Không hiểu sao cái nắng oi ả của mùa hè lúc nào cũng khiến Em thấy rõ trong mình những bồn chồn, bi lụy. Dù bận rộn với quá nhiều thứ cần phải làm phía trước, nhưng những trưa hè yên ả như thế này ít nhiều khiến Em tĩnh lại, buông trôi mọi thứ. Chợt nhớ ra con đường vừa rồi đi qua, hoa dành dành đã nở. Lại một mùa hoa nữa tới, cũng không hiểu sao mỗi năm nhìn thấy hoa dành dành nở vào thời điểm này, vết thương dù đã hết đau nhưng vẫn hiện lên rõ mồn một. Vết thương của mối tình đầu trong trắng tuổi 17, trắng y như màu trắng của hoa dành dành.
Ai đó cũng giống như Em, thích nghe Lương Tịnh Như hát, không ngờ vào thời điểm này lại vô tình để em nghe thấy tiếng hát đẹp đẽ đó giữa trưa hè nắng tan ở một hồ sen lặng bóng người.
“Sau này em đã học được cách yêu như thế nào, nhưng tiếc rằng anh đã cách xa em, dần dần mất đi trong biển người từ rất lâu rồi... Sau này cuối cùng trong những giọt nước mắt, em đã hiểu được rằng, có người, một khi đã bỏ lỡ cơ hội là không còn lần thứ hai...”
Bài hát đưa Em về với bầu trời của tuổi 17, ngày em có Anh.
“ Hoa dành dành, cánh hoa trắng, rơi nhẹ lên chiếc váy dài màu xanh của Em, “Yêu em” – Anh nhẹ nhàng khẽ nói, Em cúi thấp đầu, ngửi thấy rõ một mùi thơm thoang thoảng ...”
Câu chuyện của tuổi 17 thường ở trong một bầu trời trong xanh và thoáng đãng với những cơn gió nhẹ nhàng và mát mẻ, bắt đầu bằng những niềm vui hân hoan của tuổi trẻ, giống như một người đang kể một câu chuyện mà không hề biết kết thúc của nó đau thương thế nào.
Em nhớ rằng Em đã từng yêu Anh, cũng như bối cảnh của một cuốn phim, ngọn đèn vẫn sáng nhưng bài hát thì đã hát xong, một cuộc chơi vẫn chưa đến giờ kết thúc nhưng một tình yêu thì đã đi đến đoạn cùng. Em vẫn nhớ đến Anh, nhưng chỉ như nhớ đến một món quà đặc biệt, còn Anh? “Anh đã nhớ đến Em như thế nào?
Vui vẻ mỉm cười hay là rất trầm lặng? Những năm gần đây đã có ai làm Anh bớt cô đơn không?”
Thời gian sẽ làm cho chúng ta hiểu những giây phút đẹp đẽ của thời còn niên thiếu chủ định rằng sẽ mất đi, và có những cái giá không cần biết rằng nó đau đớn thế nào cũng khó mà chạy trốn được.
“Đêm vĩnh hằng đó, 17 tuổi giữa tháng hè, đêm mà anh hôn lên má em, làm cho những ngày sau này, mỗi khi có cảm xúc, em lại nhớ về ánh hào quang đẹp đẽ