Ông già vấn thêm một điếu thuốc nữa. Khói bốc lên chầm chậm, là đà. Ông thợ già lo lắng:
- Không lẽ không còn cách nào nữa sao? Ông cố gắng nghĩ cách giùm. Tội nghiệp nó quá.
Ông già trầm ngâm quá. Những đám khói thuốc bay lên cuồn cuộn. Ông già lơ đãng nhìn qua ông thợ già. Ông thợ già chớp mắt và khẽ gật đầu:
- Thôi thì vầy. Tôi giúp kéo dài được lúc nào hay lúc nấy. Nhưng...
- Nhưng sao ạ?
- Chủ phải nhiệt tình hợp tác.
- Nhưng cháu nói trước cháu không xa Loan dù thế nào đi nữa.
Hai ông già lại nhìn nhau thất vọng. Bằng cử chỉ thể hiện sự cương quyết, ông già đứng dậy:
- Thôi được. Vậy thì làm cách này đi.
Ông già vuốt lại mái tóc và chòm râu bạc, sửa sang lại quần áo, từ từ đi lại bàn thờ giữa nhà. Mọi hành động của ông lúc này hết sức chậm rãi và đầy trang trọng.
Ông đốt nhang, đưa lên trán khấn. Mấy phút trôi qua lặng lẽ. Ông lấy trong túi ra một miếng giấy màu vàng có vẽ những nét chữ. Ông già nhắm mắt, cầm ba cây nhang vẽ ngoằn ngoèo phía bên trên miếng giấy. Vài ba làn khói uốn éo bốc lên. Thời gian trôi qua ông già vẫn tiếp tục lim dim khấn vái. Cuối cùng ông xá một cái thật sâu cắm nhang lên bàn thờ, thở mạnh. Ông đã hoàn tất phần nghi thức. Ông đi chầm chậm đến bên anh công nhân, nhẹ ra hiệu cho anh đứng dậy.
Xoè hai tay ra đưa ngang mặt, anh công nhân làm theo như máy. Ông già cúi xuống như hôn vào lòng bàn tay, ông thổi một hơi vào đó.
- Xong rồi. Chú cất lá bùa này vào túi áo. Vậy thôi!
Khi anh công nhân cất xong, ông quay mặt bước ra khỏi nhà, không một lời từ giã. Mặt ông buồn, buồn lắm.
Khi anh công nhân về đến nhà thì trời đã tối. Tiếng đàn hôm nay hơi trễ và âm thanh có vẻ gì là lạ. Chính anh cũng cảm thấy như thế nên không đàn nữa.
Anh nằm im trên giường chờ Loan.
Miên man suy nghĩ về chuyện xảy ra lúc chiều, anh thiếp đi lúc nào không hay.
- Á!
Một tiếng hét thất thanh, căn nhà như chớp sáng, anh công nhân choàng dậy nghe tim mình đập liên hồi. Có tiếng rên ngoài hè. Anh mở cửa bước ra. Loan nằm đó hốt hoảng, quần áo cháy xém.
- Sao anh đánh em? Cái gì trong túi anh vậy?
Chợt hiểu ra, anh công nhân chạy vội vào nhà, móc túi lấy miếng bùa của ông già chạy ra ngoài xa đốt bỏ. Xong, anh đỡ Loan vào nhà. Anh cảm thấy hai tay mình bỏng rát vô cùng khó chịu.
Đặt Loan ngồi lên giường, anh kể hết mọi chuyện. Nghe xong, Loan trả lời giọng buồn buồn:
- Em cũng biết vậy. Nhưng không có cách nào khác. Chắc là em phải xa anh vĩnh viễn. Anh ơi...
Sợ mất người yêu, anh ôm chầm lấy Loan. Cảm giác bỏng rát lại xuất hiện ở hai tay, càng lúc càng nhiều hơn. Anh biết kể từ lúc này anh và Loan đã không còn được như trước nữa. Loan không hay biết gì, cô hạnh phúc vùi đầu vào người yêu.
Họ đắm đuối ái ân. Hai bàn tay anh quờ quạng trên thân thể người yêu. Anh cắn răng chấp nhận cảm giác bỏng rát mọi khi chạm vào Loan. Sao cũng được, anh bất chấp và cam chịu.
Hôm sau Loan không đến. Anh công nhân mong đợi cả đêm trong thao thức, nhớ nhung. Khuya lắm, anh nghe tiếng khóc bên hông nhà. Tiếng khóc thổn thức, u buồn.
Anh vùng dậy chạy ra ngoài. Anh thấy bóng hồng tan dần trong không gian.
Anh cất tiếng gọi thống thiết:
- Loan ơi!
Chiều hôm sau chòm xóm mới phát hiện anh công nhân đã chết. Anh thắt cổ treo tòng teng giữa nhà. Người ta đỡ anh xuống gỡ dây ra. Có một điều mà không ai hiểu tại sao là hai tay anh sưng đỏ, phỏng dộp như phỏng nước sôi.
Người ta chôn cất anh đơn sơ như cuộc sống của những con người nghèo khổ xóm này. Tối hôm sau căn nhà anh ở bỗng nhiên bốc cháy...