Chuyến xe đò rời bến Sài Gòn vào 5 giờ sáng. Vậy mà mãi tới hơn 3 giờ chiều mới tới bên này Bắc Bassac (Bắc Cần Thơ sau này - TG). Tất cả hành khách đều mệt lả người sau hơn mười tiếng đồng hồ ngồi nêm cứng trên xe. Mà người mệt nhất có lẽ là cô gái ngồi cạnh Đức, bởi suốt lộ trình cô nàng ói liên tục và hầu như không ăn uống gì dọc đường, dẫu Đức đã rất lịch sự mua thức ăn mamg lên mời.
Một bà ngồi băng trước quay lại bảo Đức:
- Cậu nên xuống mua ly sữa đem lên cho vợ cậu uống, chứ nhịn đói mà lại ói suốt như vậy chịu sao nổi.
Đức hốt hoảng lên tiếng liền:
- Dạ, không phải đâu! Tôi... tôi chỉ...
Anh muốn đính chính về cách ghép đôi như vậy của bà nọ, nhưng anh chưa kịp nói hết lời thì lơ xe đã la lớn, cắt ngang lời anh:
- Tất cả xuống xe qua phà! Không được ai ở lại!
Đức chưa kịp đứng dậy thì cô gái lại ói lần nữa. Đã biết ý rồi, lần này Đức dùng ngay chiếc khăn mà lúc nãy anh lấy ra sẵn, hứng nước ói của cô gái và dùng một đầu lau cho cô nàng. Cô gái hầu như không còn tự chủ được, cô ói xong thì cứ dựa đại vào vai Đức mà chịu trận.
Bà ngồi trước nói với lơ xe:
- Để cho vợ chồng cậu này ở đây. Cậu ấy phải săn sóc cho vợ, cô ấy ói quá trời xuống sao được!
Rồi bà vừa rời xe vừa nói:
- Cậu cứ ngồi đó đi, để tôi mua giùm sữa cho.
Đức chẳng còn hơi sức đâu mà đính chính, anh móc tiền ra đưa cho bà ta, nhưng bà này xua tay:
- Tiền bạc gì cậu ơi!
Rồi bà ta đi thẳng vào một quán nước phía bên trong lề. Lát sau trở ra với một lon sữa đầy còn nóng hổi bảo Đức:
- Cậu ngồi lại đó cố đút cho cô ấy uống được muỗng nào hay muỗng nấy. Có ít muỗng sữa sẽ đỡ hơn.
Rồi bà vừa lắc đầu vừa cười vui với Đức:
- Thấy cậu chăm sóc cho vợ mà phát chán với ông chồng tôi ở nhà, đời nào ông ấy đút cho tôi được muỗng sữa nào dù đã sống với nhau đã hơn hai chục năm rồi!
- Tôi không phải...
Nhưng bà ta đã bỏ đi, đâu cần nghe lời trần tình của Đức. Hành khách trên xe đã xuống hết, trên xe chỉ còn lại Đức và cô nàng. Lúc này anh có ý muốn đẩy cô ta ra khỏi vai mình, nhưng vô vọng, bởi nàng ta hầu như chẳng biết gì nữa. Nhìn cảnh đó ai mà không nghĩ như bà hành khách nọ. Trông Đức khác nào một anh chồng trẻ với cô vợ mới ốm đau đang cần sự che chở!
Lâm vào cảnh dở khóc dở cười này, Đức đành phải chấp nhận và càng lúc anh càng tỏ ra có trách nhiệm thật, chứ không phải là người đóng vai bất đắc dĩ. Thậm chí người tài xế cũng phải lên tiếng:
- Cậu đóng cửa lại để cô đỡ phải gió và cứ ngồi yên đó để lát nữa tôi cho xe xuống phà. Chà, vợ trẻ mà yếu dữ a!
Đức muốn đính chính, nhưng nhìn cô nàng hầu như chẳng nghe thấy gì, nên anh cũng lờ luôn. Thấy lon sữa trên tay đã bắt đầu nguội, Đức múc từng muỗng nhỏ rồi nhẹ nhàng đưa vào miệng cô nàng, chỉ hy vọng cô nàng không gạt tay ra làm đổ văng tung tóe, chứ không mong gì đút được muỗng nào. Vậy mà lại có kết quả ngoài mong đợi. Cô nàng chép chép mấy cái rồi ngoan ngoãn nuốt từng hớp nhỏ như một đứa trẻ!
Đức vốn khéo tay trong việc chăm sóc trẻ con và đã từng được mấy đứa cháu con của anh chị mình thích thú mỗi lần được anh chăm sóc, nên bây giờ anh có làm cho cô nàng hài lòng cũng không phải lạ. Một lúc sau, sau khi uống được hơn chục muỗng sữa thì cô nàng đã có vẻ tỉnh táo nhưng khi vừa mở mắt ra thì lại hốt hoảng kêu lên:
- Anh... anh... sao anh?
Đức bước hẳn xuống xe, chợt cô ta kêu lên:
- Anh đi đâu vậy?
- Cô hết bệnh rồi thì tôi phải xuống xe, kẻo bị người ta đuổi xuống!
- Vậy tôi còn bệnh thì sao?
- Thì...
Đức chưa kịp trả lời thì lúc ấy người tài xế từ xa đang chạy ngược lại, la lên:
- Anh lên xe ngồi với chị đi, xe xuống phà ngay đây!
Đức lại phải miễn cưỡng leo trở lên xe và anh nhận được một nụ cười khó hiểu của cô nàng. Và rõ ràng là nàng ta cố ý lại ngả đầu vào vai Đức như lúc nãy kèm câu nói:
- Dẫu sao được dựa đầu thế này cũng đỡ chóng mặt hơn, như vậy chắc là sẽ hết ói!
Rõ ràng là cô ta biết những việc mình gây ra từ sáng đến giờ, vậy mà nói tỉnh như không! Đức hỏi gặng lại:
- Cô không ói nữa thật chứ?
- Cũng còn tùy... tùy anh có cho mượn vai nữa không!
Đức nhổm người dậy, định đẩy cô nàng ra, nhưng cô ta đã nói khẽ vào tai:
- Ông tài xế nhìn thấy đuổi cả hai xuống bây giờ!
Đức đưa lon sữa cho cô ta:
- Cô uống cho hết đi, để chắc ăn không ói nữa.
Nàng lại cười cười:
- Nuôi bệnh dở ẹt vậy mà cũng được khen!
Dù nói vậy nhưng nàng ra vẫn cầm lấy lon sữa và uống một hơi cạn! Bây giờ Đức mới đùa:
- Giống thuốc tiên quá!
- Thuốc tiên cũng không bằng tay tiên! Nếu không nhờ bàn tay đút sữa điệu nghệ của anh thì chắc em không thể nuốt trôt giọt nào!
Nàng ta đổi sang gọi Đức bằng anh xưng em ngọt xớt khiến anh phải dịu giọng:
- Cô khỏe hẳn rồi phải không?
Bỗng cô nàng nói nhanh:
- Chúng ta phải biết tên nhau và xưng hô cho đúng cách, kẻo lát nữa mọi người lên xe biết chúng ta đóng kịch thì họ cười cho!
- Cười cô chứ đâu phải cười tôi!
Tuy nói vậy chứ Đức cũng tự giới thiệu:
- Tôi tên Đức, nhà ở Ô Môn.
Nàng reo lên:
- Em cũng ở gần đó, ở Thốt Nốt! Em là Oanh, Kiều Oanh đây.
Phà cập bến, xe di chuyển lên bờ, thấy hành khách sắp sửa leo trở lên xe, nàng tranh thủ nói nhanh:
- Hồi nãy họ nói chúng ta là... vợ chồng, anh chưa kịp đính chính phải không? Vậy thì... đừng đính chính nữa, người ta không tin đâu!
- Nhưng mà...
Nàng lại cười:
- Người mắc cỡ, đính chính phải là em kia! Nhưng thôi kệ... chỉ chút nữa là xuống xe rồi mà!
Nghe nàng ta nói có lý, nên Đức im lặng cho đến lúc hành khách lên xe đầy đủ. Lúc ấy bà khách ngồi băng trên quay lại nhìn Oanh và reo lên:
- Cô tươi tỉnh lại rồi kìa, may quá!
Rồi bà ta nói tiếp đủ cho hai người nghe:
- Có hơi vợ chồng nó kỳ diệu vậy đó!
Đức ngượng chín người, anh lại định lên tiếng thì Oanh đã kịp nói thay:
- Dạ, con cám ơn dì. Nhờ có dì nên con mới...
- Có gì đâu, đi đường xa giúp nhau khi qua khi lại mà.
Chỉ mười phút sau thì đã tới bến xe. Lúc này cô nàng mới hỏi Đức:
- Anh về luôn nhà hay có cần ở lại đây sáng mai về sớm? Em có nhà quen, có thể ngụ lại được.
Đức vội xua tay nói:
- Không được, tôi phải về ngay, ngày mai...
Đức định nói ngày mai là lễ hỏi của mình, mọi người đang chờ ở nhà nhưng kịp dừng lại.
Kiều Oanh cũng nói:
- Ngày mai em cũng có việc ở nhà, nhưng sáng về sớm có sao đâu!
Đức định gọi chiếc xe lôi thì cô nàng chỉ tay về phiá bên trái:
- Về Ô Môn thì phải đi xe đó, chứ xe lôi chạy sao nổi?
Đức lại chỉ tay về hướng bến đò sông:
- Ra bến đò đi về, chứ quê ở tận trong xa, xe đâu chạy tới mà đi!
Nàng tỏ ra giật mình:
- Anh ở tận đâu lận?
- Kênh Ô Môn, gần ngọn cùn.
- Vậy ra...
Nàng định hỏi gì đó nhưng kịp ngừng lại, cho đến lúc Đức đã leo lên xe lôi rồi, cô mới nói với theo:
- Em biết chỗ đó!
Nhưng hình như Đức không nghe...
° ° °
Vợ chồng ông Phán Hòa vẫn chưa thông chuyện bà mai nói. Bà ấm ức nói:
- Hồi họ hứa với mình thì ngon ngọt lắm, sao bây giờ lại đổi ý, gây khó khăn vậy?
Ông Phán cũng nói chen vào:
- Tôi nhớ chính bà ấy nói với tôi lúc lễ coi mắt là bỏ hết mọi nghi lễ rườm rà, chế luôn cho chuyện phải có đôi bông hột xoàn 6 li như đòi hỏi ban đầu, vậy mà nay lại bắt phải có đủ. Gấp gáp quá làm sao xoay cho ra!
Bà mai Lệ là người luôn linh hoạt trong mọi chuyện:
- Họ làm khó vì chuyện xảy ra ngay hôm nay, mới hồi trưa này thôi.
Bà Phán chau mày:
- Chuyện gì?
- Bà Cả có người quen bắt gặp cậu Đức cặp kè với gái ở trên xe đò!
Bà Phán Hòa như giẫm phải lửa:
- Thánh thần ơi, có chuyện đó sao? Đức, con vào đây xem sao?
Đang ở ngoài sân sửa sang lại bàn ghế, Đức vội bước vào lễ phép hỏi:
- Má cho kêu con?
Ông Phán mau miệng:
- Bữa nay mày đi với con nào?
Bà cũng hỏi dồn:
- Người ta nói con cặp kè với con nào đó trên xe đò, có hông?
Đức cười xòa:
- Tưởng chuyện gì. Có một cô...
Bà Phán gần muốn líu cả lưỡi:
- Mày...mày... vậy hả Đức?
Đức vẫn bình tĩnh:
- Có gì đâu má. Cô ấy là khách đi chung, cô ấy bị ói, mệt lả người, nên con giúp, chứ cặp kè gì đâu!
Bà mai Lệ nói rành rẽ:
- Có người thấy rõ ràng cậu với cô gái đó vai kề vai, mà còn tình tứ lắm trên xe đò, họ về mách lại với...
Bà Phan Hòa nhanh trí:
- Chắc là nói lại với chị phải không, rồi chị đi học lại cho bên kia họ biết chứ gì?
Bị bắt đúng thóp, bà ta lúng túng:
- Thì... thì tôi sợ cậu Đức đây bậy bạ làm hư việc nên có nói chút đỉnh... nhưng nói vậy thôi chứ bên kia người ta cũng đâu có bắt bẻ gì.
Ông Phán nổi giận:
- Không bắt bẻ mà thay đổi đòi hỏi. Bữa trước nói không cần đôi bông, nay lại đòi! Mà đòi gấp như vậy thì lấy đâu sáng mai có để đem qua? Có phải là chị hại nhà này không!
Bà mai cứng họng. Cũng may là Đức đã lên tiếng:
- Không hề gì, con có sẵn đôi bông tai sắm hồi năm ngoái, tính để dành...
Ông Phán Hòa nói nhỏ bên tai bà:
- Hồi đó nó yêu con Lan Ngọc ở Sài Gòn, đáng lẽ hai đứa lấy nhau, kế con nhỏ nghe lời cha mẹ đi lấy mối khác. Tưởng nó đã chán đời đem bán đôi bông rồi, ai ngờ còn...
Bà Phán bấy giờ mới cười:
- Dữ hóa lành, nhờ ơn trời đó con! Thôi, đi nghỉ sớm để mai còn đi. Phải đi thật sớm thì tới mười giờ mới tới được bên Thốt Nốt.
Nghe nhắc Thốt Nốt làm Đức chợt nhớ tới cô gái trên xe đò, cô ta nói nhà cũng ở bên đó... và trong suốt giấc ngủ, hầu như Đức cứ bị ám ảnh mãi hình ảnh cô nàng dựa đầu trên vai mình ngủ ngon lành.
° ° °
Có lẽ ảnh hưởng của chuyến đi mười mấy tiếng đồng hồ nên vừa nằm xuống là Đức ngủ say. Ngoài những hình ảnh về cô gái ám ảnh, Đức hầu như không nhớ gì khác, mãi cho đến lúc anh choàng tỉnh dậy do có tiếng ai đó gọi bên ngoài cửa sổ!
- Lạnh quá... giúp tôi với!
Ban đầu Đức cứ tưởng là mình chiêm bao, nhưng sau khi nhìn kỹ anh giật mình, bởi bên ngoài kia có một người đang ôm bụng, đứng không vững. Lại là một cô gái!
- Kìa, cô...
Đức quên hết mọi cảnh giác, anh bước tới bên cửa sổ và nhìn rõ hơn, đó là một cô gái còn rất trẻ, toàn thân ướt đẫm.
- Em lạnh... em chết...
Cô ta vừa nói tới đó thì ngã lăn ra và bất động. Đức hốt hoảng, anh tung cửa chạy ra. Đến nơi, anh cúi xuống nhìn và giật mình kêu khẽ:
- Quế Anh!
Quế Anh là người vợ chưa cưới của Đức, người mà ngày mai anh sẽ đưa sính lễ sang để làm lễ hỏi!
- Tại sao như thế này?
Đức đưa tay định đỡ cô lên thì bỗng anh như bị điện giật, người bị bắn ra đến hơn một thước!
Đến khi bò dậy được thì chẳng còn thấy cô nàng đâu? Ở chỗ nàng nằm vừa rồi còn lại một cái khăn quàng cổ mà vừa cầm lên, Đức đã nhận ra ngay đó chính là khăn mà trước đây mấy tháng chính anh đã mua tặng.
- Quế Anh!
Đức gọi quá lớn làm cho ba má anh đều giật mình tỉnh giấc. Ông Phán hỏi vọng ra:
- Gì vậy con?
Giọng Đức vẫn còn run:
- Dạ... con... con thấy...
Anh kịp ngừng lại, không tiện nói ra. Lát sau nói lảng ra chuyện khác:
- Dạ, con nghe có tiếng động gì lạ ngoài này nên ra. Nhưng không thấy gì...
Bà phán hỏi thêm:
- Mà nghe con kêu tên Quế Anh?
- Dạ, con đâu có...
Đức chạy nhanh về phía sau khu vườn cam của cha mình, trăng lúc này đang sáng nên có thể nhìn rõ mọi vật. Chẳng hề thấy bóng dáng của nàng đâu!
- Kỳ lạ!
Anh tìm kiếm một lúc thì chán nản quay vào. Nghĩ có lẽ mình còn chưa tỉnh, ảo giác cũng nên...
Nhìn đồng hồ tay thấy mới một giờ sáng, Đức vội lên giường ngủ tiếp. Nhưng chưa kịp chợp mắt thì anh chợt nghe có một tiếng của ai đó ngay trong phòng mình!
- Ai vậy? Ba hả?
Anh bật dậy định tìm xem ai thì bỗng cảm giác một bên tay của mình tê rần và lạnh buốt! Một giọng nói sát mang tai:
- Hãy rời xa nàng ta ngay, nếu không muốn chết!
Trong bóng tối, nhưng Đức cũng nhìn thấy, thấy đôi mắt của người ấy sáng như hai đốm lửa màu xanh! Và hơi lạnh từ bàn tay anh ta truyền sang Đức càng lúc càng lạnh buốt, khiến anh suýt phải kêu lên đau đớn! Cũng may vừa lúc đó có tiếng của ông Phán Hòa bên ngoài:
- Ngủ chưa con?
Người đó buông tay ra. Đức ngã nhào trở lại giường cũng vừa lúc ông Phán đẩy cửa vào.
- Có chuyện gì phải không con?
Đức hoàn hồn, đáp:
- Dạ, có... có người ở trong này...
Ông Phán đưa cây đèn dầu lớn vào phòng, căn phòng sáng lên vừa hỏi:
- Ai đâu?
Đức nhìn khắp nơi, anh vẫn chưa hết run:
- Một người đàn ông. Anh ta nắm tay con...
Lúc này bà Phán cũng đã chạy sang. Bà đích thân cúi xuống tìm dưới gầm giường, trong kẹt tủ, không nơi nào là không lục tung lên. Bà ngạc nhiên hỏi:
- Có thấy gì đâu con?
Đức nhìn ra cửa sổ, anh cảm giác như còn có hơi thở của ai đó rất gần bên... Anh đột ngột nói lớn:
- Ai đã dám tới thì có gan ra mặt đi!
Không có ai trả lời, bà Phán giờ mới hơi run:
- Bộ có người vào phòng con thật hả? Coi chừng ăn trộm đó...
Bà đi xem lại đồ đạc, nhưng Đức đã nói:
- Không phải ăn trộm đâu má. Đây là... người cõi âm hay sao đó, tay chân của họ lạnh ngắt, họ chụp con chỗ này này...
Anh đưa tay lên xem và hốt hoảng kêu lên:
- Má coi nè!
Trên cổ tay của Đức hằn lên những vết bầm tím khác thường. Ông Phán Hòa lo lắng:
- Con coi có đau đớn gì không?
Đức sờ thử thì chẳng có cảm giác đau, anh lắc đầu:
- Không đau.
Anh thuật lại đầu đuôi chuyện vừa rồi, nhưng không nói ra chuyện mình gặp Quế Anh. Anh chỉ hỏi:
- Mấy hôm nay bên nhà Quế Anh có ai qua nhà mình không?
- Họ không ai qua, nhưng bà mai ngày nào không tới lui. Nghe nói con Quế Anh cũng mới từ Cần Thơ về hôm qua. Con nhỏ năm nay thi đậu bằng thành chung, giỏi thật!
Bà còn nói thêm:
- Nhà bên đó má không ưa ai, chỉ mình con Quế Anh là được! Mà con nhỏ cũng kỳ, nó nhắn với bà mai là nếu nó không làm dâu được nhà này thì nó... thà chết còn hơn!
Đức sửng sốt:
- Cô ấy nhắn lúc nào?
- Thì mới mấy bữa trước. Má nghe nói gở như thế nên tính bữa nào gặp, má sẽ rầy nó. Hay là tại nó nghi kỵ con điều gì đó?
Đức lắc đầu:
- Con có làm gì đâu mà nghi với kỵ.
- Thì chuyện con với đứa nào trên xe đó!
- Đó là chuyện mới xảy ra hồi trưa hôm qua.
Chợt Đức nhớ lại lời nói của con người kỳ dị lúc nãy, anh kêu khẽ:
- Phải chăng...
Bà Phán ngạc nhiên:
- Con nói phải cái gì?
- Dạ... à mà không có gì!
Ông Phán nhận xét:
- Ba coi mòi con nhỏ thương con lắm, tuy có phần kín đáo giữ ý. Như cách đây mấy tuần, nó có gửi về cho con vật này mà ba quên chưa đưa lại cho con.
Ông trở về phòng lấy ra một cái hộp giấy nhỏ:
- Ba chưa coi nên không biết cái gì trong này. Con mở ra xem.
Đức mở ra và hết sức ngạc nhiên khi thấy đó là một chiếc khăn quàng cổ giống y chiếc khăn anh vừa nhặt được ngoài vườn. Bà Phán nói liền:
- Hôm rồi nó đi Đà Lạt, chắc là mua trên đó rồi gửi tặng con, vậy mà ba con lại không đưa.
Đức nói làm cho cha mẹ anh đều ngạc nhiên:
- Đây là chiếc khăn chính con tặng cho cô ấy! Chẳng hiểu sao...
Anh chạy vào phòng tìm chiếc khăn lượm được lúc nãy, nhưng quá đỗi ngạc nhiên khi không còn thấy trong phòng nữa!
- Ủa ba lấy khăn này ở đâu vậy?
- Thì ba giữ từ bữa đó đến giờ.
- Nhưng... mới hồi nãy...
Anh đành phải kể lại chuyện gặp Quế Anh lúc nãy cho cha mẹ nghe. Vừa nghe xong, họ đều hốt hoảng:
- Không xong rồi!
Họ lặng người đi rất lâu với bao nỗi hoang mang trong lòng...
° ° °
Khi đoàn nhà trai tới thì Quế Anh đã mất tích hơn nửa ngày rồi. Lúc đầu, trong nhà cứ ngỡ cô nàng bỏ đi đâu đó rồi về, nhưng khi có người báo tin thì mọi người mới tá hỏa:
- Đôi hài cô Quế Anh mang còn nằm trên xuồng, mà chẳng thấy cô ấy đâu.
Chuyện Quế Anh tuy là người ở vùng sông nước mà chỉ biết bơi lõm bõm là điều ai trong nhà cũng hiểu, bởi vậy bà Cả lo sốt vó:
- Tụi bay chia nhau đi tìm kiếm nó coi! Trời ơi, tôi đã nói rồi, phải để mắt tới nó trong mấy bữa này mà...
Bà định nói gì đó nhưng thấy nhiều người quá nên thôi, đợi một lúc khi đã kéo ông chồng ra ngoài rồi, bà mới nói:
- Hay là ông rầy la gì nó nữa?
Ông Cả trợn mắt nhìn bà:
- Có bà ép nó vụ con trai chủ nhà máy xay lúa thì có! Tôi đã nói rồi, hôm nay thì bên cánh Phán Hòa qua tối và lễ hỏi cử hành rồi, còn nói tới lui nỗi gì nữa, bà cứ không nghe...
Bà lừ mắt nhìn ông:
- Chưa nhận sính lễ thì đâu có gì phải lo! Vả lại tôi cũng phân tích lợi hại cho nó nghe thôi, chứ có ép uổng gì đâu!
- Cái giọng điệu chì chiết của bà thì còn hơn là ép uổng. Mà hỏi thật, con trai thằng chệt Tỷ thì có gì hay ho đâu mà bà ham vậy chứ? Bà cũng thừa biết là con Quế Anh nhà mình nó ghét cay ghét đắng loại người đó nên mỗi lần bà nhắc tới là nó tìm cách bỏ đi, vậy mà chiều hôm qua bà vẫn còn oang oang cái miệng! Bây giờ bà có khóc thì cũng trễ rồi, xuống hà bá mà tìm nó!