“Bạn có cho rằng dòng máu của bạn ấm hơn một kẻ được coi là máu lạnh như tôi? Nếu có, hãy chứng minh bằng chính những hành động của bạn đi...”
- Nó lại lặng lẽ bám theo bờ tường, gạt đi dòng nước tràn xuống mặt, xuống mắt và khóe môi nứt nẻ đang thâm tím vì cái lạnh... Giữa trời đông giá rét, một cơn mưa ập tới với những giọt nước long lanh, huyền ảo nhưng lạnh lùng, vô tình …
- Nó cũng chỉ như những người xung quanh kia thôi... – đứa bé nói..
Nó cứ men theo bờ tường vàng xám xịt và bám đầy rêu mốc đằng sau một công trường bỏ hoang để tìm về “nhà”, một cái lều dựng lên tạm bợ bởi những mảnh gỗ gãy, những thân cây và một tấm tôn sứt mẻ mà chỉ cần mưa thế này thôi cũng đủ để nước tòng tòng chảy vào bên trong... Nhưng kệ, với nó, cái “nhà” ấy cũng oách lắm rồi, ít nhất là với một đứa trẻ 8 tuổi…
Kéo tấm bạt rách tơi tả mà nó gọi là cửa sang một bên, đứa bé chui vội vào trong “nhà” mình.
- Ướt hết rồi.. xui quá à, chỉ còn mỗi bộ kia nữa, chiều nay mà cứ mưa thế này ra ngoài là không còn đồ để thay! – Nó cắn môi nhìn vào tấm áo mỏng giờ đã sẫm lại vì ngấm nước mưa...
Co ro vì lạnh, đứa bé đành thay vội chiếc áo trong sự tiếc rẻ. Nó đã định để chiều mai mới thay, cái áo này nó thích lắm, mẹ trước kia đã may cho nó, vừa in, đẹp đẽ... Giờ thì cái áo đã cộc lắm rồi mà nó cũng không dám bỏ đi. Ừ, thì nó cũng chỉ còn có hai bộ thôi mà, một cái áo lần trước bị bọn du côn đầu ngã tư xé rách rồi còn đâ. Hôm ấy, nó còn ế tới mấy tờ báo, định đánh liều một chuyến sang quán bia ngã tư bán nốt, ai ngờ xúi quẩy gặp ngay bọn thằng Năm “liều”, nó bị chúng đánh một trận, xé mất cái áo và mất luôn cả mấy tờ báo nữa.
- Mưa sao mà to quá à… - Đứa bé khẽ thốt lên ..
Bên ngoài, cơn mưa to lên trông thấy. Cái mái tôn vỡ rên lên những tiếng lộp bộp não nùng khi oằn mình hứng lấy trận nước đang đổ lên nó. Đứa bé co mình lại, nằm gọn vào đống giẻ hôi hám nhưng là thứ duy nhất giữ ấm được cho nó trong lúc này. Nó miên man nghĩ và… chợt nhớ ra cái ống bơ nó giấu cẩn thận dưới viên gạch được che đậy cẩn thận cạnh hàng tá nhưng thứ lặt vặt khác, những thứ nó lượm lặt suốt hai năm qua kể từ lúc người đàn ông ấy bỏ nó lại ở một quãng đường vắng, đâu đó gần bệnh viện.