bạn trai của Ngọc, một cô bạn cùng lớp, Ngọc là một cao thủ Piano, nghe nói Ngọc thi Piano được cấp 8, không biết cấp 8 cao thế nào, chỉ biết rằng Ngọc chơi Piano rất hay và giỏi.
Em không định nghĩa được tình cảm của mình dành cho Chương, là Yêu hay chỉ đơn thuần là Thích? Em trở nên kiêu hãnh trước mặt Chương, vốn dĩ từ trước đến nay Em với Chương chưa một lần nói chuyện với nhau, giờ cùng nhóm với nhau cũng vậy, cũng chưa một lần chào hỏi nhau. Ngọc không cùng nhóm với Chương bất kỳ môn nào, có lẽ như vậy đỡ làm Em cảm thấy khó chịu hơn.
Dần dần sau những giờ học, vô tình cùng nhau lấy xe, chỉ là những lời chào nhau thôi nhưng cảm giác dường như đã phá được bức tường cản trở. Tình cảm của Em dành cho Chương càng ngày càng lớn, đi cùng Chương như cả đoạn đường chỉ có 2 người, chưa đi được bao lâu đã đến ngã ba đèn đỏ, Chương không hề biết đến tình cảm của Em.
Em cứ thế duy trì thứ tình yêu thầm kín của mình, thấy mình tội nghiệp khi Chương đưa tay vuốt tóc và ngồi cạnh Ngọc mỗi giờ học, thấy mình tội nghiệp khi bất ngờ thấy Chương từ chỗ để xe lấy ra một hộp cơm, Em hỏi: “Chương vẫn chưa ăn cơm àh?” ... Chương ngây thơ nói: “Àh không, mình ăn rồi, đây là cơm mua cho Ngọc ...” ... Thấy cảm giác lạ lùng khi một bản nhạc piano nào đó vang lên, hình ảnh của Ngọc lại hiện lên đi cùng với Chương khiến Em thấy buồn đến lạ.
Em vẫn nghĩ về Chương mỗi ngày, ngay cả khi đi ngoài đường với một cậu bạn cùng lớp, đèn xanh cho người đi bộ đã bật lên, em chậm chạp đưa từng bước chân qua những sọc trắng trên đường, khoảng cách giữa mỗi vạch gần nhau là thế mà không thể gần nhau thêm được nữa, giống như 2 bờ của một dòng sông, luôn bị con nước ngăn cách. Cậu bạn đi được một đoạn rồi quay lại vừa mắng vừa kéo Em đi: “Bà già, để tôi dắt bà qua đường nhé ...”
Em trở thành “bà già” của cậu bạn đó từ đấy, cũng chẳng biết từ lúc nào, “ông già” trở thành câu cửa miệng của Em khi gọi tên cậu bạn đó, cậu bạn tên Sáng. Sáng là một cậu bạn tốt, chân thành và thật thà, có những tiết học không thấy Em lên lớp, Sáng nhắn tin hỏi thăm, thay vì lí do ngủ quên, Em nói rằng Em mệt, trưa học xong Sáng lại nhắn tin đến: “Hôm nay bà già mệt, có muốn ông già mua cháo cho không?”, “Bà khỏe chưa hả bà? Hôm sau tôi đến đón bà đi học nhé