Bài viết: BlogRadio57: Em và tôi, hai tâm hồn lạc lõng giữa đêm đông
cầu! Chỉ tình cờ gặp em thôi! – Dù rất đau lòng nhưng tôi vẫn trả lời một cách bình thản.
Em chào tôi rồi vội vã bước đi. Tôi thẫn thờ trông theo mà không thốt lên lời. Sương chiều giăng kín tâm hồn tôi buốt giá. Con đò đã lướt qua sông. Để lại bên này mấy người khách ngẩn ngơ đứng ngóng. Gió lạnh ngoài sông thổi vào, quất vào tà áo họ bần bật. Trái tim tôi như bị bào nát.
Tối hôm ấy, tôi hỏi đường đến nhà em. Một ngôi nhà đơn sơ bên bờ sông. Tôi đứng ngoài cổng trông vào. Trong nhà có tiếng trẻ con khóc, lại có tiếng hát ru ầu ơ. Tôi hụt hẫng. Bao nhiêu hy vọng tan biến. Em chỉ còn là sương khói, bồng bềnh trong ký ức của tôi…
Tôi vừa quay bước đi thì trong nhà có tiếng nói vang lên:
- Người lúc chiều trên bến có phải là anh ấy không? Sao chị không nói thật cho anh ấy biết là chị vẫn chưa lập gia đình?
- Có ích gì đâu! Anh ấy đã có cuộc sống riêng của mình!
- Nhưng em thấy ánh mắt anh ấy nhìn chị rất lạ. Hình như…
- Thôi! Chị không muốn nói về chuyện này nữa! Chị mệt mỏi lắm rồi!
Tiếng khóc nấc lại vang lên khiến tôi bừng tỉnh như vừa qua một cơn mộng mị. Tôi không thể tin được rằng em vẫn chưa quên được tôi. Cũng như tôi chưa khi nào quên em.
Đã bao mùa đông qua, tôi vẫn mải miết đi tìm em. Và giờ đây, tôi thấy em đang ở rất gần. Lòng tôi rạo rực niềm sung sướng. Gió bấc ngoài mặt sông thổi vào ào ạt. Tôi vẫn bước đi, lòng ấm áp lạ kỳ. Tôi thấy yêu mùa đông hơn. Bởi vì mùa đông tôi có em!