giao quyền cho bà quyết định.
- Được rồi! Vậy thì ông nên nằm nghĩ đi nhé. Tôi ra ngoài có chút việc sẽ về ngay!
Đám công nhân bàn tán xôn xao về cái miếu nhỏ xuất hiện quá bí ẩn, Nam thì thầm với các bạn:
- Này, tại sao lại xuất hiện một cách bí ẩn như vậy chứ? Hoàng Cao băn khoăn:
- Có lẽ người ta thờ cúng ma da đó.
Nam gật gù:
- Mày đoán cùng có lí, nhưng mà tại sao nó lại xuất hiện vào ban đêm? Hoàng Cao kêu lên:
- Trời ơi! Hỏng lẽ chường cái mặt ra giữa ban ngày? Nam hỏi:
- Vậy theo mày là ai?
Hoàng Cao cười híp mắt:
- Hông lẽ là tôi?
Nam đùa:
- Cũng dám lắm!
Hoàng Cao trừng mắt:
- Sao anh nói kỳ vậy? Tôi mà đi làm ba cái chuyện bá láp đó sao? Nam cười xuề xoà:
- Này, đùa vui vậy thôi, có lẽ là vợ mày đấy. Hoàng Cao bật cười:
- Vợ tôi nó nhác còn hơn ai hết, nửa đêm dám mò đến đây thì có nước khiêng nó về.
Nam cườì:
- Nói vậy thôi chứ tao bết tỏng ai rồi. - Ai vậy anh?
Thanh Tâm bước ra:
- Bà chủ Dương!
Nam cười:
- Thằng coi vậy mà hay.
Hoàng Cao ngạc nhiên:
- Tại sao bà ấy lại cúng nơi này?
Nam vỗ đùi:
- Ma xuất hiện nơi nào thì nơi đó mới linh thiêng. Thanh Tâm nói thêm:
- Dường như dạo này cửa hàng xuất khẩu của ông chủ gặp vấn đề! Nam khoát tay, cao giọng nói:
- Thì đó, tự nhiên cát, đá đầy bao, cá biển biến đâu mất. Tâm nói thêm:
- Mấy đại lý lấy hàng của ông chủ đều điện báo rằng trong mắm đều có cát,
đá.
Hoàng Cao nhíu mày:
- Sao kỳ vậy?
Nam cũng kêu lên:
- Vô lý! Những thứ ấy đều qua khâu kiểm nghiệm hết sao lại có chuyện ấy được?
Thanh Tâm lắc đầu:
- Lại một chuyện vô cùng bí ẩn nữa không ai giải thích nổi. Hoàng Cao kề tai hai bạn nói nhỏ:
- Nghe đâu lão chủ này cũng độc ác lắm đấy! - Làm sao mày biết chứ?
Hoàng Cao gật gù:
- Có một lần tôi đi đến cửa hàng sớm tận mắt thấy cảnh ông cùng vợ mình đuổi một bà già điên ngủ đậu mái hiên nhà ông ta.
Nam chép miệng:
- Nếu thật là như vậy thì ông ta ác quá rồi. Thanh Tâm lẩm bẩm:
- Một bà già điên ư?
Hoàng Cao gật đầu:
- Ừ! Bà ấy rất đáng thương.
Tâm lại hỏi:
- Lúc này bà ấy còn đến đây nữa không? Hoàng Cao lắc đầu:
- Hình như không còn đến nữa thì phảí. Gia đình ông chủ Dương đang nghi ngờ bà già điên ấy phá mình nên cũng đang truy tìm đấy.
Nam hỏi sang chuyện khác:
- Này Tâm, con Hạnh ra sao rồi?
Thanh Tâm lắc đầu:
- Thấy không hy vọng sống đâu anh ơi! Cô ấy đau tim nặng mà còn bị chấn thương ở đầu nữa mà.
Nam lại hỏi:
- Vậy là cô ấy vẫn còn đang hôn mê? Tâm gật đầu:
- Phải... nhưng...
Nam bối rối:
- Mày... mày nhưng cái gì?
Tâm thật tình nên nói:
- Anh thương cô ấy phải không?
Nam tỏ thật:
- Cũng chỉ dám nhìn thôi. Ta là nô tì thôi mà. Hoàng Cao chữa lại:
- Nô bọc ông nội, nô tì cái gì?
Tâm cười:
- Cái nào cũng như nhau thôi. Nhưng sự sống của cô ấy mỏng manh quá. Đây cũng là mạng số.
Hoàng Cao kêu lên:
- Trời! Học cao như anh vậy mà cũng tin vào số mệnh sao? Nam lắc đầu:
- Giày dép còn có số mà mày, huống hồ chi là con người. Hoàng Cao kể:
- Hồi trước nghe nói lão chủ ở dưới quê cũng có gây nhiều tội ác lắm. Nam lắc đầu:
- Có biết rồi hãy nói nghe cha? Đừng có thêm mắm dặm muối vào cho hư bột hư đường hết đi.
Tâm hỏi Nam:
- Liệu hôm nay có hàng để mình làm không đây. Hoàng Cao khoát tay:
- Công nhân bỏ đi gần hết rồi. Tụi mình còn có mấy tên làm sao nổi đây? Thanh Tâm chép miệng:
- Mấy thì làm mấy, chứ hông lẽ mình nghỉ luôn? Nam đùa:
- Thằng Tâm nó không nỡ bỏ chốn này mà đi đâu. Hoàng Cao chêm vào:
- Vì Hồng Loan xinh đẹp lại có tài chứ gì? Thanh Tâm thở dài:
- Tôi chỉ quan tâm sự ăn học của mình thôi, ngoài ra không có ý gì khác cả. Nam nhăn mày:
- Vậy Hồng Loan thì sao?
- Cô ấy thì cô ấy chứ có sao đâu?
Nam vỗ vai bạn:
- Mày đừng nới với tao là mày không có tình ý với cô ấy nha! Tâm lắc đầu:
- Tôi chẳng dám đèo bồng đâu. Mồ côi như tôi, ông chủ bĩu môi là cái chắc. Hoàng Cao cãi lại:
- Dù sao anh vẫn là một bác sĩ tương lai mà. Tâm cười:
- Chuyện tương lai thì hãy để tương lai tính. Còn bây giờ mình vẫn còn là anh chàng trắng tay lại mồ côi nữa, ai mà dám trao con gái cho mình?
Nam cười khề khà:
- Thằng này vậy mà cũng có ý tưởng hay đó chứ! Hoàng Cao lại nói:
- Chứ tôi thấy hai người cùng học chung lớp lại chơi thân với nhau nữa. Coi chừng cô ta đã cảm anh rồi cũng nên!
Tâm gãi đầu:
- Chịu thua hai anh luôn, còn gì nói tiếp đi! Hoàng Cao chuyển tông:
-Này, đêm nay liệu ma da có xuất hiện nữa hay không? Nam chặc lưỡi:
- Điều này chỉ có trời và con ma da ấy biết mà thôi! Tâm chợt hỏi hai người:
- Ngoài ma da còn loại ma da nào khác nữa không? Hoàng Cao nói trước:
- Có chứ! Còn ma lai, ma đuốc, ma cà rồng, ma cây. Ôi nhiều lắm mà mà nao cũng đáng sợ cả.
Nam trêu bạn:
- Kể nhiều vậy mà có thấy lần nào chưa? Hoàng Cao lè lưỡi:
- Nghe kể lại thôi, chứ thấy thì chưa.
Nam hất hàm:
- Mày đã thấy rồi còn gì?
Hoàng Cao lắc đầu lia lịa:
- Thôi, tôi sợ lắm không muốn thấy.
Nam phì cười:
- Mày đã thấy ma da rồi đó!
Hoàng Cao gật đầu:
- Ờ, ma da thì đã thấy rồi và cũng rất sợ nó lắm! Thanh Tâm nhìn đồng hồ chép miệng:
- Hơn chín giờ rồi, có lẽ tàu không về đâu anh Nam. Nam đứng lên:
- Tụi mình ra quán uống cà phê.