watch sexy videos at nza-vids!
Trường Sa, Hoàng Sa Là Của Việt Nam
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA BELONG TO VIỆT NAM
4teen.pro
Haiduongmobile.wap.sh
Thế giới giải trí cho teen Việt
Clip em xinh nóng bỏng, Clip ca sĩ lộ hàng, girl xinh nóng bỏng độ nét cao
truyen ma kinh di

Hồn về nửa đêm

Suốt ba đêm kể từ khi đi đưa tang của Toàn về, không phút nào bà Huyện Xuân an giấc. Hễ cứ vừa nhắm mắt lại thì hầu như những hình ảnh lạ lùng lại hiện ra. Ban đầu bà ta giấu chồng con về những điều mình gặp trong giấc mơ, nhưng rồi cũng phải nói ra, bởi đêm nào ông Huyện Xuân cũng bị giật mình nhiều lần và đều ngạc nhiên khi nghe bà cứ lảm nhảm gọi tên ai đó. Ông gạn hỏi thì cuối cùng bà đành thú thật:

- Hễ cứ nhắm mắt lại thì tui thấy có một người với bộ mặt đầy máu hiện ra. Người đó hỏi tôi có nhớ Sáu Ngọc không?

Ông Huyện Xuân chau mày:

- Sáu Ngọc là ai?

Bà lắc đầu:

- Tôi làm sao nhớ được...

- Sao tôi nghe bà gọi tên ai là Nương Tử?

Bất chợt bà rú lên:

- Ai gọi Nương Tử?

- Thì bà gọi chớ ai. Nương Tử là người nào mà lâu nay tôi đâu hề nghe bà nhắc?

Bà Huyện Xuân vẫn lắc đầu:

- Tôi đâu biết...

Tuy nhiên, chợt bà kêu lên:

- Trời ơi, Nương... Nương Tử phải không?

Bà ôm đầu vài giây rồi nói như đang nằm mơ:

- Phải rồi... cô đào hát... cô đào hát...

Nói tới đó bỗng nhiên bà ngã lăn ra rồi bất tỉnh! Ông Huyện Xuân hốt hoảng gọi người nhà cứu chữa cho vợ, nhưng càng xoa dầu, đánh gió bao nhiêu thì bà lại càng chìm sâu trong cơn mê...

Phải đến chiều hôm đó tự dưng bà tỉnh lại và nói như chưa có việc gì xảy ra:

- Dọn cơm cho tôi ăn đi, đói quá!

Ông Huyện Xuân thở phào:

- Bà làm tôi hết hồn! Làm lở chuyến đi lo cái vụ xuất cảng gạo cùng với ông phó tỉnh trưởng mất rồi.

Bà Huyện Xuân tỉnh táo:

- Thì bây giờ ông đi cũng còn kịp mà. Biểu tài xế lái xe chạy tối thì sáng mai tới trên đó rồi.

- Bà liệu sức khoẻ có ổn chưa thì tôi mới dám đi?

- Ông khéo lo, bệnh tôi như giả đò, ăn nhằm gì!

Ông Huyện Xuân đi lúc ba giờ thì bốn giờ bà Huyện Xuân cũng đi. Hai cô con gái ngạc nhiên hỏi thì bà dặn:

- Má đi về Trà Vinh có chút việc. Nếu ba tụi bây có điện về hỏi thì đừng nói. Nhớ nghe chưa!

Cẩm Hồng từ sau tai nạn của Toàn thì hầu như nằm vùi trong phòng riêng, ăn uống bữa được bữa không... Còn Cẩm Nhung thì cũng giống như mẹ mình,

cứ thấy ác mộng và đầu óc hoảng loạn, cứ kêu nhức đầu và hoa mắt... Nghe mẹ nói đi xa, Cẩm Nhung cố gượng nói với bà:

- Con Cẩm Hổng kỳ lắm, nó cứ ôm mặt khóc rồi bỏ ăn bỏ uống kiểu này con e nó bệnh nặng cho má coi. Hay là má gởi nó trở lên Sài Gòn học tiếp đi, để nó quên chuyện kia...

Bà Huyện Xuân nói xuôi theo:

- Thì tao cũng tính như vậy, nhưng để sau khi tao đi Trà Vinh về đã.

- Chuyện nhà rối rắm, đau bệnh tùm lum mà ba má đều đi hết, con làm sao lo cho xuể đây?

Tuy nói vậy nhưng khi mẹ đi rồi Cẩm Nhung cũng rút vô phòng riêng của mình, không màng gì tới chuyện nhà.

Bữa cơm chiều không ai dọn là cái chắc, bởi cô người làm cũng đã xin nghỉ mấy hôm về thăm mẹ bệnh nặng. Cẩm Nhung biết như vậy nhưng vẫn nằm im trong phòng cho tới khi trời bên ngoài đã tối.

Đang nằm, Cẩm Hồng bỗng bật dậy, bởi mùi thức ăn thơm phức bay vào tận phòng ngủ. Người yếu và ăn uống thất thường mấy bữa nay, vậy mà cô cũng ráng bước ra ngoài, hỏi lớn xuống bếp:

- Ai nấu món gì mà thơm dữ vậy, cho con ăn cơm với!

Nếu có ở nhà thì bà Huyện Xuân đã mừng rơn, bởi việc ăn uống của cô con gái út là chuyện bà quan tâm hơn hết trong nhà này. Hỏi mà chẳng nghe ai đáp, Cẩm Hồng bước thẳng ra nhà bếp, cô nhìn thấy một mâm cơm với khá nhiều món ăn đã dọn sẵn, còn bốc khói. Đang đói bụng, nên Cẩm Hồng không đợi, vừa ngồi vào bàn ăn vừa nói vọng lên nhà trên:

- Con đói nên ăn trước nghen!

Cô ngồi ăn một cách ngon lành, chợt Cẩm Nhung bước xuống, kinh ngạc kêu lên:

- Trời sập tới nơi rồi sao bữa nay mày nấu cơm hả Cẩm Hồng?

Không nhìn lên, Cẩm Hồng đáp:

- Má nấu, chớ có rảnh đâu mà nấu. Công nhận bà già nấu món sườn ram mặn ngon thiệt!

- Mày nói ai nấu? Má đi từ hồi bốn giờ, khi đó cơm chưa nấu thì làm sao là má được?

Cẩm Hồng bây giờ mới ngẩng lên:

- Vậy ai nấu cơm rồi còn dọn sẵn nữa. Đừng nói là chị nghe!

Cẩm Nhung bước tới nhìn các đĩa thức ăn rồi kêu lên:

- Mấy món này nhà mình đâu có sẵn mà nấu!

- Cá chẽm chiên nè, gà ác tiềm nè, mày không thấy những món này phải nhà hàng Tàu mới có không?

- Sao bữa nay lại có và dọn sẵn ở đây?

Lúc này Cẩm Hồng mới để ý, cô lẩm bẩm:

- Nãy giờ em đói nên ăn đại, đâu có để ý...

Bị mất hứng nên tuy bụng còn đói, nhưng Cẩm Hồng ngưng ngang không ăn nữa. Cô nàng còn cảm thấy nhờn nhợn trong cổ họng, nên buông đũa đứng dậy, bước ra cửa sau. Định đứng một lúc cho thoáng rồi trở vô, tuy nhiên chẳng hiểu sao Cẩm Hồng lại đi thẳng ra bên trái khu vườn, rồi mở hẳn cửa hông, nơi thông ra một khoảng đất trống mà lúc nhỏ cô nàng hay ra đó chơi đùa, chỉ mấy năm nay do lớn và phần đi học xa luôn, nên cô ít có dịp ra đây.

- Cô út!

Tiếng ai đó gọi khiến Cẩm Hồng giật mình nhìn lại. Một cô gái trẻ, ăn mặc dáng nhà quê, nhưng khá xinh xắn từ xa đi lại, miệng cười rất tươi lặp lại câu nói vừa rồi:

- Cô út Cẩm Hồng phải không?

Chưa từng quen biết mà cô ta lại gọi tên mình một cách thân mật, tự nhiên, làm cho Cẩm Hồng hơi lúng túng:

- Chị là ai vậy?

Cô gái đáp rất lịch sự:

- Tôi lớn hơn cô út hai tuổi, cho nên gọi tôi là chị cũng được. Tôi là Hoa Liên, tuy lạ mà quen.

Cách trả lời ỡm ờ của cô nàng, khiến Cẩm Hồng phật ý:

- Chị nói rõ mình là ai và gặp tôi với ý gì?

Cô ta vẫn cười vui:

- Tôi vừa nói rồi, là Hoa Liên, tức hoa sen. Tới đây để dọn bữa cơm cô vừa ăn trong nhà!

- Chị...

Cẩm Hồng giật mình, nhìn sững người con gái, vừa lắp bắp hỏi lại:

- Mâm cơm trong nhà... là của chị?

- Cô ăn có ngon không!

Cẩm Hồng gay gắt giọng:

- Tôi hỏi chị chưa trả lời, mâm cơm đó...

- Thì do tôi dọn ra mời cô. Bởi biết cô đã ba ngày chưa ăn uống gì.

- Nhưng sao chị biết tôi cần ăn cơm và làm cách nào chị vô nhà tôi được?

Chỉ cánh cửa hông, cô nàng đáp tỉnh bơ:

- Thì bằng cửa này, giống như cô vừa ra.

- Nhưng sao nhà tôi mà chị...

Cô gái giờ mới áp tới sát Cẩm Hồng, hạ giọng:

- Cậu Toàn sai tôi làm!

Đang bực bội, bỗng Cẩm Hồng bước thụt lùi, ngơ ngác:

- Chị nói... ai?

- Cậu Toàn, con ông bà tỉnh trưởng!

- Trời ơi, chị là...

Cẩm Hồng bước lui mấy bước, vấp vào một gốc cây suýt té, trong khi đó giọng cô gái vẫn đều đều:

Cậu ấy lo cho sức khoẻ của cô, nên sai tui mỗi ngày phải dọn cơm mời cô. Đây là những thức ăn đặt nấu ở tiệm cao lầu ở thị xã, họ làm vừa ngon vừa sạch sẽ, cô cứ yên tâm mà ăn, không phải lo gì hết.

Rồi như đoán được tâm trạng của Cẩm Hồng, cô nàng lại tiếp, nói rõ hơn:

- Cậu ấy tuy chết rồi, nhưng vẫn hiển linh, vẫn thương cô, muốn luôn luôn được chăm sóc cho cô.

Sau khi lấy lại thăng bằng, Cẩm Hồng vụt chạy vào trong, thuận tay đóng sầm cửa lại. Cắm đầu đi thật nhanh, nghĩ là đã cắt được cái đuôi. Nào ngờ, khi tới nửa khu vườn thì đã thấy cô gái lúc nãy đứng áng ngay trước mặt.

- Sao lại chạy trốn người đang giúp em?

Nghĩ chỉ cần la lớn lên thì Cẩm Nhung trong nhà sẽ nghe thấy, nên Cẩm Hồng gào thật to:

- Chị Cẩm Nhung ơi!

Gọi đến lần thứ ba mà vẫn không nghe Cẩm Nhung lên tiếng hoặc chạy ra, lúc này Cẩm Hổng hơi hoang mang, nên cô đành phải hỏi lại:

- Chị là gì của anh Toàn?

- Cô không cần phải biết, chỉ hiểu là Toàn đang là một vong hồn chết oan. Anh ấy đang cần một chỗ dựa ở chốn trần gian này, mà cô là người đó. Cô không làm được chuyện này sao, khi vì cô mà anh ấy phải chết.

- Sao lại tại tôi? Anh ấy bỗng dưng bị chết, chớ nào tôi có làm gì đâu?

- Vậy ai để cho cái gai hoa hồng đâm vào tay anh ấy?

- Chị nói...

Cẩm Hồng muốn cãi, nhưng chợt ngừng ngang, trước mắt cô hình ảnh ngón tay sưng vù một cách bất thường của Toàn hôm đó còn ám ảnh Cẩm Hồng cho tới bây giờ.

- Anh ấy...

Giọng cô gái nghiêm túc hơn:

- Toàn chỉ mới là nạn nhân đầu tiên của cô thôi. Còn nữa...

Hết sức chịu đựng, Cẩm Hồng gần như la lên:

- Chị không được nói linh tinh nữa! Chị đi đi và nói với hồn anh Toàn của chị là tôi không cần ai chăm sóc hết! Tôi tự lo được rồi...

Cô vụt chạy thật nhanh vào nhà. Chẳng thấy Cẩm Nhung đâu, mà mâm cơm trong nhà bếp cũng không còn.

- Chị Cẩm Nhung!

Đi thẳng lên phòng riêng của Cẩm Nhung thì cửa phòng mở toang, Cẩm Nhung chẳng hiểu đã đi đâu.

Chưa bao giờ CẩmHồng cảm thấy sợ hãi như lúc này. Xưa nay cô không hề tin có hiện tượng ma quỷ, vậy mà giờ đây cô phải đối diện vôi một hồn ma!

- Má ơi!

Bất giác Cẩm Hồng phải gọi đến mẹ mình.

Chợt có tiếng nói từ phía sau:

- Mẹ cô hiện đang đối diện với nguyên nhân gây ra hậu quả mà cô phải gánh chịu ngày hôm nay, phải ba bữa nữa mới về, có đâu mà cô gọi.

- Còn bà chị quý hoá của cô thì mới xách giỏ đi, chưa biết lúc nào mới về!

Cẩm Hồng quýnh lên:

- Sao kỳ vậy? Sao cả nhà...

Cô gái kia gằn giọng:

- Tôi nói rõ cho cô biết, trong số những người đàn ông mà cô từng trải qua, chỉ có anh Toàn là người xứng đáng. Cuối cùng ảnh mới là người cứu cô ra khỏi bến mê!

Nói xong cô ta dợm bước đi thì lần này Cẩm Hồng đã chủ động gọi lại:

- Cô nói anh Toàn, có thật không!

- Muốn biết thật hay không thì trở về phòng sẽ biết!

Bóng cô ta lẫn khuất trong vườn cây. Cẩm Hồng chạy vội về phòng mình và cô sững sờ trước bó hồng nhung đang nằm trên gối. Nó giống hệch với bó hoa mà bữa đó Toàn đã mua để tặng cô.

- Anh Toàn!

Trong phòng không có ai khác.

Không dám đụng vào bó hoa, bởi hậu quả bữa trước còn làm cho Cẩm Hồng sợ, cô đứng tần ngần trước giường mình khá lâu, chưa biết phải làm sao lấy bó hoa đi chỗ khác thì bỗng như có ai đó di chuyển nó đi, từ bên giường chỉ trong nháy mắt bó hoa đã nằm gọn trên bàn phấn.

- Toàn, em vẫn nhớ anh. Đừng làm em sợ.

Tự dưng toàn thân Cẩm Hồng lạnh run, cô phải leo lên giường, trùm kín mền và thốt nhiên lại gọi Toàn:

- Hãy phù hộ cho em, Toàn ơi!

Nhờ mấy lần gọi tên Toàn mà Cẩm Hồng phần nào yên tâm. Cô có cảm giác như trong phòng mình có ai đó đang đi lại, có lúc như có hơi thở cạnh bên mình... Toàn chăng?

Cẩm Hồng thầm mong như vậy. Như thế còn hơn là để cô một mình mang nỗi sợ hãi khôn cùng. Và nhờ vậy mà suốt đêm hôm đó cô ngủ được yên. Sáng dậy, chưa bước xuống giường thì cô đã ngửi được mùi thức ăn. Khi nhìn về phía chiếc bàn nhỏ trong phòng cô thấy có một mâm thức ăn sàng chờ sẵn!

Lần này không ngại như hôm qua, Cẩm Hồng ngồi ăn một cách tự nhiên...