Bài viết: Blog Radio 81: Tình yêu ơi, gặp anh sau nhé!
khoảng cách, cả sự tự ái trẻ con khiến cô và Lê Anh dùng dằng trước cả búi tơ vò. Cô tự ái vì khi ấy, cách cảm nhau của hai người chỉ là: “nếu anh cưa em thì em tính sao?” và “nếu em rảnh, chúng ta là một đôi nhé!”
Nghĩ lại mà Thục Vy định cười phá lên, cho bõ những ngày ngây thơ, bập bẽ đánh vần hai chữ tình yêu, tất nhiên có bao giờ cô coi đó là một lời tỏ tình? Nhưng con tim vẫn có cái lí lẽ của nó để rung lên nhè nhẹ mỗi khi gặp anh, xem những bức ảnh anh chụp hay đọc vài bài báo của anh, dù cô vẫn tự dặn mình: “anh ở một thế giới phù hoa khác”… Những nhớ nhung, cồn cào và những giọt nước mắt cứ đến… nhẹ nhàng như cách một trái tim 20 non trẻ lần đầu biết yêu….
Cuộc nói chuyện tình cờ vui vẻ, như những người thân ở xa lâu ngày không gặp, rất đồng nghiệp và bằng hữu. Một anh chín chắn và đàn ông hơn, một cô vẫn ấm áp và tươi trẻ…Với Lê Anh, cô được là một Thục Vy một nghệ sĩ phiêu du, phóng khoáng. Được nói chuyện nghề nghiệp, chuyện đời với anh thật sự làm cô lớn hơn nhiều, anh như cây Bao Báp cổ thụ, che nắng cho bóng một cô bé ôm quyển sách dưới tán cây…
Nhưng anh có biết trái tim 20 cần gì không nhỉ? Kem? Kẹo bông? Xem phim? Hay shopping? Thích, yêu và chinh phục, bông đùa, bán dưa bở và… lãng quên… có thể đó là những điều anh đã từng và đã làm nhiều. Nhưng với Thục Vy, cái cảm giác bay bổng, thăng hoa với anh như xoá nhoà tất cả… Cách nhìn đời “chua chát” của anh, những mối tình chớp nhoáng, một cuộc sống không ràng buộc nhiều, tự do về thời gian và không gian…
Anh cười, dịu dàng và đàn ông hơn ngày xưa, giọng nói cũng ấm áp và “đáng tin” hơn…
- Vy à, em rảnh không? Anh sẽ lại cưa em nhé!
- Em đã có một người…
- Vậy khi nào em không còn ai, và em muốn tìm một bờ vai, anh sẽ đến và nghe bản Serenade!
Ba tuần nay, Nam Khánh và Thục Vy giận nhau, lại những vần điệu cũ kiểu “em phải, em cần, em hãy” và “anh chỉ muốn”. Nam Khánh muốn cô luôn xinh tươi, điệu đàng, chăm đi siêu thị với anh và ít bù khú bạn bè, ít làm liveshow karaoke “lưu diễn” khắp Hà Thành… Muốn cô từ bỏ cái ước mơ học electronic guitar hoặc bộ gõ để chuyên tâm vào cái nhạc cụ sang trọng - piano, muốn cô cất xuống đáy tủ những chiếc áo kí giả màu xanh rêu bụi bặm, balo và mũ lưỡi trai. Muốn cô ở bên anh mỗi khi anh cần, nói “nhớ anh, mong anh và yêu anh