Hình như con ma Hải Phi cũng không chịu thua tôi. Tôi thề là tôi nói thật! Nó đến bên giường và chui cả vào trong chăn của tôi, và nó thò ngón tay nhỏ gầy guộc đầy lạnh giá của nó cù vào gan bàn chân tôi. Mà cái kiểu cù của nó cũng thật là lạ. Giống hệt như là một làn gió thoảng, hay như một sợi lông lả lướt, mơn man. Tôi lấy tay gạt tay nó đi. Nhưng tay tôi không chạm vào tay nó, chỉ chui qua tay nó mà thôi.
Tôi phì cười dù muốn hay không. Càng lúc tôi càng cười to vì không chịu được
cơn buồn cứ đến dồn dập. Tôi kêu lên:
- Thôi, thôi. Thôi đi nào.
Nhưng Hải Phi không chịu thôi. Nó làm cho tôi cười mỗi lúc một to và rồi
không chịu được nữa, tôi cười lăn cười lộn trên giường khiến cho ga giường
nhăn nhúm và tụt cả ra. Tôi vừa thở hổn hển trong khi lăn, vừa cố gắng hét
lên giữa những cơn cười.
- Thôi đi, tao không đùa nữa đâu.
Tôi nói đến thế nhưng nó vẫn không hề buông tha cho tôi. Tôi buộc phải tránh
nó bằng cánh chạy khắp phòng, vừa chạy vừa cười lại còn lôi theo cả khăn
trải giường nữa. Điều tôi không ngờ tới là tấm khăn trải giường khiến tôi vấp
té, lao thẳng vào cái bàn ngủ. Chậu cây thủy tiên đặt trên bàn chao đảo rồi
rơi xuống dưới sàn nhà. Cái “ly khổng lồ” làm bằng thủy tinh hết sức tinh
xảo vở tan thành nhiều mảnh. Nước chảy ra sàn lênh láng thấm cả vào tấm
khăn trải giường của tôi.
Thế là xong! Tôi đứng như trời trồng nhìn cây thủy tiên nằm lăn lóc trên sàn,
giữa những mảnh thủy tinh vở.
Tôi không còn quan tâm tới con ma nữa nếu như nó chỉ biết làm mỗi việc là cù
tôi khiến cho tôi cười lăn lộn như thế. Toàn bộ sự sợ hãi của tôi lúc này dồn
vào việc tôi sẽ phải đối mặt với cô Hoa Quỳnh vào ngày mai. Cô giáo chưa
chồng đầy khó tính của tôi có thể còn gây ra nhiều điều kinh hoàng còn hơn
cả con ma có bộ mặt buồn thảm này. Chỉ một cái lườm của cô thôi cũng đủ
làm cho máu trong người tôi đông cứng lại rồi.
Tôi gào lên với con ma.
- Tại mày! Tất cả là tại mày đấy! Mày làm nó vỡ tan ra cả rồi!
Tôi vừa sợ hãi, vừa tức điên lên được. Còn con ma thì lướt về phía cửa sổ. Nhìn
bộ dạng của nó lúc này thật đau khổ. Nó là con ma bất hạnh nhất địa ngục
còn cái thằng tôi là đứa bất hạnh nhất trên thế gian này.
Đằng nào thì cũng không thể hàn gắn được cái chậu hoa bằng thủy tinh ấy nữa,
tôi đi xuông bếp và tìm cái gì đó có thể thay thế cái chậu hoa ấy. Tôi thấy
mỗi cái cà-mèn bằng nhựa màu xanh là có thể để được cây hoa nên cầm lên
phòng. Tôi đổ nước vào lưng cái cà-mèn và để cây thủy tiên vào trong đó.
Tôi yên tâm là với sự sống là nước này thì cây hoa sẽ không bị làm sao hết.
Trong khi tôi bận bịu với cái cây thì thằng Hải Phi lẽo đẽo theo tôi khắp nơi.
Khi tôi làm xong mọi việc thì nó lại ngoắc ngón tay để ra hiệu cho tôi đi theo
nó. Tôi điên tiết quát tướng lên.
- Mày không đùa đấy chứ? Sau tất cả những gì mày gây ra cho tao.
Tôi nói và quẳng cái gối về phía nó. Cái gối bay xuyên qua người nó. Lúc này trông nó càng buồn thảm hơn. Và nó bắt đầu khóc. Nước mắt của nó cũng trong suốt hệt như thân người nó vậy.
Vừa khóc nó vừa giơ nắm đấm ra dọa tôi. Tôi lắc đầu rồi nằm xuống, vùi đầu
vào gối và tiếp tục giấc ngủ bị phá bĩnh. Tôi hy vọng ngày mai khi tỉnh dậy
thì con ma Hải Phi đã biến mất và thấy rằng những việc này đúng là một cơn
ác mộng mà thôi.
Thế nhưng sáng hôm sau, khi vừa mở mắt ra tôi đã thấy nó. Nó vẫn đứng bên
cửa sổ. Và cái cà-mèn có cây thủy tiên thì nằm lăn lóc trên sàn. Chẳng còn
giọt nước nào trong cái cà-mèn hoặc ở trên sàn nhà. Cây thủy tiên nằm gần
đó, đã héo khô lại. Tôi rùng mình kinh hãi. Chắc khi bị cô Hoa Quỳnh xử lý
vì đã để cây thủy tiên chết thì trông tôi cũng sẽ giống cái cây đó vào lúc này.
Tôi thất thểu cầm cái cà-mèn đi ra sân để tìm một cây gì đó cũng sống trong
nước để thay thế cho cây thủy tiên. Nhưng tìm mãi cũng chẳng có cây nào.
Vì mới chuyển về đây nên mẹ chưa kịp trồng cây gì trong vườn. Tìm mãi
cuối cùng tôi phát hiện ra cây hoa cúc vạn thọ ở cuối vườn. Tôi chặc lưỡi.
Nó sống được cả bằng nước và đất. Thế là tôi nhổ cây hoa vạn thọ lên và cho
vào trong cái cà-mèn bằng nhựa màu xanh.
Con ma Hải Phi cùng ngồi ăn sáng với tôi. Tất nhiên là mẹ vẫn không thể thấy nó được. Còn nó thì tỏ ra đăm chiêu lo lắng trong khi nhìn tôi ăn tô bún mà mẹ nấu. Sau tất cả những gì mà nó đã gây ra cho tôi, tôi thấy mừng không có gì mà phải thương xót nó cả. Tôi biết là cây thủy tiên chết khô như vậy cũng là do nó làm. Và tôi nghĩ ngay đến cái chết ngắc ngoải đang đến gần. Đã đến lúc tôi phải đến trường.
Nó lẽo đẽo đi theo tôi đến trường. Sự sợ hãi, lo lắng mà nó gây ra cho khiến tôi
cáu tiết lên quay lại và quát tướng vào mặt nó.
- Mày cút ngay! Xéo ngay!
Xui xẻo cho tôi. Cô phụ trách nề nếp đang đi đằng sau tôi là người hứng trọn
câu nói đó. Bởi cô giống như mẹ, đều không nhìn thấy con ma Hải Phi. Cô
sững lại ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển sang giận dữ. Cô quát:
- Đồ hỗn xược! Tôi sẽ nói với cô Hoa Quỳnh về việc này. Tại sao lại có một học
trò ăn nói láo lếu với giáo viên như thế?
Tôi thấy nỗi khiếp sợ của mình nhích thêm một tí. Việc làm chết cây thủy tiên, làm vỡ chậu hoa đẹp quí giá của cô Hoa Quỳnh đã lớn tội rồi. Lại thêm tội… bị hiểu nhầm này nữa thì đúng là tôi sắp bị lên giá treo cổ tới nơi rồi.
Tôi ôm cái cà-mèn có cây hoa cúc vạn thọ ở bên hông và đi vào lớp. Ngồi vào chỗ của mình. Con ma Hải Phi ngồi vắt vẻo trên thành ghế phía trước và nhìn tôi.
Cô Hoa Quỳnh đi vào lớp, thấy trên bàn giáo viên của mình trống trơn, cô liền
đi xuống chỗ tôi và hỏi bằng giọng bực bội.
- Hải Thiên, chậu cây thủy tiên đâu?
Tôi cúi gằm mặt khi đưa cái cà-mèn có đựng cây cúc vạn thọ ra trước mặt cô.
Cô Hoa Quỳnh nhìn nó trong vòng một giây, sau đó hai đầu lông mày của cô
dính sát vào nhau. Cô hét lên.
- Thế này là thế nào hả?
Tôi lí nhí lên tiếng:
- Thưa cô... đây là cái cây... bông.
Bụng dạ tôi như có hàng nghìn con kiến đang cắn xé cào cấu, tim tôi đập thình
thình và tôi cảm giác mình sắp xỉu đến nơi. Tiếng của cô Hoa Quỳnh nghe
như tiếng gió rít, lạnh buốt cả đầu óc.
- Cái gì hả? Chậu hoa của tôi đâu rồi?
Tôi trả lời, giọng run rẩy.
- Thưa... cô. Nó bị vỡ rối ạ. Con ma đã cù léc em khiến em ngã vào cái bàn ngủ,
nơi em đặt chậu thủy tiên. Chính con ma đã làm vỡ nó.
Cô Hoa Quỳnh hét lên:
- Con ma?
Tôi chỉ tay vào con ma đang ngồi trên thành ghế phía trước dòm cả tôi và cô
Hoa Quỳnh.
- Thưa cô, nó đang ngồi trên thành ghế này đấy.
Những đứa có mặt trong lớp và cả cô Hoa Quỳnh nữa đều đổ dồn mắt vào cái
ghế mà tôi chỉ.
Nhưng khốn thay, tôi là người duy nhất nhìn thấy con ma có bộ mặt buồn khổ
đó. Con ma liền nhảy tót lên bàn và cầm lấy tay tôi. Nó định cù vào lòng bàn
tay của tôi. Tôi liền giật phắt tay lại và kêu lên.
- Không. Đừng. Đừng làm như thế!
Cô Hoa Quỳnh nhìn tôi hằm hằm trong khi mặt cô mỗi lúc một đỏ bừng lên.Con ma Hải Phi chẳng thèm cù vào tay tôi nữa. Nó thò tay vào cổ và bắt đầu cù
tôi.
Tôi cắn chặt môi, gồng người lên để không cười. Một tiếng “phì” rất khẽ buột ra
khỏi người tôi. Rất khẽ nhưng mà tôi thấy trong tai tôi là tiếng rống của cả
một đàn bò. Không ai hiểu được là tại sao tôi lại cười như lên cơn ấy.
Cô Hoa Quỳnh liền túm lấy tay tôi và lôi tôi xềnh xệch ra phía cửa lớp. - Mi tưởng đấy là chuyện đùa hả? Mi đúng là đồ mi... mi...
Cô Hoa Quỳnh giận đến điên người. Cô lôi tôi đi mà không để ý đến việc cạnh
cửa lớp có gắn một cái móc áo để dành cho giáo viên treo nón, treo dù. Đầu
cô chạm vào đấy và khi cô cố bước đi, mái tóc của cô vướng vào cái móc mà
cô không hay biết. Lúc này, đầu cô không còn tóc. Nó trọc lóc trông không
khác gì quả trứng. Hóa ra cô Hoa Quỳnh luôn đội tóc giả!
Cả lớp im lặng như tờ. Không ai dám nhìn vào cô Hoa Quỳnh. Còn cô Hoa
Quỳnh lúc này mặt đỏ lựng như mặt trời, mắt cô hằn lên những tia màu đỏ
của tức giận pha lẫn với sự đau khổ. Đôi mắt ấy chiếu khắp lớp. Đứa nào bây
giờ mà nhìn cô và chỉ cần hơi nhếch mép một cái là toi. Mặc dù tôi biết là sẽ
chẳng có ai cười. Vì cái thị trấn này có ai cười bao giờ đâu. Nhưng quả là có
thấy thương cô Hoa Quỳnh thật nhưng phải nói là nhìn cô bởi cái đầu trọc
lóc thì... rất là buồn cười. Mà đứa nào cười thì kể như đi đời nhà ma luôn.
Thế nên đứa nào cũng cúi gằm mặt, chân tay run lẩy bẩy đứng không muốn
vững nữa.
Cái ngón tay lạnh giá mà nhẹ tựa cọng lông của thằng Hải Phi lại bắt đầu ngọ
nguậy trên cổ tôi. Tôi cố gắng nhịn cười, cố nghiến răng trong khi gầm gào
trong cổ họng với thằng Hải Phi.
- Không!
Nhưng rồi tôi cười phá lên. Cười mỗi lúc một to và rũ rượi. Cười đến mức phát
ra những âm thanh hô hô, hi hi, hí hí...
Cơn cười của tôi giống hệt bệnh sởi dễ lây lan. Cả lớp cười ầm ĩ, cười lăn, cười
lộn, cười đến chảy cả nước mắt. Có một đứa không cười. Đấy là con nhỏ
Hoán Vân. Nó nhảy lên và túm lấy mái tóc giả của cô Hoa Quỳnh vẫn mắc ở
móc áo gắn trên tường. Nó nhào đến và đội lại mái tóc lên đầu của cô giáo
chủ nhiệm. Chính cú nhào đến vội vàng của nó khiến mái tóc dội ngược, từ
phía sau chuyển lên phía trước. Thế là che mất cả mặt của cô Hoa Quỳnh
khiến cô luống cuống vội vàng chụp mái tóc để xoay ngược trở lại. Còn con
nhỏ Hoán Vân hoảng hồn cũng vội chụp lấy mái tóc để xoay giúp cô giáo.
Ai dè người xoay ngược, người xoay xuôi khiến mái tóc mãi vẫn chưa trở lại
đúng vị trí của nó. Hành động của cả hai khiến cả lớp được trận cười lớn
hơn.
Trong lúc mọi người mãi cười, tôi vội vàng tách ra khỏi lớp. Nếu ở lại, chắc chắn tôi sẽ bị cô Hoa Quỳnh đưa lên ban giám hiệu mất.
Tôi đã cúp học! Điều mà tôi chưa từng làm bao giờ. Và cúp học nên tôi không biết làm gì. Tôi đi lang thang trong công viên nhỏ tí của thị trấn. Bởi vì tôi không thể về nhà vào giờ này được. Như thế mẹ sẽ biết hết mọi chuyện và lúc đó có trời mới biết tôi sẽ lãnh cơn giận dữ của mẹ như thế nào.
Đang đi bỗng nhiên tôi thấy một cái ống cao su đang chảy nước. Tôi liền túm
lấy và chĩa về phía con ma Hải Phi nãy giờ vẫn lẽo đẽo theo sau tôi. Tôi hét
lên:
- Mày biến đi! Xéo cho nhanh, đồ khốn. Mày muốn hành hạ ai cũng được
nhưng trừ tao ra.
Vòi nước xuyên qua người nó. Nó đứng trân trân nhìn tôi rầu rĩ. Ngón tay của
nó cong lại và khẽ động đậy. Nó ra hiệu cho tôi đi theo nó.
Tôi không có vẻ gì là muốn đi theo nó cả. Hướng nó đang đi là phía bên kia
đường. Bên đó là nghĩa địa. Bỗng nhiên tôi nghĩ tới việc nếu đi sang nghĩa
địa thì biết đâu con ma này lại chẳng tìm thấy một cái mộ nào đó thích hợp
cho nó thì sao. Dù sao thì cũng thử xem, có mất mát gì dâu. Thế là tôi đi theo
nó. Cả hai đứa chúng tôi đi giữa những ngôi mộ. Chắc người ta vẫn thường
nghĩ rằng ở trong nghĩa địa thì các hồn ma thoải mái dễ chịu. Nhưng đó là sự
lầm tưởng bởi nhìn con ma Hải Phi lúc này càng buồn bã hơn. Nhìn nó thật
thê thảm!
Không xa chỗ chúng tôi có một đám ma. Đó là đám ma của một người theo đạo
Thiên chúa. Thân nhân của người quá cố đều mặc màu đen. Gương mặt ai
cũng rầu rĩ hệt như mặt của thằng ma nhỏ bé tội nghiệp Hải Phi. Mọi người
đang chú ý đến cái quan tài đang được đưa xuống huyệt mộ một cách chầm
chậm, từ từ. Tôi lặng lẽ đi qua và tránh không gây tiếng động làm ảnh hưởng
đến nghi thức của đám tang.
Ông cha cố đang cầm cuốn sách nhỏ trên tay và nói bằng giọng trầm buồn. - Với chúng ta đây là một nỗi buồn sâu sắc.
Đúng lúc đó, tôi cảm thấy ngón tay gầy guộc nhỏ bé lạnh lẽo của thằng ma Hải
Phi lại chạm vào cổ tôi và nó cù. Tôi rên lên khe khẽ:
- Mày đừng làm cái trò đó ở đây. Không phải lúc đâu. Dừng lại!
Nhưng con ma đáng ghét ấy không dừng lại. Nó khiến tôi lăn đùng lên một ngôi
mộ được xây xi-măng có mái vòm khá đẹp. Đúng là một sự tra tấn dã man!
Cái trò cù vào cổ tôi của thằng ma Hải Phi thật không đúng chỗ tẹo nào. Phen này thì đúng là tôi chết thật rồi. Nó khiến tôi cười lăn lộn giữa một tang lễ trang nghiêm, trịnh trọng như thế này.
Tôi cười lăn cười lóc, cười tới mức chảy cả nước mắt, cười tới mức sặc đến mấy
lần. Rồi tôi thấy đôi chân của những người đi đưa ma đứng trước mặt tôi,
sừng sững như những hàng cây ở trong rừng. Bỗng nhiên mọi chuyện chấm
dứt. Nó không cù tôi nữa. Mọi chuyện diễn ra đột ngột hệt như một cơn
giông ào đến quét tung tất cả mọi thứ rồi tan biến thật nhanh. Những người
mặc đồ đen cho đám tang nhìn tôi với nét mặt hầm hầm. Tất cả mọi người
đều rất tức giận. Không có ai cười ở chỗ tang lễ bao giờ cả.
- Đồ quỉ con!
Cha sứ lắc đầu và mắng tôi.
Có người khác lên tiếng ngay sau đó.
- Đúng là một thằng bé nghịch ngợm và láo lếu.
- Đánh cho nó một trận cho nó chừa thói hỗn xược đi. - Thôi tha cho nó. Chúng ta đang làm lễ tang mà.
Nói thế nhưng có một người đàn ông cao lớn tiến đến và túm lấy tôi. Tôi co
người lại, giãy giụa, níu kéo và vùng chạy. Vài người đuổi theo tôi. Tôi chạy
bán sống bán chết và cuối cùng họ đành bỏ cuộc.
Thằng ma chết tiệt Hải Phi lẽo đẽo chạy theo tôi. Nó còn ngoắc ngón tay ra dấu
cho tôi nữa. Tôi thờ dài.
- Mày định cù tao cho tới khi nào tao chịu đi theo mày, có phải không? Thằng ma láu cá ấy gật đầu. Tôi giơ cả hai tay lên đầu.
- Thôi được. Mày thắng rồi đấy! Bây giờ mày muốn tao đi đâu thì dẫn đường đi. Dù không muốn nhưng tôi đành đi theo nó. Bởi nếu không nó sẽ còn tiếp tục cù
tôi, lại vào chính những lúc mà tôi không nên nhe răng ra cười. Nó đã làm
tôi điêu đứng từ đêm qua tới giờ.
Nó đi trước dẫn đường. Tôi ngạc nhiên khi thấy nó đi về nhà, vòng ra phía sau
để vào nhà kho. Nó chỉ vào cái xẻng. Tôi ngạc nhiên hỏi nó.
- Mày muốn tao cầm cái xẻng này theo hả?
Nó gật đầu và tôi hiểu ra rằng bàn tay trong suốt, gầy guộc và nhẹ tựa lông hồng
của nó không thể cầm nổi bất cứ vật gì. Và nó cần một người để làm việc đó.
Tôi vác xẻng và đi theo nó vào trong khu rừng nhỏ bên cạnh nghĩa địa. Tới
một bãi đất sâu trong rừng, nơi có chút ánh sáng rọi xuống qua khe hở của
những tán cây thì nó dừng lại và chỉ xuống đất. Tôi bắt đầu đào mà không
cần hỏi xem đấy có phải là ý muốn của nó không.
Khoảng gần hai tiếng sau thì cái xẻng của tôi chạm vào một cái gì đó. Tôi moi lên. Đó là một cái bọc, bên trong là một cái hộp bằng da màu đen đã khá cũ.
Vẫn cái gương mặt đau khổ, buồn rười rượi ấy, thằng ma Hải Phi gật đầu. Hình như nó giống như những người dân ở dây, không thể cười được thì phải. Cho dù chỉ là một cái cười mỉm. Nó để ngón tay lên miệng và thổi một hơi. Tôi đoán thế vì tôi không nghe thấy tiếng huýt sáo nào cả. Có thể là vừa rồi nó huýt sáo nhưng không thành tiếng. Kiểu huýt sáo của ma!
Rồi nó ngồi xuống cạnh tôi, vẻ chờ đợi. Một lúc sau có thêm hai con ma nữa đi
tới. Hai con ma bé bỏng nhếch nhác hệt những đứa bụi đời. Chúng cũng có
khuôn mặt đau khổ và rầu rĩ giống hệt thằng ma Hải Phi. Tôi không còn
ngạc nhiên về điều này nữa. Cả cái thị trấn này có ai cười đâu kia chứ. Là ma
có buồn bã hơn cũng khác gì những người đang sống ở đây đâu.
Thằng ma đã hành hạ tôi bàng cái trò cù quái đản ấy chỉ vào cái hộp và ra hiệu
cho tôi mở ra. Tôi mở cải hộp ra. Trên nấp hộp phía bên trong có đề dòng
chữ được mạ vàng “Bàn tay ma thuật bí hiểm”.
Cái hộp chất đầy bông. Tôi thò tay vào đống bông tìm kiếm và lôi ra được bốn
cái chai nhỏ màu xanh. Ba cái chai có dán nhãn và có đề chữ. Mỗi cái nhãn
mác đó có một dòng chữ ngắn gọn.
Chai thứ nhất đề: Cười mỉm
Chai thứ hai đề: Cười khoái trá
Chai thứ ba đề: Cười tủm tỉm
Chai thứ tư không đề dòng chữ nào hết.
Tôi rất ngạc nhiên nhưng không hiểu vì sao chủ nhân của chiếc hộp này lại
không đề gì ở cái chai thứ tư. Tôi thấy ngón tay của thằng ma Hải Phi lại
ngoắc ngoắc.
Tôi làm theo ý muốn của nó. Mở chai thứ nhất! Không có chuyện gì xảy ra. Một lúc sau nghe thấy có tiếng xì xì, tiếng xào xạc
lạ lùng rói một cụm khói bay ra khỏi cái chai. Cụm khói biến thành một
vòng xoáy bay lên cao ngân lên thành tiếng nghe cũng hết sức kỳ lạ và rồi
đột nhiên vòng khói ấy bay đến chỗ con ma đứng gần nhất và chui tọt vào
trong miệng của nó. Bộ mặt buồn bã, rầu rĩ của nó bỗng nhiên biến mất và
trên gương mặt của nó hiện lên một nụ cười mỉm.
Tôi mở nút chai thứ hai với sự tò mò. Lại một tiếng xì xì, tiếng xào xạc lạ lùng
rồi một cụm khói bay ra. Cụm khói biến thành vòng xoáy, ngân lên những
tiếng kỳ lạ rồi bay tới con ma nhếch nhác thứ hai. Lần này cụm khói ấy chui
tọt vào tai của con ma nhỏ và ngay lập tức bộ mặt đau khổ, sầu não của nó
biến mất. Bộ mặt của nó biến đổi hẳn. Nó cười một cách khoái trá. Tôi chưa
từng thấy ai cười hả hê sung sướng như nó.
Chai thứ ba với dòng chữ “cười tủm tỉm” cũng diễn ra y hệt như hai chai trước.
Tôi vừa mở nút ra là có tiếng xì xì, tiếng xào xạc lạ lùng và rồi một cụm khói
bay ra. Nó cuốn thành vòng xoáy, ngân lên những tiếng kỳ lạ rồi sau đó chui
vào lỗ tai trái của thằng ma nhỏ Hải Phi. Ngay lập tức, bộ mặt đau khổ buồn
rười rượi của nó biến mất. Nó đứng và cười tủm tỉm một mình.
Tôi đứng ngắm nhìn cả ba đứa. Chúng nó có vẻ vui thích, hả hê lắm lắm. Tôi
nhìn mấy cái chai và chợt hiểu ra tất cả. Cái ông được mệnh danh là “Bàn
tay ma thuật bí hiểm” hay mọi người còn gọi ông ta là thầy phù thủy đã chết
trong căn phòng của tôi ấy, chính ông ta đã ăn cắp niềm vui, nụ cười của
mấy con ma nhỏ. Ông ta giấu nụ cười của chúng trong những cái chai nhỏ
này và biết chắc rằng với hình hài và sức lực của những con ma thì chúng sẽ
không thể nào đào cái hộp lên được.l
Tôi buột miệng nói lên suy nghĩ của mình.
- Ông ta đã lầm! Bây giờ các cậu đã lấy lại nụ cười của mình rồi.
Ba con ma nhín tôi và gật đầu với những nụ cười vô cùng sảng khoái và vui
mừng. Tôi giơ cho chúng thấy cái chai cuối cùng không có dán nhãn mác
cũng không đề bất cứ một chữ nào.
- Cầm lấy này!
Chúng lắc đầu. Tôi nhíu mày hỏi lại.
- Tao phải làm gì với cái chai này đây? Chúng là của ai mới được chứ?
Thằng ma nhỏ Hải Phi liền chắp hai tay lại với nhau và áp vào má, điệu bộ như
người đang ngủ.
- Của một người chết hả?
Nó lắc đầu. Tôi nhăn trán.
- Của một linh hồn đã chết?
Nó gật đầu với vẻ vui mừng khiến tôi ngạc nhiên. - Linh hồn mà còn chết được sao?
Cả ba đứa cùng gật đầu. Song, không để cho tôi kịp ngạc nhiên chúng từ từ
nhập vào nhau và tạo một vòng xoáy. Vòng xoáy mỗi lúc một mờ dần và rồi
tan biến mất. Tôi biết là từ nay tôi sẽ không bao giờ gặp lại những con ma nhỏ bé này nữa. Tôi lê gót về nhà. Tôi đã thoát được thằng ma Hải Phi nhưng ngày mai tôi sẽ bị quở phạt khi đến trường.
Mẹ đang chờ tôi ở trước cửa nhà. Nhìn gương mặt của mẹ, tôi biết là mẹ đã biết
tất cả. Những việc đã diễn ra ở trường. Và tôi sẽ phải chịu hình phạt do mẹ
đưa ra.
Ở trường mọi việc còn tồi tệ hơn tôi tưởng. Cả trường tề tựu đông đủ. Tôi bị gọi lên trên bục và đứng trước hàng trăm cặp mắt của những đứa học cùng trường.
Cô Hoa Quỳnh nói bằng giọng lạnh lùng.
- Trò Hải Thiên đã phụ lòng tin của tất cả chúng ta. Đã trốn khỏi lớp học, đã
cười cợt đùa nhả tại một đám tang, đã đập vỡ chậu hoa mang giá trị tinh thần
rất cao của tôi, đã làm chết cả một cây hoa đẹp, và còn dám dòi đuổi cô Lê
Mai - cô giáo nề nếp của trường. Điều tệ hơn nữa là trò này còn có một thói
xấu. Đấy là nói dối! Nói dối như Cuội!
Tất cả mọi người đều nhìn tôi chằm chằm. Các thầy cô giáo, học sinh đều dồn
mắt về phía tôi. Tôi thấy xây xẩm mặt mũi, mắt hoa cả lên. Thật là không
công bằng. Tôi không cố ý làm tất cả những việc ấy. Là do tôi bị cù mà thôi.
Tôi gào lên:
- Đó là con ma. Một con ma buồn bã đã cù em.
Tôi rút cái chai màu xanh ở trong túi ra và vung lên cao trong khi nói rất to để
mọi người đều có thể nghe thấy.
Nụ cười của nó bị đánh cắp và chôn ở trong cái chai này. Em đã tìm thấy cái
chai và trả lại cho nó nụ cười.
Cô Hoa Quỳnh cau mày. Gương mặt cô lúc này trông khó chịu và đầy sự tức
giận. Cô quát lên:
- Đủ lắm rồi! Im miệng lại ngay!
Hình như chưa hết cơn tức giận, cô còn giật luôn cả cái chai trong tay tôi và
ném xuống dưới đất. Cái chai vỡ tan. Cả trường im phắc.
Bỗng có tiếng xì xì, tiếng xì xào lạ lùng vang lên. Rồi một cụm khói bốc lên tạo
thành một vòng tròn, phát ra tiếng ngân nga kỳ lạ rồi chui tọt vào lỗ mũi của
cô Hoa Quỳnh đúng lúc cô đang lên tiếng nói trong cơn giận giữ của mình.
- Hình phạt xứng đáng với trò này là...
Nói chưa hết câu bỗng nhiên cô nín thinh. Gương mặt cau có, hằm hằm với hai hàng lông mày dính sát vào nhau đầy khó chịu bỗng nhiên giãn ra. Lông mày trở lại vị trí của mình, tạo thành hai đường cong mảnh mai dịu dàng tô điểm cho khuôn mặt còn đọng đầy vẻ đẹp của cô Hoa Quỳnh. Môi cô từ từ hé mở và tạo thành một nụ cười hệt một đóa hoa.
Cô Hoa Quỳnh mỉm cười. Nụ cười bị nhốt trong chai giờ đã tìm được chỗ ở mới của mình. Cô nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ, độ lượng.
- Không có hình phạt nào cho một trò ngoan như em.
Tôi đi về chỗ của mình ở phía sau. Và hình như cột khói vừa chui ra từ hai lỗ tai của cô Hoa Quỳnh và bỗng xoáy tròn, mỗi lúc một lớn dần và bao trùm cả khoảng không gian của trường. Cột khói lan tỏa tới đâu, chạm vào ai, người đó đều nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc.
Từ đó trở đi tôi thấy người dân ở thị trấn hiền hòa và luôn mỉm cười. Cả cái chú Hoan bạn của mẹ tôi cũng thế. Chú là bạn thân của bố mẹ tôi từ hồi nhỏ. Và chú cũng chính là bố của con nhỏ Hoán Vân dễ ghét. Tuy nó đã không còn kiếm chuyện để chọc phá tôi nữa nhưng tôi vẫn chưa thấy nó dễ thương tẹo nào.
Còn người được mệnh danh là “Bàn tay ma thuật bí hiểm” có lẽ đã phải trả giá đắt cho việc làm của mình là khiến cả thị trấn này và những con ma nhỏ không có nụ cười trong cả thời gian dài. Ông ta đã chết mà không thể nhắm mắt được. Và hôm chôn cất ông ta, trời đang nắng mà có tia sét xẹt ngang bầu trời. Quan tài của ông ta bị sét đánh cho cháy mất một góc ở giữa, làm rụng một bàn tay của ông ta khiến mọi người phải tức tốc thay một cái quan tài mới. Đó là hình phạt cho kẻ có dã tâm. Chính con nhỏ Hoán Vân đã kể cho tôi nghe chuyện đó.
Và đã có nhiều lần tôi đứng giữa đường và nhìn kỹ lại ngôi biệt thự của mẹ. Tôi còn làm cho mắt mình lác xệch lác xoạc đi để nhìn ngôi nhà theo kiểu ảo ảnh ba chiều. Tôi không còn thấy ngôi nhà giống gương mặt của một người đàn ông có cái nhếch mép thành nụ cười bí hiểm nữa. Ngôi nhà của mẹ thực sự là một biệt thự đep với những dây leo có những bông hoa thiên lý màu đỏ rất đẹp.