Tân dường như không nghe được lời chú dặn, vì còn mãi suy nghĩ:
- Chú nói cả bốn người đều không bệnh hoạn, vậy nguyên nhân nào họ
chết?
- Họ gặp ma, về sợ hãi, cứ rúc trong góc nhà rồi lăn đùng ra tắt thở. Đơn giản vậy, mà không ai tìm ra nguyên nhân, cả nhà chức trách...
Ông già thở dài ngao ngán:
- Gần đây, người ta đồn ầm lên, rằng trong xóm lại xuất hiện một con quỉ
một giò rất hung ác... Mà họ nói vậy là ám chỉ thằng Năm rồi chứ còn ai vô đây!
Thiệt tội nghiệp cho nó, hồi còn sống hiền lành như cục bột, giờ chết rồi tự
nhiên bị đồn là biến thành quỉ về phá xóm phá làng… Thiệt tình, tao sống đến
từng tuổi này rồi, chuyện gì cũng biết qua, nhưng không tin được thằng Năm lại
thành quỉ...
Tân lắc đầu:
- Nghĩ cũng lạ! Xóm mình tưởng bình yên, hóa ra lại nhiều chuyện khó
hiểu đến vậy... Mai mốt con về dưới, bỏ chú lại một mình thật không yên tâm
được!
Ông già giật mình:
- Bộ mày tính đi nữa sao? Mày còn có ai ở dưới đó đâu mà đòi về? Ở lại với chú đi con, chú cháu hôm sớm có nhau không hơn sao? Mày về đó cũng thui thủi một mình, tao ở đây cũng chẳng còn ai...
Nghe giọng nói run run của ông chú già nua, Tân cũng động lòng. Chưa kịp nói gì thì ông già đã tiếp tục:
- Chú đã tính đâu vô đó hết rồi! Chú còn mảnh vườn mảnh ruộng này để
lại cho cháu, cháu cứ ớ lại đây mà sinh cơ lập nghiệp, rồi coi đứa nào được
được thì gá nghĩa vợ chồng mà sống với nhau. Đi về dưới đó làm gì? Nơi đó
cũng đâu phải quê hương gốc gác gì của cháu đâu? Chú nay cũng gần đất xa trời
rồi, tao muốn có người hủ hỉ, với lại tao cũng sợ lúc nhắm mắt không có một ai
bên cạnh...
Tân xót xa:
- Chú nói gì nghe buồn quá... Thôi, vậy thì cháu sẽ ở lại...
Thế là Tân chính thức ở lại nhà ông chú. Nhưng hiện tại ruộng vườn
còn đang cho người ta mướn chưa hết thời gian, nên tạm thời Tân chỉ lo quét dọn và nấu bữa cơm, còn lại là lông bông chơi cả ngày.
Bạn bè hồi nhỏ của Tân giờ đứa nào cũng có gia đình, gặp lại Tân chúng mừng lắm, cứ kéo Tân vào bàn nhậu. Nhưng Tân đã quyết đoạn tuyệt với rượu rồi nên chỉ ngồi nói chuyện suông với bạn.
Sau mấy ngày rong chơi khắp xóm, Tân biết thêm một vài chi tiết mà ông chú quên chưa kể. Đó là từ ngày thằng Năm chết tới nay, tất cả trẻ con trong làng được sinh ra đều không tồn tại được!
Đó là một nỗi đau rất lớn mà người dân ở đây phải gánh chịu. Bởi thế có những cặp vợ chồng trẻ đã bỏ làng ra đi, không quay trở lại.
Những câu hỏi không lời giải dáp cứ mỗi ngày một chất chồng thêm trong đầu Tân. Tân vô cùng thắc mắc, về cái chết của thằng Năm, về tiếng hú giữa đêm khuya, về những bóng ma lảng vảng, về những cái chết kỳ bí của người không may gặp ma, rồi cả sự hủy diệt trẻ sơ sinh nữa… Tại sao trong ngôi làng nhỏ bé này lại xảy ra nhiều việc động trời đến vậy?
Bóng ma kia là ai? Có thật là bóng ma của thằng Năm không? Nó có gì oan ức mà về quậy phá như thế?
Thắc mắc chỉ để thắc mắc thế mà thôi, Tân hoàn toàn không tìm được lời giải ở bất cứ nơi nào trong xóm.
Cũng đã lâu lắm, Tân không nghe lại tiếng hú, trong xóm cũng không ai chết nữa, tưởng mọi việc bình yên, ai ngờ nó lại xảy ra cho chính người chú thân yêu của Tân, khiến Tân vô cùng đau đớn.
Tối hôm ấy ông già bị chột bụng, Tân bảo ông đi vào bô rồi Tân sẽ dọn nhưng ông nhất định không chịu. Ông bảo:
- Chỉ sơ sơ thôi, tao còn mạnh khỏe thế này mà, mày đừng có lo!
Thế là ông mở cửa chống gậy ra sân đi ngoài ở mảnh đất trống sau vườn.
Tân không yên tâm, nên mỗi lần ông già đi, Tân lại đứng tựa cửa nhìn theo. Ông đi hai lần như thế, cũng không có dấu hiệu gì mệt mỏi lắm, nên đến lần thứ ba Tân vì buồn ngủ nên chỉ nằm võng nghe ngóng thôi mà không đứng trông theo ông nữa.
Đang mơ mơ màng màng, Tân nghe tiếng hú lạnh lẽo vang lên, cùng lúc đó là tiếng kêu thét không ra hơi của ông chú.
Hoảng hốt, Tân ngồi bật dậy và lao nhanh ra sau vườn. - Có chuyện gì thế chú?
Tân lo lắng hỏi.
Ông già run lập cập, kéo tay Tân vào nhà, vừa đi vừa nói:
- Thôi, thôi, vô nhà, vô nhà đi cháu! Vô mà chuẩn bị hậu sự cho chú...
- Chú... sao chú lại nói gở thế? Mới đi ngoài có mấy lần mà chú đã bi quan đến thế rồi sao?
Tân vô cùng lo sợ nhưng ráng pha trò cho ông chú nguôi đi.
Ông già lúc này đã lấy lại bình tĩnh, nhưng tay bưng ly trà vẫn còn run
rẩy:
- Thôi, thế là phần số chú tới đây là hết rồi! Nó đã về báo tin cho chú rồi con ơi...
- Ai? Ai báo tin gì vậy chú?
Mặc dù đã lờ mờ đoán ra rồi nhưng Tân vẫn làm bộ hỏi. Ông già hớp một ngụm trà, nuốt ực một cái rồi bảo:
- Lúc nãy cháu có nghe tiếng hú không? Chú đã nhìn thấy bóng ma rồi...
Thấy rất rõ... đúng là bóng ma đó chỉ có một giò... Mà cháu còn nhớ không, chú
đã nói với cháu rồi, ai nhìn thấy bóng ma đó đều phải chết... Tối nay chú đã
thấy nó, chú sẽ không qua khỏi đâu... Cũng may, cũng may là toàn bộ giấy tờ
chuyển tên cho cháu chú đã làm xong hết rồi, chứ nếu không thì cháu lại gặp rắc
rối...
Tân rớm rớm nước mắt nắm chặt tay ông chú:
- Chú đừng nói thế! Chú gan dạ mà, chú đâu có sợ bóng ma! Mấy người kia chết là do quá sợ hãi, chú không sợ nên chú sẽ không sao mà...
Tân cố tìm lời lẽ để động viên.
Ông già cười móm mém:
- Không sao! Tuổi chú cao rồi, có phải ra đi cũng không có gì mà hối tiếc... Chú chỉ sợ... bóng ma đó cứ hoành hành mãi thế này thì người dân làng ta làm sao mà sống được?
Một sự ấm ức đột ngột dâng lên trong lòng Tân. Tân cương quyết nói:
- Cháu sẽ cố gắng tìm ra sự thật của chuyện này!
Vừa nghe Tân nói thế, ông già giật bắn người lên:
- Không! Không! Dứt khoát cháu không được dính dáng gì đến những chuyện này… Cháu là đứa cháu duy nhất còn lại của dòng họ, cháu không được... không được...
Vừa nói tới đó, bất giác ông già nấc lên mấy cái liên tiếp rồi máu từ trong miệng ông trào ra ào ạt...
- Chú... Chú ơi! Chú...
Tân nhào người tới xốc lấy ông chú định chạy đi bệnh xá, nhưng khi chân
Tân vừa bước ra tới thềm nhà thì thân người ông khẽ giật lên một cái Tân nghe
bên tai mình một luồng hơi hắt ra, cùng lúc đó tay chân ông già đã buông thõng
xuống... Tân cuống cuồng quay trở vào nhà, đặt ông xuống giường rồi cố áp tai
vào mũi, vào ngực ông để lắng nghe một chút sự sống nào đó còn sót lại trong
cái cơ thể gầy gò, nhăn nhúm của ông già. Nhưng đù có cố gắng đến mấy, Tân
cũng không sao nhận được một hơi thở nhẹ nào. Tân biết, ông chú đã qua đời!
Tân sụp xuống khóc không ra tiếng. Vậy là bây giờ đây chỉ còn lại mình Tân trơ trọi giữa cuộc đời…
Mình chính là ngôi sao xấu, đi đến đâu là sát hại người thân đến đó hay sao? Không! Chú mình chết là do hồn ma khốn kiếp kia, là do cái con quỉ một giò đáng nguyền rủa kia chứ hoàn toàn không phải tại mình... Mình sẽ làm cho ra lẽ! Chú ơi... cháu sẽ tìm ra sự thật…
Sau đám tang của ông chú, Tân ngơ ngẩn suốt mấy ngày, nhưng chính trong những ngày ngơ ngẩn ấy, một quyết định sắt đá đã hình thành trong con người Tân. Bằng mọi cách phải khám phá cho ra chuyện ma quỉ chết tiệt ở làng này! Nếu có chết thì cũng không sao, bới lẽ hiện nay Tân cũng chẳng cảm thấy một điều gì vui vẻ trong cuộc sống.
- Em sợ... em sợ quả báo! Em sợ con trai của chúng ta phải nhận lãnh hậu quả... Suốt mấy đêm nay em cứ nằm chiêm bao thấy anh Năm về hoài... Anh cứ về đòi cái giò của ảnh... em sợ lắm anh ơi...
- Cô có câm đi không thì bảo?
Tiếng người đàn ông rít lên:
- Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, bùa ngải của tôi là độc nhất vô nhị,
không có thế lực nào có thể phá vỡ được. Nó có là hồn ma hay ác quỉ gì thì
cũng phải khuất phục trước bùa ngải này của tôi... Ha ha ha... cái giò của nó...
cái giò của nó là một trong những vị luyện nên loại bùa thượng đẳng này đó, nó
có dám về lấy lại không? Để tôi chỉ chỗ cho mà đến lấy, cô hỏi nó thế nhé?
- Không... anh ơi... em van anh...
Người phụ nữ vẫn không thôi thút thít.
Rồi Tân nghe tiếng hai ngưới giằng co, xô đẩy gì nhau, rồi bất thình lình một tiếng hú vang lên làm cả người Tân dựng hết gai ốc.
Sau một lúc Tân định thần lại và xác định tiếng trao đổi vừa rồi không
phải là tiếng của ma quỉ cũng không phải là của một cặp nhân tình hò hẹn, mà là
của một cặp vợ chồng mà người vợ đang cố ngăn cản chồng mình đi vào con
đường tội lỗi. Và cái tiếng hú kia ít nhiều chắc chắn có liên quan tới cặp vợ
chồng đó!
Nhưng cặp vợ chồng ấy là ai? Họ làm gì ở đây vào lúc nửa đêm? Người đàn ông nói tới một thứ bùa ngải thượng đẳng nào đó, và cũng có nhắc tới con quỉ một giò, tới cái giò của nó...
- Đúng rồi! Người đàn ông đó chính là kẻ giết chết thằng Năm và cắt giò của nó, nếu đúng con quỉ một giò mà họ đề cập tới là thằng Năm!
Tân reo lên nho nhỏ khi khám phá ra được một mấu chốt trong chuỗi sự
việc.
Vui mừng và tự tin, Tân nhẹ nhàng nương theo bóng tối để đi tới hướng mà lúc nãy nghe tiếng vợ chồng cự cãi nhau. Nhưng Tân quanh đi quẩn lại nhiều lần mà vẫn không phát hiện được gì cũng không nghe thêm bất cứ một âm thanh khác lạ nào khác nữa.
Vẫn không nao núng, Tân cứ lần mò trong bóng tối đi khắp cả khu vườn, đi dài qua vườn nhà hàng xóm, nhưng đặc biệt hôm nay Tân lại không bị một con chó nào cất tiếng sủa.
- Ngay cả chó trong xóm cũng không bình thường! Tân lẩm bẩm.
Khi ở chân trời phía đông vừa ửng lên những tia hồng thì Tân cũng đã mệt mỏi nên vào nhà lăn ra ngủ.
Đang ngủ say sưa, Tân nghe có tiếng gọi:
- Chú Tân ơi, có nhà không? Làm ơn cho tôi xin một nắm lá sả... Tiếng ai sao nghe quen quen nhỉ?
Tân vừa dụi mắt đứng lên vừa nghĩ.
Khi cánh cửa vừa mở xịch ra, trước mắt Tân là một người phụ nữ có gương mặt đẹp nhưng rất buồn.
Vừa trông thấy Tân, chị ta cố nở nụ cười:
- Chào chú Tân, tôi đã làm mất giấc ngủ của chú à? Tôi xin lỗi nhé, không biết chú chưa thức dậy...
Tân cười xởi lởi:
- Dạ... không cỏ gì đâu chị! Trời cũng đã trưa trờ trưa trật rồi, tôi còn phải cảm ơn vì chị đánh thức nữa chứ! À, mà chị kiếm tôi có việc gì không?
- Tôi muốn hỏi xin nắm lá sả!
Người phụ nữ nói nhẹ.
Tân cười:
- Tưởng gì! Cả một đám um tùm ngoài ấy, chị cần bao nhiêu thì cứ lấy về dùng...
- Cảm ơn chú nhe! À, mà chắc chú chưa biết tôi nãy giờ tôi cũng quên giới thiệu, trước đây tôi là vợ của anh Năm, bạn chú. Chú còn nhớ anh Năm không? Thời gian gần đây biết chú về đây sinh sống mà tôi lu bu nhiều việc quá nên chưa sang chào chú được!
Người phụ nữ gật đầu chào Tân toan bước đi rồi không biết vì sao lại đứng lại nói một hơi như thế.
Tân ngạc nhiên:
- Chị... chị 1à chị Năm? Thật tôi có lỗi quá... Người phụ nữ cười héo hắt:
- Anh Năm mất lâu rồi...
Tân gật nhẹ đầu như muốn chia sẻ nỗi đau cùng chị. Thoáng cái, người phụ nữ ngước lên nhìn Tân:
- Không sao... không sao... Tôi ra vườn cắt lá sả đây... Cảm ơn chú nhé!
Tân không nói gì chỉ đứng lặng nhìn theo dáng thon thả của người phụ nữ đang thoăn thoắt đi ra vườn.
Người phụ nữ này trước đây Tân chưa hề gặp qua, sao giọng nói lại nghe quen thế nhỉ? Bất chợt Tân rùng mình:
- Tiếng nói đó là của người phụ nữ hồi đêm!
Ý nghĩ này vụt qua đầu làm Tân hồi hộp vô cùng... Trời ơi… chẳng lẽ mọi việc đều bắt đầu từ người đàn bà đẹp này sao? Cầu trời... cầu trời... mọi việc không như mình nghĩ...
Nhưng vì ý nghĩ đó đã đến rồi, Tân nhanh nhẹn xuống bếp rửa mặt rồi đi
ra vườn kiếm chuyện thăm hỏi để một lần nữa nghe lại giọng nói của người phụ
nữ.
Khi người phụ nữ đó lấy đủ số lá sả mình cần và đã ra về rồi, Tân vẫn còn đứng trầm tư suy nghĩ một mình giữa sân...
Trước đây, có lần ông chú kể cho Tân nghe chồng hiện giờ của vợ thằng Năm là bạn nó, một người bạn quen biết tình cờ trên dọc đường sông nước... Có khi nào? Có khi nào...