Nói đến đoạn Trương Tiểu Biện lấy được đầu con Thần Ngao, lại vớt được Phong Vũ chung từ trong giếng cổ của chùa Tháp Vương, tự cho rằng đắc kế nên hết sức tin tưởng vào lời nói của Lâm Trung Lão Quỷ, tiếp đến, hấn định bụng quét sạch đám giáo đồ Tạo Súc đang ẩn nấp trong thành Linh Châu. Nếu đại sự thành công thì thời khắc lên ông này ông nọ không còn xa nữa.
Lúc ấy, tuy đại quân Việt khấu đang bao vây thành nhưng việc phòng thủ của thành Linh Châu cực kỳ nghiêm ngặt, trong thành binh nhiều lương đủ, dẫu cho Việt khấu đào hào để vây khốn thì cũng đủ giữ vững được trong vòng sáu tháng một năm. Hơn nữa, hỏa khí của lính dõng và quan quân Linh Châu cực kỳ lợi hại, nếu Việt khấu đem quân tới đánh thành cũng chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá, thiêu thân bay vào lửa, tự chui đầu vào rọ, vì vậy cũng không đáng lo lắm.
Chỉ có duy nhất một điều khiến Mã đại nhân lo lắng không yên, đó là đám yêu tà Tạo Súc đang ẩn nấp trong thành. Bọn người này hành tung bí ẩn, đang thèm đến rỏ dãi đống tiền bạc trong công khố, thêm vào đó, quan phủ vừa mới đem tên hòa thượng Chuột ra lăng trì tùng xẻo chắc bọn tặc tử đang ngoài vòng pháp luật kia không khỏi oán hận trong lòng, hẳn sẽ chớp cơ hội báo thù. Bầy chó hoang ở Hoang Táng lĩnh làm loạn pháp trường chắc hẳn là chịu sự khống chế của thuật Tạo Súc nên mới có mưu đồ hành thích mệnh quan triều đình. Xem ra, ngày nào chưa diệt trừ tận gốc đám này thì quân dân, quan lại trong thành sẽ không được ăn ngon ngủ yên, việc này liên quan đến sự chấn chỉnh lại đại cục nên hết sức cần kíp.
Giờ đây, Mã Thiên Tích coi bản lĩnh của Trương Tiểu Biện là một chỗ dựa vững chắc như trường thành, hết sức tin tưởng, nhưng sự tình dắt dây rất lớn, không thể không hỏi han cho kỹ lưỡng. Trương Tiểu Biện hiện tại đã đầy đủ tự tin, dựa vào hiểu biết của mình cũng đủ để ứng đối như thường , nói là học được thuật gia truyền, biết rất nhiều tài nghệ, lại nhờ ơn lão đại nhân xem trọng nên mới hết lòng hết sức, nguyện kết cỏ ngậm vành để báo đáp. Mấy hôm nay không từ vất vả, nguy nan để thám thính, nghe ngóng kỹ lưỡng khắp nơi, rốt cuộc đã khám phá ra một số đầu mối.
Số là yêu nghiệt Tạo Súc chuyên ăn tim người, óc người, lấy cương thi, bào thai chết làm thuốc uống. Bọn người này đều bái tháp cổ làm tổ sư, giáo chủ hiện tại lấy đạo hiệu là “Bạch Tháp chân nhân”, đã không xuất đầu lộ diện nhiều năm nay, không rõ được lai lịch tục gia của hắn, càng chẳng ai biết tướng mạo hắn ra sao.
Kỳ thực, trước đây Lâm Trung Lão quỷ đã bảo Trương Tiểu Biện rằng, Bạch Tháp chân nhân đó hiện đang náu mình trong phủ Đề đốc, phải mang Phong Vũ chung đến buộc hắn hiện thân, tuy nhiên nguồn cơn cụ thể ra sao thì chẳng hề nói câu nào, đến lúc đó phải tùy cơ hành sự. Trương Tiểu Biện đành viện khống rất nhiều chứng cớ, lại định đem đầu của mình ra để đảm bảo, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy không nên đẩy sự việc căng hết cỡ như giương cung như thế, vạn nhất xảy ra việc ngoài dự liệu thì cái đầu của Trương Tam gia chằng phải đi tong hay sao?
Chính vì vậy, hắn chỉ nói rằng đã ngầm tìm hiểu được tung tích, phát hiện tên Bạch Tháp chân nhân đó chắc chắn đang lẩn trốn trong phủ Đề đốc Đồ Hải. Bắn người nên bắn ngựa, bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần bắt được tên yêu đạo đầu sỏ này thì lo gì không giăng được một mẻ lưới bắt sạch bộ đồ tử, đồ tôn của hắn.
Mã Thiên Tích nghĩ bụng, lão Đồ Hãi tuy quyền cao chức trọng nhưng là một kẻ vô dụng giá áo túi cơm, ta không thể lúc nào cũng dung dưỡng, cung phụng hắn như thế. Hơn nữa, thành Linh Châu ở nơi trời thì cao, Hoàng đế thì xa, trên thực tế bản quan muốn thế nào thì được thế ấy. Bây giờ chiến cuộc đang lúc khẩn trương, việc tiêu trừ Bạch Tháp chân nhân không được để bỏ lỡ, thà giết làm còn hơn bỏ sót, không nên do dự quá nhiều.
Mã đại nhân đã cương quyết làm, liền điều động rất nhiều lính dõng, ngầm bao vây chặt mấy vòng xung quanh phủ Đề đốc, đồng thời dặn dò kỹ, bất luận từ bên trong có người nào đi ra, thậm chí chỉ là một con chuột hay con sẻ vọt ra, đều nhất loạt giết chết không bàn, sau đó lão cùng Trương Tiểu Biện, Tôn Đại Ma tử và mấy tên tùy tùng, đương đêm mang Phong Vũ chung vào cầu kiến Đề đốc Đồ Hải.
Đề đốc Đồ Hải tuy là một võ quan nhưng quen thói ăn sung mặc sướng, một là không biết cưỡi ngựa, hai là không biết bắn tên, từ khi Việt khấu đến đánh thành, mỗi buổi tối đều phải nấp dưới hầm mới ngủ được. Lúc ấy, lão đang ôm hai tiểu thiếp ngủ, ngáy như sấm, nghe báo có Mã đại nhân đang đêm tới cầu kiến, Đề đốc Đồ Hải cho rằng có chuyện trọng đại gì đó phát sinh, liền hoảng hốt bật dậy, ra sảnh trước để tiếp.
Đề đốc Đồ Hải tuy là quý tộc Bát Kỳ nhưng trong khi làm việc công thì lão nhất nhất đều nghe theo lời Mã Thiên Tích, còn công lao giữ thành giết giặc, Mã Thiên Tích đều tự xếp mình dưới tên lão, khiến lão sướng như một vị chưởng quầy cả ngày chỉ xoa tay đếm tiền. Hôm nay thấy Mã đại nhân đang đêm đến tìm, chắc hẳn vì một chuyện cực kỳ gấp gáp, vì vậy, lão không dám chậm trễ chút nào.
Chủ khách hai bên chào hỏi đâu đấy, Mã Thiên Tích không trực tiếp nói thẳng là đến bắt nghịch tặc, vì dẫu sao một khi chuyện Bạch Tháp chân nhân ẩn náu trong phủ Đề đốc truyền ra ngoài cũng sẽ chẳng hay ho gì, chỉ nói rằng,: “Hai vị Bài đầu đã mõ được Phong Vũ chung từ trong giếng cổ lên, hạ quan nghe nói tiểu thư Minh Châu bị nhiễm bệnh, đang cần vật này để hứng nước mưa làm thuốc dẫn, vì vậy nôn nóng cùng thuộc hạ đến đây để dâng vào phủ. Đang đêm làm phiên, mong tướng quân thứ tội cho.”
Đồ Hải nghe thấy cả mừng, cảm tạ rối rít rồi nói: “Mã huynh thực là khách khí quá, cứ coi như người nhà, xưng hô huynh đệ với nhau thôi, sao phải thượng quan, hạ quan là gì.” Đoạn, lão sai quản gia nhận cái Phong Vũ chung, rồi dặn bày tiệc thết đãi Mã đại nhân và Trương, Tôn hai vị Bài đầu.
Trương Tiểu Biện và Tôn Đại Ma Tử lớn ngần này tuổi mà chưa từng được ăn một bữa yến tiệc nào ra trò, huống hồ là lại cùng ăn với thượng quan. Tuy việc chuẩn bị yến tiệc lúc nửa đêm khá đột ngột nhưng khi bày ra trên bàn, hai người thấy đều là những sơn hào hải vị chưa từng trông qua bao giờ. Thật đúng là “người nghèo nhặt được của, hàn sĩ đến của tiên”, thế là đã thịnh soạn lắm rồi, hai người cắm đầu cắm cổ đánh chén, những chuyện khác gác lại một chỗ.
Mã Thiên Tích nhân cơ hội cùng Đề đốc Đồ Hải hàn huyên, hai người nâng ly cụng chén, lúc đầu là nói một số việc quân, sau đó mới vòng câu chuyện sang chứng bệnh của tiểu thư Minh Châu. Đồ Hải xuất thân là võ tướng, bản tính thô lỗ, không coi trọng những lễ giáo truyền thống của người Hán, hơn nữa tửu lượng không cao, mới có ba chén rượu vào bụng đã đem chuyện ra kể vanh vách.
Lão lớn tuổi mà không có con trai nên coi tiểu thư Minh Châu như bảo bối, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Từ khi lão tới Linh Châu nhậm chức thì trong nhà không được yên ổn, người nhà hay bị mắc bệnh lạ kéo dài, trong phủ Đề đốc toàn xảy ra những chuyện kỳ quái, không ít hòa thượng, đạo sĩ tới xem đều không rõ nguyên nhân tại sao, ngay cả việc đi cúng bái trước thần vị của Miêu Tiên gia cho hợp lệ nhập gia tùy tục cũng chẳng có tác dụng gì. Lão nghĩ nhà này chắc có ma, đang tính từ từ sẽ chuyển sang một phủ đệ khác.
Mã đại nhân ngạc nhiên hỏi:” Lạ thật! Phủ Đề đốc trước đây là chốn đất vượng, chưa từng nghe nói có ma bao giờ, không rõ trong phủ có việc lạ lùng gì?”
Đề đốc Đồ Hải nói: “ Có năm chuyện kỳ lạ gây phiền phức trong nhà, một là phủ Đề đốc tuy có một khuôn viên rộng lớn, trước sau chia thành ba lớp, hai bên đều có một dãy nhà, trên dưới hơn một trăm giam phòng, nhưng xưa nay không có lấy một con sẻ, con quạ nào xuất hiện, chẳng những trên cây không có tổ chim mà vùng trời phía trên phủ đệ cũng tuyệt chẳng có con chim nào bay qua. Mèo hoang trong thành Linh Châu nhiều như thế nhưng riêng xung quanh phủ Đề đốc thì lại chẳng có con nào đến.”
Mã đại nhân thấy kỳ lạ nhưng ngoài miệng vẫn nói: ” Có lẽ chúng không dám phạn đến oai hùm của Đề đốc, cái đó cũng không lấy làm lạ lắm.”
Đề đốc Đồ Hải toét miệng cười ha hả, tự giễu mình: “Lão có mà oai hùm rắm chó thì có. Việc này không coi là lạ cũng không sao, việc thứ hai còn quái dị hơn nữa, ban ngày ban mặt mà nói ra cũng còn phải sởn tóc gáy. Số là mỗi lần có mây đen, mưa xuống, ở tiền đường của phủ Đề đốc sẽ xuất hiện bóng dáng một người con gái, mưa càng to thì hình ảnh càng rõ, đến khi mưa tạnh thì biến mất.”
“Việc thứ ba là ở gian bếp, vào những đêm sao thưa trăng nhạt, nhiều người nhìn thấy trong phòng có một vật đem sì ẩn hiện. Vật đó không có đầu đuôi, tay chân, toàn thân ướt át, to như cái cối xay. Việc thứ tư là ở sau nhà luôn nghe thấy có tiếng gõ cửa rất gấp nhưng khi mở cửa thì bên ngoài nửa bóng ma cũng không thấy, cuối cùng thấy phiền nhiễu quá phải xây bịt hẳn cửa lại, nhưng nửa đêm về sáng, tiếng gõ cửa vẫn y nguyên.”
“Việc thứ năm là một bệnh lạ. Rất nhiều người khi nằm ngủ đều nghe thấy tiếng người nói rì rầm trong phòng, thanh âm như đang niệm kinh, niệm chú, nhưng trong phòng lúc đó ngoài mình ra chẳng có một người nào khác, tình trạng giống như bị bóng đè vậy, y đạo thì gọi là chứng mất hồn. Con gái Minh Châu của ta bị quấy nhiễu rất nhiều nên đêm này cứ phấp phỏng lo âu suốt.”
Đề đốc Đồ Hải than thở: “Bây giờ đang phải ra sức cố thủ Linh Châu, muốn chuyển nhà cũng chưa có nơi nào thích hợp. May là trong đám bổ khoái ở nha môn có người tài, tìm được Phong Vũ chung thì chứng mất hồn của người trong phủ Đề đốc chắc sớm muộn cũng sẽ trị khỏi.”
Mã đại nhân nói: “ Những việc này quả nhiên đều rất kỳ lạ, nếu không tra xét đầu đuôi ngọn ngành thì Đề đốc đại nhân làm sao có thể yên tâm ra sức vì triều đình được? có điều cũng không đáng ngại, huynh đệ đây đã biết được chuyện này nhất định sẽ tìm ra phương cách để chia sẻ nỗi lo âu cho Đồ Hải lão ca.”
Đề đốc Đồ Hải thấy rằng, Mã đại nhân chỉ là một quan văn, tuy thông hiểu mưu lược, binh pháp nhưng lại là ngoại đạo đối với phương thuật trấn trạch trừ ma. Lão không tin lắm, lắc đầu nói: “Mã huynh tuy tài cao nhưng việc này đâu có dễ.”
Mã đại nhân có lòng tiến cử Trương Tiểu Biện, liền nói với Đề đốc Đồ Hải rằng: “ Trong bổ khoái của nha môn bản quan có Trương, Tôn hai vị Bài đầu, đều là những người tài trí, có dũng, có tài nghệ cao cường. Trương Bài đầu đã được cao nhân truyền thụ, thông hiểu thuật xem tướng mèo và thuật tìm của báu, lại rất hiểu biết về phong vật của các địa phương. Tôn Bài đầu thì khỏe mạnh hơn người, giỏi việc bắt bớ, chém giết. Việc tiêu diệt con Thần Ngao ở Hoang Táng lĩnh và việc vớt vật báu Phong Vũ chung trong giếng cổ của chùa Tháp Vương phần lớp đều phải dựa vào sức hai người này.”
Đề đốc Đồ Hải liếc mắt nhìn ngó Trương Tiểu Biện và Tôm Đại Ma Tử, cất giọng nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Hai tên tiểu tử này thực có bản lĩnh như vậy sao? Nếu quả thế thật, các ngươi có thể điều tra ra vì sao trong phủ của ta lại có nhìu quái sự như thế không?”
Mã đại nhân ra hiệu cho Trương Tiểu Biện tiến lên nói rõ đầu đuôi sự việc. Trương Tiểu Biện vội lấy ống tay áo quệt mỡ trên mép, trong lòng sớm đã có sự chuẩn bị, liền đem năm sự lạ trong phủ Đề đốc nói rõ ràng từng việc một. Thành Linh Châu là thành cổ nghìn năm, đã trải qua rất nhiều triều đại, lại là chốn địa linh nhân kiệt, chính vì vậy di tích cổ xưa còn lại rất nhiều. Trời mưa mà thấy ở tiền đường xuất hiện bóng người con gái là do có người triều trước đã chôn xuống lòng đất một củ nhân sâm già đã thành hình.
Trong đáy chum nước ở gian bếp hiện đang đè một con ngao già, mỗi khi trăng sáng nó lại nhả khí đen, còn tiếng động lạ ở cửa sau là vì cái then của tác quái. Súc gỗ là then cửa vốn là rễ của cây quế già vạn năm. Cây quế gặp khí âm thì rung động vì vậy mới xuất hiện tình trạng lạ như thế. Trong phủ không có chim chóc, mèo hoang nào qua lại cũng đều do chúng sợ mấy thứ đó mà ra. Nay, có thể đem then cửa ra là củi nhóm lò, lấy Phong Vũ chung làm nồi ninh nhừ củ nhân sâm và thịt con ngao cho tất cả mọi người trong phủ uống thì có thể an thần, áp kinh và phủ Đề đốc sẽ không bao giờ xuất hiện những sự lạ đó nữa.
Đề đốc Đồ Hải thấy Trương Tiểu Biện nói việc nào cũng có lý, bất giác tin quá nửa, vội vã sai quản gia làm đúng như thế, quả nhiên khớp với từng lời, nhưng vẫn còn một quái sự chưa hóa giải là vì sao?
Trương Tiểu Biện nói: “ Xin thứ cho tiểu nhân to gan, nghe thấy tiếng người mà không thấy bóng người, chính là vì trong phủ Đề đốc có Bạch Tháp chân nhân đang ẩn náu. Nếu không sớm lôi hắn ra, chỉ e về sau thành hậu hoạn khó lường.” Nói đoạn, hắn liền chỉ rõ các chỗ nguy hại của tà thuật Tạo Súc.
Đề đốc Đồ Hải nghe thấy thế, sợ tới mức tan gần hết hơi men đến sáu phần, nhưng gia bộc, thân quyến trong phủ toàn người đi theo từ Bắc Kinh đến đây, đã theo mình nhiều năm, xưa nay chưa từng phát hiện ra trong số đó có tên đạo sĩ nào, thế thì yên đạo nọ rốt cuộc ẩn nấp ở đâu? Chẳng lẽ hắn mai danh ẩn tích, thay đổi dung mạo hay sao? Nếu đúng là thần không biết, quỷ không hay như thế, không rõ hắn có âm mưu gì, chỉ e bản Đề đốc đang ngủ sẽ bị người ta cắt cái đầu đi mất. Lão càng nghĩ càng thấy sợ, vội vã truyền tất cả mọi người đến để điểm danh, không phân cao thấy sang hèn, có một người thì tính một người, tất cả đều phải tập trung đến sân sau ngay lập tức.
Đang lúc đêm khuya giấc nồng, người nhà trong phủ Đề đốc quá nửa đang nằm ngủ, đương không bị gọi đến vườn sau, ai nấy đều phấp phổng không yên, nhưng đã có lệnh của chủ nhân thì ai dám oán hận. Chẳng quá thời gian uống cạn chén trà, toàn phủ trên dưới hơn một trăm người đã tề tựu đông đủ. Trong phủ đèn đuốc sáng trưng, im bặt không một tiếng động.
Mã đại nhân đã thương nghị mọi việc với Đề đốc Đồ Hải, chuyện bắt Bạch Tháp chân nhân trong phủ tướng quân phải hết sức kín đáo, không được nói rộng ra ngoài. Hễ bắt được Bạch Tháp chân nhân thì lập tức ngầm áp giải ngay vào đại lao tử tù, bí mật thẩm vấn và hành hình, tuyệt nhiên không công khai cho thiên hạ biết, bằng không, nhẹ thì tổn hại đến danh tiết của nữ nhân trong gia thuộc, nặng thì kinh động đếu triều đình, lúc ấy ai mà gánh nổi tội chứa chấp phản tặc.
Trương Tiểu Biện nhân lúc rảnh tay, đến ngay Miêu Tiên tử tìm con Nguyệt ảnh ô đồng kim tuyến miêu của hắn mang về. Con mèo đen mắt sáng nhát gan, nhanh nhạy dị thường, chỉ cần Bạch Tháp chân nhân đi ngang qua mặt nó thì nhất định sẽ xuất hiện hiện tượng cảm ứng.
Bên ngoài phủ đã truyền cho trọng binh bao vây, đến giọt nước cũng không lọt, Mã đại nhân và Đồ Hải đích thân dẫn một toán công sai nhanh tay nhanh mắt, ai nấy giấu binh khí và súng ống trong người, rồi cho mở một gian bên chái nhà, giả cớ bắt uống thuốc trị bệnh, sai từng người trong phủ Đề đốc lần lượt đi từ hành lang rồi bước qua, đợi đến lúc con mèo đen phát hiện được ra thân phận Bạch Tháp chân nhân sẽ ném cái chén làm hiệu, binh lính không cần hỏi đầu đuôi, cứ nhất tề xông lên trới nghiến người đó lại. Thật đúng là: “ Ai chính ai tà, ai lộ mặt; Nghi thần nghi quỷ, lại nghi người.”Rốt cuộc không rõ Trương Tiểu Biện có thể bắt được Bạch Tháp chân nhân hay không, xem hồi sau sẽ rõ.