Lúc này, Vũ Nhi yên lặng nằm trong tay Đồng Niên, họ đang ngồi trên mái ngói đen của mái nhà, mấy ngọn đèn pha từ khắp nơi chiếu sáng mặt cô, cô nghĩ, chắc khuôn mặt mình giờ rất nhợt nhạt và xấu xí, giống như bộ xương trong bức tường vậy.
Họ đã bị cảnh sát bao vây, trên mái nhà, trong ngôi nhà đen, còn ở cả dưới đất, đều có đầy cảnh sát và đèn cảnh sát, những âm thanh huyên náo không ngừng vang lên, xe cảnh sát vẫn đang đi đến đây, những tiếng còi cảnh sát từ xa tiến lại gần chui vào tai Vũ Nhi. Cô bỗng cảm thấy đêm nay mình thật có lỗi với những người hàng xóm xung quanh ngôi nhà đen, họ lại phải trải qua một đêm mất ngủ.
Vũ Nhi nhìn Diệp Tiêu, trong số tất cả các cảnh sát, anh gần họ nhất, trên mái nhà rộng hơn 20m2, phía sau anh còn có mấy người cảnh sát, vịn vào cửa sổ trời. Cô ngẩng đầu nhìn Đồng Niên, cô nhận ra Đồng Niên đang run rẩy, nét mặt anh vô cùng đau khổ, một cơn gió thổi qua mái tóc rối bù của anh, cô nhìn thấy mấy giọt nước mắt của Đồng Niên rơi xuống, rồi rơi vào môi cô, nong nóng và có vị mặn chát.
“Đồng Niên, chúng ta lại đó đi, em không muốn ngồi ở đây thêm nữa.” Cô dịu dàng nói bên tai Đồng Niên.
“Không, Vũ Nhi, anh đã không còn đường lùi nữa, em có biết câu thành ngữ “Cưỡi trên lưng hổ khó xuống” chưa? Bây giờ chúng ta không phải là đang ngồi trên mái nhà mà đang cưỡi trên lưng hổ dữ.” Đồng Niên nói nhỏ, chợt ánh đèn pha chiếu thẳng vào mặt anh, khiến anh chói mắt, vội lấy tay che.
Lúc đó, Vũ Nhi nghe thấy Diệp Tiêu nói với người bên cạnh: “Các anh cẩn thận một chút, đừng chiếu ánh đèn thẳng vào mặt nghi phạm và con tin.” Sau đó Diệp Tiêu nói to với Đồng Niên: “Đồng Niên, hãy thả Vũ Nhi ra, mọi việc khác, chúng ta đều có thể thương lượng được mà.”
Diệp Tiêu tiếp tục nói: “Vũ Nhi vô tội, tôi biết anh yêu cô ấy, thì hãy để cô ấy được tự do. Đồng Niên, anh không cảm thấy bắt Vũ Nhi làm con tin là việc làm rất vô liêm sĩ sao?”
Nghe đến đây, Vũ Nhi nhẹ nhàng nói với Đồng Niên: “Đồng Niên, họ đã coi anh là nghi phạm, coi em là con tin của anh. Nhưng em tin anh, anh chẳng phải là nghi phạm gì cả, anh vô tội, chúng ta rời khỏi đây đi, đến chỗ anh Diệp Tiêu, anh hãy nói rõ mọi sự việc, em cũng sẽ giải thích giúp anh. Em sẽ nói với anh Diệp Tiêu, anh không hề ép buộc em, em không phải là con tin của anh, em tự nguyện lên đây theo anh.”
“Không, em không lừa nổi họ đâu.” Anh ôm Vũ Nhi chặt hơn. “Vũ Nhi, đằng sau chúng ta là mái hiên, chỉ cần lùi một bước, mọi điều phiền não sẽ được giải thoát. Hơn mười năm trước, bố anh cũng ngã từ đây xuống mà chết, anh vẫn luôn tin rằng, thực ra chính ông nhảy xuống, ông làm như vậy, có lẽ là một kiểu sám hối, bây giờ, anh cũng đang sám hối.”
“Anh đang sám hối cái gì? Anh không hề phạm tội gì mà.”
“Không, Vũ Nhi, thực ra em không hiểu anh. Điều này không thể trách em được, bởi vì trước đây, anh cũng không hiểu chính mình. Còn bây giờ, cuối cùng anh cũng đã thực sự hiểu được mình là cái thứ gì rồi. Ác quỷ, anh chính là một tên ác quỷ.” Anh nói lớn, sau đó dừng lại giây lát: “Vũ Nhi, chắc dạo này em cũng phát hiện anh bị chứng mộng du.”
“Đúng vậy, em có phát hiện ra, anh cần phải đi chữa.”
“Không, đã quá muộn rồi. Đến tận hôm nay, anh mới hiểu hết tất cả mọi việc đều do anh gây ra, đều là do đôi tay này của anh.” Nói xong, Đồng Niên giơ bàn tay mình lên trước mặt Vũ Nhi: “Đôi bàn tay này đã gây nên tội tày trời, bẩn thỉu và bỉ ổi, còn em thì lại không hề biết gì cả. Thực ra, chính anh cũng bị đôi tay tội lỗi này qua mặt. Anh vốn không tin mình có thể gây ra những việc như vậy, nhưng những việc đáng sợ xảy ra trong ngôi nhà đen lại khiến anh không thể nghĩ ra điều gì. Tối hôm đó, anh phát hiện ra, thật không ngờ mình lại ngã trước cửa nhà La Tư, khi anh phát hiện ra cô ấy, cô ấy đã chết rồi. Anh nghĩ, chắc là anh đã bóp cổ cô ấy đến chết trong lúc vô thức.”
“Ý anh là, vụ án bóp cổ chính là do anh gây ra.” Vũ Nhi run rẩy hỏi.
Đồng Niên đau khổ gật đầu, chợt anh ngẩng đầu nói to với Diệp Tiêu: “Diệp Tiêu, tôi biết người trốn trong căn nhà đối diện ngôi nhà đen để theo dõi tôi chính là anh, chắc anh đã sớm nghi ngờ tôi phải không? Anh làm tốt lắm, trong khi chính tôi cũng không biết mình đã làm những gì, thì anh đã nhận ra rồi. Đúng vậy, bây giờ, cuối cùng tôi cũng đã nhớ ra rồi, vụ án bóp cổ liên hoàn chính là do tôi gây ra. Thì ra tất cả những cơn ác mộng đó đều là thực, từ khi tôi trở lại sống trong ngôi nhà đen, tôi đã nằm mơ thấy những cơn ác mộng đó, tôi mơ thấy nửa đêm, tôi chạy ra khỏi ngôi nhà đen, đi đến nhà cô gái độc thân xa lạ, lừa cô ta mở cửa, rồi bóp cổ cô ta tới chết. Tôi vẫn cho rằng đó chỉ là mơ mà thôi, là hư cấu, nhưng giờ thì tôi biết, đó không phải là giấc mơ, mà là sự thực.
Diệp Tiêu không trả lời, anh nhìn chằm chằm vào Đồng Niên và Vũ Nhi.
Đồng Niên tiếp tục hét lên với anh: “Chẻ đôi khúc gỗ, ta sẽ xuất hiện, chuyển dời phiến đã, anh cuối cùng cũng đã tìm thấy tôi rồi.”
“Không!” Tiếng thét thất thanh của Vũ Nhi vang lên bên tai Đồng Niên: “Đồng Niên, anh không làm những chuyện đó, em không tin anh là loại người đó!”
“Vũ Nhi, lẽ nào em thực sự phải chờ đến lúc anh bóp cổ em đến chết em mới thực sự hiểu anh sao?” Nói xong, anh giơ tay sờ lên vết lằn đỏ trên cổ Vũ Nhi do chính anh gây nên.
“Em nguyện tin rằng anh chỉ bóp cổ một mình em.” Vũ Nhi vừa khóc vừa nói.
“Không, em chỉ là một người bị hại cuối cùng trong tay anh mà thôi.”
Tiếng Diệp Tiêu chợt vang lên: “Đồng Niên, lúc này anh cần phải bình tĩnh, những lời anh nói tôi đã nghe cả rồi, tất cả những điều này sẽ trở thành chứng cứ trên tòa án, tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ kỹ.”
“Chứng cứ trên tòa án? Anh cho rằng tôi sẽ chịu ra tòa giống như cụ nội của tôi sao? Không, tôi không cho anh cái cơ hội đó đâu.” Đồng Niên hét lên.
“Cụ nội? Việc này thì có liên quan gì đến cụ nội anh?” Vũ Nhi nhẹ nhàng hỏi Đồng Niên.
“Bởi sáu mươi năm trước đây, cũng chính ở Thượng Hải, cụ nội anh mỗi đêm đi lang thang khắp Thượng Hải lúc đêm khuya, cụ cứ thế bóp cổ chết những cô gái vô tội thần tượng cụ. Trong gian phòng ở tầng ba, cụ còn cất giấu rất nhiều xác của phụ nữ, cụ là con ác quỷ mang trong mình hai loại nhân cách. Cuối cùng cụ bị xử tử hình treo cổ. Anh đã xem những ghi chép về việc này trên tạp chí những năm 30, sự việc này đã gây chấn động lớn thời kỳ đó.”
“Những việc này cũng có quan hệ gì với anh?”
“Lẽ nào em không biết rằng một số căn bệnh về tinh thần có thể di truyền hay sao? Đúng vậy đấy, khi anh rời khỏi phòng khám của bác sĩ tâm lý Mễ Nhược Lan, anh mới hiểu, rất có thể anh bị di truyền lại gien của dòng họ, đây chính là gien tội ác, nó ẩn sâu trong huyết mạch. Khi anh bước vào ngôi nhà này, gien tội ác này dần dần chiếm lĩnh cơ thể anh, hình thành nên một loại nhân cách nữa, và loại nhân cách này của anh vô cùng tội lỗi, tàn độc vô ngần, giống như bị quỷ nhập vậy.” Nói xong, anh ngước lên bầu trời đêm và gầm lên, trút tất cả mọi điều đau khổ trong lòng.
“Đồng Niên, anh muốn nói rằng anh có hai loại nhân cách?”
Đồng Niên gật đầu, từ tốn nói: “Đúng vậy, em đã từng ngủ cùng giường với ác quỷ.”
Vũ Nhi run rẩy, cô ôm Đồng Niên, nói: “Không, anh không phải là ác quỷ, anh có thể tự thú, bây giờ vẫn còn kịp.”
“Không kịp nữa rồi, anh đã sát hại năm sinh mạng vô tội, đủ để bắn chết anh vài lần rồi. Anh phải sám hối với họ, anh cần phải xuống địa ngục.” Chợt Đồng Niên nhìn Vũ Nhi bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ: “Vũ Nhi, hãy đi theo anh, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Vũ Nhi gật đầu, nói: “Chúng ta đi đâu?”
“Địa ngục.”
Đồng Niên ôm Vũ Nhi, đi về phía mái hiên, anh nói thầm bên tai Vũ Nhi: “Em là người cuối cùng.”