Nhơn biết nếu mình vào phòng thì thế nào mẹ cũng theo vào và cứ nói mãi vụ đó, nên anh quyết định đi luôn ra ngoài cửa và định tìm quán cà phê nào đó ngồi cho hết buổi trưa. Nhưng vừa bước ra tới cổng thì đã giật mình khi nhìn thấy một con mèo mun nằm như chết ngay dưới chân.
- Ủa...
Nhơn tưởng con mèo nhà ai đi lạc, nên anh vội lấy chân đá nhẹ vào nó, nhằm làm cho nó đứng dậy và đi chỗ khác. Nhưng con mèo vẫn nằm im, khiến Nhơn phải gọi vào trong:
- Chị Tám ơi, ra coi con mèo nhà ai chết nằm ở cổng nhà mình nè!
Tám Thể là người giúp việc lâu năm trong nhà, chị chạy la ngay và tỏ ra ngạc nhiên lẫn sợ hãi:
- Mèo mà tới nhà là không hay đó cậu! Mà lại là mèo mun và còn... chết nữa!
Nhơn biết chị ta nói lôi thôi đủ thứ mọi chuyện, nên giục:
- Chị hốt xác nó đem bỏ thùng rác đi, còn nói lôi thôi gì nữa!
Nhơn vừa bước ra cửa thì bỗng nghe tiếng mẹ mình la to:
- Không được bỏ thùng rác!
Bà đã chạy ra và như tỏ ra thành kính:
- Thầy bị sao vậy nè?
Nhơn nghe tiếng mẹ thì chưa quay lại, nhưng khi bà nói dứt câu ấy anh phải quay ngoắt lại và lên tiếng:
- Mẹ lại nữa rồi!
Anh nghĩ mẹ mình sắp nói linh tinh nên cau mày. Tuy nhiên bà Thuỷ hầu như bất chấp, bà giục Tám Thể:
- Mày đưa ông thầy vào nhà ngay đi, chắc là ông tới gặp tao mà gặp chuyện gì đó...
Chính Tám Thể cũng quá đỗi ngạc nhiên trước thái độ kỳ cục của bà chủ mình, nhưng chị ta cũng phải làm theo. Chị bế con mèo lên thì phát hiện thân thể nó còn nóng:
- Bà chủ, nó còn sống!
Nhơn ngán ngẩm vừa quay đi vừa lắc đầu...
Khi bế xác con mèo vào nhà rồi, Tám Thể lúng túng nói:
- Để nó ở đâu bà chủ?
- Thì mày đặt lên chiếc ghế nệm kia kìa. Ổng cao lớn, coi chừng nằm không vừa chiếc ghế đó!
Tám Thể không nhịn được, chị ta phải nói:
- Đây là con mèo mà bà!
Bà Bích Thuỷ gắt lên:
- Đây là ông pháp sư chứ mèo chuột gì, bộ mắt mày đui sao chứ?
Bị mắng, đáng lẽ như mọi khi Tám Thể không dám cãi, nhưng trước sự việc rành rành trước mắt như vậy, chị ta không thể im được nên nói đại:
- Bà nhìn sao, chứ chính cậu Hai vừa rồi cũng thấy đây là một con mèo đã nằm chết mà.
Chị ta đặt con vật xuống ghế rồi bỏ đi ngay vào trong, mặc dù biết làm như thế là vô phép với chủ. Đi vào vừa tới bếp thì chị ta đã nghe bà chủ gọi giật ngược:
- Tám, mày ra đây ngay, tiếp tao với!
Tám Thể miễn cưỡng đi trở ra phòng khách và chị ta sửng sốt khi nhìn thấy lão pháp sư Hoàng Vệ đang nằm trên ghế!
- Hả? Tại sao...
Thấy chị ta còn lừng khừng, bà Bích Thuỷ phải la lớn:
- Mày làm gì vậy Tám? Tỉếp tao đở thầy vào phòng coi.
Tám Thể đành phải ghé vai một bên để cho ông pháp sư vịn, nhưng vừa đi chị ta vừa tự hỏi:
- Mình đâu có đui! Cũng không tâm thần... Chẳng lẽ một con mèo mà thành ông pháp sư sao?
Lạ một điều là khi chạm vào thân thể lão ta, Tám Thể có cảm giác giống như cơ thể của con mèo mà chị ta bế trên tay lúc nãy!
- Phòng nào bà?
- Mày đưa vào phòng khách.
Nhà có hai phòng để trống dành cho khách tới đột xuất, Tám Thể chưa biết đưa vào phòng nào thì bà chủ đã chỉ sang trái:
- Phòng này nè!
Gian phòng này thường dành riêng cho khách nữ, với những tiện nghi cho nữ, nghĩ bà chủ lộn, nên Tám Thể nhắc:
- Phòng này có bàn phấn, có những thứ không dành cho đàn ông.
Lúc này bà Thuỷ mới chợt nhớ ra, nhưng do đã đến sát cửa rồi, nên bà ta quyết đại:
- Kệ, cứ đưa vào đi. Coi bộ ông thầy mệt lắm rồi.
Đưa ông ta vào xong, bà dặn cô người Iàm:
- Lát nữa cậu Nhơn có về mày đừng nói là ông thầy ở trong này. Chờ ông ấy tỉnh lại là đi ngay, nó sẽ không hay biết...
Tám Thể nghi bà chủ có tình ý gì đó với người đàn ông này, nhưng sau đó chính bà đã nói khẽ với chị ta:
- Tao giao mày canh chừng ông ta, khi nào thấy ông ta tỉnh lại thì bảo ông ấy đi liền. Ông ấy có hỏi tao thì nói tao đi vắng nghe chưa!
- Thưn bà, con hổng dám!
Bà Thuỷ nạt:
- Tao bảo mày canh là ở ngoài canh, chứ có vào phòng đâu mà sợ. Vả lại ông ấy là người bình thường chứ có phải là gì đâu?
Tám Thể nhớ lại chuyện con mèo mun lúc nãy, nên cảm thấy ớn lạnh. Chị ta buộc lòng phải nghe theo, chứ trong lòng không yên. Bởi thế khi thấy Nhơn đi uống cà phê trở về, chị liền kín đáo nói:
- Cậu Hai vào phòng khách mà coi có ai ở trong đó không.
Nhơn nghe vậy thì quá đỗi ngạc nhiên:
- Ai trong đó?
- Dạ nghe nói là ông pháp sư gì đó...
Nhơn phát điên lên, anh không hỏi gì thêm, đã xông thẳng vào phòng. Và...
- Chị giỡn mặt với tôi hả chị Tám?
Tám Thể hốt hoảng:
- Cậu nói gì vậy cậu Hai? Tôi đâu có...
- Trong này có ai đâu, sao chị nói...
Tám Thể thất thần:
- Cậu nói gì vậy? Chính tôi đưa ông ta vào mà!
Chị ta lao thẳng vào phòng, bật đèn lên sáng choang và sững sờ:
- Ủa...
Gian phòng trống trơn, trên chiếc giường nệm thẳng thớm, chứng tỏ đâu có ai nằm lên. Chị ta thảng thốt:
- Không thể nào!
Nhơn bực dọc:
- Nhà này riết rồi... điên cái đầu mất thôi!
Anh gọi lên lầu:
- Mẹ ơi, mẹ xuống coi chị Tám Thể này bữa nay sao vậy nè!
Bà Bích Thuỷ cứ ngở con trai mình đã phát hiện được vị khách không mời, nên bà quýnh lên, chạy ngay xuống, giọng ấp úng:
- Mẹ... mẹ chỉ...
Tám Thể nói một câu không đầu không đuôi:
- Đi mất rồi, bà khỏi phải lo.
Không hiểu, nên bà Bích Thuỷ vẫn còn lo:
- Ông ta chỉ...
Lúc này Tám Thể mới nói thẳng:
- Đâu có ai trong phòng!
Bà Bích Thuỷ không thể nào tin, bà chạy ngay vào phòng, ngơ ngác hỏi:
- Đâu rồi?
Nhơn hỏi mẹ:
- Mẹ tìm con mèo để làm gì?
Bà Thuỷ nhìn sang Tám Thể:
- Chuyện gì vậy Tám?
Tám Thể là người lanh lợi, chị ta biết cách gỡ khó cho chủ mình:
- Con mèo... đã chạy mất rồi!
Nhơn bỏ lên phòng riêng rồi, bà Bích Thuỷ hỏi:
- Ông ta đâu rồi? Bộ mày đưa sang phòng khác hả?
Tám lắc đầu:
- Con đâu có làm gì. Tự ông ta làm...
Bà Thuỷ ngạc nhiên:
- Vậy là sao?
Tám Thể rùng mình:
- Con nghĩ trong chuyện này chắc là có gì đó... không bình thường. Bà có nghĩ đây là hồn ma không?
Bà Bích Thuỷ hơi lúng túng:
- Tao cũng không biết. Nhưng ông ta không thể nào biến mất lạ lùng như vậy được.
- Bà nói ông nào?
- Thì ông pháp sư!
- Nhưng con không hiểu bà rước ông thầy đó tới đây làm gì vậy? Hôm bữa đầu tiên ông ấy tới đây thì thái độ coi bộ tự tin lắm, vậy mà bữa nay ỉu xìu như gà mắc tóc vậy?
Không tiện nói ra hết, bà Thuỷ chỉ ậm ừ cho qua:
- Có lẽ ông ấy bị sao đó...