đôi mắt buồn nhưng nhìn nó thật dịu dàng… giờ chỉ còn là một chỗ trống vô hồn… Nó không biết đã bao lần ghé qua nhà cậu, chỉ để nhìn vào cửa sổ phòng cậu, nó mong thấy cậu bên phím dương cầm, cậu sẽ thấy nó, sẽ dừng lại và bảo nó vào nhà… giờ chỉ còn là cánh cửa khép kín mà có lần nó vô tình thấy ba cậu gục khóc trên ấy… Thật lạ, người cha mà cậu bảo vô tình giờ lại khóc thật trẻ con nơi ấy, muộn rồi ư… muộn rồi Huy à!
Chiều nay trời lại mưa, cơn mưa nhỏ mà cứ dai dẳng không ngừng. Mưa như cũng dần cạn đi rồi ư? Mưa không rào rào mạnh mẽ như ngày nào? Cũng như nó rồi sao/ Con bé nhỏ ương ngạnh ngày nào thôi rồi không khóc. Muộn rồi Huy ơi… tiếng dương cầm réo rắt trong mưa…
- Thy à, sao cậu không bao giờ mang áo mưa? cậu biết dầm mưa sẽ ốm mà! Cậu phải nghe lời chứ? – tiếng Huy sao dịu dàng tha thiết.
- Việc gì đến cậu đâu! Sao cậu cứ bảo tớ phải làm thế này thế nọ? Tớ sẽ dầm mưa, sẽ hát, sẽ ngâm thơ trong mưa! – Thy đáp lại trong vô thức
- Cậu lại thế! cậu biết ốm thì tớ sẽ lo cơ mà! cậu ương ngạnh lắm Thy à…
Thy giật mình cúi xuống… dưới sân trường… mưa vẫn rơi…
- Huy! – Thy hét lên kinh ngạc
Nó thấy cậu, vẫn chiếc áo trắng ấy, cậu đứng trong mưa, từ cậu như ngân lên khúc dương cầm réo rắt trong mưa… cậu mỉm cười với nó. cậu không khiến nó sợ, trái lại nó thấy như vỡ oà trong lòng, nó muốn gặp cậu. Nó thổn thức mà nấc lên:
- Huy à! Tớ sẽ mang áo mưa, tớ sẽ không dầm mưa... hic… tớ sẽ nghe cậu, ong cụ non à! Huy ơi, khúc dương cầm…. nó… nó… Huy! Đừng đi!
Cậu lại quay lưng bước đi. Nó muốn chạy theo cậu, nó chạy xuống sân nhưng cơn mưa chiều đột ngột xối xả, nó khựng lại. Khúc dương cầm vẫn réo rắt trong mưa… Nó quay lại trước cửa lớp, nó lại khóc, nó khóc…. cậu không nghe nó… cậu không còn nghe nó nữa à… Nó thấy bên kia một chiếc áo mưa trắng gấp lại trên bàn… nó quay lai…
- Huy ơi! – nó gọi cậu nhưng chỉ đáp lại là tiếng mưa tuôn xối xả. tiếng cậu nhẹ nhàng trong mưa, văng vẳng khúc dương cầm réo rắt: “mặc áo mưa rồi về đi Thy, về đi cô bé ương ngạnh à!”
Con bé đến ôm lấy áo mưa mặc vào rồi lặng lẽ bước vào trong mưa. Nó vẫn khóc, giọt nước mưa như hoà cả vào nước mắt. Sẽ không ai biết nó khóc, cậu sẽ không thấy nó khóc phải khóc? Nó sẽ nghe lời cậu mà! Tiếng