Đúng lúc Cư ngồi chờ đám sài xuất hiện thì Hủ lên cơn sốt nặng. Anh ta chồm dậy, hai tay đánh vào ngực mình binh binh như mấy con dã nhân khi nổi giận. Rồi như nổi cơn điên Hủ lao ra cửa lán và như được cơn điên hỗ trợ hắn phóng như bay qua hàng rào cao hai thước và biến mất vào trong rừng khuya.
Cả bọn đang ngủ bật dậy. Hưng "mãng xà" như chết điếng hỏi Cư.
- Thằng này bị sao rồi anh Hai?
Cư đứng lên cầm súng trên tay chỉ thị:
- Tất cả mặc quần áo, giầy ủng, mang đèn vào rồi theo tao!
Năm phút sau, cả bọn biến vào màn đêm cô tịch.
Sau cơn mưa, rừng trở nên ẩm ướt, ánh trăng sáng tỏ vậy mà vẫn không sao lọt qua từng đám lá rừng đan xen vào nhau. Cư soi đèn cố tìm dấu chân của Hủ. Đây rồi, dấu chân Hủ đang chạy băng về hướng bờ suối. Sau mấy giờ đồng hồ mưa xối xả, nước từ thượng nguồn đổ về nhưđược tăng thêm cẩ về thể tích và khối lượng, nên suối chảy xiết và vô cùng hung hãn, gã điên này nếu vượt suối ắt sẽ phải chết, tiếng một gã lẩm nhẩm ở phía sau Cư.
- Đừng nói chuyện, lũ sói sẽ nghe thấy chúng ta. Nó không chết vì dòng suối thì cũng có thể rơi vào miệng con sài mắt đỏ đã biến thành tinh.
Đi thầm trong bóng đêm dầy đặc độ nửa giờ, cả bọn đã nghe tiếng suối chảy ầm ầm trước mặt. Cư lại chiếu đèn dưới con đường mòn, dấu chân Hủ vẫn còn làm đục nước đây.
Độ hai mươi phút sau, cả bọn dừng lại bên bờ suối. Dấu chân Hủ đã mất nhưng cái áo bông của hắn lại bị vất ở trên một tảng đá.
- Nó đâu rồi?
Hưng "mãng xà" chỉ vào chiếc áo và hỏi bâng quơ. Đúng lúc đó bên kia suối chỗ khoảng rừng le có tiếng xào xạc và tiếng gì đó vang lên như một tiếng cười rất là quái dị. Gã mắt chột và gã tóc bù xù dừng chân lại thì thào:
- Ai cười? Người hay ma vậy anh Cư?
Thoáng qua một góc lừng le Cư thấy chớp rất nhanh hai đớm sáng đỏ. Cư nhỏ giọng:
- Không phải tiếng người cũng chẳng phải tiếng ma mà đó là tiếng của sói tinh.
Hưng mãng xà sợ hãi:
- Hay là con tinh này đã bắt được thằng Hủ rồi. Vì sao đang nửa đêm mà nó lại lên cơn mê loạn?
Cư kéo mọi người ngồi xuống sau một tảng đá to:
- Tao với thằng Hủ đã phiêu bạt với nhau hồi mới mười mấy tuổi đầu, hai đứa đã từng trôi dạt qua Miên theo đám cửu vạn vác hàng lậu, và tại đây thằng Hủ đã có thời nó nghiện bồ đà. Tánh tình nó thay đổi từ đó, lúc vui, lúc buồn rất thất thường. Có những đêm nó không ngủ, một mình nó lang thang ra giữ những cánh đồng hoang. Những khi no thuốc, nó nói đang bay trên bảy sắc cầu vồng! Nó thấy được cả ma, cả quỉ làm cho ai nghe cũng sợ. Thằng này...
- Sao anh Cư? - gã đầu xù lo lắng.
Cư chép miệng quả quyết:
- Phải cứu nó thôi. Tao sẽ qua suối, thằng nào theo thì đi, bằng không thì phục nơi đây chờ.
Cả bọn nhao nhao lên:
- Anh đi thì bọn em đi, sống chết có nhau.
Cư đanh giọng:
- Nhưng suối chảy xiết lắm, rất nguy hiểm. Để tao đi trước bắt cầu dây cho tụi bây theo sau.
Nói xong Cư mở cái túi vải sau lưng lấy ra một khoanh dây dù to tướng. Một đầu dây, Cư cột vào một thân cây to, còn khoanh dây ước chừng cả sáu by chục thước thì mang vào vai. Cư ra hiệu:
- Khi nào bọn bây thấy tao nhá đèn ba cái là tao đã sang tới bên ấy rồi thì bọn bây sẽ lần theo dây mà sang.
Gã đầu xù lắp bắp:
- Nhưng nhỡ bọn em không nhìn thấy ánh đèn?
Cư Vò đầu thằng đồng bạn cười:
- Nếu như thế thì có nghĩa là thằng anh mầy đã bị dòng suối nhai sống rồi. Thế thôi.
- Đừng nói gở làm bọn em sợ mà anh Cư. Anh lội giỏi như nhái mà làm sao không qua được chứ! - Gã mắt chột nói riu ríu.
Cư cười:
- Thôi yên tâm, tao qua suối đây.
Nói rồi Cư lặng lẽ đi xuống mép bờ suối. Nước suối lạnh quá. Bây giờ trăng hiện lên phía trên dòng suối soi xuống dòng nước trắng bạc đang chảy xiết. Cây súng săn mang một bên vai. Cư lần từng bước. Có lẽ dòng suối cạn.
Cư cứ đi xiên xiên theo dòng nước, có lúc gặp luồng nước chảy mạnh nước hất tung anh ta lên rồi rơi xuống, tuy vậy Cư vẫn cố gắng đều đặn thả từng mối dây. Ra càng xa lòng suối càng sâu dần. Nước chảy mạnh như cắt, nhiều lúc Cư nghĩ chắc mình sẽ không sao sang được tới bờ bên kia. May sao chính những lúc thập tử nhất sinh anh lại được những tảng đá to giữa dòng suối cứu mạng. Cuối cùng vào lúc đuối sức nhất Cư lại được một luồng nước mạnh xô dạt vào bờ. Cư nằm xoải tên bờ cát ven suối để thở, ánh trăng chếch sang phía mấy quả đồi trọc.
Đột nhiên Cư nghe một tràng những tiếng sói tru kéo dài từ rừng le lên mấy quả đồi. Tiếng tru gồm nhiều cung bậc, âm sắc tạo nên một giai điệu ma quái, dễ sợ.
Nghỉ độ mươi phút, Cư vội ngồi dậy tìm một gốc cây, căng thẳng cái sợi dây rồi buộc vào. Quay qua bên kia suối, Cư nhá đèn ba cái. Phỉa bên kia cũng nhá đèn đáp lại. Như vậy là bọn kia đang sắp sửa men theo sợi dây để qua suối.
Trong lúc chờ đợi đồng bạn, Cư móc một bọc thuốc được gói trong cái gói da dê ra vấn hút và thẫn thờ ngồi nhìn trăng rừng. Bỗng dưng đúng lúc đó trên quả đồi trọc cách chỗ Cư ngồi độ hai trăm thước hiện lên những cái đầu sói vươn cao cùng cất lên những tiếng hú trăng quái đản. Rồi từ dưới chân đồi có một đôi mắt đỏ như lửa vượt lên và theo sau là một bóng người cũng chạy nhanh như gió.
Mười lăm phút sau, cả bọn đeo dây đã vượt qua dòng suối cùng ngồi lại quây quần bên Cư. Cư chỉ lên quả đồi, Hưng "mãng xà" nhìn một lúc rồi nói thì thào:
- Có một bóng người chạy theo sau bầy sói.
Gã chột mắt sợ hãi:
- Hình như bóng của thằng Hủ thì phải.
Một gã đồng bọn lên tiếng:
- Đúng là nó rồi. Mà vì sao lũ sói chưa ăn thịt nó?
Một gã khác nói trong tiếng thở:
- Tôi nghe thằng Hủ cũng tru lên giống như bầy sói. Kìa, cái bóng của nó chạy theo phía sau sát với con sói tinh mắt đỏ. Lẽ nào nó đã hóa thành sói.
Cư lặng thinh vất mẩu thuốc lá, khoát tay ra hiệu:
- Chúng ta bò lên nhưng phải yên lặng.
Rồi Cư dẫn đầu, cả bọn chạy lúp xúp men theo những bụi cỏ cao dưới chân đồi trọc. Càng đến gần chân đồi trong tiếng hú trăng của đám sói rừng còn có tiếng cười, tiếng rú man dại của Hủ.
Để tránh sự phát hiện hơi người của bầy sói tinh, Cư ra hiệu cho cả bọn bọc vòng hướng ngược chiều gió. Còn độ năm mươi thước đến đỉnh đồi cả bọn nhìn thấy con sói tinh mắt đỏ đầu đàn đứng dựng hai chân bên cạnh Hủ và cả hai hú lên một tràng dài man dại.
Gần một giờ sau đám sói lẳng lặng đi xuống đồi hướng về phía rừng khộp trước mặt. Con sói tinh đầu đàn mắt đỏ cũng phóng theo chỉ còn Hủ đứng lại tru lên những tiếng thật quái dị.
Cư đề nghị:
- Chúng ta phải tìm cách cứu nó.
Gã đầu trọc đề nghị:
- Phải chăng dây trên lối nó đi mới được vì thằng này đã hóa thành sói mất rồi!
Gã đầu xù quay lại mấy đứa phía sau la lệnh:
- Mấy đứa bây chuẩn bị căng dây đi. Khi nào nó chạy theo bầy sói qua ngang dây thì căng thẳng sợi dâycho nó té ngã, lúc đó phải xông vào trói nó lại.
Trăng đã xuống thấp thoáng bên kia quả đồi...
Cả bọn đưa Hủ về được căn lán thì trời đã sáng. Bấy giờ mọi người mới nhìn rõ Hủ. Mặt mày anh ta xanh xám, một bên mép nước bọt chảy thành dòng, đôi mắt ngầu đỏ long lên trông thật dễ sợ.
Tuy đã bị trói chặt hai tay nhưng Hủ giãy giụa hết sức hung hãn, hai hàm răng nhe ra như muốn cắn mọi người.
Cư căn dặn:
- Thằng này đã bị bệnh sói điên rồi, tui bây phải cẩn thận với nó.
Bất chợt Hủ lại cất tiếng tru lên như đang muốn kêu cứu với bọn sói tinh. Lúc Hủ ngửa cổ lên kêu, Cư kịp nhìn thấy có hai dấu răng nanh rướm máu trên cổ hắn, vết máu chưa kịp khô, Cư kêu lên:
- Thôi rồi, thằng này đã bị sói tinh hút máu và truyền cho nó con vi trùng sói dại rồi.Trong người nó lúc này là nửa người nửa sói, hết mong cứu chữa giữa chốn rừng hoang này.
Cả ngày hôm đó Hủ ngồi trong bóng tối ở góc lều, miệng luôn gầm gừ. Đến đêm lúc trăng vừa mới mọc khi nghe tiếng bầy sói tinh kêu hú phía bên kia bờ suối, Hủ chợt chồm đứng dậy dùng răng cắn đứt dây, hú lên một tiếng dài rồi phóng qua hàng rào chạy biến vào rừng. Cư nhìn theo Hủ ứa nước mắt, từ đêm nay toán đào vàng của anh sẽ mất một thành viên. Người bạn thuở thiếu thời với một lần lầm lỡ nghiện bồ đà. Bản chất con người từ đó đã thay đổi, nay lại bị một con sói tinh hút máu truyền bệnh nên cái chủ thể con người mong manh còn sót lại của anh ta cũng biến mất và anh ta đã hóa sói.
Cư buồn bã thở dài...
Trăng rừng khuya vẫn lung linh trên cánh rừng hoang dại, phía đồi trọc bên kia suối vang lên tiếng bầy sói man dại gọi trăng.