lại chấm hết tại đây! Chấm là đúng. Mà có chấm thì đã sao. Chấm!
Nó đưa tay lên xoa đầu Ly, làm tóc Ly rối bù. Ly đã quen với hành động khó hiểu của nó. Nó nhìn vào mắt Ly. Thời gian như ngừng trôi trong…1s. Nó hít một hơi thật dài và cũng nói được một câu mà Ly vô cùng mong đợi.
- Tao sẽ nghỉ việc. Mày nghĩ sao??
- Yeah!- Ly nhéo má nó.- Mày đói không? Đói hả? Ra bà Béo, măm măm nhá!
- Hey! Ok, măm măm…-Nó cười híp cả mắt.
Nó cứ như thời tiết vậy. Nắng rồi mưa, mưa rồi nắng. Chả hiểu thế nào nữa. Chẹp!
***
Cuối cùng thì cũng đến cuối tháng. Một tháng nó đi làm mà nó tưởn chừng như dài vài thế kỉ. Thời gian trôi thật là lâu. Nó ra quán nhận lương rồi sẽ xin nghỉ việc. Thật nhẹ nhõm!
Gì đây? Shock vật vã! tiền lương của nó chỉ có vẻn vẹn 175 k? Nó không tin vào mắt mình nữa. Đây là thành quả của một tháng làm ‘mọi’(bức xúc) cho quán cafe Mộc đây sao? Hả? Mười ngày thử việc không lương? Những ngày tiếp theo chỉ được nhận 50% lương? Cái quái gì đây? Hix! Nó bị ăn ‘thịt lừa’.
Đau!
Thôi! Lương bao nhiêu cũng không quan trọng. Nó thất bại, nó vấp ngã, nhưng nó đã hiểu một điều (tuy muộn màng nhưng đầy ý nghĩa) cuộc sống này đâu đơn giản như nó nghĩ, đâu nhẹ nhàng như nó vẫn ảo tưởng. Nó không hề buồn chút nào. Nó rất vui!
Và trên môi nó đang nở một nụ cười rạng rỡ.
***
Chợt nhận ra. Nó đã trưởng thành hơn, đã qua cái tuổi trầm lặng khép kín.
Chợt nhận ra. Nó còn có nhũng kì thi lớn – đang đợi nó. Không xa cũng không gần.
Chợt nhận ra, giờ đây, cuộc sống của nó đã có nhiều màu sắc hơn. Màu đen âm u cho những lúc nó thất vọng, bị áp lực và rất bi quan. Màu hồng – là khi nó cảm nhận được hạnh phúc, sự yêu thương đang đến với nó. Và màu mà nó thích nhất – màu trắng – là dành riêng cho một giây nào đó, khi có một cái gì đó mất đi, không bao giờ quay trở lại. Nó đã nhận ra nhiều điều mà từ trứoc nó không hề biết đến. Nó nhìn về phía cuối con đường xa xôi kia. Và bất chợt, nó muốn-cuộc sống của nó- cũng sẽ đẹp như mưa.