Bài viết: BlogRadio57: Em và tôi, hai tâm hồn lạc lõng giữa đêm đông
đổi bằng tình yêu của những năm về trước. Có thể anh yêu em cũng chỉ vì một chút yếu lòng. Đừng giần chị Hương anh nhé! Chị ấy cũng chỉ muốn tôt cho anh thôi.
Tạm biệt anh. Xin đừng tìm em. Quên em đi. Hãy sống thật tốt!
Em yêu anh!
Vĩnh biệt!"
Tôi bật khóc. Tiếng khóc nức nở của một người đàn ông chưa bao giờ biết khóc. Tôi ân hận vì đã để tuột mất em. Đó là sai lầm lớn nhất trong đời tôi. Em đã cho tôi hiểu được giá trị của hạnh phúc. Biết thế nào là tình yêu đích thực. Cho dù điều ấy đã qua muộn màng.
Tôi xin đi làm công trình ở những miền xa xôi để tự tay xây lên những cây cầu nối hai bờ xum họp, để nhưng đôi trai gái yêu nhau không phải đợi đến mùa con nước cạn mới được gặp nhau. Và sau khi chứng kiến niềm vui của mọi người, tôi lại ra bờ sông, một mình gặm nhấm nỗi cô đơn. Tôi yêu mùa đông hơn bởi đó là khi tôi có thể ngồi hàng giờ trong giá lạnh, để trái tim lạnh giá hơn, không còn biết đập loạn nhịp khi đứng trước một ai đó nữa.
Một chiều kia, tôi lặn lội tới một khúc sông nhỏ để khảo sát địa hình. Sương trắng giăng trên sông bảng lảng. Tôi nhìn đăm đăm về phía bờ bên kia, tưởng tượng ra một cây cầu sẽ được xây trong tương lai. Và bên này sông, sẽ không ccon cảnh người đứng đợi đò chiều nữa. Bất chợt tôi khựng lại... Dưới bến sông, một dáng ngồi quen thuộc đã khắc sâu trong trí nhớ của tôi. Tôi hoang mang. Có lẽ mình nhầm. Tôi bước xuống bến để nhìn cho rõ. Ngạc nhiên, tôi khẽ gọi:
- Lan phải không?
Không có tếng trả lời. Người con gái ngẩng mặt lên nhìn tôi trân trối.
Đúng là em rồi! Vẫn đôi mắt ấy! Vẫn ánh nhìn dịu dàng ấy! Tôi làm sao quên được. Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mấy năm nay, tôi đi khắp nơi cũng chỉ với một hy vọng mong manh là sẽ gặp lại em. Không ngờ, ông trời đã thương tôi, cho tôi gặp lại em hôm nay. Tôi bần thần nhìn em. Em bật khóc. Tiếng khóc thổn thức cả bến sông. Tôi muốn chạy tới, ôm em vào lòng. Nhưng những trải nghiệm trong cuộc sống đã cho tôi lý trí để kìm nén cảm xúc của mình lại. Có thể giờ đây em đã khác…
- Bây giờ em sống thế nào? Đã lập gia đình chưa? – Tôi khẽ hỏi.
Em bật khóc to hơn :
- Em sống rất tốt! Anh đừng lo. Mà sao anh lại tới đây? Còn tìm em làm gì nữa? Muộn rồi! - Giọng em nghẹn lại, nhỏ dần.
- Không! Tôi đến đây để xây dựng