Bài viết: Blog Radio 55: Alone hãy để tôi Một mình…
nhưng không có gì hơn. Tôi đâm ra trách móc Hoàng và viết đầy vào blog của cậu ta:”Đồ vô tình!”, “Ừ, thì cứ đi luôn đi”, “Trò chơi đã kết thúc rồi đúng không?”. Những khi ấy, Cầm ngồi bên tôi yên lặng thật lâu, rồi buồn bã thở dài. Cô ấy vừa chia tay Phong vì anh ta không muốn trở về sau khi học xong tại đây nữa, mà cũng như tôi Cầm yêu tha thiết cái mảnh đất hình chữ S ấy. Thật ra đây không phải lần đầu tiên họ mâu thuẫn trong cách nghĩ, chỉ vì những lần trước Cầm còn nhân nhượng cho qua những thú học đòi quái gỡ của Phong. Còn lần này thì không, cô ấy quyết định chấm dứt một lần cho xong. Thế nhưng đâu có nhiều người nói hết yêu là hết yêu ngay được. Tôi chia sẻ nỗi đau cùng bạn chợt vu vơ không hiểu khi vấp ngã, ai sẽ là người chia sẻ với Hoàng.
Sang tháng thứ 2 không có Hoàng, tôi bắt đầu nhắn tin dạng tìm trẻ lạc trong một số blog của bạn Hoàng:
Tôi đang cần tìm bạn Hoàng gấp, nếu có tin tức gì của bạn Hoàng, xin hãy liên lạc hoặc gửi mail cho tôi theo địa chỉ: Số...Nhà...hoặc email:...
Nhưng chẳng thấy hồi âm. Đôi lần tôi phát cấu với chính mình sao khi trước không hỏi rõ địa chỉ của Hoàng, hoặc lấy một tấm hình cũng được. Tự trách mình thôi nhưng cũng có giải quyết được gì đâu? Đúng, có lẽ đây chỉ là một trò chơi. Đừng hy vọng nữa. Nhưng nếu bịa đặt thì làm sao có những cảm xúc thật như thế. Tôi gần như phát điên vì phân vân.
7. Tôi cũng tạm đóng của blog vủa mình, bởi tôi quá mệt mỏi với thế giới ảo, mặt khác vì chúng tôi đang gấp rút chuẩn bị thi học kỳ, bài vở dồn ứ tới ngập đầu. Tôi lao vào cày sới như trâu ủi đất. Cuối cùng thì cũng xong.
Dạo này Cầm hay vào blog của tôi, không biết cô ấy thấy điều gì thích thú trong đó dù đã gần 1 tháng chẳng có gì được cập nhật. Tôi không muốn hỏi Cầm, dù sao cũng tăng số Page view. Tự cốc đầu một cái, tôi lại có những suy nghĩ trẻ con rồi.
- Nghi, Hoàng này !
- Cái gì? Tôi vội vã chạy lại gần máy .
Quick comment cực kì đơn giản :
Hoàng đã trở về rồi Nghi ạ! Săn sóc blog Hoàng kĩ thế. Hoàng đang ở rất gần Nghi.
Tôi đứng sững người im lặng, Cầm cười bình an vỗ lên vai tôi. Gần tôi ư? Nhưng gần về khoảng nào chứ.Dù sao Hoàng cũng đã trở lại.
Tôi bước trên đường vào nhà Nghi, bãi cỏ xanh rì thẳng tắp bình yên rung rinh khi một làn gió ấm áp thổi qua. Một sự bất ngờ