watch sexy videos at nza-vids!
Trường Sa, Hoàng Sa Là Của Việt Nam
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA LÀ CỦA VIỆT NAM
TRƯỜNG SA, HOÀNG SA BELONG TO VIỆT NAM
4teen.pro
Haiduongmobile.wap.sh
Thế giới giải trí cho teen Việt
Clip em xinh nóng bỏng, Clip ca sĩ lộ hàng, girl xinh nóng bỏng độ nét cao
truyen ma kinh di

Đêm Định Mệnh

Phần 1

Xe lửa chạy tuyến Sài Gòn - Phan Rang khởi hành lúc 5 giờ chiều, đáng lẽ chạy khoảng 5 tiếng thì tới nơi, nhưng xảy ra tai nạn dọc đường, nên đến gần 12 giờ đêm xe chỉ mới đỗ lại ở ga Mương Mán.

Vị hành khách lớn tuổi ngồi cạnh Thái chẳng hiểu đi đâu lúc tàu dừng chờ thông đường, mà đến khi tàu chạy lại thì không thấy bóng bà ta. Người soát vé hỏi Thái:

- Anh có quan hệ gì với bà cụ ngồi ghế này không?

Thái lắc đầu:

- Không hề quen btết. Chắc là bà ra đi quanh đâu đấy. Hoặc là xuống đất chưa kịp lên?

Người soát vé tàu quả quyết:

- Lúc tàu dừng, hành khách không một ai được bước xuống, bởi nơi đây không phải là nhà ga.

- Vậy chắc bà ta còn ở nơi nào đó trên tàu này.

- Nhưng từ hơn một tiếng đồng hồ rồi, chúng tôi đã yêu cầu hành khách trở lại yên vị để tàu khởi hành mà không hề thấy bà ta. Chẳng biết...

Anh ta lo lắng bước đi về phía toa sau, vừa lầm bầm:

- Già cả rồi, ngồi đâu thì ngồi một chỗ, đi đâu cho mất công người ta...

Anh ta vừa đi khuất thì chợt Thái phát hiện chiếc giỏ xách của bà hành khách vẫn còn để dưới gầm, anh định kêu theo, nhưng tàu chạy lắc lư, tiếng hụ còi inh ỏi nên có gọi thì anh ta cũng không nghe. Thái tự nhủ:

- Để lát nữa anh ta trở lại mình báo cũng được.

Một giờ sau, tàu đến ga Tháp Chàm. Vừa thấy anh nhân viên soát vé trở lại, Thái báo:

- Chiếc giỏ của bà ấy còn đây!

Anh nhân viên bảo:

- Anh lấy đưa tôi xem, nếu đồ đạc trong đó quan trọng thì chắc chắn bà ta còn trên xe. Tôi đã báo cho an ninh tàu rồi, người ta đang tìm kiếm.

Thái cúi xuống định lấy cái giỏ xách lên, nhưng anh giật mình:

- Ủa, nó đâu rồi?

Thái tìm đến mấy phút mà chẳng thấy gì, đến khi xem lại túi xách của mình để trên kệ cũng chẳng thấy, anh hốt hoảng:

- Cả cái túi của tôi cũng đâu mất rồi?

Trong lúc Thái luýnh quýnh tìm cái giỏ của mình thì chợt có tiếng hô hoán của ai đó phía trước:

- Sao tôi lại ngồi đây? Tôi ngồi ở toa trước mà, tôi... tôi còn có vợ nữa, cô ấy...

- Tôi cũng vậy, con nhỏ tôi ngồi bên cạnh, sao bây giờ lại...

Mọi người nhốn nháo, làm cho mấy nhân viên soát vé, phục vụ tàu rối cả lên, họ người này hỏi người kia:

- Nãy giờ có ai xếp lại chỗ không?

Người tổ trưởng toa tàu nghiêm giọng nói:

- Ai cũng ngồi theo đúng số vé, làm sao có chuyện lộn xộn này được. Yêu cầu người nào bị xáo trộn chỗ thì tự đi tìm lại đúng chỗ của mình đi.

Một lát sau thì trật tự được vãn hồi. Có người từ toa cuối đã bị đổi lên toa giữa này, mà cả người thân đi cùng và họ đều không hiểu tại sao. Có người nói:

- Từ khi chạy đến lúc này tôi không hề rời khỏi ghế, kể cả đi vệ sinh cũng không, vậy mà sao lại xê dịch chỗ kỳ cục vậy?

Ai cũng thắc mắc, nhưng chẳng một ai tìm được câu trả lời thích đáng. Một cụ già ngồi sau băng ghế của Thái bảo khẽ:

- Ma quỷ gì đó cậu ơi!

Thái quay lại nhìn ông ta thì bắt gặp một nụ cười bí hiểm. Trông mặt ông ta quen quen. Thái tự hỏi, rồi cứ mãi thắc mắc, cho đến khi tàu dừng lại ở ga lúc nào anh không hay.

- Tới rồi anh ơi! Hành lý bị mất thì xuống ga sẽ có người hướng dẫn anh cách khiếu nại.

Thái vừa đứng dậy đã kêu lên:

- Kìa, bà cụ.

Anh nhìn thấy bà hành khách già biến mất lúc nãy, giờ đang xách hai tay hai cái giỏ, trong đó có cả giỏ của mình!

- Bà ta!

Thái phóng thật nhanh xuống tàu, đuổi theo bóng bà cụ mà anh vừa thoáng thấy. Anh nghĩ mình sẽ bắt kịp dễ dàng, bởi bà ta đi khá chậm, nhưng đã ra khỏi khu vực nhà ga rồi mà Thái vẫn không tài nào vượt lên trước được. Rồi nháy mắt đã không còn thấy bóng bà ta nữa!

Vừa mệt vừa bực bội, Thái gắt lên:

- Công cốc!

Trong túi xách hầu như chứa hết những gì cần cho chuyến du lịch này, từ quần áo, giấy tờ đến tiền bạc. Hiện giờ túi quần của Thái chỉ còn lại mấy đồng tiền lẻ...

- Người lịch sự thế kia mà đi nghênh ngang giữa đường, bộ chán sống rồi sao hả?

Câu hỏi của ai đó khiến cho Thái giật mình và phát hiện ra trong lúc bực dọc anh đã đi giữa đường và đúng là đang cản ngay trước đầu chiếc xe du lịch.

- Xin lỗi.

Thái bước vội vào lề, nhưng khi vừa đặt chân lên lề thì anh đã nghe tiếng còi xe ngay phía sau lưng. Nhìn lại anh không khỏi ngạc nhiên, vì đó là chiếc xe mà anh vừa cản đường. Người trên xe đưa tay ra vẫy, vừa lên tiếng:

- Anh về đâu tôi cho quá giang!

Một giọng nói của con gái rất trong trẻo! Thái hơi bối rối:

- Tôi... tôi...

Chiếc xe dừng hẳn lại và một cô gái ngồi ở tay lái ló đầu ra:

- Không còn tiền trong túi thì chỉ có nước ngủ hè ngủ chợ thôi, lên đi!

Cửa xe phía trước mở ra, Thái hơi ngập ngừng, nhưng rồi cũng bước lên. Lúc này anh mới đưa mắt nhìn và gần như bàng hoàng khi nhận ra người lái xe là một cô gái đẹp đến nỗi Thái không thể nào tin vào mắt mình. Anh lắp bắp:

- Cô... cô...

Cô gái chỉ tay ra sau xe:

- Anh nhìn xem, có phải cái túi kia là của anh không?

Thái nhìn lại và kêu lên:

- Phải rồi, túi của tôi!

- Và còn có cả túi của bà lão nữa chứ!

Câu nói khiến Thái càng ngơ ngác, bởi bên cạnh túi của anh, có cả chiếc túi màu nâu mà lúc nãy anh nhìn thấy trên xe lửa!

- Sao... sao nó lại ở đây?

Không trả lời, cô gái nhấn ga cho chiếc xe hơi vọt nhanh về phía trước. Lát sau Thái đã nhìn thấy phong cảnh ngoại ô. Anh ngạc nhiên hỏi:

- Cô đi đâu vậy?

Nàng lại cười:

- Chứ không phải anh muốn đi tìm một người bạn thôn Vĩnh Phong sao?

Thái sửng sốt:

- Sao cô biết?

- Không phải anh đã nói chuyện với bà lão ngồi bên cạnh về mục đích chuyến đi này sao?

- Thế... cô là...

- Anh nói chuvện không nhỏ và người khác nghe được, đâu có gì lạ!

Trước hành tung kỳ lạ của cô nàng, Thái hơi lúng túng:

- Vậy ra cô có mặt trên xe lửa lúc nãy?

Cô nàng lại cười thành tiếng:

- Anh nghi một người vừa ngồi xe lửa lại vừa lái xe hơi được sao?

- Vậy tại sao cô biết tôi nói chuyện với bà cụ?

Cô nàng lại chỉ về hai chiếc giỏ xách:

- Anh quên là tôi đang giữ hai vật anh đang tìm sao?

Thái ngẩn người ra một lúc mới hỏi tiếp:

- Ở đâu cô có hai vật này?

Cô nàng không đáp, mà chỉ tay về phía trước:

- Tới nơi anh cần tìm rồi kìa!

Thái vô cùng ngạc nhiên khi cô ta dừng xe đúng ngay căn nhà của Phong, bạn anh:

- Sao cô biết nơi này?

- Có lẽ anh vào hỏi bạn anh thì rõ hơn!

Cô ta mở cửa xe, chờ cho Thái bước xuống lấy giỏ xách, cô nhắc:

- Anh nên lấy luôn cả cái giỏ của bà cụ!

Trong lúc Thái còn chưa kịp quyết định thì cô nàng đã với tay cầm chiếc giỏ đưa tận tay anh:

- Anh giữ đi, có lúc bà ấv tới lấy lại.

Vừa dứt lời thì nàng ta nhấn ga, chiếc xe vọt tới rất nhanh. Qua hơi gió, nàng ta nói với lại:

- Tôi tên Quỳnh Như.

Chỉ một thoáng sau thì không còn thấy chiếc xe màu vàng của cô ta đâu! Thái ngẩn ngơ:

- Kỳ lạ vậy? Cô ta là...

Anh không kịp suy nghĩ thêm, Phong đã từ trong nhà chạy ra:

- Y như rằng, cậu tới đúng giờ thật.

Thái ngạc nhiên:

- Sao cậu biết mình tới giờ này?

- Chứ không phải cậu nhắn người tới báo trước sao?

- Ủa, mình có nhắn ai đâu?

Đến phiên Phong ngơ ngác:

- Vậy bà cụ nói là quen với cậu tới đây cách một giờ là ai?

- Bà cụ? Có phải...

Phong mô tả:

- Bà ta mặc chiếc áo bà ba màu lựu chín, choàng chiếc khăn sọc xanh, nói giọng miền Trung.

Thái kêu lên:

- Chính là bà ta!

- Cậu sao vậy Thái? Cậu có việc gì với bà cụ sao?

Thái thuật lại chuyện trên xe lửa, kể cả chuyện vừa rồi với cô gái lạ:

- Mình cảm giác như đang đóng phim kinh dị, toát mồ hôi lạnh đây! Cô gái tên Quỳnh Như này còn rành cả cậu, nhà cửa của cậu nữa! Chính cô ta chở mình tới đây mà không cần ai chỉ đường, phải chăng cô ta là... bạn gái của cậu?

Phong đưa hai tay lên trời:

- Có trời mới làm chứng, mình mà có ai yêu thì... trời sập mất.

Thái hiểu bạn mình, anh ta gàn gàn, lập dị, nên lâu nay có cô nào ưa nổi, đừng nói là yêu!

- Vậy sao cô ta rành về cậu quá vậy?

Phong suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

- Chịu thôi. Thậm chí ở vùng này mình còn không quen ai nữa là...

Không còn cách nào hơn, Thái đành kéo cả hai giỏ xách vào nhà, bảo Phong:

- Cái giỏ kia là của bà cụ bỏ quên trên xe. Còn bà ta nữa, tại sao bà cũng biết nhà cậu, mặc dù mình chỉ nói là thôn Vĩnh Phong, nhưng đâu có nói cụ thể nhà và tên cậu, sao bà ta tìm đúng và chính xác vậy?

Phong vẫn không làm sao hiểu nổi:

- Mình chịu thôi. Mình đang định chờ cậu ra để hỏi đây!

Sau khi soạn vài thứ để mặc ngay từ giỏ xách của mình, Thái hơi lưỡng lự khi nhìn chiếc giỏ xách kia, anh hỏi Phong:

- Mình để đây chờ bà ta trở lại lấy, hay là coi thử chưa thứ gì trong đó?

Phong xua tay:

- Không nên đâu, cứ để đó.

Rồi anh ta cười bảo Thái:

- Mình ở đây từ lâu mà đâu có chuyện gì như cậu vừa gặp đâu! Có lẽ thấy cậu là trai thành phố, lại đẹp trai, hào hoa nên họ phá chơi đó thôi!

- Nhưng họ là ai mới được?

Câu hỏi làm cho Phong cũng phải im lặng. Họ nhìn nhau rồi một lúc Thái nhẹ lắc đầu bảo:

- Suy cho cùng, gặp chuyện kinh dị mà với một người đẹp thì cũng... đáng gặp lắm!

Anh chưa kịp thay đồ, đã rủ Phong:

- Cậu có xe gắn máy không, mình đi kiếm cái gì ăn, rồi ghé qua ngôi nhà cổ mà mình có ý mua, được không?

Phong gật đầu:

- Mình cũng có ý định từ lâu là sẽ ghé qua ngôi nhà đó để nhìn lại mấy pho tượng gỗ mà nghe nói người chủ trước còn để lại, rất đẹp!

- Chứ không phải để hưởng chút hơi của cô vợ anh chàng điêu khắc gia đào hoa đó hay sao!

Phong ngạc nhiên:

- Cậu cũng biết chuyện người đẹp đó sao?

- Thì chính cậu đã kể cho mình nghe lần trước đó!

Phong tắc lưỡi:

- Chỉ tiếc là lần này cậu sẽ không còn dịp để ngắm dung nhan nàng ta nữa!

- Cô nàng chuyển chỗ ở khác?

Phong đáp làm cho Thái lạnh cả người:

- Chết rồi!

Phải mất vài giây Thái mới hỏi được:

- Cô ấy nghe nói còn trẻ lắm mà, sao lại chết?

- Mình đã được gặp mấy lần, quả là trẻ và đẹp đến mê hồn! Ở xứ này có lẽ đó là người con gái đẹp nhất!

- Hồng nhan bạc mệnh!

Phong gật gù:

- Đúng là hồng nhan bạc phận! Nghe nói cô ấy chết khi mới 23 tuổi, lấy chồng được có hai năm. Thật tội nghiệp! Và có lẽ vì thế nên ông chồng mới bán ngôi nhà cổ mà ông ta đã cất công đem từ Huế vào.

- Cậu biết tên cô nàng không?

Phong lắc đầu:

- Không.

- Lý do chết, cậu biết không?

- Chỉ nghe nói mơ hồ là ngủ rồi chết luôn mà chẳng biết nguyên do nào!

- Bao lâu rồi?

Phong tính nhẩm rồi đáp:

- Chưa lâu. Có lẽ chỉ mới hơn một năm nay thôi. Ông chồng điên loạn vì cái chết đó, nên từ ấy đến nay cứ ở miết trong nhà, không tiếp ai cả! Chẳng hiểu lần này cậu tới ông ta có chịu tiếp không đây?

Chiếc xe gắn máy cà tàng của Phong đang chạy ngon trớn lại giở chứng, tắt máy giữa đường. Hai người phải hì hục sửa, phải mất nữa giờ mới tới nơi. Nhìn cảnh yên ắng của ngôi nhà thiếu hẳn sinh khí, Thái phải buột miệng:

- Ngôi nhà đẹp như thế này mà vắng bóng một người đẹp như thế quả là đáng tiếc?

Anh bước tới rung chuông, mấy phút sau mới có một người đứng tuổi bước ra dè dặt hỏi:

- Hai anh tìm gì?

Thái chủ động:

- Tôi tìm ông chủ nhà. Nhà điêu khắc Lê Long, chẳng hay đã...

Người đàn ông hơi lưỡng lự:

- Ông chủ tôi... không...

Có lẽ ông ta muốn nói là không có ở nhà, nhưng lúc đó có tiếng người vọng ra từ trong:

- Mời các ông ấy vào. Họ là khách đến mua nhà đó mà!

Thái giật mình, nhìn vào trong thì bắt gặp một người đàn ông tuổi trên dưới năm mươi, cao gầy, có gương mặt khắc khổ. Người quản gia nói khẽ:

- Ông chủ đó. Mấy ông là ngoại lệ, chứ từ hơn một năm nay ông ấy không tiếp ai ở nhà cả.

Thái và Phong được chủ nhà tiếp tuy không niềm nở lắm, nhưng cũng khá lịch sự, Phong phải lên tiếng nói rõ:

- Tôi là Phong, còn bạn tôi là Thái. Tôi là người ở tỉnh này, đã từng biết ông đôi lần ở các cuộc triển lãm. Cách đây khoảng sáu tháng, tôi có nghe người bạn nói rằng ông có ý muốn bán ngôi nhà này, nên hôm nay dẫn người bạn tới xem.

Giọng chủ nhà buồn hiu:

- Tôi là Lê Long, như anh biết rồi đó. Đúng là tôi có ý bán ngôi nhà này, mặc dù khi xây dựng nó thì tôi tính sẽ mãi mãi cùng với nó...

Phong muốn nói, nhưng biết nói ra sẽ khiến chủ nhà không vui, nên anh kịp ngừng lại. Nhưng hình như đọc được ý nghĩ của anh, chủ nhà lên tiếng:

- Từ khi nhà tôi mất thì tôi không còn thiết gì nữa! Bởi còn sống trong ngôi nhà này ngày nào thì tôi sẽ nhớ... nàng đến... đi theo cô ấy thôi.

Thái đề nghị:

- Xin phép ông, tôi đốt cho bà nén nhang được không ạ?

Ông ta gật đầu:

- Anh cứ tự nhiên. Cám ơn anh.

Thái bước tới chỗ bàn thờ, nhìn vào bức chân dung trên đó, anh thảng thốt kêu lên:

- Cô ấy!

Chủ nhà ngạc nhiên:

- Anh vừa kêu gì?

Thái ấp úng:

- Dạ... dạ...

Thái ngập ngừng cũng phải, bởi người trong di ảnh với cô gái lái xe mà anh gặp sáng nay giống nhau như hai giọt nước!

- Đây là... bà nhà? Xin lỗi, bà nhà tên là... là...

- Quỳnh Như!

- Trời ơi!

Tiếng kêu thảng thốt của Thái khiến cho nhà điêu khắc Lê Long kinh ngạc:

- Cậu sao vậy?

- Quỳnh Như! Tôi mới gặp bà ấy sáng nay!

Ông chủ nhà bật đứng dậy, sự kích động khiến cho ông ta run rẩy:

- Cậu... cậu nói... cậu nói...

- Tôi mới gặp cô ấy sáng nay. Cô ấy lái chiếc xe màu vàng, mặc chiếc áo màu hồng nhạt và...

Lê Long chặn ngay lại:

- Đúng là cô ấy, nhưng cậu mới gặp sáng nay là nói dối! Cậu nói dối!

Không ngờ ông ta lại kích động dữ dội như vậy, nên Phong phải nói chen vào:

- Bạn tôi đi xe lửa từ Sài Gòn ra, khi xuống xe thì gặp một phụ nữ lái chiếc xe như mô tả, người đó... không biết có phải là bà nhà không, nhưng bạn tôi thấy giống với người trong ảnh này lắm...

Thái nói:

- Cô ấy còn xưng tên là Quỳnh Như nữa!

Lê Long vùng thét lên vừa xua tay:

- Các anh đi ngay khỏi nhà tôi! Đi ngay!

Cơn kích động làm cho ông ta co quắp người lại, run lên từng hồi... Thái nháy mắt cho Phong rồi nhẹ nhàng rút lui...