Không cong nghi vấn nào khác nhà trức trách đành tạm xếp hồ sơ ddieuf tra với kết luận ông Hưng chết vì bị nhồi máu cơ tim: Một trường hợp đột tử về mặt bênh học như nình thường tự nhiên trên phương diện pháp lý.
Theo di chúc của ông Hưng giao cho luật sư riêng lưu giữ để công bố thực hiện chẳng may nhà sưu tầm đồ cổ bất ngờ qua đời vì nguyên nhân rủi ro nào đó thì người thừa kế sẽ là Tuân, cháu ruột gọi ông bằng bác. Người đàn ông giàu có nhưng thích sống đạm bạc này đã quyết định không lấy vợ sinh con khi mối tình thời trai trẻ chẳng tròm mộng ước.
Tuân trờ thành kẻ mồ côi sau một tai nạn giao thông ở Mỹ. Cha mẹ và người em gái chết thảm khi chiếc ô tô đang phóng nhanh trên đường cao tốc thình lình bị nổ bánh trước. Do cha anh không kiểm soát được tay lái nên chiếc Ford đã húc văng rào cản bảo vệ bên đường và bay xuống vực sâu. Tai nạ thảm khốc ấy đã cướp đi sinh mạng của ba người ngồi trong chiếc xe bị nhúm nhó như tờ giấy bị vò nhàu vì rơi từ độ cao rồi va đập vào vách đá. Chỉ riêng mình Tuân bị hất văng ra ngoại bị thương nhẹ và thoát chết một cách thật kì diệu.
Mấy năm qua Tuân vẫn đang học ở Mỹ nhờ sự tài trợ của ông Hưng. Hôm nhà sưu tầm cổ vật chết bất đắc kỳ tử tình cờ rơi vào lúc Tuân vừa tốt nghiệp đại học chuẩn bị về Việt nam thăm bác ruột.
Theo di chúc phần lớn cổ vật ông sưu tầm được sẽ hiến tặng cho viện bảo tàng và số còn lại sẽ đem bán đấu giá lấy tiền giúp đỡ người nghèo hoặc xây dựng các cơ sở từ thiện phúc lợi. Việc chuyển giao các cổ vật cho các tổ chức trên thực hiện với sự chứng kiến của Tuân cùng một số nhà khảo cổ bạn của ông Hưng và luật sư. Phần Tuân được thừa kế là ngôi biệt thự và tài khoản mà ông hưng gửi ở ngân hàng.
Vật còn sót lại vì nằm ngoài danh mục, chính là tấm ván chưa rõ lai lịch mà ông Hưng đem về từ chuyến du lịch cao nguyên. Không hiểu sao Tuan chợt nảy ra ý định biến tấm ván cổ này thành bàn cầu cơ từ khi nghe vị học giả nọ về dự tang lễ nói sơ qua cho anh nghe nguồn gốc về nó. Hưng đem mảnh ván mà anh xem như kỷ vật quý của người bác ruột để lại đến một nghệ nhân nhờ ông ta chế tác theo ý định của mình.
mấy hôm sau nghệ nhân mang bàn cầu cơ đến. ông ta thắc mắc.
Không hiểu miếng ván này là thứ gỗ gì mà xưa nay tôi chưa từng trông thấy. Nó cứng đến nỗi khi hoàn thành bàn cơ này thì toàn bộ đồ nghề đục chạm, xưa xẻ của tôi đều hư hỏng hết. Lạ nữa là nó toát ra mùi hương thơm dìu dịu vào ban đêm...
Tuân quan sát tác phẩm của nghệ nhân và thấy ưng ý. Chung quanh viền bàn cơ là đường hoa văn chạy theo bốn cạnh hình chữ nhật tuy đơn sơ nhưng rất mỹ thuật. Mặt bàn cơ khắc hai mươi bốn chữ cái ở giữa trên, hàng dưới có những mẫu tự nằm ở vị trí đối xứng nhau như phía bên trái khắc chữ "Thần - Thánh", bên phải ghi "Ma - Quỷ". Hàng bên dưới góc trái là hai chữ "Có - Không", bên góc phải "Đúng - Sai". Cuối cùng là chữ "Giáng - Thăng" được khắc họa nằm hai bên con cơ hình trái tim được tạo từ mẫu rẻo thừa của cùng mảnh ván.
ngoài ý định tìm hiểu nghiên cứu về khía cạnh tâm linh mà thời gian qua sống trên một đất nước chuyên về khoa học công nghệ nên chàng sinh viên nghành triết học không có dịp thử nghiệm, nếu như chuyện cầu cơ thật sự linh ứng thì Tuân còn muốn thông qua nó hy vọng khám phá phần nào sự thật về cái chết bí ẩn của bác Hưng cũng như lai lịch mảnh ván cổ.
nghe nhiều người nói nếu ai đó lạm dụng cầu cơ nhiều lần sẽ bị tổn thọ nhưng điều đó đối với Tuân không quan trọng bởi chẳng có tiêu chí bào hay căn cứ vào đâu để biết tuổi thọ của bản thân là bao nhiêu nhằm đánh giá điều đó đúng hay sai. Chuyện anh đang quan tâm claf tìm kiếm người cùng tham gia, bởi vì theo như những gì Tuân từng tham khảo thì mỗi khi cầu cơ phải có tối thiểu ba người để phòng trường hợp nếu chỉ một người với bàn cơ rất dễ bị ma quỷ nhập xác. Điều này vô cùng tai hại bởi vì người bị nhập sẽ trở nên vô giác mất hết ý thức và mọi hành vi đều do ma quỷ khống chế hoặc chi phối. Đã có nhiều người bình thường bản chất rất hiền lương nhưng bỗng một ngày nào đó bất ngờ gây ra chuyện phạm pháp khiếnm ọi người chung quanh vô cùng ngạc nhiên không hiểu được căn cơ do đâu...
Chuyện về ông Ba chủ cửa hiệu bán phân bón, bản tính chất phát tối ngày bận rộn với công việc mua bán, chỉ có tội là thỉnh thoảng cũng ham vui chơi số đề. Phúc phần ban cho người vợ hiền cùng hai đứa con thơ kháu khỉnh nên ông Ba luôn quan niệm phàm ở đời phải thường làm việc tốt, tránh xa điều xấu để tích đức cho con cháu mai sau. Vậy mà chẳng ai ngờ đùng một cái, con người hiền lành ấy lại phải ra tòa trả giá cho hành vi cưỡng bức và suýt giết chết cô cháu ruột của mình.
Ông chủ hiệu phân bón từ lúc bị bắt ra khỏi nhà cũng mấy lần tìm cách tự sát vì nhục nhã bởi hậu quả hành vi đê tiện mà ông tin mình không bao giờ gây ra.
Nếu xét về góc khuất tâm linh thì rõ ràng ông ba thực hiện những tội lỗi ấy trong trạng thái vô thức như một thứ người máy bởi họ đã bọ hồn ma nhập xác. Song trường hợp tình ngay lý gian này khó mà biện hộ hay lý giải được bởi sự xét xử của công pháp không hề tồn tại khái niệm thần bí. Đó cũng là cái giá phải trả cho những ai lén lút cầu cơ một mình. Thì ra, ông Ba mê tín muốn xin người cõi âm mách bảo cho con số đánh đề, do đó không muốn để ai biết chuyện mình làm vì e ngại bị phê bình hoặc cười chê nên mới ra nông nỗi như thế.
Sống xa quê hương nhiều năm, bạn bè thời thơ ấu nay thất tán mỗi người một nơi, neus tình cờ gặp lại còn khó nhận ra nhau thì nói chi đến chuyện đường đột mời họ tham gia "cầu cơ". Tuân loay hoay chưa biết pahir tính thế nào nên anh định bụng nếu không tìm được người thì sẽ đánh liều tự cầu cơ một mình "Người ta kể chuyện ma nhập như thế có khi để hù dọa ai yếu bóng vía chứ chắc gì đã là sự thật!".