Trụ sở tạp chí Chic nằm trong tòa nhà mới xây dựng bằng thép và kính rất hợp mốt tọa lạc ngay chính giữa Quảng trường Thời Đại. Đây chỉ là một trong số rất nhiều trung tâm truyền thông danh tiếng thuộc Christie-Best. Christie-Best là một tập đoàn lớn sở hữu nhiều tạp chí tên tuổi như Flash, Kiss, Splendid và Mine, ngoài ra còn có rất nhiều tờ báo và tạp chí “một-tên” hào nhoáng khác cũng thuộc tập đoàn này. Đại sảnh của tòa nhà là một không gian lớn sáng sủa, lát đá hoa cương, ở giữa có một đài nước xây theo phong cách Thiền phái chảy từng giọt tí tách; và một đội nhân viên bảo vệ trong bộ đồng phục áo khoác xanh dương đang đứng quanh khu vực bàn lễ tân làm bằng đá mã não.
Vào một buổi chiều sau giờ tan học, ngay tại chính đại sảnh đó, Bliss đứng kiên nhẫn chờ người bảo vệ tra lại danh sách hẹn người mẫu của Chic để mở cửa cho cô vào. Công ty người mẫu Farnworth cử Bliss tới tham dự một cuộc phỏng vấn để xem tạp chí này có muốn thuê Bliss cho lần chụp hình sắp tới của họ không.
Bliss mặc bộ đồ phỏng vấn hợp chuẩn nhất: quần jeans hiệu Stitched for Civilization tối màu bó sát, giày bệt hiệu Lanvin và áo cánh màu trắng hơi rộng. Khuôn mặt cô trang điểm theo lối tự nhiên, tươi sáng theo đúng lời tư vấn của công ty người mẫu. Bliss nhận được rất nhiều mối việc làm kể từ sau khi cô tham gia chiến dịch quảng cáo của Stitched, và đặc biệt là khi những tấm hình chụp cô trong chiếc váy Dior đẹp tuyệt trần được in tráng và xuất hiện mọi nơi trên khắp thế giới, mang lại cho cô danh hiệu công chúa mới nổi trong xã hội thượng lưu (và thậm chí đánh bại Mimi ra khỏi bảng xếp hạng “váy đẹp” thế giới). Cô đã có trong tay hợp đồng quảng cáo giày, quảng cáo của Gap, ngoài ra cô còn được mời làm người mẫu hình trong một chuyên mục dài tới năm trang của Kiss. Nhưng Chic mới thực sự là “chúa tể”, là tạp chí đỉnh cao nhất trong làng thời trang, và mặc dù Bliss luôn cho rằng nghề người mẫu có chút gì đó không nghiêm túc lắm, cô vẫn muốn được là một phần trong thế giới đó.
- Schuyler Van Alen.
Bliss nghe thấy cô gái đứng kế bên nói với người bảo vệ.
- Schuyler! Cậu cũng tới tham dự cuộc phỏng vấn với Chic à? - Bliss hỏi, tỏ ra ngạc nhiên sung sướng khi thấy cô bạn mình cũng có mặt ở đây.
- Ừ. - Schuyler cười đáp lại. Từ khi bà ngoại qua đời, cô đã từ chối tất cả các cơ hội làm người mẫu đến nhanh và ồ ạt sau khi hình ảnh của cô trong trang phục của Stitched for Civilization xuất hiện trên khắp các bảng quảng cáo trên Quảng trường Thời Đại. Nhưng Linda Farnsworth đã thuyết phục Schuyler tham gia cuộc hẹn với Chic lần này, và cô đã đồng ý, nếu việc đó có thể giữ đầu óc cô khỏi cái tin đáng buồn rằng Charles Force muốn nhận nuôi cô.
Như thường lệ, Schuyler trông như thể một đứa đầu đường xó chợ trong chiếc áo len cổ lọ bơm xơm với phần eo rộng thùng thình, quần bó ống dài chưa tới mắt cá, giày đế mềm hiệu Jack Purcell, chưa kể còn có thêm mấy lớp hạt cườm nhựa vấn quanh cổ. Dù vậy, phải công nhận rằng có vài nhà biên tập thời trang đã ngay lập tức chú ý tới cô lúc đi qua sảnh, có lẽ vì họ đã nhanh chóng nhận ra phong cách độc đáo của cô, và rất có thể ba tháng sau, các trang trên tạp chí Kiss, Splendid và Flass sẽ tràn ngập hình ảnh những bộ trang phục kỳ dị tương tự như bộ Schuyler đang mặc lúc này.
- Các cô có thể lên trên được rồi. - Bảo vệ nói lại với họ, đoạn bấm nút cho họ đi qua cánh cửa xoay tự động.
Văn phòng của Chic nằm ở tầng mười, Schuyler và Bliss cảm thấy có chút choáng ngợp bởi khung cảnh hoàn hảo không chê vào đâu được xung quanh họ. Trong khu vực chờ của văn phòng tạp chí có hàng dãy những tấm ảnh phóng đại bằng cỡ poster, in bìa các số của tạp chí Chic danh tiếng, thực sự giống như một tour tham quan “ảo” hình ảnh những người đẹp xuất sắc nhất của thế kỷ hai mươi và hai mốt. Một nhân viên lễ tân cỡ tuổi bà họ mời hai người ngồi vào một trong những chiếc ghế kiểu Barcelona màu trắng. Hai cô gái khẽ trò chuyện với nhau về những chủ đề vô thưởng vô phạt: từ những mẩu tin tào lao thu lượm được ở trường, bài kiểm tra rồi tới cả chuyện tại sao căng-tin bỗng nhiên phục vụ thêm món xúc xích. Cả hai đều cố ý tránh né chủ đề về cái chết của Dylan; đối với Schuyler thì là vì cô sợ rằng nhắc tới chuyện này chỉ gây thêm đau khổ cho Bliss, còn đối với Bliss thì lại vì cô cảm thấy chẳng còn gì để mà tâm sự nữa, vì hóa ra chàng trai cô gặp bên hồ lại là Kingsley chứ không phải Dylan.
- Gần đây cậu hay đi chơi với Kingsley nhỉ?! - Schuyler nói khi Bliss nhắc tới chuyện anh đã đưa cô tới dự tiệc ở một câu lạc bộ mới nổi tên Disaster (Thảm họa).
- Ừ. - Bliss siết ngón tay. Cô đang ngồi sát vào mép ghế, có vẻ không được thoải mái lắm. Cô giữ cặp hồ sơ người mẫu màu đen trên đùi. - Anh ấy tuyệt lắm.
Bliss vẫn chưa nhớ ra Kingsley đã từng là ai và có mối quan hệ thế nào với cô trong quá khứ, dù rằng cô phải thừa nhận anh ở thời này khá thú vị. Anh dường như luôn giữ rịt cái ý nghĩ rằng Bliss là bạn gái mình, nên hai người dành phần lớn thời gian rảnh của mình bên nhau. Kingsley dường như luôn nhận được những tấm vé mời danh dự nhất của những bữa tiệc danh giá nhất, và những khi bên anh, Bliss không còn cảm giác giống như một bông hoa trang trí nữa, mà đã trở thành một con bướm xinh đẹp được nhiều người quan tâm, chú ý. Hơn nữa, danh tiếng đang nổi lên của chính cô cũng khiến Bliss càng lúc càng tự tin hơn giữa ánh hào quang của New York về đêm. Thậm chí Mimi còn cay đắng nhắc đến chuyện cô ta đã phát sốt lên thế nào khi nhìn thấy tên của Bliss được in đậm trên các cột báo.
- Oliver thế nào rồi? - Bliss hỏi.
- Ổn cả. - Schuyler trả lời cộc lốc. Sự thật là gần đây Oliver có chút xa cách với cô, nhất là sau khi cậu đã tỏ vẻ thương yêu cô hết mực. Có lẽ đó là phản ứng với việc cô dần tách ra khỏi cậu, hoặc sự e dè của chính cậu trước mối quan hệ đang thay đổi giữa bọn họ. Việc đang từ người bạn thân nhất bỗng biến thành một tên Conduit người trần chẳng phải bước chuyển đổi dễ dàng gì cho cam.
Hai người ngừng nói khi một cô nàng da ngăm thướt tha bước qua cánh cửa kính. Chị ta mặc một chiếc áo cánh rộng thùng thình, có thắt lưng ở hông, chiếc quần soóc bó sát may bằng vải din, legging hoa văn và đi giày cao gót mũi nhọn. Vẻ ngoài ấy khiến người ta có ấn tượng khá kỳ quặc vì nó chẳng tuân theo lối mốt nào, cứ như thể chị ta đã túm bừa mấy bộ đồ ghép lại tinh tinh vào đúng phút chót, trong khi sự thực là rất có thể bà chị này đã phải mất tới hàng giờ đồng hồ ngồi nghiên cứu kỹ các cuốn ca-tơ-lô và tính toán cẩn thận độ tương thích giữa quần, áo và giày với nhau để tạo nên một tổng thể hoàn chỉnh, giống như cách mà một họa sỹ pha màu vẫn tính toán kỹ lưỡng mỗi khi phối hợp những gam màu với nhau vậy.
- Bliss và Schuyler phải không? - Chị ta lên tiếng.
- Chị là Chantal? - Schuyler hỏi lại.
- Không, tôi là Keaton, trợ lý của Chantal.
- Như trong Diane hay Buster50? - Schuyler đùa, nhưng bị Keaton lờ luôn.
- Chantal đang họp bàn về phụ trang nên có thể về trễ một chút, chị ấy nói tôi đưa hai cô vào trong trước. - Keaton nói bằng giọng kẻ cả. Keaton dẫn họ đi qua một căn phòng lớn trải thảm trắng, nơi các cô gái trong những bộ đồ mang phong cách lạ kỳ nhưng rất hợp mốt lướt qua lướt lại giữa mê cung các ngăn làm việc trên những đôi giày cao tới mười centimét. Những giá đẩy quần áo đỗ sát vào tường, với những tấm bảng và nhãn treo trên móc đề “JAN (tháng một) BÌA TRƢỚC”, “LOẠI”, “TIẾN”, “BRANNON MTG”, “TRẢ LẠI”, và “DANH MỤC”.
Văn phòng của Chantal là một đống hỗn độn đầy những chồng hồ sơ người mẫu, một bên là bức tường kiên cố dán tới hàng trăm tấm ảnh Polaroid (ảnh lấy ngay) cỡ 8x10 của các cô người mẫu yêu kiều. Trên đó cũng có cả những trang màu xanh dương in bìa của tạp chí số ra tháng tới, bản sao số tháng Hai, và một con chó sục nhỏ xíu cỡ bằng cái chén trà51 đang sủa ăng ẳng ở một góc.
50 Diane Keaton và Buster Keaton: nữ và nam diễn viên điện ảnh nổi tiếng của Mỹ. Ý của Schuyler muốn đùa chị Keaton này là có họ hàng với Diane hay Buster không?
51 Chó sục loại nhỏ bằng chén trà (cute nhỉ?! xD)
- Chờ ở đây. - Keaton ra lệnh. - Đừng di chuyển.
Schuyler và Bliss làm đúng như được bảo, mặc dù Bliss thực sự muốn một cốc nước lọc còn Schuyler thì muốn đi WC đến chết được. Nhưng bầu không khí ở Chic quá đáng sợ, và Keaton thì quá lạnh lùng, chẳng có chút khiếu hài hước nào nên cả hai không muốn mạo hiểm. Một giờ sau, Chantal cuối cùng cũng tới. Bliss vốn mong chờ một cô nàng chân dài gợi cảm khác nhưng thực tế Chantal lại là một phụ nữ thấp bé, dáng điệu loắt choắt với mái tóc cắt ngắn cao, sát đầu với cặp kính mắt mèo. Chị ta mặc một chiếc áo thun APC rộng thùng thình và quần túi hộp, chân đi giày đế mềm kiểu Nhật trông rất thoải mái (nhưng vì số lượng bán ra có hạn nên loại này cũng đắt khủng khiếp luôn).
- Chào các cô gái. - Chantal cất cao giọng chào hỏi, rồi ngay lập tức gọi lớn. - Keaton! Polaroid! Không phải tôi đã bảo cô mang nó vào đây sao?
Chantal tiến tới ngồi vào bàn làm việc và lật nhanh qua từng trang hồ sơ của họ.
- Ừm, thấy cái này rồi. Đẹp. Ooh. Không tồi. Thích cái này, nhưng không đến nỗi thích quá. - Chị ta lẩm bẩm.
Chantal đóng sầm cả hai tập hồ sơ lại và hướng dẫn họ tạo dáng dựa vào một trong những bức tường còn để trống của chị ta trong văn phòng và rồi chị ta bắt đầu chụp hình hai người. Bliss được chụp trước. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho tới lúc Bliss đột nhiên lả đi khi ánh đèn flash vừa lóe lên trước mặt cô.
- Ôi lạy Chúa tôi. Chắc cô ta không mắc chứng biếng ăn đó chứ? Ý tôi là, cũng ổn thôi nếu cô ấy như vậy, và Chúa biết rõ là tất cả các cô gái đều vậy. Nhưng tôi không thể để chuyện đó xảy ra khi chụp hình được. - Chantal nói, giọng cáu kỉnh nhiều hơn là lo lắng khi thấy Bliss khuỵu xuống dưới nền nhà.
- Không, không phải vậy đâu. - Schuyler nói, giọng tràn ngập lo lắng. Cô quỳ gối xuống sàn nhà và đặt một tay lên trán Bliss. - Trong này hơi bí bách.
Bliss bắt đầu phát ra những âm thanh rên rỉ khe khẽ và khô khốc.
- Không… Cút đi… Không…
- Ở chỗ chụp hình sẽ còn nóng hơn đấy. - Chantal tức tối nói. - Chúa giúp tôi nếu cô ta ọe ra thảm của tôi.
Schuyler lừ mắt nhìn chị ta, bực mình vì nhà biên tập dường như quan tâm tới văn phòng của mình hơn là sức khỏe của Bliss.
- Bliss? Bliss à? Cậu ổn không? - Schuyler hỏi, cố gắng nâng bạn mình đứng dậy.
Bliss chớp chớp mắt mấy cái rồi mở hẳn ra.
- Schuyler? - Cô nói giọng khàn khàn.
- Ừ.
- Tớ cần ra khỏi đây. - Bliss khẩn nài.
- Keaton sẽ đưa các cô ra. Tôi sẽ nói chuyện lại với Linda sau. - Chantal nói trong khi nhấc điện thoại đang đổ chuông. Rõ ràng là nhà biên tập ngay lập tức chuyển sang những mối quan tâm khác một khi “hiểm họa nôn ọe” đã bị đẩy lùi. Schuyler giúp Bliss ra khỏi văn phòng. - Từ từ thôi. - Cô nhấn nút thang máy đi xuống và lườm một cô gái của Christie-Best đang nhìn họ với ánh mắt tò mò.
- Tớ lại bị ngất nữa rồi. - Bliss nói.
- Lại ư?
- Giờ thì nó xảy ra thường xuyên. - Bliss kể cho Schuyler nghe về những cơn ác mộng và chứng đau đầu mỗi khi tỉnh lại và nhận ra mình đang ở những nơi kỳ lạ mà cô chẳng hề nhớ là đã đi tới đó.
- Tớ tỉnh dậy thì đã thấy mình ở một chỗ khác rồi mà thậm chí tớ cũng chẳng hiểu đó là đâu. Tớ đoán đó là một phần của sự biến đổi. - Bliss nói.
- Ừ, tớ cũng từng gặp chuyện tương tự như vậy đấy. Tuy không kịch tính bằng chuyện cậu vừa kể, nhưng một vài tuần trước tớ cũng bị ngất đi. Thực ra, nó giống kiểu “ngủ đông” thì đúng hơn, bác sĩ Pat nói vậy. - Schuyler giải thích tình trạng của mình khi đưa Bliss vào thang máy. - Tớ đoán là chúng ta đành phải chịu đựng nó thôi.
- Kingsley nói với tớ là có một vài thủ thuật có thể giúp giải quyết tình trạng này. Anh ấy sẽ chỉ dẫn cho tớ. Thang máy xuống tới sảnh, và khi cửa mở ra, Jack Force bước vào. Cậu đeo tấm thẻ “khách mời” trên ve áo với chữ “TẦNG 10” viết trên đó.
- Ô, chào. - Jack nói, trông có vẻ gì đó ngượng ngùng.
- Đừng nói với tụi này là… - Bliss nói, nhe răng cười. - Jack Force, siêu mẫu! Có thể tạo dáng cho chúng tôi một kiểu Thép Xanh không?52 - cô đùa, trích dẫn lời từ phim Zoolander.
- Thôi nào. - Jack nói, cười bẽn lẽn. - Đây không phải ý của tớ. Nhưng họ cần một số anh chàng cho buổi chụp hình nào đó tới đây. Chantal là bạn của mẹ tớ, vậy nên tớ mới ở đây.
- Chúng tớ cũng mới gặp Chantal xong. - Bliss nói, cố gắng giữ cho cuộc trò chuyện liền mạch vì Schuyler quá xấu hổ để nói chuyện trực tiếp với Jack.
- Vậy tớ đoán tớ sẽ gặp lại hai người tại buổi chụp hình. - Jack nhe răng cười.
- À ừm. - Bliss nói. - Tớ không nghĩ vậy đâu. Tớ bị ngất lúc chị ta chụp hình tớ, và Schuyler thậm chí chưa được chụp tấm nào. Tớ không nghĩ là bọn tớ sẽ có cơ may được chọn.
52 Đây là câu nói trích từ bộ phim Zoolander (Ben Stiller thủ vai chính): phim nói về anh chàng người mẫu Derek Zoolander với một số kiểu tạo dáng rất phá cách và khêu gợi trước ống kính, một trong số kiểu tạo mẫu đó được đặt cho nick name là Blue Steel (Thép Xanh).
Và rồi khi cửa thang máy khép lại, thật khó để quyết định xem, Jack hay Schuyler, ai trông thất vọng nhiều hơn.