Buổi tối trong phòng Thiên Tùng ôm cây đàn ghita gảy vu vơ bản nhạc đã hình thành.
Bên ngoài, bóng tối phủ giăng. Không gian u tịch, bỗng dậy lên một mùi hương.
Hương hoa lài nồng nàn thoảng bay trong gió.
Tiếp theo đó là một cảm giác rờn rợn khiến mấy tên con trai nhìn nhau.
Duy Bảo hỏi Thiên Tùng:
- Mày có tin ở nhạc viện này có ma không Tùng?
Thiên Tùng buông cây đàn xuống:
- Ai biết có hay không.
Nam Khang góp ý:
- Ma là cái gì huyền ảo liêu trai không thật.
Duy Bảo thắc mắc:
- Tại sao các bạn nữ cứ thấy ma nhát hoài vậy?
Nam Khang khẳng định:
- Bởi vậy mới thấy mờ mờ ảo ảo như khói như sương trong giấc ngủ.
Thiên Tùng thú nhận:
- Đêm đầu tiên đến đây, giữa khuya tao ngồi nghe đàn bên cửa sổ, thấy có một bóng trắng chờn vờn.
Duy Bảo kêu lên:
- Ối! Sao mày không kể với tụi tao.
- Tao nghĩ là mình bị ảo giác.
- Cũng có thể, tại thằng Khang giả ma trên xe nên đứa nào cũng ấn tượng.
Thiên Tùng chép môi:
- Không hiểu sao bên phòng nữ thấy ma hoài.
Duy Bảo tiếp lời:
- Tịnh Đoan nói có nghe tiếng con nít khóc ai oán lắm.
Nam Khang phân vân:
- Chuyện này chẳng biết sao, chẳng lẽ ma quỷ lộng hành ở đây.
- Người ta bảo những nơi âm u hoang vắng, điêu tàn thì hay có ma.
Thiên Tùng xua tay rối rít:
- Thôi, đừng tìm hiểu chi cho mệt.
- Tại mấy bạn nữ có bị ma nhát nên mình thấy không yên.
Nam Khang bật hỏi:
- Vậy phải làm gì?
Duy Bảo ôn tồn:
- Khám phá bí mật coi có gì không?
- Có ma!
- Thằng quỷ!
Thiên Tùng bày tỏ:
- Tao lại thích khám phá nhạc viện cổ này xem nó như thế nào?
Duy Bảo bật cười:
- Thì nó như một toà lâu đài cổ kính.
- Điều quan trọng là toà lâu đài có nhiều phòng.
- Thằng quỷ! Vậy mà cũng nói.
Duy Bảo phân bua:
- Tao nói không phải sao? Toà lâu đài nhiều phòng thênh thang như là khách sạn.
Nam Khang đưa ý kiến:
- Tại sao người ta không trùng tu nhạc viện cổ này để làm khách sạn nhỉ. Tao nghĩ là đắt khách lắm đây.
Thiên Tùng cười xúi giục:
- Mày nên đề nghị ông nhà nước.
Duy Bảo lên tiếng:
- Có lẽ người không có kinh phí trùng tu nên để nhạc viện âm u, buồn hiu thế này.
Thiên Tùng nói thêm:
- Âm u nên ai cũng thấy kỳ bí có ma.
Cả ba nói chuyện giữa đêm khuya.
Thiên Tùng cầm đàn cất tiếng hát êm đềm:
“Ai vun đồi.
Thông xanh mơ
Ai cao nguyên lạnh.
Gió cô đơn buồn
Ai hồ biếc
Ai khói vương
Ai trăng mộng tưởng
Ai hồn hoang liêu...”.
Tiếng ca chưa dứt thì bóng áo trắng chập chờn lướt tới.
Giọng ma quái như từ cõi âm ti vọng lên:
- Em... ở dưới giếng lên... lạnh quá, ca cho em nghe nữa đi.
Tay chân rụng rời, hồn Thiên Tùng như treo người trên cành cây cao.
Khuôn mặt ma quái thật kinh dị, Thiên Tùng kinh hoàng khi thấy cái lưỡi đỏ chạch dài ngoằng quơ quơ trước mặt.
Bàn tay mống nhọn, xương xẩu như muốn chụp muốn quặp vào vai Thiên Tùng:
- Ra đây... đi ra giếng hát.
Bóng ma lại rú lên những tiếng kinh dị.
Ôi, hồn ma ngoài giếng nước! Chẳng lẽ oan hồn hiện về khi nghe Thiên Tùng hát.
Ai xui anh hát bài “Đà Lạt” của Trúc Chi. Bài hát buồn mênh mang.
Ôi! Chẳng lẽ bài hát gọi hồn người về?
Thiên Tùng bấn loạn, đầu óc rối tung không còn nghĩ gì được nữa. Thiên Tùng sởn da gà khi hồn ma chạm vào vai anh, lôi anh ra giếng nước.
Bóng trắng phất phơ đi trước, Thiên Tùng đuổi theo.
Anh cảm giác phía trước chỉ là một làn khói mỏng manh huyền hoặc.
Hồn ma thoắt ẩn thoắt hiện ngoài giếng nước.
Giếng nước tối om, một ngọn nến sáng le lói mờ ảo.
Mấy bóng trắng nhảy múa xung quanh giếng.
Thiên Tùng muốn thót tim. Hồn ma vẫy vẫy réo gọi Thiên Tùng:
- Hát... hát... đi, rồi xuống giếng chơi!
Thiên Tùng sợ điếng người hồn ma mà đẩy anh xuống giếng thì rồi đời.
Hoảng loạn, Thiên Tùng chỉ còn biết hét lên:
- Ối! Trời ơi? Ma… ma...
*
* *
Một bàn tay lay nhẹ vai Thiên Tùng:
- Suốt đêm mày gục ở đây hả Tùng? Sao không vào ngủ?
Thiên Tùng ngơ ngác nhìn Nam Khang và Duy Bảo.
- Tao gục ở đây hả?
Thiên Tùng ngóc đầu dậy vẫn chưa hoàn hồn:
- Vậy là suốt đêm Thiên Tùng đàn hát rồi gục xuống bàn bên khung cửa sổ.
Nam Khang cà rỡn:
- Tao với thằng Bảo đâu có giành hết chỗ ngủ đâu mà mày chẳng chịu vô mùng.
Thiên Tùng thì thào:
- Tao thấy ma rủ ra giếng nước.
Duy Bảo kêu to:
- Trời ạ! Ma rủ đi à?
Nam Khang hỏi dồn:
- Mày có đi không.
- Có! Tao ra ngoài giếng nước, tối om hà. Hồn ma nhảy múa, bảo tao hát.
Duy Bảo lo lắng:
- Không khéo oan hồn ma xô mày xuống giếng thế mạng.
Nam Khang hỏi nhanh:
- Oan hồn ma có xô mày không?
Thiên Tùng bối rối:
- Tao cũng không biết nữa.
- Đi theo hồn ma ra giếng nước, ghê quá.
Duy Bảo nhớ ra:
- Nhưng mà thằng Tùng vẫn nằm gục ở đây mà.
Nam Khang kết luận:
- Vậy là nằm mơ thấy ma nhát, không sợ.
Thiên Tùng khiếp sợ hãi hùng mà Nam Khang tỉnh bơ:
- Mày chưa gặp ma nên nói giỏi.
Nam Khang thắc mắc:
- Ê! Mày thấy ma nam hay nữ vậy?
- Tao đâu có biết.
- Phải biết chứ. Tóc có dài không?
Duy Bảo lý giải tỉnh bơ:
- Chắc chắn ma nữ, vì nữ mới quyến rũ Thiên Tùng.
Duy Bảo cười chọc:
- Vậy là mày gặp oan hồn “trinh nữ” rồi.
Mặt Thiên Tùng nhăn nhó thảm hại:
- Thằng quỷ! Tao đang thắc mắc tại sao lại thấy ma chứ.
- Nhà ở có ma thì thấy ma chứ sao?
- Nhưng thời đại này mà ma quỷ lại lộng hành sao?
- Thời đại nào ma quỷ chẳng lộng hành?
Thiên Tùng nhăn mày:
- Nói chuyện với tụi bây, tao muốn phát khùng lên được.
*
* *
Thầy Việt Thái trịnh trọng với đám sinh viên:
- Đây là bà Hồ Thúc mẹ vợ tôi. Còn đây là Hồ Thuỷ vợ sắp cưới của tôi. Hai người đang du lịch Đà Lạt sẵn ghé qua thăm nhạc viện.
Như lũ học trò nhỏ, cả bọn thốt lên:
- Chào bà! Chào cô!
Rồi ngớ người ra, chẳng biết làm gì, nói gì nữa. Cả bọn nhìn nhau thắc mắc, nhưng chỉ biết im lặng.
Như hiểu ý đám sinh viên, thầy Việt Thái mỉm cười:
- Các em cứ tự nhiên nhé. Bà và cô chỉ ghé cho biết nhạc viện, không ảnh hưởng gì đến việc thực tập của các em đâu.
Cô Hồ Thuỷ liếc nhìn mấy cô sinh viên với vẻ kiêu kỳ ra cái điều ta đây đẹp nhất.
Tố Mẫn nhủ thầm:
- Biết rồi! Gương thần mới bảo cô đẹp chứ gì, nhưng có người đẹp nhất nghe cô.
Khi ba người vừa đi khuất, Nguyệt Thư nhìn Tố Mẫn khẽ hỏi:
- Mi lảm nhảm gì đó Mẫn?
Ủa! Vậy là mình đã nói ra à? Tố Mẫn mỉm cười:
- Mi thấy cô Thuỷ có đẹp không?
- Đẹp! Cô ấy là người mẫu mà.
- Vậy là thầy Việt Thái có vợ sắp cưới.
Tịnh Đoan nhận định:
- Không có mới là chuyện lạ chứ.
Tố Mẫn lại phát biểu:
- Làm bộ nói ghé thăm nhạc viện chứ thực chất là ghé thăm thầy.
Nam Khang pha trò:
- Thăm thầy chẳng lẽ thăm đám thực tập tụi mình à.
Nguyệt Thư thắc mắc:
- Không biết thăm thầy rồi hai người còn làm gì nữa không?
Duy Bảo lém lỉnh hỏi:
- Làm gì là làm gì?
Tịnh Đoan thản nhiên:
- Cô làm gì cũng mô ảnh hưởng đến việc thực tập của mình.
Nam Khang tinh nghịch:
- Nếu thầy cứ mãi đi chơi với cô, thì có ảnh hưởng đó nghen.
Nguyệt Thư tỉnh bơ:
- Ảnh hưởng là mình được đi chơi theo.
Thiên Tùng nhíu mày:
- Ủa! Sao các bạn cứ mải bàn tán chuyện của thầy?
Tịnh Đoan cười bảo:
- Chuyện ni lạ mà không bàn tán sao?
- Có gì lạ đâu?
Tịnh Đoan khẳng định:
- Thầy có bồ đến thăm là lạ chứ còn gì.
Nguyệt Thư thốt lên:
- Nhạc viện huyền bí, âm u mà cô thì rực rỡ sáng chói.
Duy Bảo cười phá lên:
- Trời ạ! Chẳng lẽ Thư bảo cô cũng nên huyền bí âm u như nhạc viện?
Nguyệt Thư phân bua:
- Thư muốn nói là có sự tương phản.
Tò Mẫn thắc mắc:
- Sao mọi người không ở đây sinh hoạt với mình nhỉ?
- Người ta tham quan nhạc viện chứ sinh hoạt với mình làm chi.
- Sinh hoạt cho vui.
Duy Bảo trả lời tỉnh bơ:
- Người lớn có chỗ vui riêng.
Tố Mẫn hỏi tới cùng:
- Chỗ nào hả?
Duy Báo nheo mắt cho Tố Mẫn:
- Tố Mẫn cứ đi mà hỏi thầy.
- Vô duyên. Ai hỏi bậy vậy?
Cả bọn cười ré lên.
Thiên Tùng tặc lưỡi:
- Mình không biết các bạn thắc mắc chuyện này đến bao giờ mới thôi.
Nguyệt Thư thản nhiên:
- Đến khi nào hết thắc mắc.
Thiên Tùng lắc đầu hết biết.
Nguyệt Thư cắc cớ hỏi lại Thiên Tùng:
- Còn Tùng có thắc mắc gì không?
Duy Bảo láu táu đáp thay Thiện Tùng:
- Thiên Tùng thắc mắc về Nguyệt Thư đấy.
- Thắc mắc gì hả?
- Thắc mắc là Nguyệt Thư nằm mơ thấy ma mà sao không thấy Tùng?
Thiên Tùng đập vai Duy Bảo một cái chát:
- Thằng quỷ!
Nguyệt Thư hồn nhiên:
- Thư cũng mong là nằm mơ thấy Tùng chứ đừng thấy ma khiếp quá.
Duy Bảo cười phá lên:
- Vậy là Thư thú nhận rồi nha?
Nguyệt Thư e thẹn:
- Thú nhận gì hả?
Bỗng Thiên Tùng lên tiếng cứu nguy cho Nguyệt Thư:
- Mình cũng vậy đó. Thích chiêm bao thấy Thư hơn thấy ma. Thấy Thư thú vị hơn nhiều.
Nam Khang nháy mắt với Thiên Tùng:
- Hai người công khai cùng một lúc ngộ quá ta.
Thiên Tùng tỉnh bơ:
- Được dịp thì công khai hà.
Không quan tâm lời Thiên Tùng mà Nguyệt Thư hỏi dồn:
- Tùng cũng thấy ma hả?
Nam Khang nhanh nhảu đáp thay:
- Thiên Tùng thấy oan hồn ma về khóc hu hu kéo nó ra giếng nước.
Nguyệt Thư lo lắng:
- Có bị xô xuống giếng nước không hả Tùng?
Thiên Tùng lắc đầu:
- Hồn ma nhảy múa bắt Tùng hát.
Tố Mẫn nhanh miệng:
- Hát xong, nó xô Tùng đấy.
Tịnh Đoan nhìn quanh quất rụt cổ lo sợ:
- Nhạc viện có ma, làm sao dám ở đây.
Duy Bảo nói cứng:
- Đừng sợ, có tụi tui đây mấy bạn khỏi lo.
Tịnh Đoan trề môi:
- Mấy ông làm gì được con ma chứ?
Duy Bảo thản nhiên:
- Khống chế nó làm cho nó sợ.
Tố Mẫn nhìn Duy Bảo:
- Coi chừng, không khống chế được nó mà bị nó vặn cổ lôi đi.
Duy Bảo cắc cớ hỏi:
- Mẫn không tin Bảo trị được ma à?
Tố Mẫn lắc đầu:
- Thầy bùa còn trị không được, nói gì đến Bảo chỉ là tay ngang.
Duy Bảo cười tự tin:
- Tay ngang mà ma sợ đó.
Tố Mẫn không tin:
- Ma sợ Bảo hay Bảo sợ ma đó?
Tịnh Đoan phụ hoạ:
- Đúng rồi, hỏi lại đi. Ai sợ ai?
Duy Bảo gãi đầu:
- Thì mấy bà sợ ma chứ ai.
Nguyệt Thư đưa tay lên môi:
- Đừng nói chuyện ma nữa.
- Vậy nói chuyện quỷ hén?
Nguyệt Thư nguýt mắt:
- Vô duyên!
Duy Bảo cải chính:
- Thư mới vô duyên Mấy bạn nói chuyện ma trước chứ ai.
Tịnh Đoan phát biểu:
- Ở trong ngôi nhà hoang phế lạnh lẽo này dù không muốn chắc chắn cũng phải nói chuyện mấy con ma. Thật lạ lùng!
Có cái gì kỳ bí trong nhạc viện này cả bọn không sao hiểu nổi.
Ban ngày mọi người thực tập, làm việc bên nhau, trò chuyện ríu rít. Khi màn đêm buông xuống nhạc viện như chìm trong hoang liêu ghê rợn.
Càng lúc Nguyệt Thư thấy nhạc viện càng đáng sợ. Tường rêu xám xịt, các phòng hoang lạnh.
Chẳng biết bên trong các phòng vắng lặng đó có gì không?
*
* *
Buổi tối!
Gió thổi ào ào. Cơn giông kéo đến, tia chớp loé sáng như xé bầu trời đêm.
Sấm nổ rền vang.
Mưa ào ạt trút nước.
Ngoài khung cửa sổ có tiếng hú dài ghê rợn, rồi tiếng rên hừ hừ... thê thảm.
Trong phòng, ba cô gái trùm chăn kín đầu nằm im thin thít trên giường.
Nguyệt Thư căng thẳng muốn nín thở.
Bỗng Nguyệt Thư thấy một bóng đen chờn vờn bước vào phòng.
Bóng đen đến bên giường cúi sát mặt Nguyệt Thư, huơ huơ chiếc lưỡi đỏ như máu, hai bàn tay xương xẩu chụp vào chiếc mền Nguyệt Thư đang đắp.
Hồn Nguyệt Thư như treo ngược trên mây, nỗi khiếp sợ khiến Nguyệt Thư lạnh toát gai ốc nổi khắp người.
- Ối! Ma... má... cứu tôi!
Tiếng thét của Nguyệt Thư rơi vào thinh lặng.
Hồn ma phất phơ, đảo tới đảo lui rồi là là ra khỏi phòng biến mất vào bóng đêm, tưởng chừng như là chưa từng xuất hiện. Oan hồn ma chập chờn lù lù hiện ra trong phòng mấy tên con trai.
Thiên Tùng, Duy Bảo, Nam Khang vẫn chưa ngủ.
Trời mưa, gió thổi vù vù. Điện cúp, ngọn nến cháy le lói không đủ sáng khắp phòng.
Căn phòng vốn đã âm u ẩm mốc, nên càng thêm mờ ảo âm u.
Bóng tối như đồng loã với bóng ma đen ma quái.
Hồn ma dật dờ, cái đầu lâu lúc lắc trên cái cổ ốm tong dài ngoằng.
Bàn tay xương xẩu, móng vuốt nhọn hoắt quơ quào khắp mặt Duy Bảo và như muốn quặp chặt vào vai anh.
Duy Bảo kinh khiếp run lẩy bẩy. Cổ họng khô khốc, Bảo muốn hét lên mà sao chỉ ú ớ.
- Ma... ma....
Bóng đen ma quái rên hự hự:
- Đói lắm! Lạnh... lạnh...
Duy Bảo toát mồ hôi. Hồn vía không còn khi bóng ma chụp vào tay anh:
- Đi! Đi với ta ra giếng!
Như kẻ mộng du, Duy Bảo bước theo bóng ma dật dờ.
Một bóng trắng hai tay vẫy vẫy lù lù hiện ra trước mắt Duy Bảo.
Duy Bảo căng mắt nhìn. Bóng tối mịt mù, sự thật hay là hư ảo?
Đầu óc chếnh choáng, Duy Bảo không còn biết gì, không nhận định được.
Mọi thứ mờ ảo như khói sương giăng.
Bóng trắng nhảy múa bên thành giếng.
Tiếng hú dài từ cõi âm ti vọng lại.
Giọng ma quái ai oán rủ rê:
- Xuống... giếng... chơi
Duy Bảo kinh hoảng.
- Trời ơi! Bảo mà bị xô xuống giếng thì chết mất.
Tiếng cười the thé vang lên:
- Hà... hà... xuống chơi!
Nhìn thấy bóng trắng là đà bên thành giếng, Duy Bảo đâm ra mơ hồ, đôi mắt Bảo bắt đầu sinh ảo giác: Lại một bóng đen chui lên từ giếng.
Miệng Duy Bảo há ra nhưng quai hàm cứng đơ, Bảo không nói gì được.
Toàn thân Bảo rã rời, sống lưng lạnh buốt.
Bóng đen ma quái bấu cổ Duy Bảo.
Ôi! Nó sẽ lôi Duy Bảo xuống giếng đây.
Giọng khàn khàn rít lên:
- Ha ha... Có đứa thế mạng rồi.
Cái giọng của cõi âm ti địa ngục khiến Duy Bảo kinh hồn bạt vía.
Sợ điếng người, Duy Báo hét lên:
- Đừng... xô!
Và Duy Bảo mở trừng mắt khi thấy bóng đen xô mạnh một người xuống giếng.
- Ối!
Vẫn là tiếng thét của Duy Bảo, phút chốc bóng đen, bóng trắng xẹt nhanh như những con đom đóm.
Duy Bảo thiếp đi chẳng còn biết gì nữa.
Đằng Đông, mặt trời ửng đỏ.
Sương lam giăng giăng trên đồi bắt đầu nhạt dần như những làn khói bay bay.
Những tia nắng hồng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng.
Nam Khang kinh dị khi phát hiện Duy Bảo nằm dưới đất nơi cửa ra vào.
- Trời đất! Sao nằm đây hả Bảo? Mày đâu phải con nít mà té khỏi giường rơi bịch xuống đất.
Duy Bảo dụi mắt ngó quanh:
- Tao nằm đây hả?
Thiên Tùng và Nam Khang xúm lại đỡ Bảo lên giường.
Nét hoảng sợ vẫn còn hiện trên gương mặt Duy Bảo:
- Vậy là nằm mơ?
Nam Khang pha trò:
- Mơ thấy em nào hả mậy?
Duy Bảo vỗ vỗ trán:
- Một cơn ác mộng kinh hoàng.
Thiên Tùng thắc mắc:
- Chiêm bao mộng mị gì vẫn nằm trên giường, tao với thằng Khang có xô mày đâu chứ?
Duy Bảo thở đứt quãng kể:
- Tao thấy hồn ma kéo tao ra giếng đòi xô tao xuống giếng.
Nam Khang hồi hộp:
- Mày có bị xô không?
- Tao la quá chừng.
- Vậy là không bị.
- Nhưng tao thấy hồn ma có xô một người thật nhanh rồi biến nhanh.
Thiên Tùng nhận định:
- Chỉ là một giấc mộng.
Duy Bảo bồn chồn:
- Một cơn ác mộng kinh hoàng mày ạ!
Nam Khang thắc mắc:
- Và kinh dị nữa, tại sao mày nằm mơ mà dưới đất?
Duy Bảo lo âu:
- Tao cũng không hiểu nữa, chẳng lẽ ma lôi tao xuống đây.
Nam Khang gật đầu:
- Dám lắm à?
Thiên Tùng có vẻ trầm tư nghĩ ngợi: Có cái gì đó không ổn ở nhạc viện này.
Tại sao đám sinh viên cứ nhìn thấy ma, bị ma nhát, hết người này đến người kia.
Ma quỷ càng lúc càng lộng hành ở nhạc viện.
Có ma thật không? Câu hỏi cứ xoay quanh đầu óc Thiên Tùng.
Đưa mắt nhìn Nam Khang và Duy Bảo, Thiên Tùng tặc lưỡi:
- Tao cảm thấy nhạc viện có cái gì đó bí mật.
Nam Khang tuôn một hơi:
- Thì nhạc viện cổ nên có vẻ bí mật, bí hiểm mà có ma.
Thiên Tùng hỏi lại:
- Mày tin là có ma hả?
- Đứa nào cũng nhìn thấy và bị ma nhát.
Thiên Tùng lắc đầu:
- Tao không hiểu tại sao cứ mỗi lần tụi mình nhắc ma hay bàn tán thì nó xuất hiện và càng lúc càng nhiều nữa chứ.
Duy Bảo hoang mang:
- Hổng lẽ oan hồn ma nghe bọn mình nói chuyện?
Nam Khang buông gọn:
- Chắc chắn oan hồn ma vất vưởng khắp nhạc viện.
Thiên Tùng nói một cách quả quyết:
- Tao nhất định sẽ khám phá nhạc viện xem có gì đặc biệt, các oan hồn ma ở đâu.
Nam Khang nhìn Thiên Tùng:
- Hồn ma ở đâu làm sao mày biết?
- Bởi vậy tao phải đi tìm.
Duy Bảo nói mơ hồ:
- Hồn ma từ giếng nước đi lên mày ạ!
Thiên Tùng lẩm bẩm hỏi một mình:
- Tại sao hồn ma kéo thằng Bảo ra nằm dưới đất ngủ?
Nam Khang ra vẻ hiểu biết:
- Tao nghe nói có người bị ma dẫn đi chơi giấu vào lùm cây không biết đường về.
Không quan tâm đến lời của Nam Khang, Thiên Tùng bỗng hỏi:
- Ê, Bảo! Mày có bị té không? Ráng nhớ lại coi?
Duy Bảo nhăn mặt:
- Mày làm như tao là con nít vậy, lăn một vòng rớt xuống đất.
Thiên Tùng kết luận:
- Không té thì bị kéo.
Nam Khang gật gù:
- Đã bảo thằng Bảo bị ma kéo ra giếng nước mà.
- Ma giếng nước, lạ thật.
Vừa lúc đó Nguyệt Thư, Tịnh Đoan và Tố Mẫn lục đục kéo sang.
Mặt Nguyệt Thư có vẻ bơ phờ:
- Thư chịu hết nổi rồi. Không ở nhạc viện nữa đâu.
Thiên Tùng quan tâm:
- Chuyện gì vậy Thư?
- Ma!
Tịnh Đoan bổ sung:
- Ma quỷ lộng hành, hãi hùng quá. Không thể ở đây nữa, phải về thôi các bạn ơi.
Nam Khang khôi hài:
- Kể cũng lạ, bọn mình cả đám trẻ khoẻ mà sợ mấy con ma vô hình.
Tố Mẫn nhăn mặt:
- Oan hồn ma ở trong bóng tối mới đáng sợ.
Thiên Tùng bày tỏ:
- Chúng ta không thể vì mấy con ma mà bỏ dở đợt thực tập, công lao học hành vất vả bao năm qua không thể bỏ phí.
Nguyệt Thư thở dài:
- Phải tính sao bây giờ? Thư với mấy bạn sợ quá, Tùng ạ.
Tịnh Đoan nhíu mày:
- Đành bó tay nhìn mấy con ma hoành hành mình mãi sao?
Thiên Tùng mỉm cười:
- Mình sẽ hoành hành lại mấy con ma.
Tịnh Đoan cười hỏi:
- Lớp trưởng nói chuyện tiếu hỉ? Bạn định nhát lại mấy con ma hỉ?
Thiên Tùng gật gù:
- Ừ! Chắc chắn mấy con ma phải sợ mình?
Nam Khang xen vô:
- Nó sợ dữ lắm nên mình phải bỏ chạy thục mạng.
Cả bọn bật cười trước câu pha trò của Nam Khang, tình hình có vẻ bớt căng thẳng.
Thiên Tùng bỗng thốt lên:
- Nhạc viện phải có cái gì đó nên mới có oan hồn ma.
Nguyệt Thư nhìn Thiên Tùng đăm đắm:
- Theo Tùng thì có cái gì hả?
Duy Bảo đáp thay:
- Ai biết cái gì là cái gì! Hì... hì…
Thiên Tùng dứ dứ tay:
- Cái thằng!
- Chứ mày nói cái gì mơ hồ quá!
Nguyệt Thư quả quyết:
- Thư nghĩ là có oan hồn chết dưới giếng nước?
Thiên Tùng phẩy tay:
- Chỉ là do Thư tưởng tượng thôi.
Nguyệt Thư phụng phịu:
- Chắc có mà. Tại hỏi bác Ngàn không chịu nói.
Nam Khang tặc lưỡi:
- Nhạc viện cổ xưa mà bác bảo vệ cũng cổ quái.
Thiên Tùng nhắc nhở:
- Thôi, đừng bình luận về bác Ngàn, coi chừng xúc phạm người lớn đấy.
Nam Khang cà rỡn:
- Có ai gọi là Ca-si-mô-nô nữa đâu mà xúc phạm.
Thiên Tùng phàn nàn:
- Thằng quỷ! Cứ Ca-si-mô-nô hoài. Bác có lưng gù cũng tội lắm.
Nguyệt Thư chép môi:
- Thư cứ tiếc là sao bác Ngàn không nói được.
Duy Bảo nhận định:
- Có lẽ bác bị câm điếc bẩm sinh.
Tịnh Đoan lắc đầu:
- Mô có điếc, bác nghe được mà.
- Vậy là chỉ câm bẩm sinh.
Tố Mẫn lại thắc mắc:
- Câm thì ai mà thuê làm bảo vệ nhỉ?
Duy Bảo trả lời:
- Có lẽ bác ở gần đây, gần gũi gắn bó với nhạc viện nên người ta thuê làm bảo vệ.
Trong khi Thiên Tùng bảo đừng nói đến bác Ngàn mà các bạn lại bàn tán rất sôi nổi. Thiên Tùng cũng lờ luôn.
Anh thấy bác Ngàn cổ quái như các bạn nói nhưng mà không đáng sợ.
Đầu tóc râu ria bác hơi dài, lưng gù bởi chiếc bướu nhỏ, bác sống như chiếc bóng ở nhạc viện và âm thầm làm việc không phàn nàn chi ai.
Nhạc viện có bác Ngàn càng tăng thêm vẻ kỳ bí, cô tịch.