watch sexy videos at nza-vids!
Trường Sa, Hoàng Sa Là Của Việt Nam
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA BELONG TO VIỆT NAM
4teen.pro
Haiduongmobile.wap.sh
Thế giới giải trí cho teen Việt
Clip em xinh nóng bỏng, Clip ca sĩ lộ hàng, girl xinh nóng bỏng độ nét cao
truyen ma kinh di

Hồn trăng

Nhưng hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của bà, trong khoang tủ lớn treo một dọc những bộ quần áo phụ nữ đủ màu sắc. Hình ảnh đó khiến bà Cẩm Tú giật mình, bà bước thẳng tới mở công tắc đèn. Đèn vừa sáng lên thì càng kinh ngạc hơn khi căn phòng thật lộng lẫy, khang trang và sạch bóng như đang có người.

- Kỳ vậy?

Bà không thể nào tưởng tượng được, bởi đây là nhà bà, tuy bỏ không ở, nhưng làm sao lại có người vào ở mà bà không biết?

- Chú Mười...

Bà vừa cất tiếng định gọi ông làm vườn, cũng là người được giao nhiệm vụ quản gia bấy lâu nay. Tuy nhiên, tiếng gọi chưa thoát ra ngoài thì mắt bà Cẩm Tú đã dừng lại chiếc giường ngủ trải ra trắng tinh. Trên giường có một người đang nằm im, màn màu hồng nhạt buông phủ xuống.

- Ai?

Bà Tú hỏi hơi to. Không có tiếng hồi đáp, cũng chẳng thấy người nọ cử động. Bà lại bước tới gần và dừng lại sát mép giường, lên tiếng lần nữa:

- Ai đây, tôi muốn nói chuyện.

Không nghe trả lời, bà Tú hơi bực mình nên đưa tay đụng vào góc mùng, không ngờ chỉ vừa chạm nhẹ thì vải mùng đã rệu rã ra và rơi xuống từng mảng. Có thể mùng đã được giăng quá lâu và người nằm trong đó...

- Trời ơi!

Bà quay người chạy nhưng do quá vội nên chân vướng vào thành giường, bất ngờ ngã sóng soài, tay chạm vào cái mền người nằm đang đắp, một bên mền tốc ra để lộ nguyên mái tóc dài và một gương mặt mà bà Tú vừa nhác thấy đã hồn phi phách tán.

Một cái đầu lâu còn tóc!

Cố bò, lết nhưng hình như chỉ một quãng ngắn thì bà Tú đã ngã người ra và ngất đi.

- Bà chủ! Bà chủ!

Mở mắt ra vừa thấy ông Mười làm vườn, bà Cẩm Tú vẫn còn bàng hoàng:

- Cứu... cứu tôi!

- Bà không sao rồi. Lúc nãy nghe tiếng động, tôi với chú Cảnh tài xế cùng chạy lên chỉ thấy bà đang nằm trước cửa phòng đằng kia. Sao khuya rồi bà còn đi đâu để xảy ra chuyện vậy?

- Nó đâu rồi?

Ông Mười ngạc nhiên:

- Nó nào?

Đưa tay chỉ vào căn phòng, bà vẫn còn sợ hãi:

- Nó... trong phòng...

Tài xế Cảnh đứng gần đó tới mở cửa phòng ra và nói:

- Đâu có gì trong này!

Mặc dù còn choáng váng nhưng bà Cẩm Tú cũng gượng đi về phía đó, bà đưa mắt nhìn vào và vẫn thấy khung cảnh y như hồi nãy, chỉ có cái giường thì trống không, chiếc mùng buông xuống vẫn còn đó nguyên vẹn.

- Không thể nào...

Bà lẩm bẩm và đảo mắt khắp nơi như tìm kiếm. Ông Mười bảo:

- Căn phòng này từ nhiều năm nay tôi không có chìa khóa nên không mở cửa để dọn dẹp. Mà sao bây giờ nó lại mở ra như thế này?

Bà Tú muốn giấu chuyện vừa rồi, nhưng bà lại lỡ lời:

- Cái xác trên giường...

Ông Mười ngạc nhiên:

- Bà chủ nói xác gì?

Bà đành phải thuật lại chuyện, nghe xong ông Mười cũng quá đỗi kinh ngạc:

- Làm sao có chuyện đó được, từ nào đến giờ tôi ở đây giữ nhà, có hề thấy chuyện gì xảy ra đâu? Mà rõ ràng, trên giường đâu có ai.

Dù đang sợ, nhưng bà Cẩm Tú cũng trở lại bên giường quan sát thật kỹ, không hề có một dấu vết gì chứng tỏ mới vừa có một người nằm, mà lại là một xác chết nữa.

- Không thể được...

Bà cứ lặp lại nhiều lần câu nói. Ông Mười bảo:

- Hay là bà bị ám ảnh chăng?

Bà Tú nổi giận:

- Bộ ông cho rằng tôi bịa đặt chắc!

- Dạ, tôi đâu dám...

Thấy bà định bỏ về phòng riêng, ông Mười nhắc:

- Bà khóa cửa phòng này lại.

Đích thân bà khóa cửa lại rồi dặn tài xế Cảnh:

- Chuẩn bị xe cho tôi về Sài Gòn. Con Thu Hoa cùng đi nữa.

Bà trở về phòng mình, cất tiếng gọi con gái:

- Hoa ơi, dậy chưa con?

Không nghe Hoa đáp, bà Tú đẩy cửa vào, bà hốt hoảng kêu lên:

- Nó đâu rồi?

Lúc ấy chỉ mới hơn một giờ sáng, bên ngài trời tối đen, nên bà Tú càng lo sợ hơn, đi khắp các phòng coi có nó trong đó không Bà bước qua căn phòng mà Thu Hoa mấy hôm nay ở, trong phong cũng trống không. Tìm kiếm một lát, ông Mười và Cảnh đều báo:

- Dạ, không thấy cô Hoa đâu cả!

Nghĩ tới cơn bệnh tái phát của con, bà Tú quýnh lên:

- Không xong rồi, mọi người kiếm khắp vườn xem!

Một cuộc tìm kiếm quy mô được tung ra, có sự tham gia của những người ở xóm lân cận nữa. Cho đến sáng hôm sau...

- Vẫn chẳng thấy tăm hơi gì. - Ông Mười bảo - Cửa cổng khóa chặt, tường lại cao, dứt khoát cô ấy không thể leo ra được.

Mấy người hàng xóm cũng sốt sắng:

- Để tụi tôi tìm xa hơn một chút xem. Cách đây ba bốn cây số mới ra đường xe ôtô nên có đi ra ngoài đó thì giờ này chưa chắc cô ấy đón được xe.

Cho đến gần trưa mà cuộc tìm kiếm cũng chưa đem lại kết quả gì. Bà Cẩm Tú bắt đầu nghĩ tới điều tệ hại nhất, nên chỉ còn biết ngồi ôm mặt khóc ròng. Nhìn bà như thế, ông Mười cũng bất nhẫn:

- Sao tòan những chuện rắc rối không vậy trời!

Quá kiệt sức bà Tú định trở về phòng nghĩ ngơi thì chợt bà nghe như có ai gọi mình. Bà dừng lại lắng nghe kỹ hơn và xác định tiếng kêu đó phát ra phía đông. Bà theo quán tính đi về hướng đó và cuối cùng, bà dừng lại bên căn phòng vừa xảy ra chuyện.

- Sao lại đây?

Tuy tự hỏi với vẻ lưỡng lự, nhưng cuối cùng bà Tú cũng đưa tay mở cửa phòng lần nữa. Tiếng kêu của ai đó chấm dứt.

Cũng vừa lúc bà Tú kêu lên:

- Con Thu Hoa!

Con gái bà đang ngồi bật dậy ngay trên chiếc giường kia khi bà mở cửa.

- Mẹ!

Cô gọi trong trạng thái bình thường, nhưng cũng khiến bà Tú sợ hãi:

- Sao... con lại ở đây?

Thu Hoa bình thản đáp:

- Thì con ngủ.

- Con đang ở phòng mẹ mà, sao bây giờ lại ở đây?

Nghe mẹ nhắc, Thư Hoa mới nhìn chung quanh rồi ngỡ ngàng:

- Ủa con cứ tưởng...

- Ra, ra khỏi đây mau!

Bà nắm tay Thu Hoa lôi nhanh ra khỏi phòng trước sự ngạc nhiên của cô gái:

- Sao vậy mẹ?

Ra ngoài rồi, bà mới hỏi lại:

- Ai đưa con vào đó?

- Đâu có ai. Con ngủ trong phòng mẹ, đâu biết gì.

Nỗi sợ hãi khiến bà Cẩm Tú run hai đầu gối, bước đi một cách khó khăn. Bà giục:

- Đi nhanh đi con.

- Đi đâu mẹ?

- Rời khỏi đây, về Sài Gòn ngay, đi nào!

Từ khi bị bệnh, không khi nào Thu Hoa cãi lại mẹ, nhưng lúc này cô giằng tay ra khỏi bàn tay bà Tú, nghiêm giọng:

- Con không thích về, con thích ở đây thôi!

- Kìa, Thu Hoa...