Bà Phủ Hoài điếng hồn trước tin báo của út Nguyệt. Bà ngồi thừ người ra hồi lâu rồi mới hỏi lại:
- Rồi biết ăn nói làm sao với bên nhà chồng nó? Cái con mẹ phú hộ Ba Lến là loại đàn bà miệng mồm độc địa, đâu dễ để yên.
Nguyệt đã tính kỹ rồi, nên có cách nói của mình:
- Sợ gì thứ nhà giàu dốt nát đó! Tôi nói thật với chị, cùng lắm thì mình bắt con Phụng về cũng có sao đâu!
Bà phủ nhảy dựng lên:
- Bộ giỡn sao út! Họ đâu có để cho mình yên khi con Phụng đã là dâu nhà họ? Rồi mình giải thích sao với thiên hạ nữa chuyện con Phụng mới đi bệnh viện nằm chờ sinh, rồi bữa nay 1ại nói mới có thai bốn tháng? Bộ cô nói họ con nít sao chứ!
Út Nguyệt hạ thấp giọng:
- Con Phụng sẽ có cách nói, nó đã tính rồi...
Bà Phủ trợn mắt nhìn đứa em chồng chỉ bằng tuổi con gái mình:
- Cô với nó còn tính toán, âm mưu gì nữa đây?
Nguyệt kề tai nói nhỏ cho bà chị dâu nghe một hồi.
- Vừa nghe xong bà phủ la lớn:
- Không được! Phá thai là tội lớn, suốt đời cất đầu lên không nổi đâu!
- Nhưng con Phụng đã...
Suýt nữa Nguyệt đã nói lộ ra chuyện Phụng từng phá thai một lần rồi, may mà cô dừng lại kịp... Bà Phủ tinh ý nên thắc mắc:
- Bộ con Phụng đã...
Nguyệt nói lảng ngay:
- Đâu có chuyện gì. Tôi muốn nói con nhỏ đang có sức khoẻ kém, không thể để nó bệnh hoạn bởi mang cái thai... nhưng thôi, tôi sẽ có cách khác...
Thấy Nguyệt úp mở như vậy bà phủ lo ngại:
- Cô tính toán gì thì cũng nghĩ tới tôi với ông anh Hai cô. Ông ấy mà biết được chuyện con Phụng làm bậy bạ gì đó là ông ấy giết chết!
Nguyệt nói ởm ờ:
- Làm thì làm cho đúng, chứ ai lại làm bậy...
Cô nói xong đứng lên đi ngay, khiến cho bà Phủ càng lo thêm, bà gọi giật ngược:
- Cô út! Cô lại đây tôi hỏi thêm coi!
Nhưng út Nguyệt đã đi nhanh ra khỏi cửa. Bởi Phụng đang nằm ở ngôi nhà mướn chờ đợi...
Từ hôm ở bệnh viện về, Phụng lúc nào cũng ở trong tâm trạng nơm nớp lo sợ, hoang mang. Vừa thấy Nguyệt về, cô nàng đã vồ lấy, khóc nức nở:
- Con chết út ơi! Nó... nó lại hành con...
- Ai hành?
- Cái thai! Từ sáng lúc út đi thì nó liên tục quậy, làm con đau đớn không chịu nổi.
- Đã uống chén thuốc an thai mà cô pha sẵn chưa?
- Uống rồi, nhưng vừa uống vô là con ói ra sạch hết và cái thai càng quậy dữ hơn! Con chịu hết nổi rồi út ơi!
Họ đang nói chuyện thì từ ngoài cửa Lộc chạy ùa vào. Anh vừa thở hổn hển vừa mừng ra mặt:
- Xong rồi cô út ơi!
Nguyệt ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy?
- Đứa... đứa nhỏ.. coi như xong rồi.
Đến Phụng đang đau đớn mà cũng hỏi dồn:
- Xong là sao?
Lộc nói chậm từng tiếng một:
- Nó biến đâu mất rồi!
- Út Nguyệt kinh ngạc.
- Thật vậy sao? Mà biến đi đâu?
Phụng lo lắng:
- Thứ quỷ quái đó không dễ bỏ đi đâu. Nó là oan hồn thì chuyện ở hay biến mình làm sao kiểm soát được.
Nhưng Lộc quả quyết:
- Anh đã tìm khắp nơi rồi, không hề thấy nó. Mà anh lấy ra bộ đồ trẻ con đưa cho út Nguyệt xem, vừa trông thấy thì cả cô và Phụng đều kêu lên:
- Đồ của nó!
- Thì đây là quần áo đứa bé đang mặc, vừa rồi cháu tìm thấy nó bỏ ngoài sân.
Phụng nghe trong bụng mình nhói đau và như có ai xúi, cô thốt lên:
- Đem đốt nó đi!
Lộc còn lưỡng lự thì út Nguyệt giật lấy, cô chạy ra sân và châm lửa đốt liền. Bộ quần áo cháy rất nhanh và khi nó vừa cháy hết thì cũng vừa lúc Phụng bật đứng dậy vừa reo lên sung sướng:
- Con hết đau bụng rồi út ơi.
Cô đưa tay xoa xoa bụng như còn chưa tin và rồi đột nhiên hỏi:
- Hình như con... đâu còn có thai nữa?
Hôm qua út Nguyệt đã sờ vào bụng cháu mình, rõ ràng cái thai gò lên và động đậy nữa, con bữa nay...
Sau khi sờ vào, Nguyệt la lên:
- Đúng là không có gì hết!
Lộc chưa được thông báo việc Phụng có thai lần nữa, nên ngơ ngác:
- Cái gì không có vậy?
Út Nguyệt nháy mắt không cho Phụng nói, cô hỏi Lộc:
- Tao hỏi thật, mày có ăn nằm gì với con Phụng từ bốn năm tháng nay không?
Lộc thành thật:
- Từ lúc Phụng phá thai đến giờ tụi con hoàn toàn không có gì với nhau hết!
- Thật không?
- Dạ thật. Con mà nói láo cho trời tru đất diệt con đi!
Nguyệt cười:
- Thấy mày thề thốt tao cũng tạm tin. Mà thôi, để tao lo vụ con Phụng cho xong đã...
Cô quay sang Phụng thì cô này đang ưỡn ẹo ra vẻ mừng vui lắm:
- Con không còn thấy có chút gì trong bụng hết. Chắc chắn là con... hết mang thai rơi út ơi!
Vô tình cô nói hớ lên khiến Lộc ngơ ngác:
- Em mang thai?
Đến nước này út Nguyệt đành phải nói:
- Con Phụng thấy bụng đau, đi bệnh viện khám, người ta ghi là có thai...
Phụng chen vào nói:
- Nhưng bây giờ hầu như không có gì! Út ơi, mình trở lại bệnh viện cho họ khám lại đi!
Lộc xung phong:
- Để anh đưa em đi!
Út Nguyệt chặn lại:
- Ở đây gần với nhà chồng con Phụng, họ mà thấy nó đi với mày thì họ càu nhà mày xuống! Thôi, để tao đưa đi, thằng Lộc muốn nghe ngóng thì đi theo, nhưng phải cải trang thành người nào đó, để thiên hạ không nhận ra.
Lộc mau mắn:
- Để con giả làm người đạp xe lôi. Con có quen với một bác có chiếc xe lôi đang bỏ không, cô út và Phụng chờ cho một chút, con sẽ kiếm đồ thay rồi đưa xe tới đây chở út và Phụng đi tới một bác sĩ sản khoa giỏi mà con có biết.
Lộc đi chừng nửa giờ sau trở lại. Anh ngừng xe ngoài cửa gọi vào nhà:
- Ai đi xe thì ra đi!
Khi út Nguyệt và Phụng bước ra họ đã vô cũng kinh ngạc khi nhìn trong lớp quần áo phu xe với chiếc nón lá rách lụp xụp trên đầu. Phụng kêu lên:
- Anh giống dân xe lôi quá trời!
Lộc đùa:
- Cũng phải tập dần, để mai mốt về sống chung với Phụng, lở có thất nghiệp thì cũng có sẵn cái nghề để sinh nhai chứ!
Họ leo lên xe, Lộc đưa tới một bà bác sĩ chuyên khoa sản. Sau khi khám thật kỹ, bà nói liền:
- Tuy còn phải thử thở mới biết được chắc chắn là có thai hay không, nhưng qua các dấu hiệu cho thấy thì cô đây hoàn toàn không có gì hết!
Phụng mừng rơn:
- Vậy là thật rồi, mừng quá!
Bà bác sĩ ngạc nhiên:
- Không có thai mà mừng vậy sao? Có đứa nào chưa?
Phụng lắc đầu:
- Dạ chưa?
- Chưa có con thì phải buồn khi chưa có thai chứ?
Út Nguyệt phải chen lời:
- Thưa bác sĩ là vầy... cháu nó chưa muốn có con để còn tiện làm ăn. Chờ lúc nào thuận tiện mới tính...
Bà bác sĩ quay sang Lộc:
- Anh chồng đây phải không? Anh cũng đồng ý với vợ sao?
Lộc miễn cưỡng gật đầu:
- Dạ, em cũng muốn vậy.
Bà bác sĩ lắc đầu:
- Từ nào đến giờ thân chủ của tôi hầu hết khi nghe chưa đậu thai thì thất vọng, chán nản l.ắm. Đây là lần đầu...
Trả tiền khám bệnh xong, Phụng giục hai người:
- Mình về thôi, chắc má tôi mừng íắm!
Út Nguyệt hốt hoảng:
- Bộ mày muốn trở về nhà hả Phụng?
Phụng gật đầu:
- Dạ, đúng rồl! Từ nay con không sợ gì nữa hết, con sẽ trở về nhà sống đàng hoàng, rồi con sẽ bỏ chồng, để chuẩn bị lấy anh Lộc!
Nguyệt lo lắng:
- Rồi biết ăn nói sao với bên phú hộ Tư Bền đây? Rồi thằng Tường nữa...
Phụng tỏ ra bình thản:
- Có gì mà phải lo. Bây giờ con nghĩ rồi, chẳng thà quyết định dứt khoát, chứ còn tiếp tục sống trong cảnh vợ hờ thì con không chấp nhận! Từ ngày lấy con, tay Tường chỉ ngủ nhà có ba đêm rồi biền biệt miết, con còn sống đời làm vợ kiểu đó được sao!
Thấy Lộc im lặng nhìn đi nơi khác, út Nguyệt hỏi:
- Ý mày thấy sao, Lộc?
Lộc quay lại đáp rất dứt khoát:
- Con đã nói rồi, dẫu có chết con cũng quyết lấy Phụng!
Phụng cảm động ngã vào vai Lộc, âu yếm:
- Con không thể thiếu anh ấy được...
Út Nguyệt thở dài:
- Đành thôi, chứ biết sao...
Ngay tối hôm đó Phụng theo út Nguyệt vào thẳng nhà mình. Bà phủ Hoài vừa thấy con về đã định quát một trận, nhưng khi thấy Phụng vẫn tươi tỉnh và bình thản thì bà hơi ngạc nhiên:
- Mày có sao không vậy?
Phụng ôm chầm lấy mẹ, cầm tay bà dặt lên bụng mình khiến bà phủ lụt tay lại, la lớn:
- Sao lại có thai, vậy còn đứa con mới sinh đâu?
Phụng thản nhiên:
- Bầu bì gì đâu má. Bộ má không thấy bụng con là bụng... con gái hay sao?
Bà phủ tròn mắt:
- Mày với cô út mày. Bộ muốn giỡn mặt với tao hả?
Út Nguyệt giờ mới lên tiếng:
- Cũng tại con nhỏ này, nó nói hoảng, làm em tưởng...
Bà phủ mừng rở:
- Nếu vậy thì còn dễ ăn nói với bên kia.
Rồi bà thắc mắc:
- Sao cả chục năm nay rồi, từ lúc con Phụng được lên Sài Gòn sinh tới nay. không hề thấy bên nhà Tư Bền qua hỏi thăm tiếng nào hết?
Phụng được dịp kể lể:
- Cái nhà đó mà biết gì tới ai ngoài họ đâu. Còn thằng Tường thì đi mút chỉ, hình như có vợ bé đâu trên Sài Gòn, còn nhớ gì tới nhà cửa, vợ con!
Út Nguyệt được dịp chen vào, kể tội:
- Tôi đã nói rồi, dứt khoát với cái nhà đó cho rồi mà chị còn không chịu!
Bà phủ dịu giọng:
- Tôi cũng đâu có thiết tha gì, nhưng ngặt nỗi ông anh cô ông ấy sĩ diện, không muốn thiên hạ đàm tiếu. Bởi vậy cho nên...
Phụng nói thằng ra ý của mình:
Kỳ này con tính bỏ luôn! Nhân chuyện con đi sinh hề mà không có con đem theo, con báo là sảy thai, chắc là họ sẽ giận dữ và kiếm chuyện, vậy cũng tốt, con sẽ tuyên bố bỏ về nhà cha mẹ luôn.
- Không được đâu con...
Bà phủ can, nhưng út Nguyệt đã đốc vào:
- Cứ làm vậy đi con! Nếu mà bây không dám nói thẳng, thì để cô. Tôi sẽ đi với con Phụng qua bên đó nói chuyện với họ một lần cho xong!
- Nhưng mà, còn anh cô...
Nguyệt xẳng giọng:
- Cùng lắm là anh Hai giết em chứ gì, em không sợ, miễn là em cứu con Phụng thoát cảnh khổ là được.
Nói xong cô hối cháu mình
- Mày đi liền với tao qua nhà họ!
Phụng do dự:
- Để từ từ đã cô. Con mới về, để con chơi với má con chút đã...
Nguyệt nóng nảy:
- Tao muốn đi liền, chứ để nguội tao mất lửa luôn, không nói được!
Phụng đành phải đi theo. Cô sắp sẵn trong đầu kịch bản để nói với nhà chồng chuyện mình có thai mà không sinh. Thậm chí út Nguyệt còn chỉ thêm cho một mánh nói hiệu quả hơn:
- Mày cứ nói là sinh.. quái thai, nên sau khi sinh xong mày hoảng quá đã nhờ người bỏ đi rồi!
Phụng dè dặt:
- Mấy người già họ không chấp nhận vậy đâu. Có lẽ con sẽ nói là sinh con dị hình và vừa ra đời nó đã chết nên bệnh viện cho mai táng giúp rồi!
- Ừ, cứ như vậy...
Tuy nhiên, mọi việc diễn ra sao đó đã làm đảo lộn mọi dự tính của cả hai. Lúc vừa bước vào nhà đã gặp ngay bà chủ Bền. Hôm nay thấy mặt con dâu bà đã cười toe toét ngay:
- Dữ không, tưởng mày bỏ luôn cục cưng của tao chứ! Phụng ngơ ngác nhìn bà rồi nhìn lại út Nguyệt, chưa hiểu gì thì chủ Bền lại nói:
- Nó dễ thương lắm mày ơi! Tao vốn ghét con nít, vậy mà từ lúc nó về đây tao thương hết biết, bồng ẵm không rời tay!
Bà nói xong quay lại chiếc nôi đặt giữa nhà, bế lên một đứa bé còn trong tháng, vừa nựng nịu:
- Cục cưng của bà nội ơi, con mẹ mày nó hư lắm sinh ra mày rồi bỏ đi luôn, bữa nay mới về! Dậy mà la cho nó một trận đi!
Phụng thảng thốt:
- Má nói...
Bà chủ Bền sang thằng bé qua cho Phụng:
- Sinh con dễ thương như vậy mà không chịu về bồng ẵm, cưng yêu nó! May là có nó nên tao tha cho, bây giờ về mà chăm sóc nó đi. Nhưng nhớ, cục cưng của ta à nghen, nuôi không kỹ thì biết tay tao!
Phụng như từ trên trời rơi xuống:
- Má nói...?
Út Nguyệt cũng hỏi:
- Đứa trẻ này là...
Bà chủ Bền gắt lên:
- Trời ơi, con nó mà nó còn hỏi! Bộ mày điên hả Phụng? Chứ đứa nào sai ẵm nó về đây, nói mày còn phải nằm bệnh viện dưỡng bệnh sẽ về sau. Lúc đầu tao định lên Sài Gòn kiếm mày, nhưng mấy bữa nay mắc ôm cái cục cưng này đâu làm sao đi được!
Phụng ẵm đứa nhỏ trong tay mà chẳng hiểu ra sao, cô đưa mắt nhìn sang cô mình. Út Nguyệt lanh trí hơn, nên nói khoả lấp:
- Đúng rồi, con Phụng bữa nay mới khoẻ... Nhưng ai ẵm đứa nhỏ về vậy? Hay là của ba nó?
- Thì là con của thằng Tường chứ ai! Mà con thằng Tường là con của con Phụng! Bộ cô tưởng thằng con tôi nó năm thê bảy thiếp sao!
Bà quay qua Phụng, cầm bàn chân của thằng bé lên, suýt xoa:
- Bàn chân giống thằng Tường như khuông đúc. Còn cái môi, cái mũi nó giống con như cắt để qua. May cho tụi bây, sinh ra mà không giống đứa nào thì chết với tao.
Phụng nhìn kỹ thì công nhận lời nói của bà không sai, đứa bé trai quả giống cả cô và Tường không chối cãi đi dâu được.
Bà chủ Bền chợt hỏi:
- Về sao không thấy đồ đạc đâu hết?
Út Nguyệt nhanh miệng đáp thay:
- Nhân tiện tôi đưa nó về nhà, để đem qua sau.
Rồi nhân lúc bà chủ không để ý, út Nguyệt kéo cháu ra ngoài, hỏi nhỏ:
- Chuyện này là sao Phụng?
Phụng bối rối:
- Nhiều chuyện quá con cũng không biết sao nữa... Hết thằng quái thai kia, rồi cái thai mắc dịch, và bây giờ lại thằng nhỏ này? Con nghi có thể con rơi của thằng Tường, rồi nó tìm cách đưa về đây để bắt con gánh quá! Nếu vậy thì con sẽ bỏ nhà đi cho út coi!
Út Nguyệt có được sự bình tĩnh lạ thường trong những trường hợp nguy. Cô suy nghĩ rất nhanh rồi nói:
- Chuyện này rất có uẫn khúc. Để tao tìm hiểu...
Phụng lắc đầu:
- Chắc con chịu thua quá út ơi! Con không còn chịu nổi những rắc rối nữa. Rồi bây giờ không lẽ con phải ôm con người khác mà nuôi sao?
Bỗng từ miệng đứa bé thốt ra mấy lời nghe lạnh cả sống lưng:
- Sao lại là con người khác. Con là con của bà đây mà!
Suýt nữa Phụng đã buông rơi đứa bé xuống đất! Út Nguyệt đỡ lấy nó vừa run run nói:
- Không xong tồi, còn nguy hơn cả quát thai nữa!
° ° °
Thầy Tư Thế không cần nhìn ra cũng đã biết là ai tới. Thầy cất tiếng:
- Tới kịp lúc thì vào đi, còn ngần ngại nỗi gì nữa.
Út Nguyệt nhìn Phụng rùng mình:
- Ông này như có mắt ở ngoài đường vậy?
Chưa đợi hai người bước vào tới nhà, thầy đã nói liền:
- Cái hoạ đã tới rồi phải không? Tôi đã nói rồi, oan gia nghiệp chướng này thì khó mà thoát được nó lắm!
Út Nguyệt mạnh dạn kể sơ qua câu chuyện đã xảy ra. Cô không kể rõ chi tiết, tuy nhiên thầy Tư đã nhắc:
Cô kể còn thiếu lần có thai sau này của cô kia?
Rồi không đợi Nguyệt đáp, ông nói tiếp:
- Đứa quái thai đã biến mất rồi phải không?
Phụng nhanh nhảu:
- Dạ, nó biến rồi, con mừng quá!
Thật ra nó không biến, mà chỉ thay đổi hình dạng thôi. Nó là biến thể của cái bào thai mà cô đã phá lúc năm tháng có thai. Nó chết đi và hiện về phá cô, báo oán thì đúng hơn! Nhưng do thấy cô quá sợ và khó lòng sống chung với cô và gia đình chồng, nên nó biến thành cái bào thai bất ngờ làm cho cô hoảng sợ mấy hôm! Chính nó định qua lần có thai lần nữa của cô để ra đời và bắt đầu cuộc báo oán ầm ĩ hơn...
Phụng buột miệng:
- Con đã không còn có thai nữa rồi thầy!
Thầy Tư lắc đầu:
- Có thể tự nhiên mà có thai được, bởi đó là mang thai của ma! Nhưng làm sao tự dưng mà hết có thai được.
- Vậy tại sao...?
Cô đã sinh con mà không biết đó thôi! Con ma thì sinh cũng theo kiểu của ma! Cô vừa sinh non đứa bé đó trong lúc đi vệ sinh mà không hề hay biết. Và đứa bé đó hiện nay đang được bà nội nó nuôi!
Út Nguyệt hoảng hốt:
- Vậy ra đứa nhỏ đó...
Thầy Tư trầm giọng:
- Bây giờ nó đã lọt vào nhà phú hộ Bền được một cách êm xuôi, được cưng chìu nữa, như vậy coi như cuộc báo oán bắt đầu...
Phụng nói vội:
- Như vậy con có thoát được không thầy?
Ông thầy lắc đầu:
- Cô mang tội nghiệt quá lớn thì làm sao thoát được! Nhà phú hộ Bền do làm giàu bất chánh, từng có ân oán nặng với nhiều người và người ta muốn qua con cháu họ để báo oán. Đáng lý ra cô có thể thoát được, nếu cô không nhẫn tâm giết chết cái thai năm tháng tuổi đó. Bây giờ đứa bé vừa báo oán nhà Tư Bền, mà cô cũng phải lãnh phần. Nhưng do cha mẹ cô ăn ở có đức hơn, nên cô chỉ phải gánh chịu chuyện đứa bé cho đến khi nó được ba tuổi. Khi ấy nhà bá hộ Bền trả nợ xong thì cô cũng được thoát. Cho nên mọi chuyện của cô bây giờ là trở về nhà chồng và chờ cho đến mảng kỳ hạn mà thôi.
Phụng hốt hoảng:
- Cứu con thầy ơi! Con không thể chịu nổi...
Nhưng thầy Tư đã đứng lên, giọng dứt khoát:
- Ta chỉ biết và kể lại cho cô nghe thôi, còn mọi việc là do ở số phận, phúc phận của cô thôi. Về trước khi xảy ra những điều tệ hại hơn...
Ông nói xong bước ra nhà sau rồi mất tăm luôn.
Ba năm sau
Cả vợ chồng phú hộ Tư Bền đều ngã bệnh và cùng chết một ngày trước sự ngơ ngác của thân nhân! Khi cậu Hai Tường về thì đáng lẽ phải đau buồn và lo lắng chuyện ma chay, đằng này anh ta lại dửng dưng, phó mặc cho mấy người bà con. Anh ta còn ra lệnh cho người chú họ:
- Chú lo chôn hai người họ xong thì bảo tất cả bà con ở quê lên phải về hết!
Ông chú Tám của Tường bất mãn:
- Bà con anh em người ta lên đây là do hay tin anh chị Tư chết, chứ đâu phải lên để nhờ vả gì đâu!
Nhưng Tường vẫn hách dịch:
- Tôi nói là sau đó tôi có chuyện phải làm việc với những quan chức ở Sài Gòn về. Tôi đâu cần nhiều người!
Quá bất mãn với thái độ mất dạy của Tường nên đám bà con thân nhân đã kéo nhau về hết. Cũng may cho họ, chứ nếu họ còn ở lại thì chỉ mất công chứng kiến một chuyện không ai ngờ.
Quả có khách Sài Gòn về thật. Nhưng họ không phải là khách thân thiện, mà họ về là để làm thủ tục tịch biên toàn bộ gia sản của phú hộ Tư Bềm Chính Tường cũng kinh ngạc:
- Tại sao mấy người làm vậy?
Một luật sư đại diện cho phía chủ nợ đã trưng ra các giấy tờ mà nhà này nợ ngân hàng họ. Số tiền quá lớn, đến Tường còn phải thất thần:
- Sao nợ gì mà lớn quá vầy nè?
Vị luật sư nói:
- Phân nửa số nợ này là do cậu vay đã mấy năm nay rồi mà chưa trả, nay đã quá hạn.
Tường gân cổ cãi:
- Nhưng hôm nay tôi sẽ tính sổ và trả hết!
- Vị luật sư bảo:
- Đó là ý của cậu. Còn thực tế thì tài sản nhà cậu đâu còn gì để mà trả. Đây cậu coi.
Tường xem xong sổ sách, giấy nợ, anh thất thần:
- Trời ơi, như vậy mấy ông tính sao với gia sản này?
Tính kỹ rồi, qua đối chiếu thì cả hai số nợ gộp lại thì tài sản này trọn vẹn đủ trả cho ngân hàng. Hôm nay chúng tôi làm thủ tục, yêu cầu anh ký tên.
Tường hét lên như điên:
- Tôi chỉ nợ một phần, còn lại ai nợ tôi đâu có biết?
Như cậu thấy đó, người ký giấy nợ là cha mẹ anh và người được hưởng một phần sau khi ngân hàng tính toán chính là đứa con còn nhỏ của anh, Nó sẽ được hưởng khi đủ tuổi trưởng thành.
Tường bắt buộc phải ký tên vào giấy thanh lý. Sau đó anh ta phát điên và bỏ nhà đi mà chẳng biết là đi đâu.
Thế là chỉ trong phút chốc thì cả cái gia sản kết sù đã biến thành của người khac1 Phụng âm thầm bỏ đi, để đứa bé ba tuổi lại với chị vú em.
Lạ một điều là hình như đã biết trước mọi việc, nên thằng bé vẫn bình thản khi biết Phụng bỏ đi. Nó còn nói như người lớn:
- Bà vú cứ ở lại với con, rồi bà vú sẽ được đền bù!
Chuyện kết cuộc đúng y như vậy: mười lăm năm sau đứa bé lớn lên và hưởng phần gia tài còn lại. Còn Tường thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Có người nói hình như là anh ta điên đi lang thang rồi chết bờ chết bụi ở đâu đó...
Rồi vào một đêm kia, ngôi nhà ngói như cái dinh thự của bá hộ Tư Bền đã bỗng dưng bốc cháy dữ dội vài giờ sau thì cả cái cơ ngơi đó thành tro bụi...