Khi Diệp Tiêu trở lại Sở, Hứa Văn Minh vẫn còn đang trả lời các câu hỏi, và viết bản tường trình dài dằng dặc. Nhưng Diệp Tiêu không đi thẳng đến gặp Hứa Văn Minh mà ngồi vào trước máy vi tính, mở kho dữ liệu cá nhân của dân cư toàn thành phố.
Anh đang tra tư liệu về Hứa Văn Minh và các thành viên trong gia đình anh ta.
Thì ra, Hứa Văn Minh sống từ bé đến hai mươi tuổi ở ngôi nhà phía sau ngôi nhà đen. Sau đó, Hứa Văn Minh thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật, sau khi tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, anh đi du học, chuyên ngành quảng cáo, đến tận ba năm trước mới về nước, mở công ty quảng cáo Đối Song. Qua những tư liệu lưu giữ trong máy tính, Hứa Văn Minh chưa hề phạm pháp lần nào.
Bố mẹ Hứa Văn Minh, gặp tai nạn giao thông khi đi du lịch nước ngoài vào tháng 01 năm 1990, lúc đó Hứa Văn Minh đang học ở Học viện Mỹ thuật, trong nhà chỉ còn lại một mình cậu em trai Hứa Thiên Minh. Sau khi bố mẹ qua đời, Hứa Thiên Minh do tâm trạng u buồn, mắc chứng trầm cảm nên thường xuyên nghỉ học. Từ đó tâm trạng cậu lúc tốt lúc xấu. Năm 1993 cậu được chú ruột đưa đến bệnh viện ở vùng khác để chữa trị chứng bệnh trầm cảm. Nhưng đến năm 1998, Hứa Thiên Minh tự ý rời khỏi bệnh viện đó và không ai biết cậu ta đã đi đâu, từ đó về sau, không còn bất cứ ghi chép gì trong hồ sơ của cậu.
Sau khi xem hết những thông tin này, Diệp Tiêu lấy khung ảnh mang từ căn phòng đó ra, nhìn kỹ thiếu niên bên phải trong bức ảnh chụp cả gia đình. Ánh mắt cậu thiếu niên đó vô cùng u buồn, u buồn đến độ làm cho người khác cảm thấy đau lòng.
Diệp Tiêu cầm theo khung ảnh và rời khỏi phòng đi sang gian phòng Hứa Văn Minh đang viết bản tường trình. Hứa Văn Minh vừa nhìn thấy Diệp Tiêu tiến vào nét mặt thoáng biến sắc. Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó đặt khung ảnh trước mặt Hứa Văn Minh. Hứa Văn Minh lập tức ngẩn người, Diệp Tiêu chậm rãi nói: “Lần trước khi chúng ta gặp nhau, anh đã nói dối, có đúng vậy không?”
Hứa Văn Minh ngập ngừng giây lát, cuối cùng cúi đầu và nói: “Đúng vậy, tôi đã nói dối. Tôi chỉ muốn về thăm lại nhà cũ, chẳng lẽ lại không được?”
“Nếu đã vậy, sao anh lại còn nói dối?”
Hứa Văn Minh không trả lời.
“Được, vậy tôi hỏi anh, Hứa Thiên Minh là ai?”
Nghe thấy cái tên này, Hứa Văn Minh lập tức ngẩng đầu lên: ”Thiên Minh? Nó là em trai tôi.”
Sau đó, Diệp Tiêu lấy những bức tranh ký họa ra, bày từng bức ra trước mặt Hứa Văn Minh, hỏi: “Ai vẽ những bức tranh này?”
Hứa Văn Minh nhìn những bức tranh đó, bỗng chốc khuôn mặt anh trắng bệch, toàn thân anh mềm nhũn, miệng cũng lắp ba lắp bắp: “Tôi không phạm tội, tôi thực sự không có tội.”
“Tôi tin anh không có tội, thế nên chỉ cần anh nói ra hết những gì anh biết, anh có thể chứng minh anh không phạm tội.”
Hứa Văn Minh gật đầu nói: “Được, tôi sẽ nói cho các anh. Những bức tranh anh đem đến không phải do tôi vẽ, mà là em trai tôi - Hứa Thiên Minh vẽ. Hồi nhỏ, tôi và em trai đều rất thích vẽ. Chúng tôi sống trong ngôi nhà đối diện ngôi nhà đen, từ cửa sổ của chúng tôi có thể quan sát thấy mọi việc xảy ra trong ngôi nhà đen. Khi đó trong ngôi nhà đen có vợ chồng họ Đồng và cả con của họ nữa. Người phụ nữ đó rất xinh đẹp, đã cuốn hút tôi và em trai nên chúng tôi thích vẽ tranh ký họa người phụ nữ đó.”
“Người phụ nữ đó có phải là mẹ Đồng Niên không?”
“Đúng vậy. Có thể người phụ nữ đó là một họa sĩ, điều này đã khích lệ giấc mơ trở thành họa sĩ của hai anh em tôi, chúng tôi cũng học vẽ một cách đầy phấn khích, đặc biệt là em trai tôi. Tôi phát hiện ra nó có tình cảm đặc biệt đối với người phụ nữ trong ngôi nhà đen, nó bắt đầu thường xuyên nghển cổ ra khỏi khung cửa sổ để quan sát tất cả mọi sự việc xảy ra trong ngôi nhà đen, thậm chí nó còn mua cả ống nhòm để nhìn trộm người phụ nữ ở nhà đối diện. Hồi đó, tôi đã sợ nó sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, tôi nhận thấy, nó đã thích người phụ nữ đó. Nhưng khi đó, nó mới chỉ là cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi, tình yêu của nó rất mơ hồ, rất thuần khiết, không hề có chút vẩn đục nào, chỉ đơn giản là một kiểu si tình. Nó hay nhìn ngôi nhà đen và vẽ ký họa, có lúc thậm chí còn vẽ ngoại cảnh người đàn ông đánh đập người phụ nữ trong ngôi nhà đen. Em trai tôi rất thương người phụ nữ đó, nó căm hận người đàn ông đó, thậm chí nó còn viết thư tình cho người phụ nữ đó.
“Vậy mấy bức tranh sau cùng thì sao?” Diệp Tiêu chỉ vào mấy bức tranh ghi chép lại cảnh mẹ Đồng Niên bị sát hại.
“Tôi không chính mắt nhìn thấy sự việc xảy ra đêm hôm đó, ngày hôm sau em trai mới nói cho tôi biết. Nó nói nó hận người đàn ông đó, hận đến cực điểm, người đàn ông đó đã cướp đi tình yêu duy nhất của nó, nó hy vọng ông ta chết đi. Thế là, nó viết cho người đàn ông vài lá thư đe dọa, viết hết những cảnh nó nhìn thấy hôm đó vào trong thư, thật không ngờ, chẳng bao lâu người đàn ông đó đã bị ngã từ trên mái nhà xuống và mất mạng, tôi đoán, chắc ông ta nhận được lá thư đe dọa sợ quá nên tự sát.”
“Về sau em trai anh thế nào?”
Hứa Văn Minh thở dài nói: ”Từ sau khi người phụ nữ trong ngôi nhà đen qua đời, em trai tôi đã thay đổi hoàn toàn, nó trở nên u uất, đêm nào cũng gặp ác mộng. Chắc là do đêm hôm sau khi tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình mưu sát, nó chịu đựng sự sợ hãi và kích động quá độ, tạo thành một vết thương tâm lý nghiêm trọng không bao giờ có thể xoa dịu được. Thực ra, nó vốn là một đứa thông minh, trí tuệ của nó hơn hẳn tôi. Hồi nó còn nhỏ, ai cũng nói nó sẽ làm nên nghiệp lớn, ai ngờ cánh cửa sổ đó đã hủy hoại cả cuộc đời nó. Sau khi bố mẹ tôi gặp tai nạn, nó đã thực sự mắc chứng trầm cảm, bị đưa vào bệnh viện. Sau đó, tôi đi ra nước ngoài du học, dần dần cũng mất liên lạc với nó. Ba năm trước, tôi trở về nước, việc đầu tiên tôi làm chính là tìm em trai tôi, nhưng không tìm thấy, giữa biển người mênh mông biết tìm nó ở đâu.”
Diệp Tiêu gật đầu, anh tin những điều Hứa Văn Minh đang nói đây mới là sự thực. Anh rót cho Hứa Văn Minh một cốc nước, Hứa Văn Minh uống xong tiếp tục nói: “Cảm ơn anh. Cho đến tận một tháng trước, Vũ Nhi đến xin việc tại công ty tôi, tôi nhận ra cô ấy giống y hệt người phụ nữ ở trong ngôi nhà đen, nên tôi lập tức quyết định tuyển dụng cô ấy. Nhưng, điều khiến tôi càng kinh ngạc hơn chính là việc xảy ra cách đây hơn một tuần, tôi nhận được điện thoại của em trai tôi. Tôi đã mất liên lạc với nó bao năm, đột nhiên nó liên lạc, khiến tôi vừa mừng vừa lo.”
“Anh nên mừng mới phải chứ, sao lại lo?”
“Bởi vì giọng nó trong điện thoại rất kỳ quái toàn nói những điều vô cùng khó hiểu, lúc thì đầy tính triết lý, lúc thì lại đầy bạo lực và máu me, tôi cảm thấy, chỗ này của nó có vấn đề?” Vừa nói, anh ta chỉ tay vào đầu mình, anh lắc lắc đầu, rồi nói tiếp: “Trong điện thoại nó hẹn gặp tôi tại ngôi nhà cũ của chúng tôi. Thế nên tôi đã vội vàng đến đó, thật không ngờ lại gặp anh ở đó, lúc đó, tôi rất sợ nên liên tưởng ngay đến những sự việc khủng khiếp, nên đã nói dối anh. Đến tận mấy hôm trước, cuối cùng nó cũng đến công ty tôi, anh em tôi lần đầu tiên gặp sau mười năm xa cách, tôi lẽ ra phải vui mới phải, thế nhưng tôi lại có một dự cảm chẳng lành.”
“Các anh đã nói những gì?”
“Chúng tôi chỉ trò chuyện một lát, chủ yếu ôn lại những chuyện cũ, đặc biệt là những chuyện về người phụ nữ trong ngôi nhà đen. Tôi thấy nó chắc là bị điên rồi, nó vẫn sống trong ký ức của mười mấy năm trước, thậm chí nó còn cho rằng người phụ nữ vẫn còn sống. Nó thường nhắc đến tên Đồng Tuyết Thôn, nó nói nó vô cùng sùng bái người có cái tên Đồng Tuyết Thôn, nhưng Đồng Tuyết Thôn rốt cuộc là ai?”