Gần đây tôi có chuyện buồn, tôi xin được chia sẻ và xin lời khuyên từ các bạn. Tôi năm nay 36 tuổi, chưa có gia đình, tôi từ miền Trung nắng gió vào Sài gòn học hành và lập nghiệp. Cho đến hôm nay, công việc tôi ổn định, có thu nhập khá. Tôi cũng đã có vài mối tình, nhưng không đi tới đích được vì nhiều lý do. Nhưng cuộc sống của tôi luôn chừng mực và là một người quản lý có năng lực của công ty.
Hiên tại tôi đang được tổng công ty giao ra quản lý chi nhánh của công ty ở Phan Thiết hơn một năm nay. Cuộc sống độc thân, công việc của tôi cứ bình yên trôi đi, cho đến khi em xuất hiện.
560./img560/8681/1298902098ma.img560./img560/8681/1298902098ma
Em là một cô gái năm nay hai mươi tuổi, đang học năm thứ nhất Trường CĐ Cộng Đồng Bình Thuận. Em cao, có dáng người đẹp. Khi em thuê phòng ỏ gần phòng tôi, tôi cũng không có cảm giác gì cả, bởi tôi nghĩ tôi đã qua thời của em.
Nhưng không ai biết được chữ ngờ, em đã chủ động tấn công tôi, đã viết thư đẩy vào phòng tôi khi tôi đi làm. Vào tháng 11/2010, tôi phải đi công tác một tháng, em đã chủ động nhắn tin, gọi điện thoại tấn công tôi liên tục, tôi cũng xem như không có gì. Hơn nữa công việc tôi cũng bận bịu, nên không quan tâm nhiều.
Cuối tháng 11/2010, trước sự quyết liệt của em, tôi bắt đầu lung lay, em nhắn tin, gọi tôi là anh yêu, nói chung là dùng hết mọi từ ngữ yêu thương.
Khi tôi công tác về, em đã chủ động ra phòng tôi đón và ôm hôn tôi, tôi cũng không cưỡng lại. Hơn nữa trước một cô gái như vậy, tôi cũng không làm chủ bản thân. Thế là chúng tôi xem nhau như là của nhau. Trong thời gian này, chúng tôi đã có khoảng thời gian bên nhau rất đẹp. Chúng tôi đi chơi cùng nhau, ăn uống cùng nhau. Em yêu tôi rất nhiều. Hàng ngày, ngoài thời gian công việc, tôi luôn ở bên em và tôi cũng đã yêu em.
Em có cho tôi biết là em đang làm hồ sơ đi Mỹ, nhưng em vẫn nói với tôi, được yêu nhau ngày nào thì yêu. Em cũng tâm sự với tôi nhiều về tương lai. Em bỏ qua hết định kiến tuổi tác để yêu tôi.
Ở bên nhau, gần gũi nhau và chúng tôi đả làm chuyện đó. Có một điều là mới 20 tuổi, nhưng em không còn là con gái. Em có hỏi tôi về chuyện đó. Nhưng tôi đã an ủi em, bỏ qua tất cả để đến với em. Em cũng hứa với tôi là sẽ không đi Mỹ nữa và phỏng vấn cũng chưa chắc đã được.
Trong chuyện đó, em là người rất mạnh mẽ, ở bên tôi giờ nào là làm chuyện đó, không kể thời gian nào. Hầu như từ đầu tháng 12.2010 đến tết âm lịch em đều ngủ bên phòng tôi. Vì cả tôi và em đều yêu nhau. Em ở chung phòng với anh trai của em, nhưng khi em sang phòng tôi ngủ anh trai của em cũng không phản đối.Lại một chữ ngờ nữa???
Ngày 27/12 âm lịch em về quê ăn tết, chúng tôi chia tay nhau trong nước mắt. Mặc dầu nhà em chỉ cách Phan thiết 50 km. Và hẹn nhau sau tết sẽ gặp nhau vì tôi cũng về quê. Trong thời gian xa nhau, tôi có cảm giác là em xa dần tôi. Em ít nhắn tin, ít gọi điện thoại. Tôi có gọi, em cũng trả lời cụt lủn, tin nhắn thi hầu như là không.
Đến ngày em ra, găp lại nhau, tôi rất mừng, nhưng em đã thay đổi hoàn toàn, và nói lời chia tay. Tôi có hỏi thi em chỉ nói gia đình không cho quen tôi. Tôi nói chuyện, phân tích cho em, em chỉ cười mà không có một chút cảm giác gì tiếc nuối thời gian yêu nhau vừa qua.
Hiện tại tôi rất đau khổ, vì tôi yêu em rất nhiều. Em vẫn ở gần phòng tôi, nhưng em không hề có một chút gì về tình cảm trong những ngày vừa qua. Chúng tôi chỉ yêu nhau có hơn hai tháng. Giờ tôi phải làm sao? Không lẽ một người con gái như em, chủ động yêu tôi chỉ để cho vui, hay thỏa mãn xác thịt. Hay em không vượt qua được áp lực từ gia đình em. Tôi yêu em, có thể lo cho em được cuộc sống đủ đầy. Tôi đang rất đau khổ.
Xin các bạn cho tôi lời khuyên.