Bài viết: Blog Radio 11: Bố mẹ đã cho tôi những gì?
Cảm ơn Bố Mẹ đã chưa một lần cầm roi đánh đòn anh em tôi, dẫu chúng tôi có bị điểm kém hay có lỗi lầm đến đâu. Để trong tâm hồn thơ bé của tôi ngập tràn những hình ảnh và những tháng ngày yêu thương.
Cảm ơn Bố mẹ đã dành rất nhiều, rất nhiều thời gian cho chúng tôi mỗi giờ học bài, từ khi bố mẹ giữ chắc bàn tay từng đứa tập viết, làm tính.
Cảm ơn những nghiêm khắc của Bố Mẹ trước mỗi điểm giỏi mà chúng tôi đạt được. Bố luôn yêu cầu anh em tôi giải thích lại thật cặn kẽ cách làm toán, hành văn… xem có xứng đáng được điểm giỏi không, hay là copy bài của bạn? Để chúng tôi luôn cố gắng vì hiểu rằng không có gì tự nhiên có được hoặc có được quá dễ dàng.
Cảm ơn Bố Mẹ đã không có được sự giàu sang hay của cải cho chúng tôi, để thấy rằng có đi lên từ nghèo khổ mới thấy hết giá trị của tình yêu thương, sự gắn kết gia đình và sự sẻ chia quý giá đến nhường nào...
Cảm ơn những năm tháng quá vất vả của Bố Mẹ để chúng tôi cùng cố gắng và có được một định hướng đúng đắn và nỗ lực hết sức cho chính mình.
Cảm ơn những cuốn truyện tranh và những món quà ngày xưa của Bố Mẹ (chỉ toàn là sách và đồ dùng học tập chứ không phải xe tăng, máy bay hay búp bê... như những đứa trẻ khác) để chúng tôi soi mình vào sách mà sống tốt hơn.
Cảm ơn Bố Mẹ chưa một lần to tiếng khi chúng tôi đánh vỡ bát, ấm, chén hay bất cứ thứ gì (vì ngày xưa bao cấp, có được mấy cái bát khó khăn lắm...), vì Bố bảo: Cái gì vỡ là đã vỡ, có mắng mỏ cũng không lấy lại được,mà những lời mắng mỏ chỉ làm tổ thương tâm hồn thôi...
Cảm ơn Bố Mẹ đã không cho chúng tôi nghe nhạc vàng. Để thấy rằng dù cuộc sống có như thế nào đi nữa cũng không đáng để mình ngã gục trong uỷ mị và chán chường...
Cảm ơn Bố Mẹ đã rất công bằng với chúng tôi trong mọi chuyện. Từ tờ báo để bọc sách, vở ngày xưa cũng phải tìm ba tờ có tranh ảnh như nhau cho khỏi tỵ nạnh, để chúng tôi luôn thấy rằng: không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng!
Cảm ơn Vòng tay của Bố, Mẹ đã dịu dàng với cả ba anh em tôi khi ngày xưa, cách đây gần 30 năm, em Trang bị ốm, anh Hà đã dỗ em ăn hết cả bát thịt rim (dù ngày ấy chúng tôi có tội, cái tội không biết tiết kiệm?- mà đó có phải là TỘI không nhỉ?) để bây giờ, khi đã đầy đủ hơn mới hiểu được những giọt nước mắt ngậm